Âm Dương Thần Thám
Chương 3: Uống thuốc
Dương Tiễn sau khi xác nhận hoàn cảnh éo le của bản thân thì mới nhớ tới vấn đề uống thuốc.
Thuốc do Công Tôn Sách khai đơn chắc chắn không phải thuốc bình thường!!! Thuốc càng tốt thì càng đắng!! Mà trên thiên giới ai ai cũng biết Nhị Lang Thần Dương Tiễn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ đắng! Nhớ năm xưa vì muốn cho hắn uống thuốc mà Hạo Thiên Khuyển đã phải chịu biết bao cay đắng thiên tân vạn khổ. Giờ nhớ lại mà không kìm được nước mắt.
Cho nên Dương Tiễn đối với chén thuốc của Công Tôn Sách liền mang theo ánh mắt thù địch, tựa như chén thuốc kia là kẻ thù không đội trời chung giết cha sát mẹ của hắn vậy.
Công Tôn Sách nhìn hài tử trên giường, cười tới híp mắt, cảm thấy hài tử này so với hài tử bình thường thông minh hơn gấp ngàn lần. Nếu như để trong phủ nuôi dưỡng, khẳng định sẽ có lợi vô cùng. Hoặc nếu đã có gia đình thì nhất định là gia đình không phú cũng quý, nhìn loại vải hài tử đang mặc trên người là loại vải mà hắn chưa bao giờ thấy qua, chắc chắn thân phận không tầm thường.
Nếu để Dương Tiễn biết được trong đầu hắn đang nghĩ những gì thì nhất định sẽ mắng lớn: Hồ ly không hổ là hồ ly! Lúc nào cũng thích tính kế người khác!!
" Thế nào? Sợ đắng? " Công Tôn Sách híp mắt cười rộ làm Dương Tiễn cảm thấy cả người lạnh run, nuốt nước bọt, hắn hung hăng nói " Ta không uống! " Có chết hắn cũng không uống cái thứ đen thui này.
Công Tôn Sách trên mặt vẫn ánh lên ý cười nhưng tay lại mạnh mẽ đem chén thuốc đổ vào miệng Dương Tiễn. Dương Tiễn cả người không hề phòng bị liền bị hắn uy thuốc, trong miệng ngập tràn vị đắng của hoàng liên. Chưa kịp nhổ ra thì cằm lại một lần nữa bị Công Tôn Sách nắm lấy, điển hình cho hành động không cho phép hắn nhổ thuốc ra, ánh mắt còn ánh lên sự nguy hiểm khó tả. Dương Tiễn vừa tỉnh lại, yếu ớt cực kì, lại còn bị uy thuốc đắng như vậy, hoa lệ ngất lần nữa.
Công Tôn Sách nhìn người đã ngất đi trên giường, cười đến nguy hiểm, lấy từ trong ngực ra một xấp giấy, chấm mực viết viết, trang giấy ngay lập tức chằng chịt chữ. Sau đó lại đem ngón tay của Dương Tiễn nhúng vào trong mực đỏ đã chuẩn bị sẵn, điền chỉ vào trang giấy. Dương Tiễn cứ vậy bị bán đi.
" Công Tôn tiên sinh? " Triển Chiêu một thân hồng y mở cửa bước vào, khuôn mặt toát lên vẻ ôn hòa, nụ cười như gió xuân đọng lại trên môi mang đến một cảm giác ấm áp cho căn phòng.
Công Tôn Sách đem khế ước bán thân của Dương Tiễn cất vào trong ngực, trên môi vẫn đeo nụ cười hết sức ' hòa ái ', Triển Chiêu nhìn nụ cười của hắn mà rét lạnh, trong lòng thầm cầu chúc cho người nào đó bị hắn tính kế.
" Triển hộ vệ vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. " Giọng nói tràn đầy sự quan tâm.
" Không phiền Công Tôn tiên sinh. Triển mỗ đến xem nữ hài hôm qua một lát rồi sẽ trở về. "
" Vậy à, vậy Triển hộ vệ cứ tự nhiên. " Công Tôn Sách đứng dậy đi ra cửa, sau đó bỗng nhiên quay lại nói một câu làm Triển Chiêu rơi vào sương mù " Dù sao sau này sẽ là người nhà, mong Triển hộ vệ chăm sóc Dương Tiễn hơn "
" Dương Tiễn? "
" Ân, tên hài tử này là Dương tiễn. Không phiền Triển hộ vệ nữa, ta phải đi tìm Bao đại nhân đây " Công Tôn Sách nói xong liền bước ra khỏi cửa, còn rất lịch sự đóng cửa lại giùm Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng không đem lời của Công Tôn Sách vào lòng, khinh thủ khinh cước đến bên giường nhìn Dương Tiễn. Nói thật hôm qua khi hài tử này từ trên trời rơi vào lòng hắn, hắn thật không biết nên làm thế nào đành đem về đây cho Công Tôn tiên sinh. Tay không tự chủ sờ sờ mái tóc đen của Dương Tiễn, Triển Chiêu nhíu mày, hôm qua rõ ràng lúc hài tử này rơi xuống thì tóc vẫn là màu bạc, không hiểu sao khi đem nó đưa cho Công Tôn tiên sinh tóc liền biến đen. Càng nghĩ càng thấy hài tử này không bình thường.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nhìn thấy chén thuốc bên cạnh liền biết Công Tôn tiên sinh đã cho hài tử uống thuốc, đoán chắc hài tử này tỉnh dậy nhất định sẽ đói bụng liền cầm chén thuốc lên đi về phía phòng bếp.
Thuốc do Công Tôn Sách khai đơn chắc chắn không phải thuốc bình thường!!! Thuốc càng tốt thì càng đắng!! Mà trên thiên giới ai ai cũng biết Nhị Lang Thần Dương Tiễn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ đắng! Nhớ năm xưa vì muốn cho hắn uống thuốc mà Hạo Thiên Khuyển đã phải chịu biết bao cay đắng thiên tân vạn khổ. Giờ nhớ lại mà không kìm được nước mắt.
Cho nên Dương Tiễn đối với chén thuốc của Công Tôn Sách liền mang theo ánh mắt thù địch, tựa như chén thuốc kia là kẻ thù không đội trời chung giết cha sát mẹ của hắn vậy.
Công Tôn Sách nhìn hài tử trên giường, cười tới híp mắt, cảm thấy hài tử này so với hài tử bình thường thông minh hơn gấp ngàn lần. Nếu như để trong phủ nuôi dưỡng, khẳng định sẽ có lợi vô cùng. Hoặc nếu đã có gia đình thì nhất định là gia đình không phú cũng quý, nhìn loại vải hài tử đang mặc trên người là loại vải mà hắn chưa bao giờ thấy qua, chắc chắn thân phận không tầm thường.
Nếu để Dương Tiễn biết được trong đầu hắn đang nghĩ những gì thì nhất định sẽ mắng lớn: Hồ ly không hổ là hồ ly! Lúc nào cũng thích tính kế người khác!!
" Thế nào? Sợ đắng? " Công Tôn Sách híp mắt cười rộ làm Dương Tiễn cảm thấy cả người lạnh run, nuốt nước bọt, hắn hung hăng nói " Ta không uống! " Có chết hắn cũng không uống cái thứ đen thui này.
Công Tôn Sách trên mặt vẫn ánh lên ý cười nhưng tay lại mạnh mẽ đem chén thuốc đổ vào miệng Dương Tiễn. Dương Tiễn cả người không hề phòng bị liền bị hắn uy thuốc, trong miệng ngập tràn vị đắng của hoàng liên. Chưa kịp nhổ ra thì cằm lại một lần nữa bị Công Tôn Sách nắm lấy, điển hình cho hành động không cho phép hắn nhổ thuốc ra, ánh mắt còn ánh lên sự nguy hiểm khó tả. Dương Tiễn vừa tỉnh lại, yếu ớt cực kì, lại còn bị uy thuốc đắng như vậy, hoa lệ ngất lần nữa.
Công Tôn Sách nhìn người đã ngất đi trên giường, cười đến nguy hiểm, lấy từ trong ngực ra một xấp giấy, chấm mực viết viết, trang giấy ngay lập tức chằng chịt chữ. Sau đó lại đem ngón tay của Dương Tiễn nhúng vào trong mực đỏ đã chuẩn bị sẵn, điền chỉ vào trang giấy. Dương Tiễn cứ vậy bị bán đi.
" Công Tôn tiên sinh? " Triển Chiêu một thân hồng y mở cửa bước vào, khuôn mặt toát lên vẻ ôn hòa, nụ cười như gió xuân đọng lại trên môi mang đến một cảm giác ấm áp cho căn phòng.
Công Tôn Sách đem khế ước bán thân của Dương Tiễn cất vào trong ngực, trên môi vẫn đeo nụ cười hết sức ' hòa ái ', Triển Chiêu nhìn nụ cười của hắn mà rét lạnh, trong lòng thầm cầu chúc cho người nào đó bị hắn tính kế.
" Triển hộ vệ vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. " Giọng nói tràn đầy sự quan tâm.
" Không phiền Công Tôn tiên sinh. Triển mỗ đến xem nữ hài hôm qua một lát rồi sẽ trở về. "
" Vậy à, vậy Triển hộ vệ cứ tự nhiên. " Công Tôn Sách đứng dậy đi ra cửa, sau đó bỗng nhiên quay lại nói một câu làm Triển Chiêu rơi vào sương mù " Dù sao sau này sẽ là người nhà, mong Triển hộ vệ chăm sóc Dương Tiễn hơn "
" Dương Tiễn? "
" Ân, tên hài tử này là Dương tiễn. Không phiền Triển hộ vệ nữa, ta phải đi tìm Bao đại nhân đây " Công Tôn Sách nói xong liền bước ra khỏi cửa, còn rất lịch sự đóng cửa lại giùm Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng không đem lời của Công Tôn Sách vào lòng, khinh thủ khinh cước đến bên giường nhìn Dương Tiễn. Nói thật hôm qua khi hài tử này từ trên trời rơi vào lòng hắn, hắn thật không biết nên làm thế nào đành đem về đây cho Công Tôn tiên sinh. Tay không tự chủ sờ sờ mái tóc đen của Dương Tiễn, Triển Chiêu nhíu mày, hôm qua rõ ràng lúc hài tử này rơi xuống thì tóc vẫn là màu bạc, không hiểu sao khi đem nó đưa cho Công Tôn tiên sinh tóc liền biến đen. Càng nghĩ càng thấy hài tử này không bình thường.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nhìn thấy chén thuốc bên cạnh liền biết Công Tôn tiên sinh đã cho hài tử uống thuốc, đoán chắc hài tử này tỉnh dậy nhất định sẽ đói bụng liền cầm chén thuốc lên đi về phía phòng bếp.
Bình luận truyện