Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 24
“Đừng lo lắng, kiên nhẫn một chút, tớ rất tin tưởng với lựa chọn của cậu.” Tưởng Thanh Dung an ủi.
Lúc ấy Lâm Đức Bân chọn đúng cổ phiếu khoa học kỹ thuật, trong lòng Tưởng Thanh Dung giật thót. Ký ức ở sâu chỗ nào đó bị mở ra, một số ký ức mơ hồ trút xuống, tất cả đều là một số tin tức liên quan đến khoa học kỹ thuật phát triển. Điện thoại cầm tay giá cả đắt đỏ chi phí xa xỉ, nhà nhà dùng máy tính, netword bao trùm khắp hang cùng ngõ hẻm trên địa cầu, máy tính từ … thành … rồi lại thành tinh thể lỏng.
Những ký ức kỳ lạ kia, thật sự không phải nội dung trong một bộ phim Hollywood nào đó chứ?
Thế nhưng trong đầu lại có một giọng nói nói với cậu, đây không phải điện ảnh, đó là thế giới hơn mười năm sau —
Một khắc đó, Tưởng Thanh Dung kinh hoàng không thôi. Bởi những ký ức không biết từ đâu xuất hiện lại khiến cậu cảm giác mình như đột nhiên có khả năng đặt biệt như trong phim, khả năng nhìn thấy tương lai.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Thế nhưng ngạc nhiên là, trực giác của Tưởng Thanh Dung lại tin tưởng những ký ức như phim khoa học viễn tưởng kia là sự thật, tin tưởng trong tương lai không xa, những sản phẩm công nghệ cao này sẽ đi vào gia đình dân chúng bình thường.
Thế nên Tưởng Thanh Dung vô cùng yên tâm với chi cổ phiếu bọn họ đang giữ trong tay. Một chi cổ phiếu dùng mạng lưới internet khai phá tương lai phát triển, căn bản chính là bất bại. Dù là chính sách quốc gia đầu tư hay là tự bản thân nó phát triển, đều có tiềm lực tăng giá cực cao.
Tưởng Thanh Dung rất có tin tưởng vào mắt nhìn tinh tường của Lâm Đức Bân chọn trúng chi cổ phiếu này.
“Cậu không sợ tớ phá hết số tiền của cậu à?” Lâm Đức Bân thấy kỳ lạ vì sự bình tĩnh của Tưởng Thanh Dung.
Tưởng Thanh Dung còn nhỏ đã mất chỗ dựa không phải bí mật, đa số bạn học trong lớp đều biết. Theo quan sát của Lâm Đức Bân, thái độ với tiền bạc của Tưởng Thanh Dung vẫn rất thận trọng, một quyển sách tham khảo luôn do dự tới lui không nỡ mua. Lâm Đức Bân suy đoán, không có trụ cột, gia cảnh nhà Tưởng Thanh Dung chắc chắn sẽ không giàu có. Nhưng dù là vậy, Tưởng Thanh Dung vẫn không chút do dự giao 2000 đồng vào tay hắn.
Ngay từ đầu, Lâm Đức Bân có thể nhìn ra Tưởng Thanh Dung rất để ý việc giá cổ phiếu lên xuống. Lúc nghe được tăng lên vài đồng mặt mày cậu giãn ra, nếu đổi thành giá cổ phiếu giảm, lông mày hơi cau lại có thể làm người ta thấy ngay được sự thấp thỏm không yên của cậu. Kỳ thật nghĩ lại cũng có thể hiểu được, một học sinh lớp 11, cầm tất cả tiền tiết kiệm của mình, ngay cả cổ phiếu tròn dẹt ra sao cũng không rõ liền theo mình vào bàn giao dịch, sao có khả năng không căng thẳng?
Nhưng gần đây vẻ thấp thỏm không yên đó của Tưởng Thanh Dung dần nhạt đi, ngược lại thềm vài phần bình tĩnh nhàn hạ. Lúc nghe được giá cổ phiếu giảm, cậu còn an ủi lại Lâm Đức Bân.
“Sẽ không lỗ đâu.” Tưởng Thanh Dung nói rất chắc chắn, “Chẳng những không lỗ mà còn có thể kiếm lớn.”
“Sao cậu lại tự tin như vậy?” Lâm Đức Bân xoa cằm, đánh giá Tưởng Thanh Dung từ trên xuống dưới.
Thằng nhóc này, không lâu trước nhắc tới cổ phiếu còn sợ hãi, nơm nớp lo sợ. Lâm Đức Bân dám dùng đầu mình cam đoan, ngay cả quá trình giao dịch cổ phiếu thế nào Tưởng Thanh Dung cũng không biết. Sao mới vài ngày ngắn ngủi lại đột nhiên thay đổi như một cao thủ đầu tư cổ phiếu vậy?
“Trực giác.”
Tưởng Thanh Dung mất hai tối để suy nghĩ những ký ức kỳ lạ kia từ đâu đến. Thật như vậy rõ ràng như vậy, dường như chính cậu đã từng dùng những sản phẩm công nghệ cao kia vậy. Nhưng cậu tìm kiếm nhiều lần trong đầu mình vẫn không thấy ngọn nguồn của những ký ức ấy. Dù là tiểu thuyết hay phim ảnh, cậu đều không tìm thấy nội dung giống thế hoặc tương tự. Những ký ức kia như Tôn Ngộ Không trong ‘tây du ký’, đột nhiên từ trong tảng đá bỗng xuất hiện trong đầu cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tưởng Thanh Dung quy hết những thứ đó thành ‘trực giác’.
Cậu đã sớm nghe nói có những người có trực giác nhạy bén với cổ phiếu kiểu đó. Kiểu người này có khả năng ngay cả báo cáo tài vụ đơn giản nhất cũng không biết xem, nhưng lại có thể thuận lợi tính toán được giá cổ phiếu.
Tưởng Thanh Dung nghĩ, có lẽ cậu chính là kiểu người này!
Một cảm giác nào đó không thể nói rõ, cậu chỉ biết chi cổ phiếu này sẽ tăng mạnh.
“Xem ra cậu rất tin tưởng vào trực giác của mình.”
Tưởng Thanh Dung cười ha ha vài tiếng không nói gì. Loại cảm giác này quá huyền diệu, rất khó giải thích với người khác.
“Cậu đã có lòng tin như vậy thì tớ an tâm. Mấy ngày nay tớ luôn dán mắt vào thị trường chứng khoán, chỉ sợ hại tiền của cậu như nước trôi sông.” Lâm Đức Bân đẩy sách trên bàn Tưởng Thanh Dung qua một bên, đặt mông ngồi lên, hai chân dài lắc lư qua lại.
Cùng tham gia trò này, chỉ sợ một bên trong đó không phải tự nguyện. Nói như vậy, kiếm tiền thì không sao, nếu bị thua lỗ trong lòng khó tránh khỏi có oán khí, hai bên đều dễ sinh khoảng cách. Thế nhưng Lâm Đức Bân luôn có cảm giác Tưởng Thanh Dung là bị mình cứng rắn kéo vào, như vậy thì có chút đau đầu. Thứ cổ phiếu này, ai cũng không dám cam đoan sẽ chỉ lãi không lỗ, huống chi là hai con gà lần đầu tiếp xúc với thị trường chứng khoán như bọn hắn. Nhìn biểu hiện ảm đạm của thị trường chứng khoán những ngày này, kỳ thật trong lòng Lâm Đức Bân cũng rất lo lắng.
Đầu tư cổ phiếu là hắn đề nghị, cổ phiếu cũng là hắn chọn, tất cả quá trình Tưởng Thanh Dung không có bất cứ ý kiến gì. Cũng bởi vì Tưởng Thanh Dung quá im lặng khiến hắn không rõ suy nghĩ thật sự của Tưởng Thanh Dung. Rốt cuộc Tưởng Thanh Dung có nguyện ý cùng hắn đầu tư cổ phiếu không? Mua chi cổ phiếu này Tưởng Thanh Dung có đồng ý không?
Hiện giờ cuối cùng Tưởng Thanh Dung chính miệng nói cho hắn biết, nói cậu ấy tin tưởng vào chi cổ phiếu này, tin tưởng sẽ tăng lên.
Mặc kệ cổ phiếu có thể tăng mạnh như ‘trực giác’ của Tưởng Thanh Dung không, nhưng Tưởng Thanh Dung tỏ thái độ khiến Lâm Đức Bân bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Giờ phút này, hắn mới chân chính có cảm giác hai người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, cùng nhau lưu lạc đại dương.
“Sẽ không nước dội lá khoai đâu.” Tưởng Thanh Dung nhìn hai chân dài lắc lư trước mắt, rõ ràng không yên lòng.
Có thể mặc đồng phục vừa rộng vừa to tạo ra cảm giác thời thượng, dáng người của người này phải đẹp bao nhiêu!
“Đúng rồi, buổi cắm trại dã ngoại tối hôm 31 cậu tham gia không?” Càng gần giờ lên lớp buổi chiều, bạn cùng lớp đến càng nhiều, Lâm Đức Bân không muốn tiếp tục chủ đề cổ phiếu.
“Đi chứ. Nhiều bạn nữ như vậy, trên núi lại tối, tớ đương nhiên phải đi theo.”
Lúc ấy Lâm Đức Bân chọn đúng cổ phiếu khoa học kỹ thuật, trong lòng Tưởng Thanh Dung giật thót. Ký ức ở sâu chỗ nào đó bị mở ra, một số ký ức mơ hồ trút xuống, tất cả đều là một số tin tức liên quan đến khoa học kỹ thuật phát triển. Điện thoại cầm tay giá cả đắt đỏ chi phí xa xỉ, nhà nhà dùng máy tính, netword bao trùm khắp hang cùng ngõ hẻm trên địa cầu, máy tính từ … thành … rồi lại thành tinh thể lỏng.
Những ký ức kỳ lạ kia, thật sự không phải nội dung trong một bộ phim Hollywood nào đó chứ?
Thế nhưng trong đầu lại có một giọng nói nói với cậu, đây không phải điện ảnh, đó là thế giới hơn mười năm sau —
Một khắc đó, Tưởng Thanh Dung kinh hoàng không thôi. Bởi những ký ức không biết từ đâu xuất hiện lại khiến cậu cảm giác mình như đột nhiên có khả năng đặt biệt như trong phim, khả năng nhìn thấy tương lai.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Thế nhưng ngạc nhiên là, trực giác của Tưởng Thanh Dung lại tin tưởng những ký ức như phim khoa học viễn tưởng kia là sự thật, tin tưởng trong tương lai không xa, những sản phẩm công nghệ cao này sẽ đi vào gia đình dân chúng bình thường.
Thế nên Tưởng Thanh Dung vô cùng yên tâm với chi cổ phiếu bọn họ đang giữ trong tay. Một chi cổ phiếu dùng mạng lưới internet khai phá tương lai phát triển, căn bản chính là bất bại. Dù là chính sách quốc gia đầu tư hay là tự bản thân nó phát triển, đều có tiềm lực tăng giá cực cao.
Tưởng Thanh Dung rất có tin tưởng vào mắt nhìn tinh tường của Lâm Đức Bân chọn trúng chi cổ phiếu này.
“Cậu không sợ tớ phá hết số tiền của cậu à?” Lâm Đức Bân thấy kỳ lạ vì sự bình tĩnh của Tưởng Thanh Dung.
Tưởng Thanh Dung còn nhỏ đã mất chỗ dựa không phải bí mật, đa số bạn học trong lớp đều biết. Theo quan sát của Lâm Đức Bân, thái độ với tiền bạc của Tưởng Thanh Dung vẫn rất thận trọng, một quyển sách tham khảo luôn do dự tới lui không nỡ mua. Lâm Đức Bân suy đoán, không có trụ cột, gia cảnh nhà Tưởng Thanh Dung chắc chắn sẽ không giàu có. Nhưng dù là vậy, Tưởng Thanh Dung vẫn không chút do dự giao 2000 đồng vào tay hắn.
Ngay từ đầu, Lâm Đức Bân có thể nhìn ra Tưởng Thanh Dung rất để ý việc giá cổ phiếu lên xuống. Lúc nghe được tăng lên vài đồng mặt mày cậu giãn ra, nếu đổi thành giá cổ phiếu giảm, lông mày hơi cau lại có thể làm người ta thấy ngay được sự thấp thỏm không yên của cậu. Kỳ thật nghĩ lại cũng có thể hiểu được, một học sinh lớp 11, cầm tất cả tiền tiết kiệm của mình, ngay cả cổ phiếu tròn dẹt ra sao cũng không rõ liền theo mình vào bàn giao dịch, sao có khả năng không căng thẳng?
Nhưng gần đây vẻ thấp thỏm không yên đó của Tưởng Thanh Dung dần nhạt đi, ngược lại thềm vài phần bình tĩnh nhàn hạ. Lúc nghe được giá cổ phiếu giảm, cậu còn an ủi lại Lâm Đức Bân.
“Sẽ không lỗ đâu.” Tưởng Thanh Dung nói rất chắc chắn, “Chẳng những không lỗ mà còn có thể kiếm lớn.”
“Sao cậu lại tự tin như vậy?” Lâm Đức Bân xoa cằm, đánh giá Tưởng Thanh Dung từ trên xuống dưới.
Thằng nhóc này, không lâu trước nhắc tới cổ phiếu còn sợ hãi, nơm nớp lo sợ. Lâm Đức Bân dám dùng đầu mình cam đoan, ngay cả quá trình giao dịch cổ phiếu thế nào Tưởng Thanh Dung cũng không biết. Sao mới vài ngày ngắn ngủi lại đột nhiên thay đổi như một cao thủ đầu tư cổ phiếu vậy?
“Trực giác.”
Tưởng Thanh Dung mất hai tối để suy nghĩ những ký ức kỳ lạ kia từ đâu đến. Thật như vậy rõ ràng như vậy, dường như chính cậu đã từng dùng những sản phẩm công nghệ cao kia vậy. Nhưng cậu tìm kiếm nhiều lần trong đầu mình vẫn không thấy ngọn nguồn của những ký ức ấy. Dù là tiểu thuyết hay phim ảnh, cậu đều không tìm thấy nội dung giống thế hoặc tương tự. Những ký ức kia như Tôn Ngộ Không trong ‘tây du ký’, đột nhiên từ trong tảng đá bỗng xuất hiện trong đầu cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tưởng Thanh Dung quy hết những thứ đó thành ‘trực giác’.
Cậu đã sớm nghe nói có những người có trực giác nhạy bén với cổ phiếu kiểu đó. Kiểu người này có khả năng ngay cả báo cáo tài vụ đơn giản nhất cũng không biết xem, nhưng lại có thể thuận lợi tính toán được giá cổ phiếu.
Tưởng Thanh Dung nghĩ, có lẽ cậu chính là kiểu người này!
Một cảm giác nào đó không thể nói rõ, cậu chỉ biết chi cổ phiếu này sẽ tăng mạnh.
“Xem ra cậu rất tin tưởng vào trực giác của mình.”
Tưởng Thanh Dung cười ha ha vài tiếng không nói gì. Loại cảm giác này quá huyền diệu, rất khó giải thích với người khác.
“Cậu đã có lòng tin như vậy thì tớ an tâm. Mấy ngày nay tớ luôn dán mắt vào thị trường chứng khoán, chỉ sợ hại tiền của cậu như nước trôi sông.” Lâm Đức Bân đẩy sách trên bàn Tưởng Thanh Dung qua một bên, đặt mông ngồi lên, hai chân dài lắc lư qua lại.
Cùng tham gia trò này, chỉ sợ một bên trong đó không phải tự nguyện. Nói như vậy, kiếm tiền thì không sao, nếu bị thua lỗ trong lòng khó tránh khỏi có oán khí, hai bên đều dễ sinh khoảng cách. Thế nhưng Lâm Đức Bân luôn có cảm giác Tưởng Thanh Dung là bị mình cứng rắn kéo vào, như vậy thì có chút đau đầu. Thứ cổ phiếu này, ai cũng không dám cam đoan sẽ chỉ lãi không lỗ, huống chi là hai con gà lần đầu tiếp xúc với thị trường chứng khoán như bọn hắn. Nhìn biểu hiện ảm đạm của thị trường chứng khoán những ngày này, kỳ thật trong lòng Lâm Đức Bân cũng rất lo lắng.
Đầu tư cổ phiếu là hắn đề nghị, cổ phiếu cũng là hắn chọn, tất cả quá trình Tưởng Thanh Dung không có bất cứ ý kiến gì. Cũng bởi vì Tưởng Thanh Dung quá im lặng khiến hắn không rõ suy nghĩ thật sự của Tưởng Thanh Dung. Rốt cuộc Tưởng Thanh Dung có nguyện ý cùng hắn đầu tư cổ phiếu không? Mua chi cổ phiếu này Tưởng Thanh Dung có đồng ý không?
Hiện giờ cuối cùng Tưởng Thanh Dung chính miệng nói cho hắn biết, nói cậu ấy tin tưởng vào chi cổ phiếu này, tin tưởng sẽ tăng lên.
Mặc kệ cổ phiếu có thể tăng mạnh như ‘trực giác’ của Tưởng Thanh Dung không, nhưng Tưởng Thanh Dung tỏ thái độ khiến Lâm Đức Bân bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Giờ phút này, hắn mới chân chính có cảm giác hai người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, cùng nhau lưu lạc đại dương.
“Sẽ không nước dội lá khoai đâu.” Tưởng Thanh Dung nhìn hai chân dài lắc lư trước mắt, rõ ràng không yên lòng.
Có thể mặc đồng phục vừa rộng vừa to tạo ra cảm giác thời thượng, dáng người của người này phải đẹp bao nhiêu!
“Đúng rồi, buổi cắm trại dã ngoại tối hôm 31 cậu tham gia không?” Càng gần giờ lên lớp buổi chiều, bạn cùng lớp đến càng nhiều, Lâm Đức Bân không muốn tiếp tục chủ đề cổ phiếu.
“Đi chứ. Nhiều bạn nữ như vậy, trên núi lại tối, tớ đương nhiên phải đi theo.”
Bình luận truyện