Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 67: Bày tỏ (đại kết cục)



Sau khi ra khỏi nhà Hoa Hướng Dương, bên ngoài cuồng phong nổi lên bốn phía, nhà Hoa Hướng Dương vốn đèn đuốc sáng choang trong phút chốc bị bóng đêm cắn nuốt, mặc dù gió thổi rì rào làm lung lay cành cây, nhưng toàn bộ nhà Hoa Hướng Dương dường như rất im ắng, không có bất kỳ chuyển động nào.

Không bao lâu sau, một trận mưa đá to như hạt đậu tạt vào mặt người vừa đau vừa lạnh, lúc này gần như đêm mùa đông, lạnh đến cả người phát run, giống như từng nhát dao sắc bén, mỗi đao đều tàn nhẫn nhéo một cái, mấy người Dương Duẫn Trạch buộc phải chui vào xe.

Chỉ chốc lát sau, phía ngoài bắt đầu mưa, mưa càng lúc càng lớn, bộp bộp nện trên cửa xe, cánh giống như có người hung hăng gõ lên, làm cho tim người ta cũng bị dọa theo.

Diêu Mạnh Đạt biết đây là dấu hiệu khắc hồn thất tinh trận sắp mở ra, cho nên lão phải bảo Dương Duẫn Trạch bất chấp chạy về phía trước, cũng không quên nói gã chạy về tiểu khu của Trương Úc Giai .

Lão nghĩ thái du quan cuối cùng ở phía dưới khu nhà của Trương Úc Giai.

Trương Úc Giai không phản đối, nghĩ quan cuối cùng lại ở khu nhà của cậu, dù sao nơi đó là nơi cậu và Trương Úc Lê ở chung nhiều nhất, quay về nhớ lại chuyện cũ, tất cả đều rõ mồn một trước mắt, giật mình tựa như chuyện ngày hôm qua, từ khi gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau,

“Còn lại bao nhiêu thời gian? ” Diêu Mạnh Đạt xoay người hỏi Trương Úc Giai ở bên cạnh vẫn đang thẫn thờ, lão muốn an ủi cậu, nhưng không biết mở miệng từ đâu, dù sao ai cũng không chịu được đau khổ khi mọi người bên cạnh mình rời đi, cho dù tất cả mọi thứ quỷ vương kia làm đều là vì cậu, nhưng hậu quả như vậy quá mức tàn nhẫn, cho nên lão đành phải mở miệng nói: ” Nhóc con, những người cậu thấy đều là bù nhìn, hồn bọn họ khẳng định không còn, chỉ cần hồn bọn họ được đưa về thân thể, tất cả sẽ khá hơn.”

Trương Úc Giai nghe xong trong lòng ngừng một chút, vội hỏi: “Nếu trận kia của A Lê không có tác dụng, có phải bọn họ sẽ trở về không? ” lời này nói ra ngay cả Trương Úc Giai cũng cảm thấy mình hỏi ngây thơ.

Diêu Mạnh Đạt nghe xong dừng một lát, sau không biết là không đành lòng hay là chết lặng, lại tê cứng gật đầu, sau đó khẽ nói: “Chỉ cần hắn bỏ ý định nuốt thành phố này, đem hồn phách bọn họ trở về vị trí cũ là được.”

“Thật ? ” Trương Úc Giai lập tức hỏi, không đợi Diêu Mạnh Đạt trả lời, cậu đã lập tức nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá.”

Đoạn thời gian sau đó, mấy người trong xe cũng không lên tiếng, ngược lại phía ngoài mưa đá càng lúc càng lớn mang theo hạt mưa không im lặng như họ, mà theo mưa rơi càng ngày càng lớn, Dương Duẫn Trạch cũng càng ngày càng khó lái xe, cần gạt nước đã đến tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn không thấy rõ đường phía trước, cùng lúc đó, đèn đường hai bên cũng tắt một cách lỳ lạ, mặc dù gã đã bật toàn bộ đèn chiếu xa chiếu gần, vẫn không thấy rõ đường phía trước.

Mà khi Dương Duẫn Trạch đang gian khổ lái xe, bụng Trương Úc Giai đúng lúc này lại bắt đầu đau, lần này, nhó con bên trong giống như không chịu được âm thanh đâph không ngừng vào cửa sổ, gần như mỗi lần đập, nhóc con ở bụng của cậu lại lăn lộn một vòng, làm màng nhĩ và xương sọ của Trương Úc Giai đều đau.

Cho nên, cậu cảm giác được rõ ràng có gì đó không đúng, nghĩ đến tiểu quỷ đã mấy ngày rồi không xuất hiện, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Nghĩ như vậy, tim của cậu chợt nhéo một cái, bèn đặt tay lên cái bụng hơi nhô lên của mình, sau đó cúi đầu gọi: “Cầu Cầu?”

Bên trong không trả lời, nhưng vẫn không ngừng quay cuồng như cũ, thậm chí trong khi lăn lộn còn không ngừng cắn xé của nội tạng của cậu, nhất thời cậu đau đến đầu đầy mồ hôi.

Lúc này, Dương Vân dường như phát hiện cậu có gì đó không đúng, vội vàng nhích tới gần hỏi: “Anh Giai? Anhi không sao chứ?”

Lời này dẫn tới sự chú ý Diêu lão đầu ngồi ở kế bên, chỉ thấy lúc lão nhìn thấy cậu thì vẻ mặt thay đổi, vội vàng từ tay lái phụ vắt tới phía sau, rồi sau đó vừa nguy ngập móc từ trong túi ra một dương mộc khắc hình người nhỏ, vừa xoa xoa tro bùa, dùng máu đầu lưỡi bôi tro bùa lên hình người bằng dương mộc kia, sau mới để cho cậu cầm.

“Hiện tại không phải lúc, xem ra không bao lâu sẽ phải sinh.”

“Ngài nói chính là hôm nay? ” Trương Úc Giai há to miệng thở hổn hển, không thể tin, sau cẩn thận tính ra, tiểu quỷ cũng đã ở trong bụng cậu hơn hai tháng, Trương Úc Lê đã nói, nhanh thì hai tháng sẽ sinh, hôm nay đã qua hơn mười ngày, xem ra hai ngày qua bụng đau dồn dập, thật sự sắp sinh rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng cậu lại ngẩn ra, nghĩ nếu không có Trương Úc Lê ở đây, cậu phải sinh Cầu Cầu ra như thế nào ? Mặc dù Diêu lão đầu có biện pháp, nếu chuyện này làm lỡ thời gian thì, cậu sẽ không có thời gian đi tìm Trương Úc Lê, mà nghĩ đến Trương Úc Lê quan tâm Cầu Cầu như vậy, trong lòng cậu chợt có một suy nghĩ —— nếu dùng Cầu Cầu và mình để cá cược, hắn có thể đồng ý bỏ qua cho người trong thành phố này không?

Nghĩ tới đây, cậu vội vàng nắm tay Diêu lão đầu hỏi: “Có thể trì hoãn lại không? Tôi muốn thấy A Lê”

Diêu lão đầu rung rung râu thắt bím của lão, cụp mí mắt xuống rồi lại giương lên, mắt lộ ra một tia vui mừng, liền nói: “Hiện tại tôi giúp cậu trì hoãn, chắc cũng có thể kéo tầm hai giờ .”

Diêu lão đầu nói xong, Câu Cầu trong bụng Trương Úc Giai thực sự yên ổn đi một chút, mặc dù nó vẫn đang lăn lộn, nhưng là biên độ không lớn lắm.

Đau đớn trong bụng giảm bớt, ngược lại trên tay phải truyền đến đau đớn bén nhọn, Trương Úc Giai mở tay phải ra, lại phát hiện bên trong có một tờ giấy vo tròn, chính xác mà nói đây là một bức ảnh bị gấp lại, góc nhọn bên ngoài bức ảnh đâm sâu vào lòng bàn tay của cậu, hòa theo máu tươi chảy thẳng đến cổ tay cậu, nhưng Trương Úc Giai lại không phát hiện ra, có lẽ đau đớn ở bụng che giấu vết thương nhỏ bé này.

Mà hiện tại, cậu từng chút mở bức hình ra, nhưng lúc ánh mắt chạm đến khuôn mặt kia thì toàn thân run lên, suýt nữa rơi hình trong tay, nghĩ Trương Ngọc trước khi đi nhét ở trong tay của cậu.

Tấm hình này cực kỳ quen thuộc, cũng tấm hình cậu xem nhiều nhất trong đoạn thời gian dài như vậy—— tấm hình chụp chung duy nhất của cậu và A Lê.

Hai bé trai trong hình đều tươi cười, mang theo nét ngây thơ và hồn nhiên, nụ cười kia cực kỳ ăn ý, dường như cảnh sắc tháng chín cũng không rực rỡ như vậy.

Trương Úc Giai nhớ mang máng, A Lê rất thích tấm hình này, còn treo tấm hình lớn hơn trong phòng cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu đều khắc khoải không thôi, nghĩ đến từ đó về sau, cậu cũng không có cơ hội chụp chung với A Lê nữa, nếu một ngày kia A Lê rời khỏi cậu, cậu sợ hãi bản thân mình sau khi tỉnh dậy sẽ lầm tất cả chỉ là một giấc mơ, thậm chí cậu còn không nhớ được dáng vẻ trong mơ của hắn, điều này đau khổ biết bao.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Úc Giai chợt dừng một cái, vậy tạo sao Trương Ngọc nhét tấm hình này cho cậu? Nếu nói bà muốn vạch trần người chủ mưu sự kiện lần này là A Lê, bà hoàn toàn không cần lao lực như vậy, mà tấm hình này rõ ràng không phải bức hình A Lê cất giữ, chỉ thấy viền bức hình cũng bị ăn mòn theo thời gian, mà bức hình A Lê khi còn bé cũng không đơn giản chỉ có một tấm này…

“Mau, mau quay đầu xe, đi khu công nghiệp. ” cậu nghĩ tới, địa điểm cuối cùng chính là hồ nước phía sau bọn họ, nếu A Lê sắp đặt tất cả địa điểm đều là nơi bọn họ từng trải qua, như vậy hồ nước kia nhất định là nơi hắn để ý nhất, mà điều Trương Úc Giai không để ý đến là mỗi lần hai người bọn họ đi cùng nhau, hắn luôn nói với cậu một lần “Mình thích cậu, mãi mãi…”

Mãi mãi…

Nơi có mãi mãi kia sau khi Trương Úc Lê đi không bao lâu đã biến thành khu công nghiệp, sau này cậu cũng đi qua một chỗ kia một lần, hiện tại phía trên hồ nước đã là một nhà máy sắt thép khổng lồ.

Sau khi nhận được lời nói chắc chắn của Trương Úc Giai, Diêu Mạnh Đạt không chút do dự bảo Dương Duẫn Trạch quay đầu…



Nửa giờ sau, Trương Úc Giai gặp lại Trương Úc Lê.

Khi hắn ở trong nhà xưởng nhìn khuôn mặt kinh hoàng cách đó không xa, trong lòng nhất thời bùi ngùi muôn vàn, cái loại rối bời này, cảm giác giống như đã xa cách ngàn năm, nhưng lúc gặp lại, hai người không có bất kỳ cớ gì để ôm nhau.

Lúc đó, trong nhà xưởng rộng rãi này quỷ hồn từ bốn phương tám hướng chạy tán loạn, tất cả trở nên tương đối chật chội, một số Vô Lư và Phi Luyến không ngừng dẫn dắt một bộ phận trong đám quỷ hồn, bọn chúng đi tương đối có trật tự, phía trên nhà xưởng rõ ràng nhiều ra mấy cái cửa, do đó từ mười cửa vốn có thành mười tám cửa, bên cạnh từng cái cửa đều có một thứ quỷ không ra quỷ, thú không thú ghi chép gì đó, mà trong khoảnh khắc cửa kia mở ra, đều có thể nhìn thấy hành hình và tiếng gào thét tê tâm liệt phế đến từ mỗi cánh cửa giống như trong địa ngục, nhất thời cảm giác như vào Âm phủ, qua hết vọng hương đài dựa theo công đức khi còn sống của mỗi người để phán đoán cấp bậc tội nghiệt, mờ mờ ảo ảo, lại khiến người sống đều sợ hãi.

Mà những quỷ hồn gần nhất bị Cầu Sỉ vây quanh một vòng, hễ có một Quỷ Hồn phản kháng, nó liền không chút do dự nuốt vào trong bụng, hoàn toàn phá vỡ cách nói Cầu Sỉ chỉ ăn anh linh mà Diêu lão đầu từng nói, những hồn phách bị nuốt trọn kia đa phần là bị nuốt sống, thế cho nên bụng những con Cầu Sỉ này đang không ngừng động đậy, rất dọa người.

Cùng lúc đó, Trương Úc Lê đứng ở thái du quan, cửa quan cuối cùng, trong năm hố đào xong đã có năm đôi chân chổng ngược lên, trong đó nhỏ nhất đoán chừng chỉ có ba bốn tuổi, năm đầu ngón chân nhỏ giống như hạt tương tư liền cùng một chỗ, trắng trắng mập mạp, nếu không phải phía trên đã sinh ra đầy sâu bọ, chắc sẽ làm cho rất nhiều người yêu thích.

Mà trong năm người bị lộn ngược này, có bốn đã bị lấp xong, còn lại một người đang bị hai con quỷ xanh lục nâng, một con quỷ lục khác đang lấp đất, cho dù thấy bọn họ tới cũng không dừng lại.

Nếu như trước đây, Trương Úc Giai còn ôm một tia may mắn cuối cùng, thì giờ phút này, ở cái nơi sợ hãi đau thương khắp chốn đều là hung hồn và hung thú này, nhìn thấy gương mặt quen đến không thể quen hơn, bỗng chốc thổi tan toàn bộ may mắn trong lòng cậu, chỉ còn lại chết lặng.

“Sao em lại tới đây? ” khi tiếng của Trương Úc Lê truyền vào lỗ tai Trương Úc Giai, nhưng lại trở nên trống rỗng xa xôi thê lương, giống như từ trong xác khô vạn năm nặn ra, khiến người nghe được phải run sợ.

Trương Úc Giai nắm thật chặt bức ảnh đã vo viên lần nữa kia, rất lâu mới nói: “Tôi nhìn anh một chút, thuận tiện nói cho anh biết, Cầu Cầu sắp sinh ra rồi.”

Trương Úc Lê nghe lời này sắc mặt càng thêm trắng bệch bi ai, con ngươi xanh thẳm như bầu trời quét qua đám người Diêu Mạnh Đạt ở phía sau cậu, lúc này mới lại rơi vào khối dương mộc trong tay Trương Úc Giai, ánh mắt kia thoáng cái ảm đạm, làm âm khí lạnh lẽo xung quanh nhất thời hưng thịnh, nhiều như sương mù dày đặc không gạt đi được.

Mà chỉ một lát sau, hắn đã đứng trước mặt Trương Úc Giai, một tay túm lấy hình người bằng dương mộc trong tay Trương Úc Giai, dùng giọng nhẫn nhịn tức giận, khẽ quát lên: “Em còn dùng nó kéo dài thời gian? Em có biết vật này sẽ làm em hao tổn dương thọ không?”

“Không phải anh muốn tôi chết sao? ! ” đến lúc này, Trương Úc Giai cũng lớn gan.

Trương Úc Lê bị tiếng quát nhẹ đau khổ của cậu làm cho ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới nói: “Tại sao ta lại muốn em chết? Chẳng lẽ mọi thứ ta làm còn chưa rõ ràng sao?”

“Tôi phải hiểu thế nào? Những người bên cạnh tôi đều bị anh giết chết, chưa tới sáng, nơi này sẽ biến thành quỷ thành, đến lúc đó toàn thành phố chỉ có một mình tôi sống, anh muốn tôi suốt ngày người không ra người quỷ không ra quỷ dạo chơi trong đám quỷ hồ sao?”

“Ta chỉ… Ta chỉ muốn để bọn họ vĩnh viễn bên cạnh em, em vẫn có thể sống như người bình thường, cùng với ta! ” Trương Úc Lê nói xong, cuối cùng không thể nhìn dáng vẻ đau lòng của cậu, một tay ôm cậu vào trong ngực, sau đó dỗ dành: “Ngoan, em quay trở lại thế giới ta đã làm cho em đi, chờ đến khi mặt trời mọc, tất cả đều sẽ tốt thôi.”

“Tên điên nhà anh! ” Trương Úc Giai thở hổ hển đẩy hắn ra, run rẩy chỉ vào hắn nói: “Anh còn nghĩ tới những thứ này, anh muốn giết chết tôi sao? Nếu anh thật sự muốn tôi ở bên cạnh anh, xin anh bỏ qua cho những người vô tội này, anh giết chết tôi được rồi, sau đó biến tôi thành lệ quỷ, tôi ngày ngày ở gần anh, không đi đâu hết, có được hay không?”

Trương Úc Lê nhìn người mình yêu thương đến tận xương tủy dùng giọng điệu cầu xin mình, nghĩ đến hai người bọn họ quen biết lâu như vậy, Trương Úc Giai chưa bao giờ cầu xin hắn chuyện gì, hôm nay cậu lại cầu xin cho một đám người không liên quan, vì vậy trái tim vốn luyến tiếc cậu nhất thời bị tức giận lấp đầy.

“Ta nói rồi, chúng ta phải vĩnh viễn bên nhau, em thích ở dương thế làm người, ta liền để người cả thành phố theo em, đến lúc đó em sẽ vĩnh viễn không cần đầu thai nữa, như vậy ta cũng không cần một đời lại một đời tìm em. ” Trương Úc Lê nói xong, một trận lệ khí màu đen từ mi tâm của hắn tràn ra, tiếp theo đã nghe tiếng gào thét thê thảm từ trong quỷ hồn kia, sau lại nhìn vốn năm lộn ngược đã biến thành sáu người.

Trương Úc Giai thấy vậy trong bụng hoảng sợ, nếu theo tốc độ này, không cần đến bốn giờ, tất cả người trong thành phố này đều thành lệ quỷ, mà Trương Úc Lê căn bản cũng không có ý định dừng lại, lệ khí rỉ ra từ giữa trán của hắn chính là phương pháp dùng quỷ báo cho những Vô Lư kia tăng nhanh tốc độ.

Đã như vậy, Trương Úc Giai chỉ có thể tìm cơ hội nhát mắt cho bọn Diêu Mạnh Đạt, mà cậu mượn lúc này kéo Trương Úc Lê, nghĩ đến mặc kể Trương Úc Lê đối với người khác như thế nào, chấp niệm của hắn chính là cậu, cho nên dù thế nào hắn cũng sẽ không làm hại mình, nhờ điểm này, cậu liền chắp tay sau lưng dùng tay ra hiệu cho Diêu Mạnh Đạt, sau đó một phen đánh về phía Trương Úc Lê.

“Tôi biết anh cũng vì tốt cho tôi, lòng của anh, tôi nhìn rất rõ ràng, nhưng cái thế giới anh tạo ra hiện tại khiến tôi cảm thấy đáng sợ, tôi đã sớm cảm giác bên trong không chân thật, bọn họ là quỷ, không nhớ được từng chuyện đã xảy ra, chỉ cố chấp với chấp niệm của mình, Quỷ Hồn vĩnh viễn là Quỷ Hồn, tại sao bọn họ ở trong thế giới của anh mặc anh sai khiến, là bởi vì anh giữ hồn của bọn họ, thế giới bị mình làm thành như vậy còn có ý nghĩ gì? Thậm chí bọn họ đều không vào được luân hồi, theo thời gian trôi qua, ngay cả chính mình cũng quên, kia căn bản không phải thế giới tôi muốn.”

Trương Úc Giai nói thỏa thích, mê muội trong ***g ngực đã lâu không gặp, mặc dù ***g ngực lạnh lẽo này khiến cậu run run, nhưng trong tim của cậu vẫn cảm giác được ấm áp chưa bao giờ có.

Trương Úc Lê vốn bị những lời nói yếu lòng của cậu làm cho xúc động, cho nên ôm lấy cậu, cố gắng để cậu cảm nhận được hắn, để cho cậu không cần sợ như thế, nhưng chưa được một lúc, phía sau truyền đến tiếng kêu gào quỷ dị khiến hắn cảm giác xảy ra chuyện, vội vàng xoay người, chỉ thấy đinh châu cuối cùng vốn đã chuẩn bị xong lại bị hủy.

Trương Úc Lê giậm đất tức giận, ngửa đầu gào to, trong âm thanh kia bao bọc vô số oán khí, chấn động đến mức toàn bộ lệ quỷ trong nhà xưởng đều bị dọa đến chân tay co quắp, ngay cả Phi Luyến và Vô Lư bị mất đi ý thức cũng lui về phía sau.

Mà Trương Úc Giai sau khi trải qua tiếng gào nàu thì đã hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nếu như nói, trước kia cậu không tin hắn là quỷ, bởi vì hắn ở bên cạnh cậu chưa bao giờ lộ ra bộ mặt thật của mình, hôm nay tên lệ quỷ mặt mũi hung tợn, cả người đều phát ra khí đen của lệ quỷ khiến người run rẩy, kchỉ trừ hai con mắt vẫn xanh thẳm như cũ, những cái khác không có chỗ nào giống Trương Úc Lê tao nhã lịch sự kia, mà Trương Úc Lê sau khi biến thân dường như lớn hơn gấp đôi, chân chính thành linh hồn quỷ quái.

Chuyện này rõ ràng đã chọc giận hắn, chỉ thấy hắn bước hai bước đến bênh cạnh Diêu lão đầu, không đợi Trương Úc Giai nhắc nhở, hắn đã hất lão sang bên cạnh, bị hất cùng còn có Dương Duẫn Trạch và Dương Vân.

Diêu lão đầu rốt cuộc là đại sư, bị ném xa như vậy vẫn đứng vững chân, Dương Duẫn Trạch chỉ ôm bụng hừ hừ, nhưng Dương Vân là không ngờ được, bởi vì cô nằm ở bên kia tường không nhúc nhích, khóe miệng có máu không ngừng chảy ra.

Tiếp theo không đợi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Dương Vân bị nhấc lên, sau đó ném thẳng vào cái hố cuối cùng, cô thậm chí không có một tia giãy giụa.

Mắt thấy những Quỷ Hồn kia sắp lấp đất, Trương Úc Giaivội vàng muốn tiến trước định ngăn cản Trương Úc Lê, nhưng khi nhìn bóng lưng của lệ quỷ kia, bước chân bị dọa sợ đến không nhấc lên được, cùng lúc đó bụng của cậu lại bắt đầu đau, cho nên cậu cúi đầu chửi một tiếng, nhớ lại, có thể là do dương mộc bị Trương Úc Lê phá hủy, nhưng nếu mượn cớ này, hắn có thể dừng lại nghe cậu hay không?

Vừa nghĩ như vậy, Trương Úc Giai cắn răng đánh cuộc một lần, lập tức gọi to: “A lê, tôi đau bụng, có lẽ sắp sinh, A Lê…”

Quả nhiên, hắn quay đầu lại.

Chỉ là ánh mắt của hắn giống như xét hỏi, vô cùng nghiêm túc, tựa như nghi ngờ lời cậu nói, sau đó thấy sắc mặt cậu quả thật khó coi muốn chết, lúc này đi tới ôm cậu vào trong lòng, sau đó đưa tay xoa nhẹ lên bụng của cậu, tiếp theo chính là vẻ mặt vui mừng, lập tức đã ôm cậu sang bên cạnh, sau đó vung tay dùng sương đen dày đặc toàn thân phát ra làm thành bức chắn, vừa lúc ẩn hai người bọn họ vào trong đó.

Trương Úc Giai vô cùng đau đớn, nếu nói lúc trước tiểu quỷ chỉ lăn lộn trong bụng cậu thì hiện tại nó đang móc từng khối từng khối lục phủ ngũ tạng của cậu, hơn nữa không ngừng quấy rối, cảm giác kia còn đau khổ hơn tê tâm liệt phế, không bao lâu mồ hôi to như hạt đậu trên cơ thể thi nhau lăn xuống

Trương úc giai cắn răng để giữ cho mình tỉnh táo, nghĩ tới Dương Vân bên ngoài kia sắp bị chôn vùi trong đất, cậu túm tay áo của hắn nói: “Anh đối với tôi rất tốt, tôi luôn ghi nhớ, chưa kịp nói với anh, cho rằng anh cũng hiểu, tôi không hiếm lạ thế giới anh tạo ra, chỉ cần anh ở đây bên cạnh tôi, tôi đã thỏa mãn, chẳng lẽ tấm lòng của tôi anh không hiểu sao? !”

“A Lê, thế giới tôi muốn rất đơn giản, có anh và Cầu Cầu là đủ rồi, những người khác không liên quan đến tôi, tôi cần gì phải nói thay bọn họ, chỉ mong anh đừng giết lầm người vô tội, khiến tôi cả đời sống tội ác.”

Cùng lúc đó, Trương Úc Lê vì những lời của cậu mà sửng sốt rất lâu, trong trí nhớ của hắn, cậu không kiên trì ý kiến của mình như thế, mà lời của cậu cũng làm cho hắn suy nghĩ sâu xa, nghĩ hắn chưa từng nghi ngờ quyền hạn của mình cho cậu thứ tốt nhất thế giới, thậm chí nếu cậu muốn, cho dù giao ra tính mạng hắn cũng sẽ thỏa mãn cậu, nhưng thứ hắn vốn tự cho rằng tốt nhất thế giới, lại không phải là thứ cậu muốn, hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Một lúc lâu sau, Trương Úc Lê khôi phục dáng vẻ anh tuấn thường ngày, lệ khí trong mắt đã gần như tan biến hết, ngược lại trở nên mờ mịt, vừa dịu dàng xoa xoa bụng của cậu, độ đủ âm khí, vừa mệt mỏi mở miệng: “Không phải em muốn những thứ này sao? Đầu thai một đời lại một đời, rốt cuộc là vì cái gì?”

Trương Úc Giai nghe đến đây đã không thở nổi, cậu nghe không rõ ràng lắm, nhưng hiểu rõ đại ý, nghe lời nói mềm mại của hắn…, Trương Úc Giai cảm giác nhớ tới trước đây, nháy mắt toàn bộ sợ hãi trong lòng cậu đều tan biến, cậu biết, A Lê vẫn thương cậu, cậu vĩnh viễn là người hắn không nỡ bỏ nhất, vì thế không có khoảnh khắc nào làm cho cậu hạnh phúc hơn hiện tại, bởi vì người đàn ông trước mắt này, mặc dù có bản lĩnh thông thiên, hắn vẫn là người đàn ông dịu dàng nhất, cậu vui vẻ biết bao!

Cho nên, cậu dùng ngón tay từ từ khắc họa hình dạng của hắn, lần lượt đưa từng dấu ấn của hắn vào trong lòng, như vậy cậu có thể vĩnh viễn không quên mất hắn, “Anh cùng em đi qua nhiều năm như vậy, từ trước tới này anh đều cho em thứ tốt nhất, em chưa từng cầu xin anh điều gì, chỉ hy vọng lần này anh có thể nghe em, nếu anh thật sự thương em, thì xin nương tay…”

“Nhiều năm như vậy, chúng ta luôn luôn diễn trò quen biết hiểu nhau, em luôn luôn lưu luyến thế gian rực rỡ phồn hoa, sợ thế giới không có màu sắc lạnh lẽo kia, em luôn luôn tìm kiếm nơi ấm áp nhất, nhưng hiện tại mới biết được, trên thế gian này nơi ấm áp nhất chính là trong lòng anh. ” Trương Úc Giai nói xong, đưa ngón tay về phía tim và miệng của hắn, mỉm cười nói: “Đây là nơi ấm áp nhất, em rất may mắn, nơi này vẫn luôn…”

Trương Úc Giai, đem tấm hình vẫn luôn nắm trong tay kia đặt vào tay Trương Úc Lê, sau đó chịu không nổi hôn mê bất tỉnh.



Buổi sáng, Trương Úc Giai mơ màng tỉnh dậy, mặt trời bên ngoài thật rực rỡ, chói đến mức cậu không mở mắt ra được.

“Tỉnh? ” một âm thanh ấm áp mà quen thuộc truyền vào trong lỗ tai của cậu, tiếp theo đó bên cổ nóng lên, “Bữa ăn sáng đã làm xong, có sushi lòng đỏ trứng em thích ăn nhất.”

“Thật? ” Trương Úc Giai cười mở mắt, sau đó vươn tay quàng lên cổ người đàn ông trước mắt, chờ hắn bế mình lên, vẫn không quên mang theo tức giận khi rời giường, không phối hợp hắn giúp cậu mặt quần áo.

“Ngoan nào, còn kéo dài nữa sẽ không kịp tụ tập đâu, lão đầu kia và Dương Vân đang chờ em ” Trương Úc Lê nói xong giúp cậu kéo ống quần.

Trương Úc Giai cũng không vì vậy mà tự giác, ngược lại treo toàn bộ thân thể lên người hắn, sau đó vuốt ve bên tai hắn, nói: “Còn không phải đều tại anh, nếu buổi tối anh bớt lăn qua lăn lại một hồi, tôi sẽ mệt mỏi như vậy sao. ” trời mới biết năng lực tác chiến của người này mạnh cỡ nào, may mà thân thể của cậu còn có thể, nếu không người bình thường đã chịu không nổi.

“Ta không phải đồng ý với bên kia muốn hai đứa sao, phải nắm chắc chứ!”

“Còn muốn một đứa? ” Trương Úc Giai điên lên, “Anh cũng không biết con trai anh phiền cỡ nào rồi, chưa từng thấy đứa nhỏ nào khiến người ta phải lo nghĩ nhọc lòng như vậy, nếu thêm đứa nữa, tôi rất muốn chết cho xong.”

Lúc này, Cầu Cầu cầm một máy bay điều khiển từ xa chạy vào, thấy tình cảnh này, vội vàng cười nói: “Ba ba lớn như vậy còn để A Lê mặc quần áo giúp, xấu hổ… Xấu hổ…”

Trương Úc Giai híp mắt nhìn, một lúc lâu phát hiện trên người cậu dường như có gì đó không đúng lắm, sau đột nhiên giật mình, khoác lê n cậu lúc này chẳng phải là ra giường cậu mới mua hay sao.

“Thằng ranh kia, mày vừa xé ga giường của tao, xem tao đánh chết mày. ” Trương Úc Giai nói xong nhất thời tỉnh táo, ngay cả giầy cũng không kịp xỏ đã chạy vội xuống.

Kết quả tiểu quỷ sinh đã luyện được kỹ thuật lòng bàn chân bôi dầu đi không thấy tiếng, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, làm Trương Úc Giai tìm rất lâu, gào to khàn cả giọng, sau đó dứt khoát không tìm nữa, lại bắt đầu kể lễ tật xấu của hai người bọn họ, nói nửa ngày rồi còn không chịu dừng.

Trương Úc Lê nhìn cậu giống như oán phụ, xoa thắt lưng hô to, trong mắt chứa đầy nụ cười, chưa từng nghĩ cái đêm cách đây nửa năm, người này khiến hắn trông coi ba ngày ba đêm mới giữ được hồn cậu, mà lời nói cuối cùng kia của cậu, bất kể luân hồi bao nhiêu lần hắn cũng sẽ không quên…

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện