Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 12



Tin Tưởng Thanh Dung gia nhập đội bóng rổ khiến bạn học vừa lên lớp 11 giật mình, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng tìm cậu nói chuyện mấy lần.

Trong quan niệm của đa số người, học hành cùng thể thao vốn không thể cùng làm, như Lâm Đức Bân đã là hiếm thấy. Nhưng dù Lâm Đức Bân giỏi cả học lẫn thể thao thì cũng chỉ nằm trong top đầu chứ không thể đứng đầu, dù sao ông trời đều cho mỗi người 24 tiếng đồng hồ, chơi bóng chiếm quá nhiều thời gian của Lâm Đức Bân, thời gian còn lại dùng để học tự nhiên không đủ. Có thể giữ vững thành tích top 10, Lâm Đức Bân đã rất rất giỏi rồi.

So với đa số học sinh, sự ổn định của Tưởng Thanh Dung làm vừa lòng giáo viên nhất. Từ khi nhập học đến nay, dù là thi cuối năm hay thi định kỳ, trắc nghiệm khảo sát, thành tích của cậu đều đứng trong top 2 của lớp thậm chí của khối, hơn nữa đa số vẫn đứng đầu bảng. Nhìn dưới cậu trên bảng xếp hạng, vị trí thứ hai đã thay đổi n người rồi, cậu vẫn vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất.

Học sinh như vậy luôn được giáo viên thích nhất, bởi vì cậu rất ít dao động, không cần giáo viên quan tâm, là học sinh khiến giáo viên yên tâm nhất. Nếu có thể, giáo viên của cậu hận không thể trói cậu vào bàn học suốt 24h, chỉ sợ thành tích của cậu sẽ tuột dốc.

Nhưng một học sinh ngoan ngoãn thế này, sau một kỳ nghỉ hè sao lại chạy đi gia nhập đội bóng rổ?

Chủ nhiêm lớp gọi nói chuyện mấy lần, cuối cùng đều chịu thua bỏ về. Tưởng Thanh Dung rất cương quyết tỏ ý muốn chơi bóng, với đề nghị muốn cậu rời khỏi đội bóng rổ của cô giáo không hề cân nhắc dù chỉ một chút.

So với sự lo lắng của chủ nhiệm lớp Tưởng Thanh Dung, huấn luyện viên đội bóng rổ của trường lại vui vẻ đến mức một mình uống hết một chai rượu xái.

Truyền thống của trường bọn họ từ trước đến giờ là trọng văn khinh võ, mỗi năm trạng nguyên của kỳ thi đại học đều là của trường bọn họ. Nhưng đằng sau thành tích thi tốt nghiệp phổ thông rực rỡ, trường bọn họ lại luôn xếp gần cuối trong các trận đấu đoàn thể toàn thành phố, đội bóng rổ đội bóng đá gì đó đều là thùng rỗng kêu to, toàn là sắp thi đấu mới tùy tiện kéo mấy tên học sinh cao to góp vào một đội rồi đi thi đấu, dù sao hiệu trưởng cũng không để ý thành tích thi đấu xếp cuối hay không, đánh bết bát thế nào cũng không bị phạt, bởi vì ngài hiệu trưởng chỉ để ý xếp hạng trong kỳ thi đại học. Cho nên huấn luyện viên như thầy rất buồn bực, dọc đường gặp phải đồng nghiệp đều không ngẩng đầu lên được.

Cuối cùng ông trời có mắt, trong đám học sinh lớp 10 đợt này có mấy học sinh tố chất thân thể tốt căn bản vững chắc lại chấp nhận bỏ học để chơi bóng, đội bóng của thầy cuối cùng mới xứng với cái tên.

Sau mấy lần thi đấu hữu nghị với đội bóng trường khác, huấn luyện viên Lý lại càng kích động.

Mấy đứa học sinh lớp 10 từ Lâm Đức Bân dẫn đầu đánh bóng đều có bài bản hẳn hoi, tiến công, phòng thủ, tiến thối hợp lý, nhìn cũng biết đều là cầu thủ đã chơi những trận chính quy, rèn luyện bóng hàng ngày rất thường xuyên. Khuyết điểm duy nhất là, bọn hắn không có người ném bóng ngoài vòng ổn định, nhiều quả ném rổ đều không vào.

Mấy người Lâm Đức Bân tố chất thân thể đều rất tốt, có chiều cao có cân nặng, ý thức vị trí cũng rất mạnh, năng lực đoạt bóng dưới rổ đủ mạnh. Thế nhưng, ông trời cho bọn hắn thân thể tốt, đồng thời cũng tước đoạt năng lực ném rổ cự ly xa của bọn họ.

Muốn luyện được ném rổ chính xác, phải tiến hành mấy trăm lần mấy ngàn lần thậm chí mấy vạn lần ném rổ, mấy chàng trai trẻ tuổi này đều không đủ kiên nhẫn làm chuyện như vậy.

— đã có thể dễ dàng lấy điểm dưới rổ, ai còn đi luyện ném rổ buồn tẻ không thú vị?

Trong mấy đứa lớp 10, chỉ có Lâm Đức Bân là ném rổ còn tạm được, mấy người khác ném rổ ngoài vạch ba điểm tỉ lệ chính xác quả thực vô cùng thê thảm. Thế nhưng thân cao 1m85 của Lâm Đức Bân có tác dụng quan trọng hơn ở dưới rổ, không thể luôn trông chờ cậu ta chạy ra ngoài ném ba điểm được. Bởi vậy, đội bóng liền có sơ hở trí mạng, đội viên khác cũng đã thu hút phòng thủ kéo rộng vị trí ngoài vạch, nhưng cố tình lại thiếu một người kết thúc như vậy!

Có đôi khi rõ ràng nhìn thấy chỗ trống ngoài vạch xuất hiện, nhưng bóng lại không ném vào rổ, trong lòng huấn luyện viên Lý không phải phiền muộn bình thường.

Bây giờ Lâm Đức Bân lại đưa tới cho thầy một tay ném thuần, như thế bảo sao huấn luyện viên Lý không mừng?

Sau khi tự mình kiểm tra, huấn luyện viên Lý lại càng vui mừng — Tưởng Thanh Dung ném rổ quả như Lâm Đức Bân nói, đủ chuẩn đủ ổn định.

Chỗ sở hở khiếm khuyết của đội bóng, rốt cuộc cũng được lấp.

Cho nên huấn luyện viên Lý mới mặc kệ kháng nghị của chủ nhiệm lớp Tưởng Thanh Dung, rất dứt khoát chấp nhận đơn xin vào đội của Tưởng Thanh Dung!

Đã có mấy người Lâm Đức Bân, lại thêm Tưởng Thanh Dung, trong lòng huấn luyện viên Lý đã có không ít chờ mong với giải thi đấu bóng rổ thành phố sắp tới.

— có lẽ, năm nay không bị đứng cuối nữa!

Quăng vào một quả ba điểm, nhìn Lâm Đức Bân chạy về phía cậu cùng cậu vỗ tay chúng mừng, Tưởng Thanh Dung cảm giác quyết định lúc trước của mình thật quá sáng suốt.

Tối hôm qua cậu lại nằm mơ, trong mơ mình vẫn đáng thương như vậy, mỗi ngày mỗi đêm đều cố chịu đựng dày vò của tình yêu đơn phương, cũng giống như cậu năm lớp 10 – chỉ dám hèn mọn ở sau lưng trộm ngắm thân ảnh kia!

Cậu của hiện tại, vẫn yêu đơn phương, nhưng yêu đơn phương của cậu so với lúc học lớp 10 thì vui hơn nhiều lắm. Cậu không cần vụng trộm nhìn cậu ấy, vụng trộm chú ý cậu ấy, nói một câu với cậu ấy cũng lắp bắp không nên lời. Cậu hiện tại, khi đội bóng giành được thắng lợi có thể ôm cậu ấy chúc mưng, có thể cùng cậu ấy uống một lon coca, sau khi huấn luyện cùng cậu ấy đi ăn đồ nướng ven đường…

Thân mật như vậy, là hy vọng xa vời mà Tưởng Thanh Dung trong mơ nghĩ cũng khong dám, nhưng cậu lại làm được!

Không biết vì sao, sau khi tỉnh mộng cậu lại muốn rơi lệ. Dù biết rõ đó là mơ, cậu vẫn cảm thấy mình rất rất giỏi, bởi vì cậu thay chính mình trong mơ làm tròn một tâm nguyện, một tâm nguyện vốn tưởng rằng vô vọng.

“Tưởng Thanh Dung—” quả bóng rổ tròn vo theo tiếng hô ném về phía cậu, Tưởng Thanh Dung giang tay tiếp được, lách mình lướt qua đội viên phòng thủ, hơi điều chỉnh tư thế rồi lập tức ném.

Vù!

Ba điểm gọn gàng vào lưới.

“Làm tốt lắm.”

Lúc quay về phòng thủ đội viên nhao nhao tới vỗ cậu cùng tán thưởng.

Tưởng Thanh Dung để ngoài tai những lời tán thưởng kia, trong mắt cậu chỉ có Lâm Đức Bân dựng thẳng ngón cái với cậu.

Hắc hắc… Vui quá.

Bọn cậu đang tiến hành thi đấu đối kháng giữa học sinh mới lớp 10 cùng lớp 11. Lớp 10 năm nay cũng có mấy người đánh không tệ, từ lúc bắt đầu thi đấu đến giờ vẫn bám sát điểm số, tính đối kháng trong trận đấu vô cùng kịch liệt. Lần tạm dừng vừa rồi, đội trưởng đội lớp 11 Lâm Đức Bân vung tay, để Tưởng Thanh Dung làm nóng người cả buổi mặc giáp trụ ra trận. Tưởng Thanh Dung cũng không phụ tin tưởng của Lâm Đức Bân, vừa ra sân liền ghi hai cú ba điểm xinh đẹp, lập tức kéo giãn điểm số, để đội lớp 11 lấy được ưu thế điểm số lớn nhất từ lúc bắt đầu trận đấu đến giờ.

Cuối cùng đội lớp 11 với ưu thế mười điểm lấy được thắng lợi cuối cùng.

“Không tồi, lần đầu ra sân đã có biểu hiện như vậy, đúng là lợi hại.” Lâm Đức Bân cầm bộ đồ bóng rổ vừa thay ra lau mái tóc ướt mồ hôi, tâm tình rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện