Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 1
Cách giờ tan tầm không đến nửa tiếng, đám người trong văn phòng đã gần như không còn tâm trí nào mà làm việc nữa, nói chuyện phiếm, lên mạng, dù sao thì ông chủ cũng đã mở một mắt nhắm một mắt ngầm cho phép rồi, nấn ná nốt quãng thời gian còn lại thôi.
Tưởng Thanh Dung không tán chuyện phiếm, cũng không lên mạng, mà là đang ngồi ngơ ngác trước màn hình máy tính, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu cậu vừa mới thấy trên mạng ──
“Trong danh bạ điện thoại của bạn, có một dãy số như thế này, từ trước tới giờ bạn chưa từng gọi tới, nhưng vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ nó được.”
Lúc Tưởng Thanh Dung thấy câu này, cứ như bị điện giật, thật lâu không thể nhúc nhích.
── bởi vì, trong di động của cậu cũng có một dãy số như thế!
Còn nhớ vào lần họp lớp ấy, cậu mượn hơi men, giọng run run cố gắng lấy dũng khí trao đổi số điện thoại với người đó. Từ đó về sau, số điện thoại kia vẫn nằm trong di động của cậu, bất kể có thay điện thoại bao nhiêu lần, chỉnh lý sắp xếp lại danh bạ bao nhiêu lần, không ít số điện thoại xuất hiện rồi biến mất trong danh bạ, duy độc số điện thoại kia vẫn luôn tồn tại.
Cái lần cậu có được số điện thoại ấy, cũng là lần duy nhất bọn họ gặp mặt kể từ sau khi tốt nghiệp…
Thỉnh thoảng cậu cũng biết được một vài tin tức vụn vặt của người đó từ những người bạn học quen biết, thế nhưng, vẫn chưa một lần gặp lại. Thứ duy nhất có thể chứng minh bọn họ có quen biết nhau, chính là tấm ảnh chụp lúc tốt nghiệp thỉnh thoảng cậu lấy ra ngắm nhìn, và dãy số điện thoại lặng lẽ nằm trong danh bạ.
Còn cách giờ tan tầm chưa đầy mười phút, không ít người bắt đầu tắt máy vi tính, thu dọn đồ đạc.
Tưởng Thanh Dung đột nhiên đứng lên, bước đến phòng quản lý ──
“Quản lý, tôi muốn xin nghỉ ba ngày, xin chị phê chuẩn.”
Nữ quản lý trung niên mang đôi kính đen cũ kỹ dừng lại động tác tắt máy vi tính, nhíu nhíu mày, bất mãn nói, “Tiểu Tưởng, cậu thân là trưởng phòng hành chính phòng nhân sự, hẳn là hiểu rõ thủ tục xin nghỉ của công ty chứ, chuyện xin nghỉ ba ngày cần phải xin phép trước một ngày. Bây giờ sắp đến giờ tan ca cậu mới nói với tôi muốn nghỉ, mọi người bên ngoài đều về hết rồi, cậu nói, hiện tại tôi phải tìm ai ở đâu đến làm công việc thay cậu đây?”
Ngày mai chính là đầu tháng, công việc của phòng nhân sự vào đầu tháng là bận rộn vụn vặt nhất, các loại báo cáo đều phải hoàn thành trước mồng 5 để đưa lên trên. Thiếu Tưởng Thanh Dung, ba ngày tới người của phòng nhân sự còn không phải là tan tác nhốn nháo hay sao?
Tưởng Thanh Dung biết quản lý khó xử, nhưng cậu không xin nghỉ không được, “Quản lý, không cần tìm người làm thay công việc của tôi, sau khi quay lại tôi sẽ cố gắng tự mình làm tăng ca để hoàn thành công việc, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ. Quản lý, tôi thực sự có việc gấp không xin nghỉ không được, xin chị xem xét biểu hiện làm việc của tôi thường ngày, cho phép tôi xin nghỉ lần này đi!”
Không còn gì có thể nói thêm nữa, chỉ còn có một câu, đó chính là “Cho dù mất việc, cũng nhất định phải nghỉ.”
Lúc cậu còn đi học, cậu là một học sinh tốt theo đúng khuôn phép cũ; sau khi đi ra ngoài công tác, cũng là một nhân viên cần cù tận tụy. Cả cuộc đời cậu, luôn luôn chiếu theo đúng những gì cậu đã vạch sẵn để tiến bước. Lúc này đây, cậu muốn tùy hứng một lần, ba ngày sống là chính mình.
Chỉ ba ngày!
Nữ quản lý nhìn chằm chằm Tưởng Thanh Dung hồi lâu, dường như cũng cảm nhận được quyết tâm nhất định phải xin nghỉ của Tưởng Thanh Dung, lại cân nhắc về năng lực làm việc của người cấp dưới này, nghỉ ba ngày, hẳn là không ảnh hưởng nhiều lắm đến công việc, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, “Trước cứ thế đã, sau khi trở lại việc tăng ca theo kịp tiến độ là trách nhiệm của cậu, công ty cũng không có phát lương ngoài giờ cho cậu đâu, biết không?”
Tưởng Thanh Dung thiếu chút nữa cười ra tiếng. Để có thể nghỉ phép, cậu đều đã dự định vứt bỏ cả công việc này rồi, ngay cả công việc còn không quan tâm, chẳng lẽ lại bận tâm tới chút tiền tăng ca ấy hay sao?
Ra khỏi công ty, ngửa đầu ngắm nhìn thành phố dưới ánh đèn rực rỡ mới lên, vừa nghĩ đến việc chỉ mấy giờ nữa thôi sẽ lần thứ hai được hít thở dưới cùng một bầu không khí với người đó, trái tim Tưởng Thanh Dung liền tự nhiên đập “thình thịch” không ngừng.
Nói dối người nhà là phải đi công tác xong, về nhà đơn giản thu dọn vái thứ đồ đạc, Tưởng Thanh Dung liền vội vã bắt xe đến thẳng sân bay.
Tới sân bay, cậu làm một chuyện mà cậu tự cho là ngạo mạn nhất trong đời mình ──
“Người đẹp, chuyến bay đến thành phố A lúc 8h40 còn vé không?”
Lúc này, cách thời gian máy bay cất cánh còn không đến một giờ.
“Chỉ còn lại ghế ở khoang dành cho thương nhân, cũng không có chiết khấu, ngài có lấy không ạ?” Nhân viên bán vé đáp lại với một nụ cười ngọt ngào.
“Được, cho tôi một vé. Nhanh chút, tôi đang vội.”
Tưởng Thanh Dung ngay cả giá là bao nhiêu cũng không thèm hỏi liền trực tiếp lấy thẻ tín dụng ra thanh toán.
Ha ha, thì ra cái cảm giác làm kẻ giàu có là như thế, cũng không tệ!
Bình thường khi ra ngoài du lịch, phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước, lần mò trên mạng so sánh tất cả các chuyến bay một lượt, lựa chọn cái nào có giá cao nhất. Ừm, chính là giá cao nhất, có điều nói trắng ra thì là giá cả được chiết khấu thấp nhất, giá càng thấp càng tốt, hơn nữa vị trí tuyệt đối phải là ở khoang phổ thông bình thường. Trừ phi là tiền phí đi công tác, nếu không thì Tưởng Thanh Dung nhất định sẽ không bỏ tiền túi ra mua vé máy bay như thế này.
Nếu bạn bè mà biết cậu bỏ tiền ra mua vé may bay khoang hạng nhất, khẳng định sẽ cho rằng đầu cậu bị chập mạch chỗ nào mất rồi, cái tên Tưởng Thanh Dung keo kiệt bủn xỉn kia mà lại có thể hoang phí số tiền này hay sao?
Chập mạch à? Có lẽ thế thật!
Một chiếc vé máy bay, so sánh với tình yêu của cậu, giá trị của chiếc vé máy bay kia có vẻ như quá mờ nhạt.
Không có cách nào quang minh chính đại tặng cho người đó món quà cưới, vậy thì, ở một nơi mà anh không nhìn thấy, chiếc vé máy bay tới thành phố A này, chính là món quà tân hôn của tôi tặng cho anh, cũng là gửi đến anh một phần nào đó tình yêu không nói nên lời của tôi. Khi tôi trở về từ thành phố A, tôi sẽ bỏ lại toàn bộ tình cảm của tôi dành cho anh ở nơi ấy.
Từ vài ngày trước vô tình biết được tin người đó kết hôn, trái tim cậu vẫn luôn đau đớn. Không phải là cái cảm giác tê tâm liệt phế, mà là cái gai đâm sâu vào tận trong da thịt suốt mười sáu năm giày vò cậu một cách âm thầm, đau đớn không phân biệt được là ngày hay đêm.
Cậu không muốn lại phải tiếp tục thống khổ nữa, cậu muốn chính tay nhổ bỏ nó.
Thực ra từ cái thời khắc khi bắt đầu yêu, cậu cũng không mong đợi gì đến chuyện việc cậu thầm mến người ta sẽ có kết quả. Nhưng cậu không ngờ, khi cái tin người đó kết hôn truyền tới, cậu lại đau đớn như thế, đau đến mức cậu phải bay một chuyến đến thành phố này…
Tưởng Thanh Dung không tán chuyện phiếm, cũng không lên mạng, mà là đang ngồi ngơ ngác trước màn hình máy tính, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu cậu vừa mới thấy trên mạng ──
“Trong danh bạ điện thoại của bạn, có một dãy số như thế này, từ trước tới giờ bạn chưa từng gọi tới, nhưng vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ nó được.”
Lúc Tưởng Thanh Dung thấy câu này, cứ như bị điện giật, thật lâu không thể nhúc nhích.
── bởi vì, trong di động của cậu cũng có một dãy số như thế!
Còn nhớ vào lần họp lớp ấy, cậu mượn hơi men, giọng run run cố gắng lấy dũng khí trao đổi số điện thoại với người đó. Từ đó về sau, số điện thoại kia vẫn nằm trong di động của cậu, bất kể có thay điện thoại bao nhiêu lần, chỉnh lý sắp xếp lại danh bạ bao nhiêu lần, không ít số điện thoại xuất hiện rồi biến mất trong danh bạ, duy độc số điện thoại kia vẫn luôn tồn tại.
Cái lần cậu có được số điện thoại ấy, cũng là lần duy nhất bọn họ gặp mặt kể từ sau khi tốt nghiệp…
Thỉnh thoảng cậu cũng biết được một vài tin tức vụn vặt của người đó từ những người bạn học quen biết, thế nhưng, vẫn chưa một lần gặp lại. Thứ duy nhất có thể chứng minh bọn họ có quen biết nhau, chính là tấm ảnh chụp lúc tốt nghiệp thỉnh thoảng cậu lấy ra ngắm nhìn, và dãy số điện thoại lặng lẽ nằm trong danh bạ.
Còn cách giờ tan tầm chưa đầy mười phút, không ít người bắt đầu tắt máy vi tính, thu dọn đồ đạc.
Tưởng Thanh Dung đột nhiên đứng lên, bước đến phòng quản lý ──
“Quản lý, tôi muốn xin nghỉ ba ngày, xin chị phê chuẩn.”
Nữ quản lý trung niên mang đôi kính đen cũ kỹ dừng lại động tác tắt máy vi tính, nhíu nhíu mày, bất mãn nói, “Tiểu Tưởng, cậu thân là trưởng phòng hành chính phòng nhân sự, hẳn là hiểu rõ thủ tục xin nghỉ của công ty chứ, chuyện xin nghỉ ba ngày cần phải xin phép trước một ngày. Bây giờ sắp đến giờ tan ca cậu mới nói với tôi muốn nghỉ, mọi người bên ngoài đều về hết rồi, cậu nói, hiện tại tôi phải tìm ai ở đâu đến làm công việc thay cậu đây?”
Ngày mai chính là đầu tháng, công việc của phòng nhân sự vào đầu tháng là bận rộn vụn vặt nhất, các loại báo cáo đều phải hoàn thành trước mồng 5 để đưa lên trên. Thiếu Tưởng Thanh Dung, ba ngày tới người của phòng nhân sự còn không phải là tan tác nhốn nháo hay sao?
Tưởng Thanh Dung biết quản lý khó xử, nhưng cậu không xin nghỉ không được, “Quản lý, không cần tìm người làm thay công việc của tôi, sau khi quay lại tôi sẽ cố gắng tự mình làm tăng ca để hoàn thành công việc, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ. Quản lý, tôi thực sự có việc gấp không xin nghỉ không được, xin chị xem xét biểu hiện làm việc của tôi thường ngày, cho phép tôi xin nghỉ lần này đi!”
Không còn gì có thể nói thêm nữa, chỉ còn có một câu, đó chính là “Cho dù mất việc, cũng nhất định phải nghỉ.”
Lúc cậu còn đi học, cậu là một học sinh tốt theo đúng khuôn phép cũ; sau khi đi ra ngoài công tác, cũng là một nhân viên cần cù tận tụy. Cả cuộc đời cậu, luôn luôn chiếu theo đúng những gì cậu đã vạch sẵn để tiến bước. Lúc này đây, cậu muốn tùy hứng một lần, ba ngày sống là chính mình.
Chỉ ba ngày!
Nữ quản lý nhìn chằm chằm Tưởng Thanh Dung hồi lâu, dường như cũng cảm nhận được quyết tâm nhất định phải xin nghỉ của Tưởng Thanh Dung, lại cân nhắc về năng lực làm việc của người cấp dưới này, nghỉ ba ngày, hẳn là không ảnh hưởng nhiều lắm đến công việc, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, “Trước cứ thế đã, sau khi trở lại việc tăng ca theo kịp tiến độ là trách nhiệm của cậu, công ty cũng không có phát lương ngoài giờ cho cậu đâu, biết không?”
Tưởng Thanh Dung thiếu chút nữa cười ra tiếng. Để có thể nghỉ phép, cậu đều đã dự định vứt bỏ cả công việc này rồi, ngay cả công việc còn không quan tâm, chẳng lẽ lại bận tâm tới chút tiền tăng ca ấy hay sao?
Ra khỏi công ty, ngửa đầu ngắm nhìn thành phố dưới ánh đèn rực rỡ mới lên, vừa nghĩ đến việc chỉ mấy giờ nữa thôi sẽ lần thứ hai được hít thở dưới cùng một bầu không khí với người đó, trái tim Tưởng Thanh Dung liền tự nhiên đập “thình thịch” không ngừng.
Nói dối người nhà là phải đi công tác xong, về nhà đơn giản thu dọn vái thứ đồ đạc, Tưởng Thanh Dung liền vội vã bắt xe đến thẳng sân bay.
Tới sân bay, cậu làm một chuyện mà cậu tự cho là ngạo mạn nhất trong đời mình ──
“Người đẹp, chuyến bay đến thành phố A lúc 8h40 còn vé không?”
Lúc này, cách thời gian máy bay cất cánh còn không đến một giờ.
“Chỉ còn lại ghế ở khoang dành cho thương nhân, cũng không có chiết khấu, ngài có lấy không ạ?” Nhân viên bán vé đáp lại với một nụ cười ngọt ngào.
“Được, cho tôi một vé. Nhanh chút, tôi đang vội.”
Tưởng Thanh Dung ngay cả giá là bao nhiêu cũng không thèm hỏi liền trực tiếp lấy thẻ tín dụng ra thanh toán.
Ha ha, thì ra cái cảm giác làm kẻ giàu có là như thế, cũng không tệ!
Bình thường khi ra ngoài du lịch, phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước, lần mò trên mạng so sánh tất cả các chuyến bay một lượt, lựa chọn cái nào có giá cao nhất. Ừm, chính là giá cao nhất, có điều nói trắng ra thì là giá cả được chiết khấu thấp nhất, giá càng thấp càng tốt, hơn nữa vị trí tuyệt đối phải là ở khoang phổ thông bình thường. Trừ phi là tiền phí đi công tác, nếu không thì Tưởng Thanh Dung nhất định sẽ không bỏ tiền túi ra mua vé máy bay như thế này.
Nếu bạn bè mà biết cậu bỏ tiền ra mua vé may bay khoang hạng nhất, khẳng định sẽ cho rằng đầu cậu bị chập mạch chỗ nào mất rồi, cái tên Tưởng Thanh Dung keo kiệt bủn xỉn kia mà lại có thể hoang phí số tiền này hay sao?
Chập mạch à? Có lẽ thế thật!
Một chiếc vé máy bay, so sánh với tình yêu của cậu, giá trị của chiếc vé máy bay kia có vẻ như quá mờ nhạt.
Không có cách nào quang minh chính đại tặng cho người đó món quà cưới, vậy thì, ở một nơi mà anh không nhìn thấy, chiếc vé máy bay tới thành phố A này, chính là món quà tân hôn của tôi tặng cho anh, cũng là gửi đến anh một phần nào đó tình yêu không nói nên lời của tôi. Khi tôi trở về từ thành phố A, tôi sẽ bỏ lại toàn bộ tình cảm của tôi dành cho anh ở nơi ấy.
Từ vài ngày trước vô tình biết được tin người đó kết hôn, trái tim cậu vẫn luôn đau đớn. Không phải là cái cảm giác tê tâm liệt phế, mà là cái gai đâm sâu vào tận trong da thịt suốt mười sáu năm giày vò cậu một cách âm thầm, đau đớn không phân biệt được là ngày hay đêm.
Cậu không muốn lại phải tiếp tục thống khổ nữa, cậu muốn chính tay nhổ bỏ nó.
Thực ra từ cái thời khắc khi bắt đầu yêu, cậu cũng không mong đợi gì đến chuyện việc cậu thầm mến người ta sẽ có kết quả. Nhưng cậu không ngờ, khi cái tin người đó kết hôn truyền tới, cậu lại đau đớn như thế, đau đến mức cậu phải bay một chuyến đến thành phố này…
Bình luận truyện