Yêu Thương

Chương 11: Người một nhà



Hôm nay công việc của Mạnh Hạ kết thúc trễ, lúc tan việc đã hơn 10 giờ. Cô trở về phòng thay quần áo, lúc thay y phục xong đi ra, điện thoại di động đúng lúc vang lên.

Mạnh Hạ nhìn thấy một dãy số, khóe miệng bất đắc dĩ nhẹ mở, người nhân viên của công ty Thiên Sứ kia thật sự quá kiên trì.

"Alo..."

"Mạnh tiểu thư, thật ngại, đã trễ thế này còn quấy rầy cô. Cô có thể suy nghĩ một chút hay không? Tôi cảm thấy được cả nhà các người thật sự rất thích hợp."

Người một nhà? Đầu ngón tay của Mạnh Hạ chợt lạnh, tùy ý vén lọn tóc ở bên tai: "Chúng tôi không phải là người một nhà."

Bên kia trong chốc lát im lặng nhưng vẫn kiên trì thuyết phục như cũ.

Cả người Mạnh Hạ có chút mệt mỏi dán lên vách tường lạnh băng, ngăn lại bằng cách cười tự giễu: "Thực xin lỗi, tôi không thể tham gia." Cô dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nếu như có ngày gia đình của tôi hoàn chỉnh, tôi sẽ tham gia hoạt động của các người."

Cô ưng thuận cái hứa hẹn này, chỉ không biết là khi nào mới có thể thực hiện được.

Cầm điện thoại, lúc xoay người, cô không ngờ ở phía sau không biết từ bao giờ đã có một người đang đứng ở đấy. Đèn tường mờ ảo, hắn yên lặng đứng ở đằng kia không biết đã bao lâu.

Mạnh Hạ rất nhanh cúi đầu xuống, muốn đến thang máy phải đi ngang qua hắn. Cô bước đi hơi nặng nề.

Từ Dịch Phong không nhúc nhích, đợi đến khi Mạnh Hạ đi đến bên cạnh, cánh tay dài trong phút chốc vươn ra, Mạnh Hạ cũng không có bất ngờ la hét.

Hắn nhẹ nhàng linh hoạt kéo một cái, thuận thế đi vào gian phòng ở ngay đó.

Trong không gian tăm tối, Mạnh Hạ lờ mờ cảm giác một tầm mắt lạnh như băng đang khóa chặt mình.

"Người một nhà?" Hắn lạnh lùng chất vấn.

Mạnh Hạ không cần nhìn cũng biết hắn đang nổi giận đến đỉnh điểm. Nhưng cô không hiểu được, rõ ràng cô đã không dây dưa đến hắn nữa, cô đã buông xuống, vậy nhưng vì sao hắn lại không buông tha cho cô?

Cô ở trước mặt hắn vẫn cúi đầu xuống như cũ, vẫn không phản ứng một chút nào, sau khi gặp lại, cô đối với hắn vĩnh viễn sẽ như vậy. Từ Dịch Phong chống hai tay lên, đem cô nhốt vào trong đó: "Mạnh Hạ, cô muốn mang theo con của tôi để trở thành người một nhà với ai?"

Mạnh Hạ ung dung nói: "Ai ư? Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết rõ người đó không phải là ngài. Từ Dịch phong, ngài trông nom nhiều việc quá."

Hàm răng của Từ Dịch Phong khanh khách rung gđộng: "Cô giấu giếm con của tôi, Mạnh Hạ, món nợ này cô muốn tôi tính phải không?"

"Ngài muốn tính thế nào? Hay là cũng bắt tôi giam vào trong ngục?" Mạnh Hạ cười khúc khích, trong lòng từng nhát, từng nhát dao cứa vào cảm thấy được đau đớn.

"Bắt đầu từ đêm nay, cô bị sa thải."

Mạnh Hạ sít sao nắm chặt bàn tay, tức giận nói ra: "Ngài dựa vào cái gì?"

"Hoa Áo không cần một nhạc công vô hồn."

Hắn Từ Dịch Phong nếu là muốn gây phiền toái cho người khác mà còn cần lý do sao? Mạnh Hạ cười nhạo một tiiếng, ánh mắt khẽ thấm ướt: "Từ tiên sinh, như ngài mong muốn, tôi không làm nữa. Chẳng qua có món đồ này trước khi rời đi, tôi muốn trả lại cho ngài..."

Trong đen sẫm, Mạnh Hạ không biết lấy khí lực ở đâu ra, với tay cầm lấy cái hộp ở bên cạnh, đập mạnh lên người của Từ Dịch Phong: "Từ Dịch Phong, tôi chưa từng nợ anh cái gì. Cha tôi không làm tròn trách nhiệm nên đã bị trừng phạt, nhà chúng tôi đều hiểu. Nhưng anh hùng hổ dọa người, có một câu nói rất hay, để cho người khác một con đường sống cũng chính là để lại vốn sống cho mình. Lời này, tôi đã muốn tặng anh từ lâu."

Dùng sức lớn đến mức cổ tay của cô cũng thấy đau. Tâm tình hậm hực của Mạnh Hạ đột nhiên nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng.

Từ Dịch Phong có như thế nào cũng không ngờ tới Mạnh Hạ sẽ hành động như vậy.

Mạnh Hạ vừa ra khỏi phòng liền chứng kiến Mục Trạch thần sắc có chút bối rồi, vội vã đi về phía cô: "Tiểu Hạ..."

"Không có chuyện gì. Em đánh một con gián." Mạnh Hạ khẽ cười một tiếng.

Mục Trạch sững sờ, rồi lập tức bất đắc dĩ nghiêng mặt nhìn cô.

"Mục Trạch, ngày mai em không tới đây làm nữa." Mạnh Hạ cúi thấp đầu, những sợi tóc dưới ánh đèn hiện ra màu vàng sáng, cô chỉ chỉ vào lỗ tai của mình: "Em nghĩ mình không thích hợp với đánh đàn."

Cả người Mục Trạch trong nháy mắt đã ảm đạm xuống.

Mạnh Hạ không nói thêm gì nữa, bước từng bước ra.

Vừa mới chuyển động, bàn tay đã bị nắm lại. Cô hơi nhíu mày, kể từ năm ấy, cô cũng có chút kháng cự việc tiếp xúc với đàn ông. Theo bản năng cô muốn rút tay về, Mục Trạch lại giữ chặt không nới lỏng ra chút nào.

"Tiểu Hạ, anh có thể..."

"Thang máy đến rồi." Cửa vừa mở ra, có hai người phụ nữ dáng vẻ trang nhã xuất hiện trước mặt cô, không ai ngờ rằng sẽ gặp phải một tình huống như vậy, trong lúc nhất thời vẻ mặt của mọi người đều cứng ngắc lại.

Một người phụ nữ gọi: "Trạch!" Đôi mắt sắc bén kia bỗng dưng nhìn về phía Mạnh Hạ. Cô vội vàng rút tay về, thấy được người ở bên trong, sắc mặt của cô trong tích tắc đã tái nhợt đi.

Người phụ nữ và Mục Trạch có chân mày rất giống nhau, lúc bà ấy nhìn thấy Mạnh Hạ, trong mắt dò xét nghiên cứu làm cho Mạnh Hạ như có mũi dao ở trong người. Khi cô nhìn thấy người phụ nữ còn lại, trong lòng không khỏi thở dài.

Trời cao thật đúng là ưu đãi cho bà ấy, cũng đã năm năm trôi qua, thời gian giống như không để lại một chút dấu vết gì trên người của bà ấy. Cô nhớ tới, ngày cuối cùng khi cùng mẹ rời đi, Mạnh mẹ trong một đêm mà trở nên già nua làm cho lòng người mỏi nhừ. Cô cúi đầu thật thấp xuống, trong lòng nặng nề khó chịu.

"Mẹ, bá mẫu." Mục Trạch trầm thấp chào hỏi.

Mục mẹ nhàn nhạt gật đầu, hướng vào Từ mẹ nói ra: "Chúng ta đi xuống trước, Huệ Lan chắc là đang chở ở dưới lầu." Nói xong, bà oán hận trừng mắt nhìn Mục Trạch một cái.

Mạnh Hạ nhìn cửa thang máy dần dần khép lại, trong lòng cảm giá phức tạp vô cùng. Cô đứng lặng ở đó, Mục Trạch ở bên cạnh cô.

Một hồi lâu sau, cô quay đầu cười với Mục Trạch: "Từ phu nhân vẫn giống như trước đây." Mọi người hầu như không có thay đổi, cô lại như đã thoát thai hoán cốt.

"Làm sao mà không thay đổi được? Chỉ là em không thèm để ý nên sẽ không phát hiện ra."

Mạnh Hạ gật gật đầu. Đúng vậy, cô đã sớm không còn sức để đi để ý những người đó, và cả những chuyện kia.

*************************

Mạnh Hạ nói cho Ất Ất biết công việc ở khách sạn cô sẽ không làm nữa. Tiêu Ất nhàn nhạt ừ một tiếng: "Cũng tốt, về sau chúng ta có thể trông coi tiệm này tốt hơn."

"Đúng vậy, nơi thanh nhã đã sớm không thích hợp với tớ nữa." Mạnh Hạ cười hơi mệt mỏi.

"Dì Vương kế bên hỏi cậu tuần này có thời gian không?" Tiêu Ất liếc cô một cái.

Mạnh Hạ ngẩn ra, nhếch miệng cười, trong miệng nghèn nghẹn: "Lát nữa tớ sẽ trả lời dì ấy."

"Tiểu Hạ, kỳ thật cậu không cần phải miễn cưỡng chính mình."

"Không có." Mạnh Hạ bật cười nhưng không mấy vui vẻ: "Tớ cũng muốn tìm người góp gạo thổi cơm chung, thật tốt sống qua ngày..." Cô hít vào một hơi: "Nếu như đối phương không chê bai tớ."

Tiêu Ất nghe không nổi nữa: "Còn có mười phút nữa là đến giờ, cậu nhanh đi đón Nhạc Nhạc đi."

Lúc Mạnh Hạ chạy chiếc xe đạp đến nhà trẻ, dọc đường đi đều có người lớn và trẻ nhỏ. Cô và bọn họ đêu giống nhau, cuộc sống cùng trải qua với củi gạo dầu muối.

Dọc theo đường đi cũng hặp được nhiều người đến đón con trong lớp của Nhạc Nhạc. Cô mỉm cười chào hỏi từng người xong thì cô bế ngồi cùng bàn với Nhạc Nhạc đã nói: "Dì ơi, Mạnh Vô Ưu buổi trưa đã về rồi."

Trong lòng Mạnh Hạ đột nhiên có một suy nghĩ không hay, lập tức chạy tới lớp học.

Lúc này ở trong lớp vẫn còn mấy vị phụ huynh đang cùng đứng với thầy giáo, Mạnh Hạ chạy nhanh tới, mọi người ở xung quanh đều sợ hết hồn: "Thầy Trương... Nhạc Nhạc nhà tôi đâu?"

Thầy Trương sững sờ rồi cười: "Mạnh Vô Ưu được ba ba của em ấy đón rồi."

"Ba ba?" Mạnh Hạ lẩm bẩm nói, trái tim thót lên đau đớn, cô hít một hơi: "Thầy Trương, Nhạc Nhạc là đứa bé trong một gia đình đơn thân."

Thầy giáo cũng không nghĩ tới, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vào cô, nghe Mạnh hạ vừa nói như vậy, lập tức có chút bối rối, vội vàng giải thích: "Mẹ Nhạc Nhạc, ba ba Nhạc Nhạc để lại cho cô một tin nhắn. Cô xem một chút xem, các người... liên lạc một chút."

Mạnh Hạ thoáng chần chờ, đưa tay run run nhận lấy mảnh giấy kia, trên mặt chỉ có một số điện thoại. Cô hít sâu một hơi, trong lòng từng chút từng chút bình tĩnh trở lại, Từ Dịch Phong, chuyện mà hắn muốn làm cho tới bây giờ cũng sẽ không cân nhắc qua cảm thụ của người khác. Trong nháy mắt cô vô lực không nói nên lời: "Thầy Trương, thật ngài, để cho thầy thêm phiền toái."

Mạnh Hạ nắm chặt tờ giấy kia, hoảng hốt chạy ra ngoài, cảm thấy không biết phải nghe theo ai.

Thầy Trương nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, trong lòng cũng băn khoăn, nghĩ đến người đàn ông đã đến vào buổi trưa kia, một người đàn ông xuất sắc như vậy vừa nhìn cũng biết thân phận không bình thường.

Cô sững sờ đi về nhà, Ân Ân kêu lên một tiếng: "Nha đầu Nhạc Nhạc đâu rồi?"

Mạnh Hạ nuốt xuống một cái: "Bị Từ Dịch Phong đón đi."

Sắc mặt của Tiêu Ất thoáng trầm xuống, cô ấy lập tức đứng lên: "Đi, đi đón Nhạc Nhạc."

Mạnh Hạ đứng lặng ở đó, không nhúc nhích, Tiêu Ất lay lay cánh tay của cô, khóe miệng của Mạnh Hạ nhẹ nói ra: "Ất Ất, cậu nói xem kiếp trước có phải là tớ thiếu nợ hắn hay không." Cô cười cười mờ mịt, chua xót: "Hắn... có phải nhất định phải phá hủy tớ mới cam tâm."

Trong mắt Ất Ất nóng lên, quay mặt đi, khóe mắt đã dâng lệ, lông mi run lên, hai hàng nước mắt thuận thế rơi xuống. Từ Dịch Phong, ngươi chẳng lẽ thật sự muốn đem cậu ấy phá hủy một lần nữa thì mới vừa lòng sao? Cô ấy nhìn thấy mảnh giấy trong tay Mạnh Hạ, cầm lấy tay của cô lấy ra mảnh giấy đã bị bóp nhăn nhúm.

Tiêu Ất lấy điện thoại run rẩy bấm số, thật nhiều lần vì đều bấm nhầm, lúc điện thoại chuẩn bị kết nối được, Mạnh Hạ thản nhiên nói ra: "Để tớ."

Cô đều đều thở ra một hơi, ánh mắt nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ nói ra: "Từ Dịch Phong, anh đang ở đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện