Yêu Thương (Đông Ái)
Chương 25: Mộng xuân
Hắn kích động quỳ rạp trên mỗi một tấc da thịt trên người thiếu niên, gần như tự ngược đè nén dục vọng của mình, vì thiếu niên phục vụ tận tình. Thiếu niên thoải mái rên rỉ làm hạ thân hắn phát đau.
Thiếu niên nở nụ cười quyến rũ, dang chân ngồi trên người hắn, hai chân kẹp chặt hông hắn, hậu huyệt từ từ hạ xuống nuốt dục vọng của hắn.
Bên trong thiếu niên ấm áp làm Hiên Viên Bạc như đắm chìm trong thiên đường, thiếu niên động thân lên xuống, mỗi một lần phun ra nuốt vào đều phảng phất như muốn hút cả linh hồn Hiên Viên Bạc.
Vách tường mềm mại hệt như tơ lụa, khiến Hiên Viên Bạc chỉ hận không thể chết trong người thiếu niên. Thiếu niên dường như vẫn ngại không đủ kích thích, hai tay ôm lấy cổ Hiên Viên Bạc, nhất thời hai khỏa anh đào trước ngực thiếu niên ma sát chạm vào hai điểm trên ngực Hiên Viên Bạc.
Hiên Viên Bạc quả thật không ngờ, hai vật hầu như dùng để trang trí trên người nam nhân này lại có thể mẫn cảm đến như vậy, chỉ ma sát thôi đã khiến hắn mất hồn nói không nên lời. Rất nhanh hai điểm trên ngực liền sung huyết đứng thẳng, khẽ đụng thôi đã đem đến một trận tê dại.
Thiếu niên khẽ cười một tiếng, ở bên tai Hiên Viên Bạc, khàn khàn khẽ nói ba chữ.
Hiên Viên Bạc chấn kinh, trừng lớn hai mắt đồng thời đạt đến đỉnh.
Hiên Viên Bạc đột nhiên mở to mắt, cảnh tượng hương diễm vừa rồi bất quá chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, nhưng cảm giác xuất tinh quá chân thật, cả người thư sướng mềm nhũn giống như vừa mới xuất tinh.
Hiên Viên Bạc có chút lúng túng cúi đầu nhìn thử hạ thân mình, lại kinh dị nhìn thấy thiếu niên vốn nên nằm ở trên giường bệnh bây giờ đang quỳ ở trên mặt đất, vùi đầu vào háng mình.
Hiên Viên Bạc khiếp sợ đẩy thiếu niên ra, thân thể thiếu niên đơn bạc bị đẩy một phát liền ngã qua một bên, cũng may Hiên Viên Bạc kịp thời phản ứng kéo cậu lại, mới không đập vào thành giường.
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, bên môi còn lưu lại bạch trọc Hiên Viên Bạc bắn ra, cái lưỡi phấn nộn thăm dò, đem tinh dịch hai bên khóe môi liếm sạch.
"Tiểu Hi..." Hiên Viên Bạc khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mắt, lại phát hiện bởi vì thiếu niên lộn xộn, kim truyền trên tay bị lệch, máu tươi từ chỗ kim tiêm không ngừng chảy ra, mà thiếu niên quỳ ở trên mặt đất, trên mặt không một tia biểu tình, dường như căn bản không có nhận thấy được mình đang chảy máu.
Hiên Viên Bạc vội vàng nhấn nút khẩn cấp trên bàn, rồi mới ôm lấy thiếu niên, thiếu niên vẫn không phản kháng, yên lặng hệt như búp bê vô tri vô giác.
Thiếu niên như vậy làm Hiên Viên Bạc lo lắng. Sau một trận giày vò kia, Hiên Viên Mộ bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh. Hiên Viên Mộ vừa mở mắt, liền nhìn thấy quần áo anh hai không chỉnh tề, khóa kéo quần mở lộ ra dục vọng dưới thân, trong lòng lại ôm thiếu niên trên tay đang chảy máu.
"Anh làm cái gì vậy?" Hiên Viên Mộ lần đầu tiên trừng mắt quát anh mình, "Em ấy đã bệnh đến thế rồi, anh còn làm như vậy với em ấy!"
Hiên Viên Bạc muốn giải thích, nhưng lại không mở miệng được, cũng may hộ sĩ trực ban đúng lúc đẩy cửa đi vào, hóa giải tình cảnh bối rối lúc này.
Thừa dịp bác sĩ cầm máu cho thiếu niên, Hiên Viên Bạc nhanh chóng kéo khóa quần lên.
"Chỉ lệch châm một chút thôi, không sao." Bác sĩ kiểm tra sau đó chỉnh kim truyền lại một chút.
Trong suốt quá trình, thiếu niên vẫn an tĩnh nghe lời, ánh mắt mê mang không tiêu cự, trong lúc lơ đãng bác sĩ nhìn vào mắt thiếu niên, chỉ cảm thấy khí lạnh sau lưng không ngừng toát lên. Ánh mắt thiếu niên trước mắt căn bản không còn bộ dáng người sống nữa!
Ánh mắt kia phảng phất như đã mất đi hứng thú với mọi thứ, ngay cả ý chí sinh tồn cũng biến mất.
Nhìn thiếu niên đang trong giai đoạn đẹp nhất đời người trước mắt này, bác sĩ không khỏi cảm thấy mắt cay cay. Ngày đó hắn cũng ở trên xe cấp cứu, chính mắt thấy thiếu niên bị tra tấn như thế nào, cho dù vết thương trên người có thể chữa trị, nhưng vết thương trong lòng chỉ sợ phải bồi thiếu niên cả đời.
Thiếu niên nở nụ cười quyến rũ, dang chân ngồi trên người hắn, hai chân kẹp chặt hông hắn, hậu huyệt từ từ hạ xuống nuốt dục vọng của hắn.
Bên trong thiếu niên ấm áp làm Hiên Viên Bạc như đắm chìm trong thiên đường, thiếu niên động thân lên xuống, mỗi một lần phun ra nuốt vào đều phảng phất như muốn hút cả linh hồn Hiên Viên Bạc.
Vách tường mềm mại hệt như tơ lụa, khiến Hiên Viên Bạc chỉ hận không thể chết trong người thiếu niên. Thiếu niên dường như vẫn ngại không đủ kích thích, hai tay ôm lấy cổ Hiên Viên Bạc, nhất thời hai khỏa anh đào trước ngực thiếu niên ma sát chạm vào hai điểm trên ngực Hiên Viên Bạc.
Hiên Viên Bạc quả thật không ngờ, hai vật hầu như dùng để trang trí trên người nam nhân này lại có thể mẫn cảm đến như vậy, chỉ ma sát thôi đã khiến hắn mất hồn nói không nên lời. Rất nhanh hai điểm trên ngực liền sung huyết đứng thẳng, khẽ đụng thôi đã đem đến một trận tê dại.
Thiếu niên khẽ cười một tiếng, ở bên tai Hiên Viên Bạc, khàn khàn khẽ nói ba chữ.
Hiên Viên Bạc chấn kinh, trừng lớn hai mắt đồng thời đạt đến đỉnh.
Hiên Viên Bạc đột nhiên mở to mắt, cảnh tượng hương diễm vừa rồi bất quá chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, nhưng cảm giác xuất tinh quá chân thật, cả người thư sướng mềm nhũn giống như vừa mới xuất tinh.
Hiên Viên Bạc có chút lúng túng cúi đầu nhìn thử hạ thân mình, lại kinh dị nhìn thấy thiếu niên vốn nên nằm ở trên giường bệnh bây giờ đang quỳ ở trên mặt đất, vùi đầu vào háng mình.
Hiên Viên Bạc khiếp sợ đẩy thiếu niên ra, thân thể thiếu niên đơn bạc bị đẩy một phát liền ngã qua một bên, cũng may Hiên Viên Bạc kịp thời phản ứng kéo cậu lại, mới không đập vào thành giường.
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, bên môi còn lưu lại bạch trọc Hiên Viên Bạc bắn ra, cái lưỡi phấn nộn thăm dò, đem tinh dịch hai bên khóe môi liếm sạch.
"Tiểu Hi..." Hiên Viên Bạc khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mắt, lại phát hiện bởi vì thiếu niên lộn xộn, kim truyền trên tay bị lệch, máu tươi từ chỗ kim tiêm không ngừng chảy ra, mà thiếu niên quỳ ở trên mặt đất, trên mặt không một tia biểu tình, dường như căn bản không có nhận thấy được mình đang chảy máu.
Hiên Viên Bạc vội vàng nhấn nút khẩn cấp trên bàn, rồi mới ôm lấy thiếu niên, thiếu niên vẫn không phản kháng, yên lặng hệt như búp bê vô tri vô giác.
Thiếu niên như vậy làm Hiên Viên Bạc lo lắng. Sau một trận giày vò kia, Hiên Viên Mộ bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh. Hiên Viên Mộ vừa mở mắt, liền nhìn thấy quần áo anh hai không chỉnh tề, khóa kéo quần mở lộ ra dục vọng dưới thân, trong lòng lại ôm thiếu niên trên tay đang chảy máu.
"Anh làm cái gì vậy?" Hiên Viên Mộ lần đầu tiên trừng mắt quát anh mình, "Em ấy đã bệnh đến thế rồi, anh còn làm như vậy với em ấy!"
Hiên Viên Bạc muốn giải thích, nhưng lại không mở miệng được, cũng may hộ sĩ trực ban đúng lúc đẩy cửa đi vào, hóa giải tình cảnh bối rối lúc này.
Thừa dịp bác sĩ cầm máu cho thiếu niên, Hiên Viên Bạc nhanh chóng kéo khóa quần lên.
"Chỉ lệch châm một chút thôi, không sao." Bác sĩ kiểm tra sau đó chỉnh kim truyền lại một chút.
Trong suốt quá trình, thiếu niên vẫn an tĩnh nghe lời, ánh mắt mê mang không tiêu cự, trong lúc lơ đãng bác sĩ nhìn vào mắt thiếu niên, chỉ cảm thấy khí lạnh sau lưng không ngừng toát lên. Ánh mắt thiếu niên trước mắt căn bản không còn bộ dáng người sống nữa!
Ánh mắt kia phảng phất như đã mất đi hứng thú với mọi thứ, ngay cả ý chí sinh tồn cũng biến mất.
Nhìn thiếu niên đang trong giai đoạn đẹp nhất đời người trước mắt này, bác sĩ không khỏi cảm thấy mắt cay cay. Ngày đó hắn cũng ở trên xe cấp cứu, chính mắt thấy thiếu niên bị tra tấn như thế nào, cho dù vết thương trên người có thể chữa trị, nhưng vết thương trong lòng chỉ sợ phải bồi thiếu niên cả đời.
Bình luận truyện