Yêu
Chương 5
Hôm nay Cố Thanh Đồng rất xấu hổ, buổi sáng làm việc ở sở nghiên cứu, thật sự thẹn với thầy giáo, thẹn với mấy bạn học kia. Suy nghĩ cứ bay ra ngoài, giống như hôm ấy ở trên lớp toán cứ vô duyên vô cớ thất thần.
Thừa dịp nghỉ ngơi, cô cẩn thận xem xét bạn bè trên we chat, cuối cùng khóa được mục tiêu.
Đất đen.
Thực ra cái tên này rất “lúa” có được không? Nếu bọn Trần Lộ biết nhất định sẽ tha hồ cười nhạo. Nghĩ kiểu gì cô cũng không nghĩ tới cái tên này có liên quan đến Lâm Mặc Tuân.
Vào trang của anh, không có avarta, nội dung bên trong cũng trống không. Cô xem xét lại một lượt, không thiếu thứ gì.
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như đứng hai bên của cô, bắt đầu nghiêm hình tra hỏi.
“Bạn học cũ? Lâm Mặc Tuân?” Hai người cười hai tiếng âm hiểm.
“Hiện tại cậu có gì muốn nói không?” Trần Lộ cắn răng nghiên lợi hỏi. Sốc quá. Rõ ràng giữa hai người không phải tình bạn thuần khiết.
Cố Thanh Đồng ho khan một tiếng: “Lâm Mặc Tuân là lớp trưởng ba năm, thành tích vô cùng tốt, môn toán thường được điểm tuyệt đối. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì sang Mỹ, còn điều này hai cậu đều biết, ngoại hình anh ấy rất đẹp.”
Triệu Hiểu Như há to miệng quát: “Qua quít!”
Cố Thanh Đồng mấp máy khóe môi: “Mình và Lâm Mặc Tuân chỉ là bạn học lớp mười thôi.”
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như nhìn cô, chắc chắn cái nhìn trong mắt họ không hề đơn giản: “Bọn mình có thể hiểu là Lâm Mặc Tuân là diễm ngộ trong hôn lễ không?”
“Các cậu nghĩ nhiều.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói, vẻ mặt hơi đổi.
Lúc này Lâm Mặc Tuân đi vào viện nghiên cứu môn toán. Hai ngày nay nghiên cứu ra một số thứ không khớp với dự đoán của họ. Anh muốn liên lạc với bạn học bên Mỹ xem sao.
Trương Sở đi tới trước bàn anh: “Lâm Mặc Tuân, hôm đấy tôi bảo lập wechat cho cậu, cậu bảo không cần, sao tự nhiên lại lập thế.”
Lâm Mặc Tuân đang xem xét email, ánh mắt chỉ nhìn màn hình máy tính, đầu ngón tay hơi dừng lại, đáp: “Tự nhiên phát giác nó rất hữu dụng.”
“Ha ha ha, Đất Đen…” Trương Sở không để ý hình tượng, cười phá lên: “Cái tên này nghe ‘lúa’ quá. Chớ tí, tôi add cậu.”
Các đường cong trên gương mặt Lâm Mặc Tuân vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt không thay đổi nói: “Tôi từ chối add.”
Khuôn mặt Trương Sở đầy vạch đen.
Lâm Mặc Tuân gửi mail xong liền rút di động ra. Mở wechat, bất thình lình nhận được chừng mười thông báo add bạn tốt, đoán chắc đều là mấy người hôm qua.
Anh nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, đột nhiên bắt gặp một avarta xương đầu cá, nhất thời ánh mắt anh trở nên ấm áp.
Mộc Đồng: Lâm Mặc Tuân?
Khóe môi anh hơi giương lên: Là tôi.
Cố Thanh Đồng ở bên này phát rồ lên, nói gì thế này. Rối rắm quá, cô cẩn thận sắp xếp con chữ: “Cậu đang bận gì à?”
Lâm Mặc Tuân học toán nên quan niệm về thời gian luôn rất mạnh mẽ, một cuộc điện thoại có thể giải quyết vấn đề thì tuyệt đối không nhắn tin. Trương Sở cho rằng anh đang bận chuyện số liệu, chẳng qua là lần này anh cầm điện thoại nhẹ nhàng bấm một chuỗi con chữ, vẻ mặt nghiêm túc như thể bạn đang nghiên cứu gì vậy.
Cố Thanh Đồng thầm nghĩ đến sở nghiên cứu toán học, chân mày liền nhăn cả vào nhau, vội vàng nhắn: Vậy mình không làm phiền cậu.
Lâm Mặc Tuân vẫn chưa trả lời tin nhắn, khóe môi hơi cong lên. Vừa sáng sớm đã bị em quấy rầy. Phải làm thêm giờ rồi.
Đêm hôm đó, Lục Nhuế Chi gọi điện bảo Cố Thanh Đồng về nhà ăn cơm. Cố Thanh Đồng bỏ rơi hai người kia, đồng ý lúc về thì mang theo cánh gà Lục Nhuế Chi làm.
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như cười hớn hở, vẫy tay hẹn gặp lại cô.
Nhà họ Cố ngụ ở kí túc dành cho giáo viên của đại học C, hoàn cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, đều là người quen mấy chục năm.
Hôm nay ba Cố về sớm, tối nay do ông cầm muôi. Ba Cố là giáo viên môn toán, còn là trưởng khoa toán, ông ôm được rất nhiều thành quả quan trọng trong việc nghiên cứu giải tích số luận. Chỉ có điều làm nhiều người vỡ mắt kính chính là thành tích môn toán của cô con gái Cố Thanh Đồng của ông thực sự rất bình thường.
Lục Nhuế Chi ở bên cạnh rửa rau, nước chảy ào ào: “Chuyện học tiến sĩ của Thanh Đồng, chúng ta vẫn nên khuyên đôi lời. Có vết xe của Bình An, tôi sợ rồi.”
Giáo sư Cố đảo nồi, khói dầu nồng nặc: “Có lúc Thanh Đồng rất cố chấp.”
Lục Nhuế Chi rửa rau xong, nói: “Cũng hai mươi sáu tuổi đầu rồi. Ông có bảo người ta hỏi thăm cho không vậy, chẳng nhẽ bây giờ ở trường học không có cậu sinh viên nào chủ động theo đuổi à?” Lục Nhuế Chi thầm nhủ: “Một cô gái xinh đẹp thế cơ mà.”
Giáo sư Cố tắt bếp, bày hoa Tây Lam ra: “Lúc nào tôi hỏi thử xem.” Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Cố Thanh Đồng bị gọi về, đoán chừng đoán được tâm tư cha mẹ. Chỉ có điều ba năm nay cô đã học được cách gặp chiêu phá chiêu.
Bữa cơm tối, ba người vui vẻ hòa thuận. Ăn được hơn nửa, Lục Nhuế Chi như vô ý nhắc tới Lục Bình An: “Gần đây anh trai con đi Pháp tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, mấy ngày nay bặt vô âm tín. Ba tháng trước mẹ bảo người ta giới thiệu cho nó một cô gái, đến giờ vẫn chưa gặp mặt. Lúc đầu mẹ không tán thành nó học tiến sĩ, các con không một đứa nào nghe mẹ. Giờ hoa cúc vàng cũng lạnh cả rồi.”
Cố Thanh Đồng cúi thấp đầu húp canh. Bây giờ Lục Bình An trở thành tài liệu tiêu cực để giảng dạy rồi. Cô cảm giác được hai búi trên đỉnh đầu đang sáng rực lên: “Mẹ, canh hôm nay ngon lắm, rất thơm.”
Lục Nhuế Chi thản nhiên nói: “Đây là rau mẹ mua hồi sáng đi chợ, ông chủ bảo rạng sáng vừa chọc tiết heo. Lại nói, con trai của ông chủ nhà kia lúc đầu học ở đại học D, thành tích tốt lắm, rất nhiều thầy giáo giành lấy cậu ta đi học tiến sĩ, nhưng cuối cùng cậu ta lại…”
Cố Thanh Đồng đón lời: “Về nhà giúp cha cậu ta bán thịt heo à?”
Cha Cố phì cười.
Lục Nhuế Chi trừng đôi mắt đẹp, liếc ông một cái: “Vậy thì sao. Bây giờ là ông chủ của một công ty internet đấy.”
Cố Thanh Đồng lặng lẽ nói: “Hình như anh ta giao công ty cho người khác quản lý, lại đến trường học tiến sĩ rồi.”
Lục Nhuế Chi ăn canh xong, thở hắt ra một hơi: “Thanh Đồng, ý của mẹ và cha con là không tán thành con tiếp tục học tiến sĩ. Nhà chúng ta đã hai tiến sĩ rồi. Con xem tiến sĩ có gì hay mà học. Lục Bình An bằng này tuổi mà vẫn cô đơn. Ba con thì sao? Nếu không phải ban đầu học cùng lớp với mẹ, có khi đến giờ vẫn thui thủi một mình.”
Cố Thanh Đồng:…
Ba Cố nằm cũng trúng đạn, khóe miệng co quắp: “Ăn canh đi, ăn canh đi…”
Buổi tối Cố Thanh Đồng ở trong phòng một mình, cô lôi đồ đạc giữ lại từ thời cấp ba ra, đảo mắt qua chúng mà tâm tình phức tạp, cổ họng như có gì đó nghẹn lại, ram ráp.
Thứ cô giấu trong chiếc hộp, chắc đã bảy năm không chạm đến. Bảy năm. Vậy mà thấm thoát đã trôi qua lâu như vậy.
Nếu không phải Lâm Mặc Tuân trở lại, không biết đến bao giờ cô mới có dũng khí mở chiếc hộp này ra.
Nghĩ lại cũng không phải chuyện gì thoải mái, hoài niệm có khi rất đau đớn. Nói ra thì là chuyện đáng tiếc, đến tấm hình tốt nghiệp cấp ba chụp chung cô cũng không có.
Cô nên lưu lại một đoạn hồi ức thuộc về bản thân.
Trước khi ngủ có một tin wechat đến. Trong nhóm bạn học, tám phần đều là địa bàn của những chuyện lặt vặt.
Trần Lộ: Cánh gà của ta ơi, mau tới đây.
Hiểu Như: Hai người, kí túc xá vắng lạnh là thế.
Cô em họ: Anh mỉm cười, không nói gì với em, em cảm giác rằng bấy lâu nay em chờ đợi chỉ vì điều này.
Cố Thanh Đồng thầm khen ngợi một câu. Chốc lát sau, chuông điện thoại của cô vang lên.
Tiếu Vũ Đồng: “Chị, vẫn chưa ngủ à?”
Cố Thanh Đồng: “Giờ ngủ.”
Tiếu Vũ Đồng: “Hỏi chị cái này. Thầy Lâm của bọn em, người mà cùng trường cấp ba với chị ấy, trước kia hai người biết nhau à?”
Cố Thanh Đồng: “Biết, làm sao?”
Tiếu Vũ Đồng: “Hôm nay đi học có bạn hỏi thầy ấy có bạn gái không.”
Cố Thanh Đồng nhìn những con chữ cô em họ gửi tới, trái tim chợt thót lên một cái, tay nắm chặt di động.
Tiếu Vũ Đồng lại nhắn tới: “Thầy ấy nói thầy đang yêu một người.”
Trong wechat của Cố Thanh Đồng, tại trang chủ của một người nào đó, cô ngạc nhiên phát hiện người nào đó đặt avarta, là hình một con mèo hoạt hình.
Mèo ăn cá.
Thừa dịp nghỉ ngơi, cô cẩn thận xem xét bạn bè trên we chat, cuối cùng khóa được mục tiêu.
Đất đen.
Thực ra cái tên này rất “lúa” có được không? Nếu bọn Trần Lộ biết nhất định sẽ tha hồ cười nhạo. Nghĩ kiểu gì cô cũng không nghĩ tới cái tên này có liên quan đến Lâm Mặc Tuân.
Vào trang của anh, không có avarta, nội dung bên trong cũng trống không. Cô xem xét lại một lượt, không thiếu thứ gì.
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như đứng hai bên của cô, bắt đầu nghiêm hình tra hỏi.
“Bạn học cũ? Lâm Mặc Tuân?” Hai người cười hai tiếng âm hiểm.
“Hiện tại cậu có gì muốn nói không?” Trần Lộ cắn răng nghiên lợi hỏi. Sốc quá. Rõ ràng giữa hai người không phải tình bạn thuần khiết.
Cố Thanh Đồng ho khan một tiếng: “Lâm Mặc Tuân là lớp trưởng ba năm, thành tích vô cùng tốt, môn toán thường được điểm tuyệt đối. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì sang Mỹ, còn điều này hai cậu đều biết, ngoại hình anh ấy rất đẹp.”
Triệu Hiểu Như há to miệng quát: “Qua quít!”
Cố Thanh Đồng mấp máy khóe môi: “Mình và Lâm Mặc Tuân chỉ là bạn học lớp mười thôi.”
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như nhìn cô, chắc chắn cái nhìn trong mắt họ không hề đơn giản: “Bọn mình có thể hiểu là Lâm Mặc Tuân là diễm ngộ trong hôn lễ không?”
“Các cậu nghĩ nhiều.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói, vẻ mặt hơi đổi.
Lúc này Lâm Mặc Tuân đi vào viện nghiên cứu môn toán. Hai ngày nay nghiên cứu ra một số thứ không khớp với dự đoán của họ. Anh muốn liên lạc với bạn học bên Mỹ xem sao.
Trương Sở đi tới trước bàn anh: “Lâm Mặc Tuân, hôm đấy tôi bảo lập wechat cho cậu, cậu bảo không cần, sao tự nhiên lại lập thế.”
Lâm Mặc Tuân đang xem xét email, ánh mắt chỉ nhìn màn hình máy tính, đầu ngón tay hơi dừng lại, đáp: “Tự nhiên phát giác nó rất hữu dụng.”
“Ha ha ha, Đất Đen…” Trương Sở không để ý hình tượng, cười phá lên: “Cái tên này nghe ‘lúa’ quá. Chớ tí, tôi add cậu.”
Các đường cong trên gương mặt Lâm Mặc Tuân vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt không thay đổi nói: “Tôi từ chối add.”
Khuôn mặt Trương Sở đầy vạch đen.
Lâm Mặc Tuân gửi mail xong liền rút di động ra. Mở wechat, bất thình lình nhận được chừng mười thông báo add bạn tốt, đoán chắc đều là mấy người hôm qua.
Anh nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, đột nhiên bắt gặp một avarta xương đầu cá, nhất thời ánh mắt anh trở nên ấm áp.
Mộc Đồng: Lâm Mặc Tuân?
Khóe môi anh hơi giương lên: Là tôi.
Cố Thanh Đồng ở bên này phát rồ lên, nói gì thế này. Rối rắm quá, cô cẩn thận sắp xếp con chữ: “Cậu đang bận gì à?”
Lâm Mặc Tuân học toán nên quan niệm về thời gian luôn rất mạnh mẽ, một cuộc điện thoại có thể giải quyết vấn đề thì tuyệt đối không nhắn tin. Trương Sở cho rằng anh đang bận chuyện số liệu, chẳng qua là lần này anh cầm điện thoại nhẹ nhàng bấm một chuỗi con chữ, vẻ mặt nghiêm túc như thể bạn đang nghiên cứu gì vậy.
Cố Thanh Đồng thầm nghĩ đến sở nghiên cứu toán học, chân mày liền nhăn cả vào nhau, vội vàng nhắn: Vậy mình không làm phiền cậu.
Lâm Mặc Tuân vẫn chưa trả lời tin nhắn, khóe môi hơi cong lên. Vừa sáng sớm đã bị em quấy rầy. Phải làm thêm giờ rồi.
Đêm hôm đó, Lục Nhuế Chi gọi điện bảo Cố Thanh Đồng về nhà ăn cơm. Cố Thanh Đồng bỏ rơi hai người kia, đồng ý lúc về thì mang theo cánh gà Lục Nhuế Chi làm.
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như cười hớn hở, vẫy tay hẹn gặp lại cô.
Nhà họ Cố ngụ ở kí túc dành cho giáo viên của đại học C, hoàn cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, đều là người quen mấy chục năm.
Hôm nay ba Cố về sớm, tối nay do ông cầm muôi. Ba Cố là giáo viên môn toán, còn là trưởng khoa toán, ông ôm được rất nhiều thành quả quan trọng trong việc nghiên cứu giải tích số luận. Chỉ có điều làm nhiều người vỡ mắt kính chính là thành tích môn toán của cô con gái Cố Thanh Đồng của ông thực sự rất bình thường.
Lục Nhuế Chi ở bên cạnh rửa rau, nước chảy ào ào: “Chuyện học tiến sĩ của Thanh Đồng, chúng ta vẫn nên khuyên đôi lời. Có vết xe của Bình An, tôi sợ rồi.”
Giáo sư Cố đảo nồi, khói dầu nồng nặc: “Có lúc Thanh Đồng rất cố chấp.”
Lục Nhuế Chi rửa rau xong, nói: “Cũng hai mươi sáu tuổi đầu rồi. Ông có bảo người ta hỏi thăm cho không vậy, chẳng nhẽ bây giờ ở trường học không có cậu sinh viên nào chủ động theo đuổi à?” Lục Nhuế Chi thầm nhủ: “Một cô gái xinh đẹp thế cơ mà.”
Giáo sư Cố tắt bếp, bày hoa Tây Lam ra: “Lúc nào tôi hỏi thử xem.” Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Cố Thanh Đồng bị gọi về, đoán chừng đoán được tâm tư cha mẹ. Chỉ có điều ba năm nay cô đã học được cách gặp chiêu phá chiêu.
Bữa cơm tối, ba người vui vẻ hòa thuận. Ăn được hơn nửa, Lục Nhuế Chi như vô ý nhắc tới Lục Bình An: “Gần đây anh trai con đi Pháp tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, mấy ngày nay bặt vô âm tín. Ba tháng trước mẹ bảo người ta giới thiệu cho nó một cô gái, đến giờ vẫn chưa gặp mặt. Lúc đầu mẹ không tán thành nó học tiến sĩ, các con không một đứa nào nghe mẹ. Giờ hoa cúc vàng cũng lạnh cả rồi.”
Cố Thanh Đồng cúi thấp đầu húp canh. Bây giờ Lục Bình An trở thành tài liệu tiêu cực để giảng dạy rồi. Cô cảm giác được hai búi trên đỉnh đầu đang sáng rực lên: “Mẹ, canh hôm nay ngon lắm, rất thơm.”
Lục Nhuế Chi thản nhiên nói: “Đây là rau mẹ mua hồi sáng đi chợ, ông chủ bảo rạng sáng vừa chọc tiết heo. Lại nói, con trai của ông chủ nhà kia lúc đầu học ở đại học D, thành tích tốt lắm, rất nhiều thầy giáo giành lấy cậu ta đi học tiến sĩ, nhưng cuối cùng cậu ta lại…”
Cố Thanh Đồng đón lời: “Về nhà giúp cha cậu ta bán thịt heo à?”
Cha Cố phì cười.
Lục Nhuế Chi trừng đôi mắt đẹp, liếc ông một cái: “Vậy thì sao. Bây giờ là ông chủ của một công ty internet đấy.”
Cố Thanh Đồng lặng lẽ nói: “Hình như anh ta giao công ty cho người khác quản lý, lại đến trường học tiến sĩ rồi.”
Lục Nhuế Chi ăn canh xong, thở hắt ra một hơi: “Thanh Đồng, ý của mẹ và cha con là không tán thành con tiếp tục học tiến sĩ. Nhà chúng ta đã hai tiến sĩ rồi. Con xem tiến sĩ có gì hay mà học. Lục Bình An bằng này tuổi mà vẫn cô đơn. Ba con thì sao? Nếu không phải ban đầu học cùng lớp với mẹ, có khi đến giờ vẫn thui thủi một mình.”
Cố Thanh Đồng:…
Ba Cố nằm cũng trúng đạn, khóe miệng co quắp: “Ăn canh đi, ăn canh đi…”
Buổi tối Cố Thanh Đồng ở trong phòng một mình, cô lôi đồ đạc giữ lại từ thời cấp ba ra, đảo mắt qua chúng mà tâm tình phức tạp, cổ họng như có gì đó nghẹn lại, ram ráp.
Thứ cô giấu trong chiếc hộp, chắc đã bảy năm không chạm đến. Bảy năm. Vậy mà thấm thoát đã trôi qua lâu như vậy.
Nếu không phải Lâm Mặc Tuân trở lại, không biết đến bao giờ cô mới có dũng khí mở chiếc hộp này ra.
Nghĩ lại cũng không phải chuyện gì thoải mái, hoài niệm có khi rất đau đớn. Nói ra thì là chuyện đáng tiếc, đến tấm hình tốt nghiệp cấp ba chụp chung cô cũng không có.
Cô nên lưu lại một đoạn hồi ức thuộc về bản thân.
Trước khi ngủ có một tin wechat đến. Trong nhóm bạn học, tám phần đều là địa bàn của những chuyện lặt vặt.
Trần Lộ: Cánh gà của ta ơi, mau tới đây.
Hiểu Như: Hai người, kí túc xá vắng lạnh là thế.
Cô em họ: Anh mỉm cười, không nói gì với em, em cảm giác rằng bấy lâu nay em chờ đợi chỉ vì điều này.
Cố Thanh Đồng thầm khen ngợi một câu. Chốc lát sau, chuông điện thoại của cô vang lên.
Tiếu Vũ Đồng: “Chị, vẫn chưa ngủ à?”
Cố Thanh Đồng: “Giờ ngủ.”
Tiếu Vũ Đồng: “Hỏi chị cái này. Thầy Lâm của bọn em, người mà cùng trường cấp ba với chị ấy, trước kia hai người biết nhau à?”
Cố Thanh Đồng: “Biết, làm sao?”
Tiếu Vũ Đồng: “Hôm nay đi học có bạn hỏi thầy ấy có bạn gái không.”
Cố Thanh Đồng nhìn những con chữ cô em họ gửi tới, trái tim chợt thót lên một cái, tay nắm chặt di động.
Tiếu Vũ Đồng lại nhắn tới: “Thầy ấy nói thầy đang yêu một người.”
Trong wechat của Cố Thanh Đồng, tại trang chủ của một người nào đó, cô ngạc nhiên phát hiện người nào đó đặt avarta, là hình một con mèo hoạt hình.
Mèo ăn cá.
Bình luận truyện