Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 41



Cảm giác vật lạ đi vào không thoải mái, nhưng thân thể lại nóng lên khó hiểu. Không phải về sinh lý mà là về tâm lý. Vừa nghĩ tới thân thể đón nhận chính là người này thì không cách nào sinh ra cảm giác bài xích, trái lại muốn nhiều hơn nữa…

Một ngón, hai ngón, ba ngón… Lượng lớn gel trơn theo động tác ngón tay ra vào làm lỗ nhỏ kia ướt mềm trơn trượt.

“Có, có thể rồi…” Hô hấp ngày càng dồn dập của Lâm Đức Bân làm cậu sôi sục, dù ba ngón tay cùng đẩy vào đã khiến cậu khó chieuj, nhưng cậu vẫn chủ động mở miệng bảo Lâm Đức Bân tiến vào.

“Đợi chút nữa.” Lắc đầu từ chối ý tốt của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân vẫn cẩn thận làm động tác mở rộng.

“Đừng, tớ không muốn chờ, tớ muốn cậu!” Tưởng Thanh Dung đá chân vặn vẹo, còn duỗi tay sờ cây gậy nóng rực của Lâm Đức Bân, “Nhanh cho tớ!”

Lực nhẫn nại của Lâm Đức Bân đã gần như sụp đổ nào đâu chống lại được khiêu khích trần trụi như vậy, một tay đẩy cao chân Tưởng Thanh Dung, tay kia đỡ lấy thứ kia của mình, ưỡn người đâm vào lút cán.

“A —“

Hai người đồng thời bật ra hai tiếng kêu khác nhau.

“Rất đau?”

Tóc mái rủ trên trán được vén gọn lộ ra hàng lông mày nhíu chặt. Thấy thế Lâm Đức Bân nhíu mày, “Đừng cậy mạnh.”

Một cuộc tình ái, nếu dùng cái giá là tổn thương một người khác thì cũng không có ý nghĩa.

Tưởng Thanh Dung ra sức lắc đầu. Dù mồ hôi lạnh chảy đầu trên trán cậu vẫn quấn hai tay hai chân không cho Lâm Đức Bân lùi ra.

Đau? Có lẽ, nhưng mãnh liệt hơn đau đớn là thỏa mãn từ trong ra ngoài – cuối cùng đã cùng người này kết hợp từ thân đến tâm!

“Không, không cậy mạnh.” Ngực nóng hầm hập, Tưởng Thanh Dung nở nụ cười gần như ngây ngô, “Tớ thật sự không bị thương.”

“Cậu đấy…” Tiếng nói như tiếng thở dài biến mất giữa môi lưỡi quấn quít.

Giờ này phút này, chỉ hôn môi mới có thể thay cho ngôn ngữ!

Ngay từ đầu đâu đó như một bộ phim câm quay chậm, dù là rút ra hay là cắm vào, đều cẩn thận từng li từng tí, chậm chạp mà thận trọng.

“Ưn…”

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn khiến phim câm biến thành phim tiếng, tiếng thân thể va chạm, tiếng nước nhóp nhép kỳ lạ lập tức khiến tất cả trở nên sinh động hơn.

Rồi sau đó không biết bị ai biến từ chậm đến nhanh, tiếng giường gỗ kẽo kẹt nghe như chân giường sắp gẫy!

Tưởng Thanh Dung cảm giác mình sắp điên rồi, muốn xin tha trong miệng lại thốt lên “Còn muốn… Tuyệt quá, thật thoải mái…”, thân thể so với cậu càng thành thật đối mặt với tình ái mãnh liệt.

“Ngoan, tớ cũng rất thoải mái!” Lâm Đức Bân cắn nhẹ lên hầu kết lộ ra khi ngửa đầu rên rỉ của Tưởng Thanh Dung.

Thân thể họ phù hợp ngoài dự đoán. Sau cảm giác không khỏe lúc đầu, Tưởng Thanh Dung lại chìm vào vực sâu dục vọng nhanh hơn hắn, dây dưa lấy hắn yêu cầu thêm nữa…

“Đổi cho cậu chủ động được không?”

Không đợi Tưởng Thanh Dung phản ứng, Lâm Đức Bân lập tức xoay người đổi vị trí hai người, trở thành Tưởng Thanh Dung cưỡi ngồi trên bụng Lâm Đức Bân.

Tư thế cơ thể bỗng biến hóa lại thêm trọng lượng cơ thể khiến thứ xấu xa trong cơ thể kia đột nhiên đâm càng sâu, Tưởng Thanh Dung không kìm được rên nhẹ rồi nhũn eo, không ngồi được mà ngã xuống ngực Lâm Đức Bân.

Được tình nhân yêu thương nhung nhở, Lâm Đức Bân không khách khí ôm lấy, vịn cổ Tưởng Thanh Dung xuống hôn môi.

Tưởng Thanh Dung ngoan ngoãn lè lưỡi cùng múa.

“Honey, thử động đi.” Giữa những nụ hôn, người nào đó yêu cầu càng quá đáng.

Trợn mắt nhìn mà còn quyến rũ hơn bao giờ hết, Tưởng Thanh Dung nhớ lại mấy bộ phim 18+ ít ỏi đã xem kiếp trước, ngốc nghếch học theo những động tác của nữ diễn viên xoay eo trước sau cao thấp.

Hô hấp người dưới thân thoáng cái dồn dập hơn…

Thời gian dần qua Tưởng Thanh Dung cũng nếm được ngon ngọt. Cảm giác do chính mình chủ động, quả thực rất tốt!

Hai tay chống lên ngực Lâm Đức Bân, động tác Tưởng Thanh Dung càng lúc càng mạnh —

Hả?

Đang theo đuổi khoái cảm, Tưởng Thanh Dung đột nhiên phát hiện thứ nào đó dưới bàn tay có biến hóa.

Dời tay ra, phát hiện viên thịt nhỏ trên ngực Lâm Đức Bân chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng thẳng, chọc vào lòng bàn tay mình ngứa ngứa.

Híp mắt nhìn một hồi, Tưởng Thanh Dung cúi đầu lập tức ngậm viên thịt nhỏ vào miệng.

Vừa rồi lúc làm tiền hí buồn chán dài dòng, Lâm Đức Bân cũng làm như thế với cậu, lại để cậu có phát hiện mởi mẻ với bộ phận trước đây cậu chưa bao giờ để ý.

– hóa ra, ở đây được làm như vậy cũng sẽ có khoái cảm vô tận.

Quả nhiên, cậu vừa ngậm lấy núm vú của Lâm Đức Bân hắn liền hơi cứng người, tiếp theo mông liền bị vỗ một cái có ý cảnh cáo.

Bị đánh ngược lại còn kích thích tâm phản nghịch của Tưởng Thanh Dung, cậu dứt khoát lè lưỡi gảy qua lại viên thịt tròn.

Dưới môi là vị trí trái tim, nhịp tim bởi trò đùa dai của cậu mà tăng tốc. Cậu thích loại biến hóa này!

“A a —” Cây gậy trong cơ thể vừa rồi tạm giao quyền chủ động đột nhiên tiến công, từ dưới lên trên mỗi lần đều đánh trúng chỗ hiểm, khiến Tưởng Thanh Dung vội buông ‘đồ chơi’ cứng rắn trong miệng ra.

“Chậm, chậm chút… A a, chỗ đó…”

Tính khí to và dài luôn có thể chạm đến nơi yếu ớt của cậu, bức cậu phô ra mặt phóng đãng của mình.

Bốp —

Mông lại bị đánh.

“Đau…” Tưởng Thanh Dung lệ đong đầy trong mắt kêu lên đau đớn.

Nói là đau không bằng nói là tiếng mông bị đánh quá *** uế lại khiến Tưởng Thanh Dung cảm thấy trong thẹn thùng sinh ra khoái cảm.

“Còn dám nghịch ngợm nữa không?”

Tưởng Thanh Dung vội lắc đầu.

Thế này lại biến thành ngực trái cậu rơi vào miệng địch.

Núm vú đã bị gặm cắn sưng đỏ bị người nào đó trả thù mà mút chặt, lại thêm đằng sau bị va chạm cú sau mạnh hơn cú trước, Tưởng Thanh Dung gần như tắt thở.

“Bân, tớ muốn bắn…” Khoái cảm chồng chất khiến trước mắt cậu từng đợt biến đen, một mảnh sương mù.

“Chờ một chút, chúng ta cùng bắn.” Lần nữa điều chỉnh cơ thể hai người thành tư thế bình thường, Lâm Đức Bân gác chân Tưởng Thanh Dung lên vai, hạ thể hai người hoàn toàn dán vào nhau.

“Bân, Bân…” Gần như cao trào, ngay cả rên rỉ Tưởng Thanh Dung cũng không kêu ra tiếng, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào gọi tên người yêu.

“Tớ ở đây.” Trả lời dịu dàng nhưng tốc độ ra vào lại tới tấp, “Muốn tớ bắn ở bên trong không?”

Đại não ngẩn ngơ chậm vài nhịp mới kịp phản ứng, run rẩy gật đầu, “Muốn, bắn cho tớ… A a…”

Bị hình ảnh tưởng tượng kích thích, Tưởng Thanh Dung sớm đã bên bờ cao trào cuối cùng leo lên đỉnh dục vọng trong tiếng nức nở.

Thế nhưng người yêu lại tàn nhẫn không cho cậu tận hưởng dư vị cao trào, thở dồn dập sát vào lỗ tai cậu hỏi, “Nói, tớ là người nào của cậu?”

Người? Người nào?

Sau cao trào thân thể rất mẫn cảm, rõ ràng cảm nhận được côn thịt nhảy lên từng nhịp trong người, gân xanh hằn lên, vừa nóng lại vừa cứng, khi ma sát ra vào làm thành ruột vô cùng thoải mái. Vào lúc chỉ số thông minh giảm xuống âm, Tưởng Thanh Dung không còn hơi sức chơi trò hỏi đáp, chỉ có thể mơ mơ màng màng thuận theo lời Lâm Đức Bân nói, “Người đàn ông, cậu là người đàn ông của tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện