Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 21



Tưởng Thanh Dung đuổi theo, “Cậu không mời bọn họ ăn buffe thật à?”

Cậu biết Lâm Đức Bân ăn nói chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, kỳ thực tình cảm với đồng đội rất thân thiết. Nếu cậu ấy không thiếu tiền, vậy cậu ấy không lý nào lại lấy lý do thua trận để không mời khách.

“Tớ không sợ dùng tiền, mà tớ sợ mất mặt. Đám người kia ồn ào nhốn nháo, nếu tới Lai Nhân Các tớ sợ sẽ bị người ta vác chổi đuổi chúng ta ra khỏi cửa.”

Tưởng Thanh Dung nghĩ đến cảnh đám châu chấu này đến Lai Nhân Các, thấy Lâm Đức Bân lo lắng không phải không có lý.

“Thế nhưng bọn Dương Khâm —” đạt được á quân tất cả mọi người bỏ ra không ít. Ai cũng muốn được quán quân, nhưng quán quân chỉ có một! Bọn họ không chỉ thực lực kém hơn, mà vận khí cũng kém đối thủ không ít, thua trận cũng là hợp tình hợp lý. Tưởng Thanh Dung cho rằng, dù nói thế nào tất cả mọi người hẳn phải đi ăn mừng một bữa, chúc mừng bọn họ đạt được á quân, chúc mừng máu và mồ hôi bọn họ bỏ ra trong khoảng thời gian này. Cũng không nhất định phải đến nhà hàng sa hoa, nhưng tụ tập ăn một bữa thì phải có, khao thưởng trên dưới đội bóng cùng nhau chiến đấu.

“Yên tâm, tớ đã nghĩ rồi. Bây giờ thời tiết hơi lạnh, đúng là mùa ăn lẩu, tớ tính mấy ngày nữa mời mọi người cùng ăn lẩu cay, cậu thấy thế nào?”

“Ừ, lẩu cay cũng được, vừa rẻ vừa náo nhiệt.” Tưởng Thanh Dung suy nghĩ một hồi, cũng đồng ý đề nghị này.

So với tiệm cơm tây, bầu không khí ở quán lẩu cay có vẻ hợp với tác phong của đội bóng rổ hơn.

“Còn nhớ lúc trước tớ đã nói, thi đấu xong mời cậu đi ăn đại tiệc không?” Lâm Đức Bân đột nhiên chuyển đề tài, hỏi một vấn đề kỳ quái.

“Hả?”

Không phải là nói đùa bình thường sao? Cho tới giờ Tưởng Thanh Dung không hy vọng xa vơi ‘đại tiệc’ của Lâm Đức Bân.

“Tuy cuối cùng chỉ lấy được á quân, nhưng biểu hiện của cậu vẫn rất tốt, cống hiến với đội bóng mọi người cũng đều nhìn thấy. Quan trọng nhất là, cậu là do tớ dạy, đồ đệ có biểu hiện như vậy sư phụ thấy vô cùng thỏa mãn, đó là lý do sư phụ quyết định mời đồ đệ đi ăn một bữa, chúc mừng đồ đệ xuất sư thành công.”

Tưởng Thanh Dung học chơi bóng chưa tới nửa năm giống một sát thủ nằm vùng xung quanh địch nhân, bất hiển sơn bất lộ thủy, vừa ra tay là một kích trí mạng. Thân thể Tưởng Thanh Dung không có thiên phú ưu việt, cơ thể gầy yếu, thể lực kém phản ứng cũng không đủ nhanh, nhưng cậu lại có đầu óc tỉnh táo và chính xác cùng năng lực nắm bắt thời cơ. Huấn luyện viên Lý khen cậu không dứt miệng, nói khả năng lĩnh ngộ của cậu tốt, an bài chiến thuật chỉ nói một lần là cậu có thể hoàn toàn hiểu được ý đồ của huấn luyện viên, chạy đến vị trí đội hữu cần cậu xuất hiện nhất.

Đồ đệ tự tay mình dạy dỗ, vừa tự mình dẫn vào đội bóng rổ, Tưởng Thanh Dung có thể được huấn luyện viên và đội hữu tán thành, bản thân Lâm Đức Bân còn vui vẻ hơn cả Tưởng Thanh Dung.

Xuất sư?

Tưởng Thanh Dung ngơ ngác ‘hả’ một tiếng.

“Thành quạ đen rồi à?” Lâm Đức Bân cười trêu, “Mười hai giờ trưa thứ bảy, Lai Nhân Các, đừng quên.”

Lần này Tưởng Thanh Dung ngay cả ‘a’ cũng ‘a’ không nổi.

— chỉ, chỉ hai người cậu với Lâm Đức Bân?

— Lai Nhân Các?

— nơi được xưng là thánh địa hẹn hò của các đôi tình nhân điều kiện tốt nhất thành phố B?

Tuy có không ít người vì muốn nếm thức ăn tươi mới bỏ tiền đến Lai Nhân Các, nhưng hơn thế, Lai Nhân Các còn là lựa chọn hàng đầu cho các đôi tình nhân hẹn hò nổi tiếng thành phố B. Bít tết, rượu đỏ, đàn dương cầm, ánh đèn lờ mờ, càng phù hợp với hai chữ lãng mạn.

Ban đầu Lâm Đức Bân nói muốn mời toàn thể đội viên đội bóng rổ đến Lai Nhân Các ăn buffe đã khiến Tưởng Thanh Dung hưng phấn lắm rồi. Dù là một đám người hò hét ầm ĩ, dù là ăn buffe không hề lãng mạn, nhưng dù sao cũng là đến Lai Nhân Các với Lâm Đức Bân. Không phải tình nhân, lại cùng đến thánh địa hẹn hò của tình nhân ăn cơm…

Cho nên khi thua trận Lâm Đức Bân lại nói không mời mọi người đi ăn buffe nữa, trong lòng Tưởng Thanh Dung thực ra vô cùng mất mát.

Cứ thế bỏ qua một cơ hội giống như hẹn hò!

Thế nhưng —

Quay số trúng thưởng đã rất vui rồi, ai ngờ quay một cái lại ngoài ý muốn quay được giải nhất, bảo sao Tưởng Thanh Dung không choáng váng!

Hạnh phúc tới quá đột ngột, cậu còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp thu —

“Cậu vừa nói không, không đi Lai, Lai Nhân Các sao?”

“Mang theo đám sói lực phá hoại siêu mạnh kia đương nhiên không thể đến nơi yên tĩnh thế này, nhưng chỉ hai chúng ta vẫn có thể đi mở mang tầm mắt. Thế nào, không thích đến Lai Nhân Các? Đổi một nơi khác cậu thích là được. Cậu nói đi, cậu muốn đi đâu?” Lâm Đức Bân nhìn hai bên, nhìn thế nào cũng đều thấy mặt Tưởng Thanh Dung nhăn nhúm lại như quả mướp đắng, bộ dáng như muốn khóc òa.

Ừ, hai thằng con trai đi ăn cơm tây cũng rất quái, nói không chừng trong lòng Tưởng Thanh Dung không muốn đi với hắn nhưng lại không tiện nói ra miệng.

Những nơi như thế, đương nhiên đi với một cô gái xinh đẹp sẽ hữu tình hơn, ai lại thích đi một mình với thằng con trai khác ăn cơm tây?

Lúc này Lâm Đức Bân cũng phát hiện đề nghị của mình có hơi không thích hợp, vì vậy đề xuất đổi nơi khác.

“Không không không, Lai Nhân Các là được rồi, tớ, tớ thích.” Tưởng Thanh Dung vừa lắc đầu vừa xua tay, tỏ vẻ mình hoàn toàn không có ý kiến với chuyện đến Lai Nhân Các ăn, thậm chí là đồng ý hai chân hai tay, “Tớ, tớ rất vui.”

Vui đến nước mắt cũng sắp chảy ra…

Véo đùi một cái, đau quá. Đúng, đúng không phải là mơ rồi!

Điều đấy nói rằng – cậu sẽ hẹn hò với Lâm Đức Bân ở Lai Nhân Các vào thứ bảy?

“Đồ ngốc, ăn một bữa cơm thôi mà, có cần phải vui đến mức này không?” Lâm Đức Bân buồn cười vươn tay xoa tóc Tưởng Thanh Dung.

“Ha ha —” đứa ngốc nào đó hiện tại chỉ biết cười khúc khích hạnh phúc.

Ngày mai tan học xong nhớ phải đến hiệu cắt tóc, còn nữa, về nhà phải bảo mẹ là áo vét cho cậu. Chiếc áo vest màu xám tro nhạt hợp với áo lông dê caro, ai thấy cậu mặc như vậy đều nói rất hoạt bát.

A a a, thật muốn xoay kim đồng hồ đến ngay thứ bảy!

“Nào, gọi món đi.” Lâm Đức Bân đặt thực đơn trước mặt Tưởng Thanh Dung.

Tưởng Thanh Dung lần đầu tiên đến tiệm cơm tây, thấy rất tò mò với bài trí xung quanh, không ngừng nhìn đông nhìn tây, mãi đến khi thực đơn bị để trước mặt mới ngượng ngùng thu lại ánh mắt đánh giá xung quanh như ông nông dân.

May mà tố chất của phục vụ trong tiệm cũng không tệ lắm, đối mặt với hai thằng nhóc choai choai rõ ràng là đến ăn thử cũng không có vẻ khinh thường, đưa nước sô đa và thực đơn xong liền lui xuống.

“Tớ không biết nhiều, vẫn là cậu gọi món đi!”

Mặc kệ đồ ăn ở đây chính tông hay không, ít nhất điệu bộ vẫn tương đối tiêu chuẩn. Trên bàn lần lượt xếp dao nĩa, nước ngọt, trong tiệm vang lên tiếng đàn dương cầm, trang hoàng theo phong cách Tây Âu cũng làm người ta có cảm giác mình đang nơi đất khách quê nghười.

Tưởng Thanh Dung lật xem thực đơn mấy lần, lập tức choáng váng.

Cái gì Lemon Pepper, cái gì Spaghetti kèm bánh mỳ Pháp, đều là danh từ cậu chưa thấy bao giờ, cậu vội vàng đẩy thực đơn lại cho Lâm Đức Bân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện