Âm Dương Thần Thám
Chương 2: Xuyên đến Khai Phong phủ
Lúc Dương Tiễn tỉnh lại liền bị cảnh sắc trước mắt hù dọa.
Vì cái gì hắn nhìn thấy xà ngang gỗ lim, bình phong tinh xảo, màn rèm bay phất phới của cổ đại?
Cố gắng ngồi dậy, Dương Tiễn bỗng bi ai phát hiện có cái gì đó không đúng.
Hắn nếu nhớ không lầm thì bản thân ít nhất cũng đã mấy ngàn tuổi, tính theo tuổi của nhân loại thì cũng đã 20, 22 rồi nha, nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy cánh tay này là cánh tay con nít 5 tuổi vậy?
Dương Tiễn cắn môi nhìn xuống thân hình không mấy to lớn lắm của mình, hoa lệ khóc không ra nước mắt. Thật sự hắn bị biến nhỏ lại rồi...
Được lắm Ngọc Đế, Thái lão, Vương Mẫu, mấy người dám biến lão tử thành như vầy, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người !!
Dương Tiễn cố nhích tay lên, phát hiện cả người sau khi ngồi dậy liền mất hết sức lực, rơi vào tình trạng kiệt sức.
Như vậy thì còn làm ăn được gì ToT, cái cơ thể này căn bản không đủ sức đánh yêu phục ma có được không...
Dương Tiễn đang còn trong tình trạng bi ai giùm bản thân thì cánh cửa gỗ đang đóng chợt mở ra, một nam tử tuấn tú, trên môi nở nụ cười hiền hậu bước vào, trên người là một bộ y phục gia sư màu lục. Dương Tiễn nhìn nụ cười của nam tử kia, nhìn thế nào cũng giống như con hồ ly.
" Ngươi tỉnh rồi?" Nam tử kia trên tay cầm một chén thuốc đen sì, cười cười bước tới cạnh giường.
" Đây là..." Dương Tiễn mơ hồ nhìn xung quanh, lần nữa đánh giá lại căn phòng mình đang ở. Đây là một căn phòng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nói chung là vừa vặn đủ cho một cái bàn, một cái tủ, một cái giường.
( Nhìn cái cách anh miêu tả căn phòng làm em muốn phun tào >0
Vì cái gì hắn nhìn thấy xà ngang gỗ lim, bình phong tinh xảo, màn rèm bay phất phới của cổ đại?
Cố gắng ngồi dậy, Dương Tiễn bỗng bi ai phát hiện có cái gì đó không đúng.
Hắn nếu nhớ không lầm thì bản thân ít nhất cũng đã mấy ngàn tuổi, tính theo tuổi của nhân loại thì cũng đã 20, 22 rồi nha, nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy cánh tay này là cánh tay con nít 5 tuổi vậy?
Dương Tiễn cắn môi nhìn xuống thân hình không mấy to lớn lắm của mình, hoa lệ khóc không ra nước mắt. Thật sự hắn bị biến nhỏ lại rồi...
Được lắm Ngọc Đế, Thái lão, Vương Mẫu, mấy người dám biến lão tử thành như vầy, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người !!
Dương Tiễn cố nhích tay lên, phát hiện cả người sau khi ngồi dậy liền mất hết sức lực, rơi vào tình trạng kiệt sức.
Như vậy thì còn làm ăn được gì ToT, cái cơ thể này căn bản không đủ sức đánh yêu phục ma có được không...
Dương Tiễn đang còn trong tình trạng bi ai giùm bản thân thì cánh cửa gỗ đang đóng chợt mở ra, một nam tử tuấn tú, trên môi nở nụ cười hiền hậu bước vào, trên người là một bộ y phục gia sư màu lục. Dương Tiễn nhìn nụ cười của nam tử kia, nhìn thế nào cũng giống như con hồ ly.
" Ngươi tỉnh rồi?" Nam tử kia trên tay cầm một chén thuốc đen sì, cười cười bước tới cạnh giường.
" Đây là..." Dương Tiễn mơ hồ nhìn xung quanh, lần nữa đánh giá lại căn phòng mình đang ở. Đây là một căn phòng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nói chung là vừa vặn đủ cho một cái bàn, một cái tủ, một cái giường.
( Nhìn cái cách anh miêu tả căn phòng làm em muốn phun tào >0
Bình luận truyện