Yêu Thêm Lần Nữa
Chương 4: Cô phải tranh thủ
Ách, Âu Dương Điệp không nghĩ đến cô lại nói như vậy, kinh ngạc nhìn cô, nước mắt lại lập tức chảy ra: “Đã vậy mình còn trở về làm gì? Tự rước lấy nhục sao?”
“Đúng là tự mình chuốc lấy nhục, nhưng cũng còn đỡ hơn so với việc cậu ở đây
cả ngày nhìn ảnh chụp mà khóc sướt mướt, trở về coi như cho bản thân
một cơ hội, mặc kệ kết quả thế nào thì ít nhất cậu đã cố gắng tranh thủ, không phải sao?” Mã Tiểu Dung hỏi lại cô, chính mình muốn giải quyết mọi việc đến nơi đến chốn, chứ không phải giống cô, thiếu quả
quyết như vậy.
“Cho bản thân một cơ hội?” Âu Dương Điệp thì thào nói thầm, lúc từng có được cô đã không biết quý trọng, lúc muốn quý trọng thì cũng đã mất đi, nhưng, mặc kệ kết quả thế nào? Cô cũng muốn thử một lần.
Reng reng reng, reng reng reng, di động đột nhiên vang lên, Mã Tiểu Dung vội vàng cầm lấy điện thoại thì thấy số điện thoại này gọi từ Đài Loan, chẳng lẽ là mẹ, lập tức nhấc máy: “Mẹ, là mẹ phải không?”
“Mã Tiểu Dung, mẹ của cô sắp chết rồi, nếu cô muốn nhìn thấy mặt bà ấy lần cuối thì hãy nhanh chóng trở về.” Một người đàn ông trung niên rống lên giận dữ, sau đó là một tiếng “Ba” dập máy điện thoại.
Mẹ sắp chết? Sao lại như vậy? Mã Tiểu Dung hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại gọi lại, điện thoại liên lạc được, không đợi cô nói chuyện thì đầu dây bên kia đã la to: “Gọi gì nữa mà gọi? Nếu muốn gặp mặt lần cuối thì lập tức trở về đi.”
“Ba.” Điện thoại lại bị dập máy, cô kinh ngạc cầm điện thoại đứng yên tại chỗ.
“Tiểu Dung, cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Điệp quan tâm hỏi khi nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt.
Lúc này Mã Tiểu Dung mới phản ứng lại, nhanh chóng bắt đầu thu thập quần áo, nói: “Tiểu Điệp, mình phải về Đài Loan, mẹ mình đã xảy ra chuyện, mình phải đi về thăm bà ấy, nếu cậu muốn về thì cùng mình trở về, nếu không về thì mình đi về trước.”
“Cậu cũng muốn quay về Đài Loan sao? Được, vậy chúng ta cùng nhau trở về.” Âu Dương Điệp đã hạ quyết tâm, nếu muốn đánh bạc thì phải ra mặt, sợ gì chứ?
“Thưa các quý ông và quý bà:
Máy bay đã sắp đáp xuống sân bay Đào Viên, hiện tại nhiệt độ bên ngoài là 200 C, lúc này máy bay đang trượt, vì sự an toàn của các vị và những người khác, xin đừng đứng lên hoặc mở ra hành lý trước. Chờ sau khi máy bay hoàn toàn dừng lại, thì mời mọi người cởi bỏ dây an toàn, sắp xếp lại vật dụng cá nhân, để chuẩn bị xuống máy bay. Khi mang theo hành lý cùng vật dụng cá nhân, xin chú ý an toàn. Các vị có chuyển phát hành lý xin vui lòng đến chỗ phân phối hành lý lấy ra. Các hành khách quá cảnh để bay đến nơi khác xin vui lòng đến phòng dành cho khách quá cảnh ở phía sau chờ đợi. Cám ơn sự hợp tác của các vị.”
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên bên tai, tâm của Âu Dương Điệp cũng theo lúc máy bay hạ cánh mà hạ xuống, năm năm rồi, cuối cùng cô đã trở lại, tâm vui mừng không thể giải thích được, rốt cuộc cô có thể nhìn thấy anh.
“Tiểu Điệp, sau khi cậu tìm được khách sạn thì gọi điện cho mình, mình về nhà thăm mẹ trước.” Vừa xuống máy bay Mã Tiểu Dung đã nói.
“Tiểu Dung, hay là mình cùng cậu đi thăm bác gái trước đi.” Âu Dương Điệp nói.
“Không cần đâu Tiểu Điệp, chờ sau khi mình thăm mẹ xong sẽ đi tìm cậu.” Mã Tiểu Dung lắc đầu nói.
“Được rồi, vậy cậu đi nhanh đi, gặp lại sau.” Âu Dương Điệp không miễn cưỡng cô, có lẽ Tiểu Dung có chuyện gì đó không muốn để cho người bên ngoài biết.
“Tạm biệt.” Sau đó Mã Tiểu Dung vẫy lại một chiếc taxi, sắc mặt lo lắng bước ên xe.
Âu Dương Điệp kéo vali hành lý, ngước mắt nhìn lên, đúng, đúng là Đài Loan, cô đã trở lại, cô thật sự đã trở lại, Tư Đồ Thác, em đã trở về, anh có nghĩ tới em không?
“Cho bản thân một cơ hội?” Âu Dương Điệp thì thào nói thầm, lúc từng có được cô đã không biết quý trọng, lúc muốn quý trọng thì cũng đã mất đi, nhưng, mặc kệ kết quả thế nào? Cô cũng muốn thử một lần.
Reng reng reng, reng reng reng, di động đột nhiên vang lên, Mã Tiểu Dung vội vàng cầm lấy điện thoại thì thấy số điện thoại này gọi từ Đài Loan, chẳng lẽ là mẹ, lập tức nhấc máy: “Mẹ, là mẹ phải không?”
“Mã Tiểu Dung, mẹ của cô sắp chết rồi, nếu cô muốn nhìn thấy mặt bà ấy lần cuối thì hãy nhanh chóng trở về.” Một người đàn ông trung niên rống lên giận dữ, sau đó là một tiếng “Ba” dập máy điện thoại.
Mẹ sắp chết? Sao lại như vậy? Mã Tiểu Dung hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại gọi lại, điện thoại liên lạc được, không đợi cô nói chuyện thì đầu dây bên kia đã la to: “Gọi gì nữa mà gọi? Nếu muốn gặp mặt lần cuối thì lập tức trở về đi.”
“Ba.” Điện thoại lại bị dập máy, cô kinh ngạc cầm điện thoại đứng yên tại chỗ.
“Tiểu Dung, cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Điệp quan tâm hỏi khi nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt.
Lúc này Mã Tiểu Dung mới phản ứng lại, nhanh chóng bắt đầu thu thập quần áo, nói: “Tiểu Điệp, mình phải về Đài Loan, mẹ mình đã xảy ra chuyện, mình phải đi về thăm bà ấy, nếu cậu muốn về thì cùng mình trở về, nếu không về thì mình đi về trước.”
“Cậu cũng muốn quay về Đài Loan sao? Được, vậy chúng ta cùng nhau trở về.” Âu Dương Điệp đã hạ quyết tâm, nếu muốn đánh bạc thì phải ra mặt, sợ gì chứ?
“Thưa các quý ông và quý bà:
Máy bay đã sắp đáp xuống sân bay Đào Viên, hiện tại nhiệt độ bên ngoài là 200 C, lúc này máy bay đang trượt, vì sự an toàn của các vị và những người khác, xin đừng đứng lên hoặc mở ra hành lý trước. Chờ sau khi máy bay hoàn toàn dừng lại, thì mời mọi người cởi bỏ dây an toàn, sắp xếp lại vật dụng cá nhân, để chuẩn bị xuống máy bay. Khi mang theo hành lý cùng vật dụng cá nhân, xin chú ý an toàn. Các vị có chuyển phát hành lý xin vui lòng đến chỗ phân phối hành lý lấy ra. Các hành khách quá cảnh để bay đến nơi khác xin vui lòng đến phòng dành cho khách quá cảnh ở phía sau chờ đợi. Cám ơn sự hợp tác của các vị.”
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên bên tai, tâm của Âu Dương Điệp cũng theo lúc máy bay hạ cánh mà hạ xuống, năm năm rồi, cuối cùng cô đã trở lại, tâm vui mừng không thể giải thích được, rốt cuộc cô có thể nhìn thấy anh.
“Tiểu Điệp, sau khi cậu tìm được khách sạn thì gọi điện cho mình, mình về nhà thăm mẹ trước.” Vừa xuống máy bay Mã Tiểu Dung đã nói.
“Tiểu Dung, hay là mình cùng cậu đi thăm bác gái trước đi.” Âu Dương Điệp nói.
“Không cần đâu Tiểu Điệp, chờ sau khi mình thăm mẹ xong sẽ đi tìm cậu.” Mã Tiểu Dung lắc đầu nói.
“Được rồi, vậy cậu đi nhanh đi, gặp lại sau.” Âu Dương Điệp không miễn cưỡng cô, có lẽ Tiểu Dung có chuyện gì đó không muốn để cho người bên ngoài biết.
“Tạm biệt.” Sau đó Mã Tiểu Dung vẫy lại một chiếc taxi, sắc mặt lo lắng bước ên xe.
Âu Dương Điệp kéo vali hành lý, ngước mắt nhìn lên, đúng, đúng là Đài Loan, cô đã trở lại, cô thật sự đã trở lại, Tư Đồ Thác, em đã trở về, anh có nghĩ tới em không?
Bình luận truyện