Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 32
Trong khoang hạng nhất không có người, Tiêu Kính Nam đổi dép lê tính toán trên máy bay đánh một giấc thoải mái, kết quả Thang Đông Trì tựa hồ căn bản không cho hắn ngủ, cứ luôn luôn hỏi mấy vấn đề nhàm chán.
“Trước kia không thấy anh nói nhiều như vậy a.” Tiêu Kính Nam nhắm mắt bất mãn than thở, nằm thẳng trên chỗ ngồi, đầu xoay hướng bên kia.
“Gần mực thì đen.” Thang Đông Trì nhíu nhíu mày, vươn tay xoay đầu gấu nhỏ ngốc về phía mình, “Huống hồ cùng chỉ nói nhiều với em mà thôi.”
“…Cùng ngủ một chút không được sao? Dưỡng sức mà xuống máy bay.” Tiêu Kính Nam xoa tóc hai cái, hơi hơi nhăn mi lại.
Nói xong nửa ngày không thây hồi âm, Tiêu Kính Nam mở to mắt nhìn nhìn, phát hiện Thang Đông Trì tựa rất gần vào hắn.
“Ngô…” Nháy mắt bị hôn, Tiêu Kính Nam trong lòng ngựa chạy loạn xạ không ngừng.
Kính nhờ, nhớ kỹ đây trên máy bay có được không, tuy rằng vị trí cách xa, không gian cũng rất lớn, nhưng vạn nhất bị thấy…
“Tiên sinh, đây là chăn ngài yêu cầu.”
“Cảm ơn.” Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì thập phần trấn định buông hắn ra, tiếp nhận chăn trong tay tiếp viên hàng không, rồi mới nhìn đến gương mặt cười sáng lạn của tiếp viên, lại lập tức ngoảnh đầu đi.
Tựa hồ lại cảm thấy không đủ, rõ ràng đứng thẳng xoay lưng đối diện bọn họ.
Cố tình Thang Đông Trì còn nói một câu, “Chúng tôi nghỉ ngơi trước một lúc, trong chốc lát không có vấn đề gì cũng không cần đến đây.”
Tiếp viên hàng không cười đáp, trước khi đi còn hỏi nhiệt độ điều hoà có thích hợp hay không, rồi mới rời đi.
Mở chăn ra, đắp lên người Tiêu Kính Nam, người kia một chút phản ứng đều không có.
Thang Đông Trì cũng không để bụng, sau khi nằm xuống đắp một nửa chăn lên người mình, dù sao y cũng rất kiên nhẫn.
Quả nhiên, nghẹn qua ba phút, gấu nhỏ ngốc liền không nhịn được đột nhiên xốc chăn lên nghiêng người qua hung tợn nhìn y.
Thang Đông Trì khẽ cười nhắm mắt lại: “Sao vậy, không phải nói ngủ một chút hả.”
“…” Gấu nhỏ ngốc nghẹn, không còn gì để nói đành nằm xuống.
Không cần thiết phải so đo nhiều như vậy, dù sao xuống máy bay cũng không có ai nhận ra hắn.
Một bên vừa an ủi một bên dùng sức nhắm mắt.
Đột nhiên trên tay nóng lên, Tiêu Kính Nam trong lòng lại bắt đầu bồn chồn.
Các ngón tay đưa qua chậm rãi bao phủ, sờ soạng từng ngón, rồi mới giao nhau nắm chặt tay hắn.
Tiêu Kính Nam nhẫn nại chờ đợi một lát, phát hiện Thang Đông Trì cũng không làm gì tiếp, vì vậy trộm mở mắt nhìn y.
Bên cạnh Thang Đông Trì đã nhắm mắt.
Nhìn trong chốc lát, Tiêu Kính Nam cũng nhắm mắt lại.
Dù sao tay giấu dưới chăn cũng không ai nhìn thấy được, cảm giác nắm tay như vậy thật ngây ngô, lại thật ấm áp.
Ngủ đến thời điểm thoải mái phát hiện có bàn tay không ngừng bóp bop gò má hắn, Tiêu Kính Nam bất mãn phất phất tay.
“Tỉnh tỉnh, đến rồi.”
Thang Đông Trì nhìn bộ dáng hắn nhíu mày rất thú vị, hai ngón tay sờ sờ giữa chân mày, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tiêu Kính Nam bị hai ngón tay kia làm phiền, chỉ chớp mắt, miệng còn hàm hàm hồ hồ không biết nói cái gì.
Thang Đông Trì thấy thế chợt buồn cười, nghiêng qua cắn cắn bờ môi của hắn, nhìn hắn bị đau che miệng lại, ánh mắt mị hoặc nhìn mình.
“Đừng lộ ra vẻ mặt này, trừ phi em không muốn xuống máy bay.”
Lời Thang Đông Trì hữu hiệu như phép thuật, Tiêu Kính Nam lập tức tỉnh táo lại.
Đúng rồi, hiện tại là trên máy bay, không phải ở nhà.
“Tay có thể buông ra rồi.” Tiêu Kính Nam quơ quơ tay, “Đã tê rần rồi.”
“Đã tê rần em còn ngủ ngon như vậy được.” Thang Đông Trì nắm lấy tay hắn, lật chăn lên còn nhiều lần ve vuốt.
Cảm giác ngưa ngứa như ma sát thần kinh, Tiêu Kính Nam một phen rút tay về, “Kệ nó đi, chốc lát sẽ hết.”
Thang Đông Trì cũng không để ý, tiếp tục nói: “Một lát nữa xuống máy bay có thể về khách sạn cất đồ trước, sau đó em muốn đi dạo một vòng cũng có thể, nhưng trước khi đến ôn tuyền em phải hảo hảo nghỉ ngơi, nếu không sẽ dễ dàng choáng váng đầu.”
“Kính nhờ, tôi cũng không phải lần đầu tiên đến ôn tuyền, anh đừng dài dòng.” Tiêu Kính Nam lắc lắc tay đã khôi phục cảm giác, “Hiện tại mới đầu tháng ba, không biết cây anh đào đã nở chưa.”
“Chưa nở hoa toàn bộ, nhưng khả năng sẽ có một hai cây nở rồi.”
“…Vô nghĩa.” Tiêu Kính Nam dựng thẳng chỗ ngồi, “nói cũng như không.”
Xuống máy bay, sau khi đến khách sạn cất hành lý, Thang Đông Trì vốn muốn mang Tiêu Kính Nam đi xung quanh một chút, nhưng không ngờ mới xuống cửa khách sạn đã bị xe ngăn lại.
Tiêu Kính Nam vẻ mặt khó hiểu nhìn người bước từ xe xuống, lại quay đầu nhìn Thang Đông Trì, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, muốn hỏi Thang Đông Trì có biết gì hay không, chợt nghe đối phương mở miệng trước.
“Ngài khoẻ, Thang tiên sinh, Thang lão tiên sinh biết ngài đến Nhật Bản, đặc biệt để chúng tôi đến đón tiếp ngài về nhà nghỉ ngơi.”
“Không cần.”
“Nhưng vậy thật khó cho chúng tôi, Thang tiên sinh xin đừng gây khó dễ.”
“Tôi nói không cần.”
Thang Đông Trì lạnh lùng bộ dáng khiến tim Tiêu Kính Nam bất giác cũng lạnh theo.
Điều này làm cho hắn nghĩ đến lần đầu gặp Thang Đông Trì, nói chuyện cùng hành vi, trong mắt loé ra lưu quang lãnh khốc.
Hai bên còn đang giằng co, xe còn đang đậu đột nhiên mở cửa ra, những người vừa đứng trước mặt bọn họ lập tức tự giác đứng sang một bên.
Lão nhân tóc hoa râm ngồi trên xe nhìn về phía Thang Đông Trì, “Chắt tử này đến ta cũng không muốn gặp?”
Thang Đông Trì nhếch môi: “Đại bá.”
Lão nhân gật gật đầu, “Lên xe.”
Thấy Thang Đông Trì còn đang do dự, nhìn về Tiêu Kính Nam bên cạnh, “Bằng hữu của cháu cũng đi.”
Tiêu Kính Nam bị nhìn trong lòng nhảy dựng.
Đây không phải là một người dễ ứng phó.
Bởi vì chỉ có đứng bên cạnh Thang Đông Trì mới để ý được, vừa nãy Thang Đông Trì gọi một tiếng đại bá, trong nháy mắt hơi hơi hạ thấp vai.
Đó là một loại bản năng xuất phát từ kính sợ.
“Trước kia không thấy anh nói nhiều như vậy a.” Tiêu Kính Nam nhắm mắt bất mãn than thở, nằm thẳng trên chỗ ngồi, đầu xoay hướng bên kia.
“Gần mực thì đen.” Thang Đông Trì nhíu nhíu mày, vươn tay xoay đầu gấu nhỏ ngốc về phía mình, “Huống hồ cùng chỉ nói nhiều với em mà thôi.”
“…Cùng ngủ một chút không được sao? Dưỡng sức mà xuống máy bay.” Tiêu Kính Nam xoa tóc hai cái, hơi hơi nhăn mi lại.
Nói xong nửa ngày không thây hồi âm, Tiêu Kính Nam mở to mắt nhìn nhìn, phát hiện Thang Đông Trì tựa rất gần vào hắn.
“Ngô…” Nháy mắt bị hôn, Tiêu Kính Nam trong lòng ngựa chạy loạn xạ không ngừng.
Kính nhờ, nhớ kỹ đây trên máy bay có được không, tuy rằng vị trí cách xa, không gian cũng rất lớn, nhưng vạn nhất bị thấy…
“Tiên sinh, đây là chăn ngài yêu cầu.”
“Cảm ơn.” Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì thập phần trấn định buông hắn ra, tiếp nhận chăn trong tay tiếp viên hàng không, rồi mới nhìn đến gương mặt cười sáng lạn của tiếp viên, lại lập tức ngoảnh đầu đi.
Tựa hồ lại cảm thấy không đủ, rõ ràng đứng thẳng xoay lưng đối diện bọn họ.
Cố tình Thang Đông Trì còn nói một câu, “Chúng tôi nghỉ ngơi trước một lúc, trong chốc lát không có vấn đề gì cũng không cần đến đây.”
Tiếp viên hàng không cười đáp, trước khi đi còn hỏi nhiệt độ điều hoà có thích hợp hay không, rồi mới rời đi.
Mở chăn ra, đắp lên người Tiêu Kính Nam, người kia một chút phản ứng đều không có.
Thang Đông Trì cũng không để bụng, sau khi nằm xuống đắp một nửa chăn lên người mình, dù sao y cũng rất kiên nhẫn.
Quả nhiên, nghẹn qua ba phút, gấu nhỏ ngốc liền không nhịn được đột nhiên xốc chăn lên nghiêng người qua hung tợn nhìn y.
Thang Đông Trì khẽ cười nhắm mắt lại: “Sao vậy, không phải nói ngủ một chút hả.”
“…” Gấu nhỏ ngốc nghẹn, không còn gì để nói đành nằm xuống.
Không cần thiết phải so đo nhiều như vậy, dù sao xuống máy bay cũng không có ai nhận ra hắn.
Một bên vừa an ủi một bên dùng sức nhắm mắt.
Đột nhiên trên tay nóng lên, Tiêu Kính Nam trong lòng lại bắt đầu bồn chồn.
Các ngón tay đưa qua chậm rãi bao phủ, sờ soạng từng ngón, rồi mới giao nhau nắm chặt tay hắn.
Tiêu Kính Nam nhẫn nại chờ đợi một lát, phát hiện Thang Đông Trì cũng không làm gì tiếp, vì vậy trộm mở mắt nhìn y.
Bên cạnh Thang Đông Trì đã nhắm mắt.
Nhìn trong chốc lát, Tiêu Kính Nam cũng nhắm mắt lại.
Dù sao tay giấu dưới chăn cũng không ai nhìn thấy được, cảm giác nắm tay như vậy thật ngây ngô, lại thật ấm áp.
Ngủ đến thời điểm thoải mái phát hiện có bàn tay không ngừng bóp bop gò má hắn, Tiêu Kính Nam bất mãn phất phất tay.
“Tỉnh tỉnh, đến rồi.”
Thang Đông Trì nhìn bộ dáng hắn nhíu mày rất thú vị, hai ngón tay sờ sờ giữa chân mày, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tiêu Kính Nam bị hai ngón tay kia làm phiền, chỉ chớp mắt, miệng còn hàm hàm hồ hồ không biết nói cái gì.
Thang Đông Trì thấy thế chợt buồn cười, nghiêng qua cắn cắn bờ môi của hắn, nhìn hắn bị đau che miệng lại, ánh mắt mị hoặc nhìn mình.
“Đừng lộ ra vẻ mặt này, trừ phi em không muốn xuống máy bay.”
Lời Thang Đông Trì hữu hiệu như phép thuật, Tiêu Kính Nam lập tức tỉnh táo lại.
Đúng rồi, hiện tại là trên máy bay, không phải ở nhà.
“Tay có thể buông ra rồi.” Tiêu Kính Nam quơ quơ tay, “Đã tê rần rồi.”
“Đã tê rần em còn ngủ ngon như vậy được.” Thang Đông Trì nắm lấy tay hắn, lật chăn lên còn nhiều lần ve vuốt.
Cảm giác ngưa ngứa như ma sát thần kinh, Tiêu Kính Nam một phen rút tay về, “Kệ nó đi, chốc lát sẽ hết.”
Thang Đông Trì cũng không để ý, tiếp tục nói: “Một lát nữa xuống máy bay có thể về khách sạn cất đồ trước, sau đó em muốn đi dạo một vòng cũng có thể, nhưng trước khi đến ôn tuyền em phải hảo hảo nghỉ ngơi, nếu không sẽ dễ dàng choáng váng đầu.”
“Kính nhờ, tôi cũng không phải lần đầu tiên đến ôn tuyền, anh đừng dài dòng.” Tiêu Kính Nam lắc lắc tay đã khôi phục cảm giác, “Hiện tại mới đầu tháng ba, không biết cây anh đào đã nở chưa.”
“Chưa nở hoa toàn bộ, nhưng khả năng sẽ có một hai cây nở rồi.”
“…Vô nghĩa.” Tiêu Kính Nam dựng thẳng chỗ ngồi, “nói cũng như không.”
Xuống máy bay, sau khi đến khách sạn cất hành lý, Thang Đông Trì vốn muốn mang Tiêu Kính Nam đi xung quanh một chút, nhưng không ngờ mới xuống cửa khách sạn đã bị xe ngăn lại.
Tiêu Kính Nam vẻ mặt khó hiểu nhìn người bước từ xe xuống, lại quay đầu nhìn Thang Đông Trì, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, muốn hỏi Thang Đông Trì có biết gì hay không, chợt nghe đối phương mở miệng trước.
“Ngài khoẻ, Thang tiên sinh, Thang lão tiên sinh biết ngài đến Nhật Bản, đặc biệt để chúng tôi đến đón tiếp ngài về nhà nghỉ ngơi.”
“Không cần.”
“Nhưng vậy thật khó cho chúng tôi, Thang tiên sinh xin đừng gây khó dễ.”
“Tôi nói không cần.”
Thang Đông Trì lạnh lùng bộ dáng khiến tim Tiêu Kính Nam bất giác cũng lạnh theo.
Điều này làm cho hắn nghĩ đến lần đầu gặp Thang Đông Trì, nói chuyện cùng hành vi, trong mắt loé ra lưu quang lãnh khốc.
Hai bên còn đang giằng co, xe còn đang đậu đột nhiên mở cửa ra, những người vừa đứng trước mặt bọn họ lập tức tự giác đứng sang một bên.
Lão nhân tóc hoa râm ngồi trên xe nhìn về phía Thang Đông Trì, “Chắt tử này đến ta cũng không muốn gặp?”
Thang Đông Trì nhếch môi: “Đại bá.”
Lão nhân gật gật đầu, “Lên xe.”
Thấy Thang Đông Trì còn đang do dự, nhìn về Tiêu Kính Nam bên cạnh, “Bằng hữu của cháu cũng đi.”
Tiêu Kính Nam bị nhìn trong lòng nhảy dựng.
Đây không phải là một người dễ ứng phó.
Bởi vì chỉ có đứng bên cạnh Thang Đông Trì mới để ý được, vừa nãy Thang Đông Trì gọi một tiếng đại bá, trong nháy mắt hơi hơi hạ thấp vai.
Đó là một loại bản năng xuất phát từ kính sợ.
Bình luận truyện