Chương 18: 18: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Khung cảnh trời về đêm trước một quán Bar sặc sỡ.
Bên trong quán mọi người trai lẫn gái tóc tai, ăn mặc đúng dân chơi, họ nhảy nhót trên bụt cao của quán theo giai điệu DJ.
Một số người phía dưới vừa nâng ly với nhau vừa nhảy theo.
Một cô gái ăn mặc vô cùng nóng bỏng, đang ngồi uống rượu một mình ở ghế Sofa khu Vip của quán.
Đôi chân dài trắng nõn, thân hình bốc lửa 3 vòng cuốn hút.
Chính là Ngộ Na, cô giải sầu vì đoạn tình cảm với Nghiêm Tuấn, anh với cô vốn là thanh mai trúc mã, gần nhà nhau chỉ là không học chung trường với anh.
Họ có hôn ước từ bé, là vì trong một lần Mẹ anh bị người ta, không ai xa lạ chính là Ông nội của Dĩ Thiên cho người bắt cóc, muốn đưa đi biệt sứ vì sợ ảnh hưởng tới cuộc sống hạnh phúc của con ông ta.
Vô tình làm Mẹ anh động thai, may sao lúc đó Ba cô đi ngang nhà trông thấy đã kịp thời đưa vào viện, sanh non anh.
1 tháng sau song thai cô cũng chào đời, để trả ân tình này Mẹ anh đã đặt ra hôn ước này.
Cô từ bé đã được cả 2 người Mẹ chăm sóc,..
Được Nghiêm Tuấn hay mua kẹo bông cho cô, giỗ dành cô khi cô bị Mẹ quánh vì hay trốn học.
Năm lớp 6 cô bắt đầu có cảm giác thích anh như người yêu.Sau này vì biến cố gày bẫy của Tiêu Tiêu, Mẹ anh đã xin hủy hôn.
Giờ hai gia đình mới nối lại hôn ước này.
Bỗng chuông điện thoại cô để trên bàn reo lên, bên kia là một giọng nam " Tiểu thư cô về chưa tôi đến đón ạ?" , đó là giọng của tài xế nhà cô.
Cô giật mình, nhìn thấy đã 9 giờ đêm.
" không cần đâu tôi sẽ đoán taxi về được rồi! " trả lời yếu, không được tỉnh táo.
Anh tài xế lo lắng.
" Tiểu thư cô ổn chứ" .
" ổn, anh yên tâm".
cúp máy tút tút.
Lòng cô giờ bao ngổn ngang bất cần ai quan tâm, thì cần gì ai đón nữa.
Cô vội vã bước ra cổng quán với vẻ hơi chao đảo, chắc do men rượu đã thấm.
Bỗng cô cảm thấy như lạnh người, rồi nghe tiếng bước chân.
" cộp..
cộp..." từ nhỏ lớn dần, khi cô quay lại chưa kịp phản ứng gì đã bị một tên trong bịt miệng bằng tay, hắn sốc nách cô, tên còn lại túm lấy hai chân cô khiêng vào 1 khúc đường vắng tanh và khá tối.
Chúng bỏ cô xuống.
Lúc này cô nhìn trong mờ ảo, hoa mắt, là 2 tên cao to bậm trợn, một có ria mép, khoảng 40 tuổi, một tên trong cũng không xấu xí tầm 30 tuổi.
chúng nhìn cô chằm chằm đảo mắt từ chân lên mặt cô.
" hè, con nhỏ này khá ngon" Tên lớn nhìn tên nhỏ tuổi hơn.
Tên nhỏ tuổi bước lại gần cô bản mặt rất dê xòm.
" cô em.
phục vụ bọn anh tốt anh giữ lại bên cạnh.
không anh bán em vào động gái nha!.
" vừa đưa tay ra chưa kịp đụng vào cô., thì bị cô lấy tay hắc ra.
( chết rồi phải gọi ngay cho anh Ngộ Diệp, bình tĩnh nào., bình tĩnh, ...!).
cô vừa nghĩ chân vừa bước lùi ra sau.
Cô vội vàng mò mò trong túi xách tìm điện thoại.
không thấy.
Nhớ ra lúc nảy trong quán nghe xong bỏ vào có thể đã trượt rớt ra ngoài.
Cô bắt đầu cảm thấy rung, và do có men rượu đứng cũng chả vững, nghĩ bụng tiêu rồi.
Bước từng bước lui về sau., " Á".
cô giật mình phản xạ tự nhiên la lên.
Quay lại tuy cô còn hoa mắt, nhưng ngước lên vẫn thấy được bờ mi cong vút, sống mũi cao.
bờ môi mọng.
gọi chung là đẹp trai.
bỗng ổng cất tiếng " con nhỏ kia cô nhìn đủ chưa, dựa đủ chưa?." cô dạt người nhìn anh.
Cô loáng thoáng nhận ra, " Á ..
là..
là ..anh ! mặt ngạc nhiên, xen bối rối.
" Ừ, tôi đây, cô mò mẩm gì giữa khuya với hai tên lựu đạn xấu xí kia đấy." ngón tay anh chỉ thẳng về phía hai tên hùng hổ đó,.
chúng nghe thấy tức xịt khối.
Cô nghĩ thầm cái tên này có cần nói thẳng thế không, ể mà hắn nhìn kỹ cũng đẹp trai, men lỳ đấy chứ đùa.
Mình sao thế này, đứng không nổi nữa rồi.
Cô gắng đứng lùi về sau lưng Anh ta.
Hai tên lưu manh tiếng lại gần.
hét to." Nhóc con tránh ra cho hai ông đây nếu muốn sống".
vun tay tấn công anh.
Anh chụp lấy tay hắn bẻ nghe cái róp.
đá chân vô bộ hạ tên lớn tuổi.
Tên nhỏ tuổi xông lên bị anh đá giò láy văng ra xa trượt dài trên đường.
chúng bò dậy túm nhau bỏ chạy bạt mạng.
xong anh phủi tay cười chiếc thắng.
" Ê, nhỏ kia cô..
" vừa nói vừa quay ra sao, chưa kịp dứt lời, cô đã ngã quỵ may anh đỡ kịp.
thì ra cô đã quá mệt không gượng nổi, cứ thế ngã vào anh ngủ thiết đi.
nhìn cô anh có chút xao động.
Không cách nào anh đành bế cô lên ra xe anh đậu bên đường.
Do vừa nãy anh vô tình trong thấy cảnh cô bị bắt đi nên dừng xe chạy qua cứu.
Anh đặt cô nằm băng ghế sau, khoát áo vest mình cho cô ấm.
Vừa láy xe vừa nhìn gương quan sát cô.
nghĩ ( nhỏ này ngủ cũng dễ thương đó chứ, còn thường ngày thì ổng a ổng ẹo với Nghiêm Tuấn, đanh đá với mọi người) cười mỉm.
Anh nhớ ra, ( ủa mà nhà cô ta ở đâu trời).
anh dừng xe, lây nhẹ cô.
" nhỏ kia nhà cô ở đâu vậy? , ể...!haiz.
" Anh thở dài, bước ra đá mũi chân vô cửa xe..
" ai da đau đau.
" chống tay xe nhìn cô.
nghĩ thầm Tử Khiêm ơi là Tử Khiêm mày anh hùng cứu mỹ nhân chi, giờ .
Nảy ra ý , " a có rồi điện thoại của cô ta".
chui vô anh mò mò túi xách cô ta,, mãi chả thấy điện thoại.
bực bội.( con nhỏ này, rắc rối, về nhà tôi nha.
chứ giờ mà chở cô về nhà của tên tản băng Nghiêm Tuấn đó, hắn không băm tui ra mới sợ) .
ổng tưởng tượng cảnh bị Nghiêm Tuấn băm.
#
#
Sáng hôm sau
#
Trong mơ hồ cô tỉnh dậy.
Tia nắng sớm mai rọi xuyên qua khẻ cửa sổ, khiến cô chói mắt lấy tay che rồi giật mình tỉnh luôn.
Nhìn sung quanh phòng thấy có gì đó không đúng lắm.
Đây chắc chắn không phải phòng cô.
," két két..
cạch." Tiếng xoay nắm cửa.
Cô nhìn nhìn.
nghe coi phát ra từ đâu.
thì bỏng trong nhà tắm xuất hiện màu trắng, cô nhìn kỷ lại là chiếc khăn tắm quấn,.
cô dụi dụi mắt nhìn cho rõ.
Nhìn từ khăn lên trên là 1 cơ thể rắn chắc 6 múi vô cùng cuốn hút.
" Ể.
cô thèm khác tôi vậy à" Anh nhìn cười nham nhở.
" Anh.
..
Tử Khiêm..
" cô hoản loạn nhìn trong ngoài người mình con mặc quần áo.
mừng thờ phào nhẹ nhỏm.
Anh lại gần khi nào cô không hay anh ngồi trên ghế Sofa nhìn cô.
"Anh đây là đâu" ngại ngùng hỏi.
" phòng tôi" thảng nhiên trả lời.
" Anh hôm cứu tôi đúng không?, cảm ơn anh nha!
Cô leo xuống giường bỏ chạy.
Anh nắm cô lại.
" tuyệt đối không được nói với ai là cô đã ở nhà tôi nghe chưa! " cười nhẹ.
"Anh điên tôi cũng không có khùng nói ra đâu."
Cô bước xuống cầu thang.
( quao nhà anh ta cùng sang trọng không kém gì nhà Dĩ Thiên nhỉ!)
Cô bước ra đón xe về.
Anh trông nhà nhìn ra nở một nụ cười nhẹ!.
#
#
Tiếng bấm phím điện thoại.
" bíp.
bíp.." gọi đi.
Là Ba Mẹ Ngộ Na gọi cho con trai Ngộ Diệp.
Chuông điện thoại reo in ổi..
Ngộ Diệp anh đang ngủ chưa dậy.
thò tay trong chăn cầm điện thoại nghe trong lơ mơ chưa tỉnh..
" A lo..
tôi nghe""".
Bên kia người đàn ông hét to.
" Tôi cái đầu mày.
em gái cả đêm không thấy đâu mày còn đó ngủ ngon thế.
"
" Ba à ! nó lớn rồi.
đi khắc về mà.
hung như nó chả ai dám đụng đâu.
cúp máy.
##
##
tút tút..
Mẹ anh hỏi Ba
" Sao rồi, ..
anh.."
Ngoài cửa Ngộ Na bước vào.
" Ba Mẹ, con.."
Hai người đứng dậy ôm chầm lấy cô.
sờ sờ hết người cô, xem có bị thương gì không?.
" con không sao, con lên phòng nha Ba Mẹ "
" ừ".
đồng thanh và thở dài của Ba Mẹ cô nhìn theo..
Bình luận truyện