Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 44



Aizz, phiền quá —

Tưởng Thanh Dung ngồi cắn bút nhăn mặt nhíu mày với đống báo la liệt khắp bàn.

Vào năm 2000, máy tính, internet chưa trở nên phổ biến trong các gia đình, nếu muốn tìm việc thì phải dùng cách truyền thống nhất – quảng cáo tuyển dụng trên báo!

Thế nhưng Tưởng Thanh Dung lật tung mấy tờ báo từ đầu đến cuối rồi lại đảo ngược mấy lần mà vẫn không tìm được công việc phù hợp.

Tưởng Thanh Dung học kế toán, đời trước đã sớm lấy được giấy chứng nhận kế toán viên cao cấp. Nhưng công việc của kế toán viên cao cấp có phần phức tạp, hơn nữa phần lớn công ty trong xã hội hiện đại là kiểu công ty mà một tổng công ty có nhiều công ty con, đôi khi vì kiểm toán một công ty mà phải thường xuyên bay qua nhiều thành phố. Tiền kiếm được không ít nhưng lại rất mệt. Cho nên sau khi tốt nghiệp Tưởng Thanh Dung đến sở sự vụ kế toán viên cao cấp mà thầy hướng dẫn giới thiệu làm ba tháng, cuối cùng không chịu nổi lương cao cường độ công việc cao với cái giá là loét dạ dày, từ chức về quê xin vào một công ty mậu dịch cỡ lớn, từ phòng tài vụ lăn lộn đến phòng nhân sự, an phận giữa một đống dự toán, kết toán, tiền lương báo biểu, trôi qua mỗi ngày không khó khăn trắc trở.

Sau khi trọng sinh, tri thức tài vụ của cậu vẫn còn, nhưng cậu không còn giấy chứng nhận nữa.

Kế toán là một công việc cần giấy chứng nhận hành nghề, dù không phải giấy chứng nhận kế toán viên cao cấp cao nhất trước đây của cậu, dù là một kế toán bình thường cũng cần giấy chứng nhận kế toán viên cao cấp. Nhưng vấn đề là, bây giờ cậu lấy đâu ra chứng nhận kế toán viên cao cấp?

Nhìn xem, trong quảng cáo tuyển dụng trên báo tuyển không ít kế toán, nhưng chỗ nào cũng yêu cầu có chứng nhận kế toán.

Trời ơi, cậu mới nhớ lại có hơn một tháng, dù bây giờ lập tức đi thi cũng phải hai ba tháng sau mới lấy được giấy chứng nhận á! Vả lại, thông báo tuyển dụng kế toán ở những công ty kia đều là làm cả ngày, một sinh viên như cậu sao có khả năng làm một công việc cả ngày? Khái niệm Soho này, vào những năm internet chưa phổ cập toàn dân hầu như chưa được biết đến.

Cốp —

Tưởng Thanh Dung đập đầu xuống bàn.

Vào năm 2000 khi một kế toán viên cao cấp vô cùng hiếm hoi, cậu đường đường là một kế toán viên cao cấp lại không tìm được việc, thật phiền muộn!

Làm thế nào bây giờ?

Cậu muốn vì Lâm Đức Bân mua máy tính, mua lò vi sóng, mua nhà ở, nhưng đáng buồn là ngay cả đường kiếm tiền cậu cũng không kiếm được, sao có lợi nhuận?

Thị trường chứng khoán là không thể rồi.

Ở đời trước, thời điểm năm 2007 thị trường chứng khoán tăng giá, cậu vừa đi làm được 3 năm, chứng kiến thị trường chứng khoán tăng lên vùn vụt cậu cũng không khỏi dấn thân vào cổ phiếu. Nhưng cậu làm về tài vụ, đương nhiên sẽ không như đám người bình thường vội vã cắm đầu vào thị trường chứng khoán, mà là cẩn thận nghiên cứu lịch sử phát triển bao năm qua của thị trường chứng khoán Trung Quốc rồi mới bắt đầu tiến hành giao dịch cổ phiếu. Cũng do khi đó cậu nghiên cứu cẩn thận mới có thể khiến cậu dù chưa khôi phục trí nhớ cũng vẫn có thể dùng chút ký ức mơ hồ còn sót lại giúp mình với Lâm Đức Bân kiếm được căn nhà nho nhỏ này. Hiện giờ cậu đã khôi phục trí nhớ, đương nhiên cũng nhớ lại thị trường chứng khoán bắt đầu từ năm 2001, trong năm năm sau có dấu hiệu mất giá.

Đầm rồng hang hổ như vậy, ai còn dám quăng tiền vào đó?

Còn có công việc gì mà cậu có thể làm đây? Tưởng Thanh Dung nhăn mày trầm tư suy nghĩ.

“Nghĩ cái gì vậy?”

“Á!?” Tưởng Thanh Dung bị hoảng sợ, “Cậu về rồi à?”

Còn tưởng cậu ấy phải đi rất lâu, ai ngờ chưa được hai tiếng đã về làm Tưởng Thanh Dung cảm thấy bất ngờ.

“Đã nói đều là lỗi nhỏ, sửa lại một lần nữa là ok.” Lâm Đức Bân lắc lắc hộp giấy trong tay, “Lấy được tiền công, đồ ăn thêm tối nay.”

Tưởng Thanh Dung không hề hớn hở như trong dự kiến, ngược lại cả người trở nên ỉu xìu. Cậu bên này còn đang vì tìm việc mà phiền não, bên kia Lâm Đức Bân đã cầm tiền trong tay. Sao trọng sinh một lần rồi mà cậu vẫn kém người này chứ?

“Mất hứng?” Lâm Đức Bân nhạy cảm phát hiện cảm xúc bất ổn của Tưởng Thanh Dung.

Kéo Tưởng Thanh Dung lên, còn mình ngồi vào cái ghế Tưởng Thanh Dung ngồi lúc đầu, lại kéo Tưởng Thanh Dung ngồi lên đùi mình, “Mua nhiều báo như vậy làm gì?”

Bị người ta coi như trẻ con mà vuốt ve, Tưởng Thanh Dung biết thế rất ngây thơ nhưng vẫn không nhịn được mà muốn làm nũng với người này, thổ lộ hết tủi thân của mình, “Muốn tìm việc làm, nhưng không tìm được việc phù hợp.”

“Muốn tìm việc thế nào? Có cần tớ giúp cậu để ý không?”

Vùi mặt vào hõm vai Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung rầu rĩ nói, “Kế toán, kế toán làm thêm.”

“Kế toán?” Lâm Đức Bân có hơi giật mình.

Trong đại học, những quảng cáo nhỏ tuyển sinh viên làm thêm dán khắp nơi, nhưng bình thường đều là tuyển gia sư hoặc là nhân viên bán hàng hạ giá ngắn hạn gần trường. Những công việc không cần kinh nghiệm xã hội cùng chuyên môn thế này mới hợp với sinh viên. Còn nếu kế toán, lại là kế toán làm thêm thì quả thật hắn chưa thấy có quảng cáo tuyển dụng như vậy bao giờ.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, “Thế này đi, để tớ hỏi công ty trò chơi tớ đang làm thêm thử xem. Về mặt này có thể thương lượng với quản lý của tớ, để xem có thể sắp xếp cho cậu làm nhân viên ở bộ phận tài vụ không.”

“Gì, công ty cậu làm thêm?” Lần này đến phiên Tưởng Thanh Dung giật mình. Từ lúc nào Lâm Đức Bân đã chạy đến công ty trò chơi làm thêm rồi, sao cậu lại không biết!

“Tớ vội vàng về chính là để nói với cậu việc này đây.” Lâm Đức Bân cười híp cả mắt, “Vừa rồi tớ đi tìm đàn anh giao bài, ai ngờ quản lý của công ty trò chơi cũng ở đó. Anh ta nhìn chương trình do tớ thiết kế, cho rằng dù có vài khuyết điểm nhỏ nhưng thiết kế rất mới lạ, rất có tiềm lực trên thị trường, anh ta rất hài lòng. Anh ta còn nói công ty họ đang viết một game offline, vì lập trình viên không đủ nên hỏi tớ có muốn đến công ty họ giúp viết một số trình tự nhiệm vụ nhỏ không.”

“Thật!?” Tưởng Thanh Dung vừa mừng vừa sợ.

Công ty trò chơi kia cậu biết. Vào những năm game offline thịnh hành, công ty này cho ra hàng loạt series game có nội dung thoải mái kịch tính, tình yêu đau khổ tha thiết cộng thêm hình thức chiến đấu yêu cầu thao tác giỏi mà xưng bá giới trò chơi. Sau đó đến thời đại của internet, công ty này lại bắt kịp xu hướng, cải biên game offline ban đầu thành game online, càng thêm thu hút, danh tiếng vang xa.

Lâm Đức Bân học về thiết kế software, nếu có thể vào được công ty này thì đó sẽ là bước đệm rất tốt cho sự phát triển tiền đồ của Lâm Đức Bân.

“Ừ.” Lâm Đức Bân gật đầu, “Nhưng với trình độ của tớ, vào tổ chế tác cũng là trợ thủ làm một số phần mềm nhỏ râu ria thôi.”

Như vậy cũng đủ rồi.

Thử hỏi, có sinh viên đại học năm nhất nào có thể được nhóm thiết kế trò chơi hàng đầu nhận vào? Cậu biết sự nghiệp sau này của Lâm Đức Bân sẽ vô cùng thuận lợi, nhưng cậu không ngờ mới năm nhất, vừa lên đại học một tháng mà Lâm Đức Bân đã được người phát hiện tài năng nhanh như vậy.

Cậu cũng biết, người mà cậu vừa ý khẳng định không phải tầm thường.

Lập tức, phiền muộn vì không tìm được việc của Tưởng Thanh Dung tan thành mây khói, cậu vui vẻ cười nói, “Tốt qua, tớ xuống mua chút rượu, nhất định phải ăn mừng một bữa mới được.”

Ở cùng Lâm Đức Bân quả thật mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm. Ngày hôm qua thì là ngày kỷ niệm ở chung, hôm nay là ngày kỷ niệm tìm được công việc tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện