Yêu Thêm Lần Nữa
Chương 47: Điện thoại không nhấc máy
“Thôi quên đi Tiểu Điệp, cậu đi về trước đi, chỉ một tuần thôi mà, mình tin bọn họ sẽ trả lại sự trong sạch cho mình, cậu không cần phải lo lắng.” Mã Tiểu Dung cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
“Tiểu Dung mình nhất định sẽ tìm biện pháp.” Âu Dương Điệp biết cô chỉ đang an ủi chính mình.
“Tiểu Điệp thật sự không sao mà, chỉ một tuần thôi, nếu có tiền chi bằng chúng ta nhanh chóng trả lại cho Tư Đồ Thác thì hơn, giờ cậu về trước đi.” Mã Tiểu Dung không muốn làm tăng thêm áp lực cho Âu Dương Điệp, cô xoay người trở về.
Âu Dương Điệp nhìn theo bóng lưng của cô mà trái tim đau nhói, cô rời khỏi cục cảnh sát, trong lòng quyết tâm phải tìm ra biện pháp giúp Tiểu Dung sớm được thả ra.
Nhưng đến mười vạn, nhiều tiền như vậy cô biết đi đâu tìm? Cô ở đây không có người thân cũng không có bạn bè.
Đang lúc thang lang trên đường nhưng không biết phải đi đâu cái tên Dương Nhất Minh đột nhiên hiện lên trong đầu cô, con mắt hoang mang lộ ra tia ánh sáng, lo lắng tìm trong túi.
Sao lại không có chỗ đi? Âu Dương Điệp vội vã tìm kiếm nhưng càng tìm càng vội vã, đầu đổ đầy mồ hôi, dứt khoát đổ hết đồ trong túi ra trên mặt đất mới phát hiện danh thiếp kia, rốt cục tìm được rồi.
Vui mừng cầm điện bấm dãy số kia nhưng khi tay định nhấn ok thì cô đột nhiên dừng lại tự hỏ,i anh ta sẽ giúp đỡ mình sao? Mặc dù bọn họ có gặp nhau hai lần nhưng hoàn toàn chưa biết gì về đối phương, anh ta sẽ đồng ý cho một người xa lạ mượn mười vạn sao? Anh ta có thể sẽ nghĩ mình là một tên lừa gạt.
Nhưng nghĩ đến Tiểu Dung đang cần tiền bảo lãnh cô lại quyết tâm gọi thử cho anh một lần, nếu không được cũng chẳng sao, dù chỉ còn một tia hy vọng cô cũng muốn thử.
Dương Nhất Minh đang ngồi trong phòng làm việc bị tiếng điện thoại di động cắt đứt dòng suy nghĩ, anh cầm điện thoại lên nhìn thấy một dãy số xa lạ thì cảm thấy vô cùng phiền toái, anh vốn không có tâm tư nhận điện thoại mà chỉ mải suy nghĩ về mối quan hệ giữa Âu Dương Điệp và Tư Đồ Thác.
Nghe thấy âm thanh bíp bíp cô nhất thời sửng sốt, anh ta đã tắt điện thoại, chẳng lẽ anh ta không muốn giúp mình sao? Nhưng anh ta hoàn toàn không biết người gọi điện cho anh ta là mình, nghĩ vậy cô lại một lần nữa dấy lên hy vọng, cô bấm điện thoại gọi lại cho anh.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Dương Nhất Minh cầm điện thoại lên, anh không hề nghĩ ngợi liền tắt điện thoại đi, nếu là bạn bè gọi đến anh nhất định sẽ biết số còn nếu là khách hàng nhất định sẽ gọi đến công ty.
Âu Dương Điệp ngẩn người ra, anh lại ngắt điện thoại một lần nữa chẳng lẽ anh đang họp hoặc không tiện nghe điện thoại sao? Đôi mắt cô thoáng chút giật mình, vậy thì cô sẽ chờ một chút rồi gọi lại sau.
Nửa giờ sau cô lại cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Cảm thấy phiền toái, Dương Nhất Minh cầm điện thoại lên sắc mặt khó coi hung hăng nhấn nút điện thoại, không đợi đối phương nói câu nào rống to: “Mày có bệnh không? Không có việc gì làm nên gọi điện hả? Đừng có gọi làm phiền tao nữa.”
Nói xong, “ba” một tiếng anh ném điện thoại trong tay xuống.
“Tiểu Dung mình nhất định sẽ tìm biện pháp.” Âu Dương Điệp biết cô chỉ đang an ủi chính mình.
“Tiểu Điệp thật sự không sao mà, chỉ một tuần thôi, nếu có tiền chi bằng chúng ta nhanh chóng trả lại cho Tư Đồ Thác thì hơn, giờ cậu về trước đi.” Mã Tiểu Dung không muốn làm tăng thêm áp lực cho Âu Dương Điệp, cô xoay người trở về.
Âu Dương Điệp nhìn theo bóng lưng của cô mà trái tim đau nhói, cô rời khỏi cục cảnh sát, trong lòng quyết tâm phải tìm ra biện pháp giúp Tiểu Dung sớm được thả ra.
Nhưng đến mười vạn, nhiều tiền như vậy cô biết đi đâu tìm? Cô ở đây không có người thân cũng không có bạn bè.
Đang lúc thang lang trên đường nhưng không biết phải đi đâu cái tên Dương Nhất Minh đột nhiên hiện lên trong đầu cô, con mắt hoang mang lộ ra tia ánh sáng, lo lắng tìm trong túi.
Sao lại không có chỗ đi? Âu Dương Điệp vội vã tìm kiếm nhưng càng tìm càng vội vã, đầu đổ đầy mồ hôi, dứt khoát đổ hết đồ trong túi ra trên mặt đất mới phát hiện danh thiếp kia, rốt cục tìm được rồi.
Vui mừng cầm điện bấm dãy số kia nhưng khi tay định nhấn ok thì cô đột nhiên dừng lại tự hỏ,i anh ta sẽ giúp đỡ mình sao? Mặc dù bọn họ có gặp nhau hai lần nhưng hoàn toàn chưa biết gì về đối phương, anh ta sẽ đồng ý cho một người xa lạ mượn mười vạn sao? Anh ta có thể sẽ nghĩ mình là một tên lừa gạt.
Nhưng nghĩ đến Tiểu Dung đang cần tiền bảo lãnh cô lại quyết tâm gọi thử cho anh một lần, nếu không được cũng chẳng sao, dù chỉ còn một tia hy vọng cô cũng muốn thử.
Dương Nhất Minh đang ngồi trong phòng làm việc bị tiếng điện thoại di động cắt đứt dòng suy nghĩ, anh cầm điện thoại lên nhìn thấy một dãy số xa lạ thì cảm thấy vô cùng phiền toái, anh vốn không có tâm tư nhận điện thoại mà chỉ mải suy nghĩ về mối quan hệ giữa Âu Dương Điệp và Tư Đồ Thác.
Nghe thấy âm thanh bíp bíp cô nhất thời sửng sốt, anh ta đã tắt điện thoại, chẳng lẽ anh ta không muốn giúp mình sao? Nhưng anh ta hoàn toàn không biết người gọi điện cho anh ta là mình, nghĩ vậy cô lại một lần nữa dấy lên hy vọng, cô bấm điện thoại gọi lại cho anh.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Dương Nhất Minh cầm điện thoại lên, anh không hề nghĩ ngợi liền tắt điện thoại đi, nếu là bạn bè gọi đến anh nhất định sẽ biết số còn nếu là khách hàng nhất định sẽ gọi đến công ty.
Âu Dương Điệp ngẩn người ra, anh lại ngắt điện thoại một lần nữa chẳng lẽ anh đang họp hoặc không tiện nghe điện thoại sao? Đôi mắt cô thoáng chút giật mình, vậy thì cô sẽ chờ một chút rồi gọi lại sau.
Nửa giờ sau cô lại cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Cảm thấy phiền toái, Dương Nhất Minh cầm điện thoại lên sắc mặt khó coi hung hăng nhấn nút điện thoại, không đợi đối phương nói câu nào rống to: “Mày có bệnh không? Không có việc gì làm nên gọi điện hả? Đừng có gọi làm phiền tao nữa.”
Nói xong, “ba” một tiếng anh ném điện thoại trong tay xuống.
Bình luận truyện