[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 72



Hương vị máu tươi tràn ngập trong không khí, cảm giác đau đớn phủ khắp mọi giác quan.

Dùng tay đè lại miệng vết thương, tùy ý để mùi tanh nồng kia nhiễm vào hơi thở.

Yết hầu vẫn còn cảm giác khó chịu, không phải sợ hãi, chỉ là, có chút kinh ngạc….

“Sau lại nhìn tôi như vậy?” Nằm trên giường, Jaejoong sẽ không trì độn đến mức độ ngay cả ánh  mắt của Han Kyung cũng không phát hiện ra.

“Không có gì, chỉ là rất tò mò, cảm giác bị viên đạn xuyên qua như thế nào?” Cười trêu chọc, Han Kyung tuyệt không sợ Jaejoong sẽ nội giận.

Nói đúng hơn, dù Jaejoong phát hỏa, với tình huống hiện tại của cậu cũng không thể làm gì anh!

“Nếu anh tò mò như vậy, hôm nào tôi cho anh nếm thử.” Trừng mắt nhìn Han Kyung, nếu không phải muốn tìm anh hỗ trợ, Jaejoong còn lâu mới để yên cho anh chọc giận như vậy.

Biết rõ thứ cậu kiêng kị là gì, lại liên tục dùng nó kích thích cậu, việc như vậy, chỉ có Han Kyung làm được.

“Không cần, Donghae của tôi sẽ không đi chọc người khác như Jung Yunho đâu.” Nói lời ngọt ngào khiến người ta sởn gai ốc, Han Kyung căn bản không nhận ra có gì không ổn.

“Biết vậy cho nên anh mới đặc biệt trốn học về cười tôi?” Đối với nụ cười không chút che giấu của Han Kyung, Jaejoong kỳ thật chỉ muốn một đấm đánh nát nó, chỉ tiếc, cậu không làm được.

“Không hẳn, chỉ là muốn về nói cho cậu biết, Park Yoochun đã nổi sùng lên với việc cậu mất tích, mà Jung Yunho ngoài trừ trúng mấy đấm của cậu ta ra, dường như cũng biết cậu muốn làm cái gì rồi.” Han Kyung thẳng thắn kể lại chuyện xảy ra ở trường học.

“Biết thì cứ việc biết, có gì đâu?” Kiêu ngạo nâng cằm lên, trong mắt Jaejoong lóe lên nghiêm túc giống hệt Yunho. “Dù sao phát súng này của Kim Hee Chul tặng tôi, Jung Yunho nhất định phải trả đủ.”

“Cậu là trẻ con à?” Han Kyung thẳng thắn nói ra lời trong lòng. “Lấy mạng mình ra chơi, nếu như người nổ súng kia bắn lệch một chút, cậu có khi đã ngoẻo rồi, nhưng lại không để tôi mang cậu đi bệnh viện chỉ vì muốn giấu Jung Yunho tung tích của cậu, thật sự muốn chết rồi sao?”

“Tôi không nghĩ như vậy, nhưng nói thật, tôi không sợ chết, anh cũng biết mà.” Với cậu mà nói, có một số việc, so với chết còn đáng sợ hơn.

Chẳng hạn như bị phản bội, chẳng hạn như tin tưởng người khác, và cả phát hiện mình trở thành trò cười…

Không ngờ lại nổ súng thật, nhưng lúc Hee Chul ấn cò súng, một khắc này, Jaejoong đã hiểu rõ dụng ý của Hee Chul, cũng nhận ra địa vị của Yunho trong lòng y…

“Anh thích Jung Yunho, thích đến muốn nhờ tay tôi để đối phó với tên đó… Kim Hee Chul, mắng tôi khốn nạn, anh mới càng giống con rùa rụt cổ, muốn mạng của Jung Yunho, sao không tự mình đi lấy!” Chịu đựng đau nhức, Jaejoong vẫn không muốn tỏ vẻ yếu thế trước mặt Hee Chul.

Nhìn khinh miệt trong mắt Jaejoong, Hee Chul thu súng, ánh mắt cũng đảo qua máu tươi trên người Jaejoong.

“Dù như vậy thì đã sao? Kim Jaejoong, tôi là đang giúp cậu, đừng quên, là cậu lợi dụng tôi để ép Yunho nhận ra ý nghĩa của tôi với cậu ta!” Là phẫn nộ, hay là đố kị, Hee Chul có chút hỗn loạn.

Như cảm xúc của Yunho với y, Hee Chul với Yunho, cũng có cảm xúc mơ hồ không rõ.

Y cho rằng Yunho cùng y là bạn bè, nhưng lúc Yunho rời cô nhị viện, cô đơn cùng bi thương trong lòng khiến y oán hận Yunho, cho nên y tin tưởng Yunho sẽ quay trở lại thực hiện lời hứa của hắn, mãi đến khi nhìn thấy cuộc sống của Yunho, y lại phát hiện, thế giới của Yunho cùng y là hai đường thẳng song song.

Yunho là chủ nhân, y là kẻ hầu, mặc dù có cái danh bạn bè nhưng cũng không thay đổi được sự thật này, cho nên khi Kwon Ji Kyu tìm tới y, y liền không nói hai lời lập tức đáp ứng, trở thành kẻ thù của Yunho, nổ súng bắn chết mẹ nuôi của hắn, cũng không quá khó khăn.

Chỉ cần, xem nhẹ đau lòng trách cứ của Yunho khi bị phản bội là đủ rồi…

Nếu như tôi không cho rằng anh đang giúp tôi thì sao? Nếu tôi lợi dung anh bất quá chỉ để thăm dò Jung Yunho thì sao? Anh còn có thể nổ phát súng này không ── Jaejoong muốn hỏi Hee Chul những lời này, lại nói không lên lời.

Bởi vì Jaejoong biết, Hee Chul hiểu rõ Jung Yunho, cho nên cũng hiểu Kim Jaejoong cậu…

Cậu không giống Jung Yunho, có tiền lại có thế lực, thứ cậu có, chỉ là chính bản thân mình.

Cho nên, cậu lợi dụng Kim Hee Chul, dùng mạng của mình ép Jung Yunho, tựa như hắn ép cậu thừa nhận cảm giác của mình với hắn vậy.

Cậu không muốn mấy lời lập lờ nước đôi, thứ cậu muốn, là một trái tim đã khẳng định chắc chắn!

Tồn tại của Kim Hee Chul, đối với cậu mà nói, là gốc rễ không thể không diệt, nếu không biết rõ cảm giác của Jung Yunho với cậu, đừng nói là tin tưởng, cậu ngay cả thích, cũng sẽ thu lại…

Nở nụ cười trào phúng, Jaejoong chống đỡ thân thể có chút choáng váng, xoay người rời đi, cậu biết rõ, Hee Chul sẽ không ngăn cản cậu, cái giá phải trả khi thua cuộc đua, đã lấy đủ từ trên người cậu!

Đi bao lâu, làm thế nào để đến nhà Han Kyung, Jaejoong kỳ thật có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ, hình như có người giúp cậu, sau đó cậu liền thuận mồm nói ra địa chỉ nhà Han Kyung.

Vì sao không tìm Yoochun?

Lý do rất đơn giản.

Bởi vì trong trò chơi của cậu cùng Jung Yunho, từ trước tới nay không có phần tham dự của Park Yoochun…

“Tìm được cậu ấy chưa?”

Cúp học, về đến nhà, Yunho lập tức gọi Kara cùng Carr đến, vừa mở miệng tất nhiên là chuyện của Jaejoong.

“Vẫn chưa tìm được, tôi đã phái rất nhiều người tìm, nhưng vẫn không có ai thấy cậu ta… Ngay cả người bên kia giám thị Kwon Ji Kyu cũng nói, chỉ thấy Kim Hee Chul một mình quay trở về, không mang theo người khác.” Giọng của Carr có chút e sợ.

Không phải y nhát gan, mà là y vừa nói ra, sắc mặt của Yunho liền rất khó coi ── Chỉ cần là người bình thường thì ai nhìn thấy cũng phải sợ.

“Tiếp tục tìm.” Ba chữ đơn giản, biểu đạt đầy đủ cố chấp của Yunho.

Nhìn Yunho nhíu mày, Carr kỳ thật có chuyện muốn, chỉ là có chỗ cố kỵ, ngược lại Kara bỏ qua khả năng chọc giận Yunho, trực tiếp nói ra:

“Yunho, anh cho rằng Kim Jaejoong còn sống không?” Không phải cô muốn đe dọa, nhưng tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.

“Hee Chul sẽ không gây bất lợi cho Jaejoong, bọn họ còn cần lợi dụng Jaejoong để đối phó tôi.” Yunho không hề quên thủ đoạn của Kwon Ji Kyu.

“Anh nói là Kwon Ji Kyu, nhưng tôi hỏi là Kim Hee Chul ── Lúc trước anh cũng cho rằng, anh ta sẽ không tổn thương Jung phu nhân sao? Kết quả thì sao, người giết Jung phu nhân không phải là anh ta sao?”

“Kara!” Kéo tay em gái mình, Carr ý đồ ngăn cô lại, rất sợ cô nói tiếp sẽ khiến Yunho phát điên.

“Cho nên cô đang muốn nói với tôi, Hee Chul cũng sẽ gây bất lợi cho Jaejoong?” Nhíu mày, giọng điệu không đổi nhưng ánh mắt Yunho lại mơ hồ để lộ tâm tình của hắn đang chấn động.

Bỏ qua lo lắng của Carr, Kara vẻ mặt nghiêm túc nhìn Yunho.

“Có lẽ vậy, không ai có thể đảm bảo cả, Yunho, anh so với tôi hẳn lại càng hiểu rõ Kim Hee Chul, dù chỉ vì diễn kịch cho Kim Jaejoong, nhưng nếu không phải thật lòng nghĩ vậy, anh ta sẽ không nói mấy lời kia…” Khi đó giọng của Hee Chul, ngay cả cô là người ngoài cuộc cũng nhận ra đó là thật lòng, vậy Yunho thì sao?

Thật sự không hề nhận ra ư….

Cắn chặt răng, Yunho đương nhiên hiểu được ý Kara, cho dù hắn muốn lừa gạt mình cũng không cách nào xem nhẹ thần sắc tổn thương lúc Hee Chul nói những lời kia, những thứ đó không thể là giả được…

“Mặc kệ Hee Chul nghĩ như thế nào, tôi cùng cậu ta, đều đã qua, hiện tại người tôi muốn, người tôi quan tâm chỉ có Kim Jaejoong!”

Đây là đáp án Yunho đưa ra.

Từ lúc Jaejoong hỏi, hắn đúng ra đã phải nói…

Hắn đối với Hee Chul là mềm lòng, cũng vì Hee Chul nói những lời kia mà rung động, nhưng, trong tim hắn, lại không có cảm giác.

Không có rung động mà Jaejoong mang đến cho hắn, càng không có, cảm giác hít thở không thông khi nghĩ tới Jaejoong có thể đã gặp chuyện không may, những thứ đó, chỉ tồn tại vì Kim Jaejoong.

Muốn phủ nhận, cũng tựa hồ không phủ nhận được…

Jaejoong, nếu như đã yêu một bản thân khác, vậy nên làm sao bây giờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện