Chương 90: Nghĩ gì thế thương tâm như vậy
Anh hầu kết lần thứ hai trượt lại, nhận thật cẩn thận đem Diệp Tinh Bắctrên người mỗi nơi vết thương đều đỏ dược, sau đó đem dược ném qua một bên, phúc thân đem Diệp Tinh Bắcđến gần dưới thân.Diệp Tinh Bắcsắc mặt ửng hồng, trong mắt ánh nước mê ly, duỗi ra hai tay nhỏtrắng nõn đẩy anh ra, "Anhđi ra, đừng nghịch!"Rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng bởi vì mềm mại vô lực, nghe vào uyển chuyển trong veo, làm nũng như thế.Cố Quân Trục con ngươi một thâm, cúi đầu ở cô xanh tím khóe môi hôn khẽ một cái.Diệp Tinh Bắcbiết, tự mình bây giờ tuy rằng không sưng như cái đầu heo, nhưng trên mặt ứ ngân vẫn còn vết bằng tím, khẳng định đặc biệt khó coi.Cô không muốn để cho người khác nhìn thấy tự mình dáng vẻxấu như thế, đầu ngã qua một bên, dùng sức nhi đẩy Cố Quân Trục: "Anh đừng nghịch, ngồi dậy, mau đứng lên!"Cô không nghĩ ra, cô bây giờ khuôn mặt này lại như tên hề như thế, màu sắc sặc sỡ, Cố Quân Trục là vì sao thân xuống.Cố Quân Trục nắm cằm của cô, cô đang như một khối màu xanh khóe mắt hôn dưới.Diệp Tinh Bắcsắc mặt đỏ chót, sử dụng sức lực bú sữa đẩy anh: "Đừng hôn! Mới vừa thoa thuốc, anh không sợ độc chết anh sao?"Cố Quân Trục nắm bắt cằm của cô nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh như đêm, lóe lên ánh sáng dị dạng, "Tiểu Diệp Bắc, ưm yên tâm, anhnhất định làm em hả giận!"Hả giận?Diệp Tinh Bắctrong mắt xẹt qua một tia bị thương, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.Cô cũng không để ý Hạng Băng Tư hành động đối với cô.Cô nếu như làm hỏng việc, Diệp Tinh Lan đánh so với Hạng Băng nhẫn hơn nhiều.Cô không sợ đau.Không quá quan trọng người, dù cho đánh cô lại đau, đều không có cách nào thật sự làm cô bị thương.Da thịt nỗi khổ tính là gì?Thật sự khó chịu, là tổn thương tâm.Tạ Cẩm Philàm cho cô tổn thương tâm.Nghĩ đến Tạ Cẩm Phi nhìn cô, cái kia ánh mắt khinh bỉ xem thường, nói chuyện cùng cô, cái kia giọng điệu trào phúng xem thường, Diệp Tinh Bắctim như bị đao cắt.Mặc dù Tạ Cẩm Phikhông biết cô là em gái ruột, còn tưởng là cô là con gái của Giang Chính Hành, anh cũng là anh họ cô a!Tại sao anh có thể cùng Giang Tư Du, Giang Lăng ngữ trò chuyện với nhau thật vui, lại đối với cô như vậy xem thường chán ghét?Cố Quân Trục nắm bắt cằm của cô, xoay mặt cô lại, xem con mắt của cô: "Nghĩ gì thế? Thương tâm như vậy?"Anh lúc chạy đến, Tạ Cẩm Phivà Diệp Tinh Bắcgiữa thảo luận lời đã kết thúc.Anh không nghe Tạ Cẩm Phi đối thoại giữa cùng Diệp Tinh Bắc, không biết thái độTạ Cẩm Phiđối với Diệp Tinh Bắc, làm tổn thươngtrái timDiệp Tinh Bắc."Không có gì, " Diệp Tinh Bắcxoá sạch anh tay, miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng: "Thời gian không còn sớm , em ngủ đây."Cố Quân Trục cau mày, hai tay nắm Diệp Tinh Bắchai gò má kéo kéo, "Không muốn cười cũng đừng cười, cười như khóc!""Đau!" Diệp Tinh Bắctrên mặt nguyên vốn là có thương, bị Cố Quân Trục như thế sờ một cái, đau cô suýt chút nữa chảy nước mắt.Cô "Đùng" cho Cố Quân Trục mu bàn tay một cái tát, lại dùng sức nhỏ đẩy anh.Cố Quân Trục buông ra gương mặt của nàng, như tiểu Thụ, cúi người thổi thổicho cô, dỗ cô, "Không có chuyện gì không có chuyện gì, thổi thổi liền không đau.""..." Diệp Tinh Bắcdở khóc dở cười, dùng sức nhỏ đẩy anh, "Anh đến cùng mấy tuổi? Vì saoấu trĩ như thế! Nhanh chóng ngủ đi!"Cố Quân Trục bị Diệp Tinh Bắctừ trên người đẩy xuống, bình tĩnh nằm ở trên giường, một tay chẩm ở sau gáy, một tay nắm chặt tay Diệp Tinh Bắc: "Tiểu Diệp Bắc..."Diệp Tinh Bắcnhắm mắt lại, không thấy phản ứng anh."Tiểu Diệp Bắc?""Tiểu Diệp Bắc?""Tiểu Diệp Bắc?"Diệp Tinh Bắcbị ầm ĩ không có cách nào, mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn anh, "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Có ngủ hay không ngủ?"
Bình luận truyện