[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ
Chương 54
Trở về nhà nghỉ ngơi, bất quá chỉ là lấy cớ.
Đã đạt được thứ mình mong muốn từ Jaejoong, vì sao lúc Jaejoong định nói thêm lại đột nhiên hôn cậu?
Là thực sự sợ Jaejoong hối hận, hay là…
Ngây ngốc ngồi trên ban công lộ thiên, trong tay cầm một viên bi thủy tinh, dưới ánh nắng phản xạ lên màu sắc rực rỡ, suy nghĩ của hắn bay xa.
Đây đã từng là đồ chơi mà hắn yêu nhất, cũng là món quà đầu tiên hắn được nhận từ người mà hắn coi là bạn…
Ở trong cô nhi viện, Yunho so với người khác lại càng thêm hiểu rõ thế giới cô độc, đồng thời cũng đã buông tha hi vọng được nhận nuôi từ rất sớm, chính vì vậy mà hắn toàn thân trên dưới đều toát ra sự thành thục mà những đứa trẻ cùng tuổi không có.
Hắn rất thông minh, không để các nhân viên trong cô nhi viện phải chăm sóc nhiều, chính bởi vậy mà hắn được đưa đến bên người phụ nữ đã thay đổi tương lai của hắn, khi xác định hắn sắp được nhận nuôi, người trong cô nhi viện đều vui mừng thay hắn, chỉ có một người khóc.
“Cậu nhất định phải đi sao? Nếu cậu đi, về sau tớ ở đây làm gì có bạn nữa…” Khóc đến đỏ bừng mũi, gương mặt xinh đẹp lộ ra vài nét diễm lệ không thuộc về con trai.
“Tớ sẽ quay về gặp cậu, hơn nữa tớ sẽ hỏi người nhận nuôi tớ xem có thể mang cậu đi cùng không.” Vỗ vỗ đầu y, Yunho như người lớn an ủi.
“Không có khả năng, kẻ có tiền sẽ không dùng tiền để nuôi người không cần thiết.” Có con mắt nhìn thấu sự đời giống Yunho khiến cho cậu nhóc không ôm hi vọng gì nhiều.
Yunho trầm mặc, bởi vì hắn biết cậu nhóc nói không sai, hai người bọn họ tự nhỏ đã phải đối mặt với thế giới tàn khốc này, hiểu rõ có những việc là không thể nào xảy ra được.
“Được rồi, Yunho, cái này tặng cậu, chỉ cần sau này cậu còn nhớ tớ, nguyện coi tớ làm bạn là tốt rồi.” Móc trong túi áo một viên bi thủy tinh mà y vẫn rất yêu quý, bỏ vào trong tay Yunho.
Đó là món quà mà bọn họ được tặng trong dịp đi thăm nhà máy thủy tinh ở ngoại thành cùng cô nhi viện, mỗi người đều có một viên, nhưng trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, không lâu sau đều ném đi hết, chỉ có tên nhóc trước mặt hắn là cố chấp giữ lấy.
Cầm chặt viên bi này, Yunho mỉm cười, đó là đảm bảo, cũng là hứa hẹn tình bạn của hắn với y.
Hôm sau, Yunho rời cô nhi viện, đến Kwon gia, trở thành con nuôi của Kwon gia, có dòng họ thuộc về riêng hắn, lại chưa từng quên lời hứa với người bạn kia, dưới sự trợ giúp của mẹ nuôi mình, hắn quyên góp cho cô nhi viện, cho y cuộc sống an ổn, tuy trên danh nghĩa bọn họ là chủ tớ, nhưng trong lòng Yunho, hai người vẫn mãi là bạn.
Cho dù, tình cảm đó dường như đã vượt quá mức độ bạn bè…
Mãi đến khi, y cầm súng, nổ thẳng vào mẹ nuôi Yunho, Yunho ôm mẹ sắp chết, đối mặt với họng súng, trong ánh mắt tràn ngập khó tin cùng phẫn nộ khi bị phản bội!
“Vì sao? Kim Hee Chul, nói cho tớ biết, tại sao phải giúp Kwon Ji Kyu!” Yunho gầm nhẹ lên.
Lặng yên lắc đầu, Hee Chul không cho Yunho đáp án, nổ súng với hắn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Carr xuất hiện cứu được Yunho, tuy thân thể bị thương nhưng vẫn không đau bằng vết thương trong lòng.
Hắn không hiểu, vì cái gì mà người bạn chí thân của hắn lại phản bội hắn?
Tiền tài? Hay là lợi ích?
Hắn không nhận được đáp án, vì từ ngày đó, Hee Chul trở thành người của Kwon Ji Kyu, biến thành kẻ thù của hắn, vết thương đó, Yunho đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Nếu nói ra, Hee Chul có lẽ là người đầu tiên hắn thích.
Nhưng y đã dùng vết thương của hắn cùng sự phản bội để đáp lại tình cảm này, nhiều năm qua, toàn bộ mọi chuyện trở thành một trò cười.
Đồng thời cũng nhắc nhở hắn, không được tin tưởng bất luận kẻ nào…
Đã như vậy vì sao còn cố chấp tin tưởng Jaejoong, thậm chí nói mình thích cậu?
Có thể thật sự là thích, cũng có thể chỉ đang thăm dò tình cảm của Jaejoong cùng hắn…
“Tôi nói cả buổi, cậu vẫn kiên trì muốn đến trường, Kim Jaejoong mới nói mấy câu đã ép cậu trở về được rồi, nếu không phải biết rõ tính cách của cậu, tôi có lẽ đã thật sự nghĩ Kim Jaejoong cùng cậu là thật.” Đứng sau lưng Yunho, Carr khẽ cảm khái.
“Ai nói tôi và cậu ấy không phải thật? Tôi thật sự thích cậu ấy không được sao?” Hỏi lại Carr, trên khóe miệng Yunho nồng đậm ý cười.
“Nhìn ra được cậu thích cậu ta, nhưng mà, cậu còn chưa đủ tin tưởng cậu ta, tựa như cậu ta không tin tưởng cậu vậy.” Ném một chồng ảnh chụp để báo cáo kết quả công tác cho Yunho, trong ánh mắt Carr hiện lên sự không ủng hộ. “Nếu Kim Jaejoong biết cậu âm thầm phái người theo dõi cậu ta, cậu ta hẳn sẽ nổi bão đúng không?”
“Tôi chỉ đang bảo vệ cậu ấy, cậu không hiểu được thủ đoạn của hai anh em Kwon Ji Hee cùng Kwon Ji Kyu đâu, chưa đạt được mục đích, bọn họ sẽ chưa từ bỏ.”
“Dù là vậy, cậu cũng nên nói với Kim Jaejoong một tiếng chứ?” Mặc dù biết Jaejoong không lâu, Carr vẫn có cảm giác, nếu Jaejoong biết Yunho sau lưng cậu làm việc mờ ám này, sợ sẽ là một hồi phong ba không nhỏ nha.
Giống Yunho không thích người khác giấu mình, y tin tưởng Kim Jaejoong cũng vậy, dù nói thế nào, hai người bọn họ thật sự quá giống nhau…
Thở dài một hơi, Yunho sao lại không hiểu lo lắng của Carr, nhưng trong tình huống này, hắn thật sự không có cách nào nói với Jaejoong.
Hắn hiểu rõ tính cách Jaejoong, nếu nói sẽ chỉ khiến cậu càng thêm kiên cường cự tuyệt trợ giúp của hắn, cho dù phiền toái là vì hắn mà tới cũng không có nghĩa Jaejoong phải tiếp nhận sự hỗ trợ của hắn.
Cậu có niềm kiêu ngạo cùng cốt khí của riêng mình.
Kim Jaejoong là một người như vậy đấy.
“Junsu sao rồi?” Lựa chọn xem nhẹ vấn đề Carr đưa ra, Yunho cố ý chuyển chủ đề sang Junsu đang nằm trong bệnh viện.
“Cậu ta rất tốt, còn muốn nhờ tôi nói với cậu, cảm ơn cậu đã để cậu ta phải nhận vết thương kia, đổi lấy sự chăm sóc của Park Yoochun, nó rất đáng giá đấy.” Vừa nhớ tới nụ cười của Junsu lúc nói lời này, Carr lại đau đầu.
Y thật sự chưa từng thấy kẻ nào khi yêu lại ngu ngốc như vậy…
“Cậu ấy vẫn như trước, đối với thứ mình thích sẽ không bao giờ buông tay.” Trong giọng nói mang theo chút cưng chiều hiểu rõ với Junsu, Yunho không cách nào phủ nhận, hắn đã từng đặc biệt yêu mến cậu.
Nhưng Junsu so với hắn còn hiểu rõ hơn.
Cho nên, đã rời khỏi khỏi hắn, để Jaejoong xuất hiện trong cuộc đời hắn…
“Chuyện Junsu tôi không có cách nào can thiệp, nhưng tôi nhắc nhở cậu, lão già Kim Ri Nam kia tựa hồ đã phát hiện việc cậu thu mua cổ phần công ty rồi, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị để ép người giữ cổ phần cao nhất ra mặt, cậu định làm thế nào?”
“Làm thế nào là sao?” Yunho dùng nụ cười trả lời Carr.
“Kim Jaejoong ấy, nếu cậu ta xuất hiện, chắc chắn sẽ bị lão Kim Ri Nam kia đánh cho chết, không còn là con của ông ta nữa thì lúc đối mặt hẳn càng không lưu tình nha?”
“Ông ta cũng đâu còn là ba Kim Jaejoong nữa đúng không? Tôi ngược lại rất chờ mong, Jaejoong sẽ đối mặt với Kim Ri Nam thế nào…”
Đã không còn quan hệ nữa thì sao phải băn khoăn?
Nếu như không phải băn khoăn, vậy cậu sẽ làm thế nào, Kim Jaejoong?
Nếu cậu là tôi, một “Tôi” khác…
Nở nụ cười trào phúng, trong mắt Yunho toát lên một tia bén nhọn khác hẳn dĩ vãng…
Đã đạt được thứ mình mong muốn từ Jaejoong, vì sao lúc Jaejoong định nói thêm lại đột nhiên hôn cậu?
Là thực sự sợ Jaejoong hối hận, hay là…
Ngây ngốc ngồi trên ban công lộ thiên, trong tay cầm một viên bi thủy tinh, dưới ánh nắng phản xạ lên màu sắc rực rỡ, suy nghĩ của hắn bay xa.
Đây đã từng là đồ chơi mà hắn yêu nhất, cũng là món quà đầu tiên hắn được nhận từ người mà hắn coi là bạn…
Ở trong cô nhi viện, Yunho so với người khác lại càng thêm hiểu rõ thế giới cô độc, đồng thời cũng đã buông tha hi vọng được nhận nuôi từ rất sớm, chính vì vậy mà hắn toàn thân trên dưới đều toát ra sự thành thục mà những đứa trẻ cùng tuổi không có.
Hắn rất thông minh, không để các nhân viên trong cô nhi viện phải chăm sóc nhiều, chính bởi vậy mà hắn được đưa đến bên người phụ nữ đã thay đổi tương lai của hắn, khi xác định hắn sắp được nhận nuôi, người trong cô nhi viện đều vui mừng thay hắn, chỉ có một người khóc.
“Cậu nhất định phải đi sao? Nếu cậu đi, về sau tớ ở đây làm gì có bạn nữa…” Khóc đến đỏ bừng mũi, gương mặt xinh đẹp lộ ra vài nét diễm lệ không thuộc về con trai.
“Tớ sẽ quay về gặp cậu, hơn nữa tớ sẽ hỏi người nhận nuôi tớ xem có thể mang cậu đi cùng không.” Vỗ vỗ đầu y, Yunho như người lớn an ủi.
“Không có khả năng, kẻ có tiền sẽ không dùng tiền để nuôi người không cần thiết.” Có con mắt nhìn thấu sự đời giống Yunho khiến cho cậu nhóc không ôm hi vọng gì nhiều.
Yunho trầm mặc, bởi vì hắn biết cậu nhóc nói không sai, hai người bọn họ tự nhỏ đã phải đối mặt với thế giới tàn khốc này, hiểu rõ có những việc là không thể nào xảy ra được.
“Được rồi, Yunho, cái này tặng cậu, chỉ cần sau này cậu còn nhớ tớ, nguyện coi tớ làm bạn là tốt rồi.” Móc trong túi áo một viên bi thủy tinh mà y vẫn rất yêu quý, bỏ vào trong tay Yunho.
Đó là món quà mà bọn họ được tặng trong dịp đi thăm nhà máy thủy tinh ở ngoại thành cùng cô nhi viện, mỗi người đều có một viên, nhưng trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, không lâu sau đều ném đi hết, chỉ có tên nhóc trước mặt hắn là cố chấp giữ lấy.
Cầm chặt viên bi này, Yunho mỉm cười, đó là đảm bảo, cũng là hứa hẹn tình bạn của hắn với y.
Hôm sau, Yunho rời cô nhi viện, đến Kwon gia, trở thành con nuôi của Kwon gia, có dòng họ thuộc về riêng hắn, lại chưa từng quên lời hứa với người bạn kia, dưới sự trợ giúp của mẹ nuôi mình, hắn quyên góp cho cô nhi viện, cho y cuộc sống an ổn, tuy trên danh nghĩa bọn họ là chủ tớ, nhưng trong lòng Yunho, hai người vẫn mãi là bạn.
Cho dù, tình cảm đó dường như đã vượt quá mức độ bạn bè…
Mãi đến khi, y cầm súng, nổ thẳng vào mẹ nuôi Yunho, Yunho ôm mẹ sắp chết, đối mặt với họng súng, trong ánh mắt tràn ngập khó tin cùng phẫn nộ khi bị phản bội!
“Vì sao? Kim Hee Chul, nói cho tớ biết, tại sao phải giúp Kwon Ji Kyu!” Yunho gầm nhẹ lên.
Lặng yên lắc đầu, Hee Chul không cho Yunho đáp án, nổ súng với hắn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Carr xuất hiện cứu được Yunho, tuy thân thể bị thương nhưng vẫn không đau bằng vết thương trong lòng.
Hắn không hiểu, vì cái gì mà người bạn chí thân của hắn lại phản bội hắn?
Tiền tài? Hay là lợi ích?
Hắn không nhận được đáp án, vì từ ngày đó, Hee Chul trở thành người của Kwon Ji Kyu, biến thành kẻ thù của hắn, vết thương đó, Yunho đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Nếu nói ra, Hee Chul có lẽ là người đầu tiên hắn thích.
Nhưng y đã dùng vết thương của hắn cùng sự phản bội để đáp lại tình cảm này, nhiều năm qua, toàn bộ mọi chuyện trở thành một trò cười.
Đồng thời cũng nhắc nhở hắn, không được tin tưởng bất luận kẻ nào…
Đã như vậy vì sao còn cố chấp tin tưởng Jaejoong, thậm chí nói mình thích cậu?
Có thể thật sự là thích, cũng có thể chỉ đang thăm dò tình cảm của Jaejoong cùng hắn…
“Tôi nói cả buổi, cậu vẫn kiên trì muốn đến trường, Kim Jaejoong mới nói mấy câu đã ép cậu trở về được rồi, nếu không phải biết rõ tính cách của cậu, tôi có lẽ đã thật sự nghĩ Kim Jaejoong cùng cậu là thật.” Đứng sau lưng Yunho, Carr khẽ cảm khái.
“Ai nói tôi và cậu ấy không phải thật? Tôi thật sự thích cậu ấy không được sao?” Hỏi lại Carr, trên khóe miệng Yunho nồng đậm ý cười.
“Nhìn ra được cậu thích cậu ta, nhưng mà, cậu còn chưa đủ tin tưởng cậu ta, tựa như cậu ta không tin tưởng cậu vậy.” Ném một chồng ảnh chụp để báo cáo kết quả công tác cho Yunho, trong ánh mắt Carr hiện lên sự không ủng hộ. “Nếu Kim Jaejoong biết cậu âm thầm phái người theo dõi cậu ta, cậu ta hẳn sẽ nổi bão đúng không?”
“Tôi chỉ đang bảo vệ cậu ấy, cậu không hiểu được thủ đoạn của hai anh em Kwon Ji Hee cùng Kwon Ji Kyu đâu, chưa đạt được mục đích, bọn họ sẽ chưa từ bỏ.”
“Dù là vậy, cậu cũng nên nói với Kim Jaejoong một tiếng chứ?” Mặc dù biết Jaejoong không lâu, Carr vẫn có cảm giác, nếu Jaejoong biết Yunho sau lưng cậu làm việc mờ ám này, sợ sẽ là một hồi phong ba không nhỏ nha.
Giống Yunho không thích người khác giấu mình, y tin tưởng Kim Jaejoong cũng vậy, dù nói thế nào, hai người bọn họ thật sự quá giống nhau…
Thở dài một hơi, Yunho sao lại không hiểu lo lắng của Carr, nhưng trong tình huống này, hắn thật sự không có cách nào nói với Jaejoong.
Hắn hiểu rõ tính cách Jaejoong, nếu nói sẽ chỉ khiến cậu càng thêm kiên cường cự tuyệt trợ giúp của hắn, cho dù phiền toái là vì hắn mà tới cũng không có nghĩa Jaejoong phải tiếp nhận sự hỗ trợ của hắn.
Cậu có niềm kiêu ngạo cùng cốt khí của riêng mình.
Kim Jaejoong là một người như vậy đấy.
“Junsu sao rồi?” Lựa chọn xem nhẹ vấn đề Carr đưa ra, Yunho cố ý chuyển chủ đề sang Junsu đang nằm trong bệnh viện.
“Cậu ta rất tốt, còn muốn nhờ tôi nói với cậu, cảm ơn cậu đã để cậu ta phải nhận vết thương kia, đổi lấy sự chăm sóc của Park Yoochun, nó rất đáng giá đấy.” Vừa nhớ tới nụ cười của Junsu lúc nói lời này, Carr lại đau đầu.
Y thật sự chưa từng thấy kẻ nào khi yêu lại ngu ngốc như vậy…
“Cậu ấy vẫn như trước, đối với thứ mình thích sẽ không bao giờ buông tay.” Trong giọng nói mang theo chút cưng chiều hiểu rõ với Junsu, Yunho không cách nào phủ nhận, hắn đã từng đặc biệt yêu mến cậu.
Nhưng Junsu so với hắn còn hiểu rõ hơn.
Cho nên, đã rời khỏi khỏi hắn, để Jaejoong xuất hiện trong cuộc đời hắn…
“Chuyện Junsu tôi không có cách nào can thiệp, nhưng tôi nhắc nhở cậu, lão già Kim Ri Nam kia tựa hồ đã phát hiện việc cậu thu mua cổ phần công ty rồi, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị để ép người giữ cổ phần cao nhất ra mặt, cậu định làm thế nào?”
“Làm thế nào là sao?” Yunho dùng nụ cười trả lời Carr.
“Kim Jaejoong ấy, nếu cậu ta xuất hiện, chắc chắn sẽ bị lão Kim Ri Nam kia đánh cho chết, không còn là con của ông ta nữa thì lúc đối mặt hẳn càng không lưu tình nha?”
“Ông ta cũng đâu còn là ba Kim Jaejoong nữa đúng không? Tôi ngược lại rất chờ mong, Jaejoong sẽ đối mặt với Kim Ri Nam thế nào…”
Đã không còn quan hệ nữa thì sao phải băn khoăn?
Nếu như không phải băn khoăn, vậy cậu sẽ làm thế nào, Kim Jaejoong?
Nếu cậu là tôi, một “Tôi” khác…
Nở nụ cười trào phúng, trong mắt Yunho toát lên một tia bén nhọn khác hẳn dĩ vãng…
Bình luận truyện