Bách Luyện Thành Thần
Chương 104: Mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!
Giờ phút này, ba người phản ứng nhanh nhất lần lượt là La Chinh, Chúc Thiên Lai và Lâm Canh.
Nhưng tốc độ của con người thua xa yêu tướng.
Con yêu tướng kia xông tới gần Chu Thiên Ngưng liền vươn một cánh tay bắt được nàng, sau đó vội vàng chạy mất.
Chu Thiên Ngưng không ngờ việc sử dụng Kinh Long tấn công lại để nó thừa cơ bắt được nàng. Khuôn mặt nàng lộ vẻ hoảng sợ bất an, đồng thời nàng cũng giãy giụa kịch liệt. Tiếc rằng, sức lực của Chu Thiên Ngưng kém xa yêu tướng. Cánh tay con yêu tướng kia chỉ nhẹ nhàng siết chặt một chút, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Thấy Chu Thiên Ngưng bị bắt đi, tất cả mọi người đều biến sắc. Sắc mặt mấy nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong lại càng tái nhợt. Dù sao Chu Thiên Ngưng cũng là nhân vật nòng cốt của Ngọc Nữ Phong.
“Làm sao bây giờ? Chu sư tỷ bị yêu tướng bắt đi!”
“Ai có thể cứu nàng?”
“Rơi vào tay Yêu tộc, chỉ sợ sư tỷ lành ít dữ nhiều.”
Những nữ đệ tử này trừ than khóc ra cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Sắc mặt Lâm Canh, Chúc Thiên Lai và mấy đệ tử nội môn cũng có chút âm trầm. Vốn tưởng rằng hôm nay, dựa vào La Chinh, trận chiến này có thể chiến thắng vang dội, thậm chí sáng tạo ra kỳ tích đối đầu với yêu tướng. Không ngờ cuối cùng lại bị yêu tướng đánh lén một chiêu.
Đuổi theo? Quả thực là suy nghĩ viển vông.
Mặc dù Chúc Thiên Lai có thể giao chiến với một gã yêu tướng mà không yếu thế, nhưng muốn kết liễu hay truy đuổi một con yêu tướng là việc không thể.
La Chinh đứng bất động tại chỗ, ánh mắt phức tạp.
Bình thường, La Chinh có lẽ sẽ không nhiều chuyện, xông pha đi cứu một người con gái mới quen biết không lâu. Nhưng vẻ mặt của Chu Thiên Ngưng khi bị Yêu tộc bắt đi làm cho hắn nhớ tới muội muội của mình, La Yên.
Ngày ấy ở Luyện Ngục Sơn, mặc dù La Chinh không thấy rõ vẻ mặt của La Yên, nhưng chắc hẳn La Yên cũng hoảng hốt, bất lực như Chu Thiên Ngưng vậy!
“Đuổi theo!”
Vậy nên La Chinh cắn răng, chân khí Thiên Ma trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, từng luồng sức mạnh tập trung ở hai chân, sau đó hắn giậm chân đuổi theo con yêu tướng kia.
Trước đó, mọi người đã biết thực lực của La Chinh. Hắn là người duy nhất có thể giết chết yêu tướng. Nếu nói ở đây ai có thể cứu Chu Thiên Ngưng, chỉ sợ cũng chỉ có một mình La Chinh!
Niềm hi vọng bất chợt trào dâng trong lòng mọi người.
Sau khi La Chinh rời đi, những người còn lại bắt đầu thu dọn chiến trường.
Trong trận chiến với hai con yêu tướng và đám yêu binh kia, không có đệ tử Thanh Vân Tông nào mất mạng, chỉ có mấy người bị thương. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được, nếu hôm nay không có La Chinh thì không chỉ là bị thương, mà sợ rằng mọi người đều phải bỏ mạng nơi đây.
Ngay lúc La Chinh vừa rời đi, mười đệ tử Thanh Vân Tông khác bất ngờ xuất hiện.
Mười đệ tử Thanh Vân Tông này chính là đệ tử Thiên Nộ Phong. Khác với những phong khác, đám người Thiên Nộ Phong khá may mắn. Trong lần thử luyện trảm yêu này, hành trình của họ khá thuận buồm xuôi gió. Ngoài việc chạm trán mấy con yêu binh thì không gặp phải con yêu tướng nào.
Cầm đầu đám đệ tử Thiên Nộ Phong chính là đệ tử nội môn - Gia Cát Diệp.
Mặc dù trong đám người này, thực lực của Gia Cát Diệp chỉ đứng thứ hai, nhưng đệ tử của Gia Cát gia vốn đã xưng bá ở Thiên Nộ Phong. Ví dụ như Gia Cát Thần Hồn, Gia Cát Phong đều là những đệ tử có tài năng xuất chúng. Vậy nên, địa vị của Gia Cát Diệp ở Thiên Nộ Phong nhờ đó mà lên theo, những đệ tử khác không dám đắc tội Gia Cát gia.
Gia Cát Diệp bước tới gần, ánh mắt dừng trên người Lâm Canh, sắc mặt âm trầm, hỏi: “La Chinh đâu? Chẳng lẽ đã chết? Tính mạng của hắn do ta định đoạt, nếu chết trong tay yêu binh thì quá dễ dàng cho hắn rồi.”
Gia Cát Diệp quả thực đã chọc nhầm vào tổ kiến lửa. La Chinh đã cứu những người ở đây một mạng, hắn nói những lời này khiến các đệ tử Thiên Nhất Phong, Tiểu Vũ Phong, Ngọc Nữ Phong vừa nghe lập tức nổi giận đùng đùng. Một đám người trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Sắc mặt Lâm Canh càng sa sầm: “La Chinh tất nhiên không chết. Nhưng mà chỉ dựa vào ngươi mà muốn lấy mạng hắn?” Lâm Canh bật cười, lắc đầu: “Ngươi còn chưa đủ tư cách.”
“To gan, ngươi thử nói lần nữa xem?” Gia Cát Diệp lạnh giọng quát lên.
“Ngươi là cái thá gì? Tiểu Vũ Phong đứng đầu từ dưới đếm lên trong ba mươi ba phong mà dám nói như vậy?”
“Ngươi tên Lâm Canh đúng không? Ở Tiểu Vũ Phong cũng có chút danh tiếng. Có điều so với Thiên Nộ Phong chúng ta, sợ rằng ngay cả nội môn cũng không vào được, ha ha!”
Hai tên đệ tử nội môn bên cạnh Gia Cát Diệp rối rít phụ họa.
Lâm Canh dường như chẳng thèm tốn nước bọt mà rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang chói lọi, mũi kiếm chĩa về phía đám người Thiên Nộ Phong: “Lâm Canh ta tuy là kẻ vô danh, nhưng cũng không phải hạng tham sống sợ chết. Lấy chút đạo hạnh này của Thiên Nộ Phong các ngươi, đừng nói không đủ tư cách lấy mạng La Chinh, ngay cả tư cách giao đấu với hắn cũng không có!”
Lần thử luyện trảm yêu này, người khiến Lâm Canh xúc động nhất chính là La Chinh.
Trước đây Lâm Canh có thành kiến với La Chinh, còn từng uy hiếp hắn. Nhưng không ngờ La Chinh chẳng những không để bụng hiềm khích lúc trước, còn cứu họ trong lúc nguy nan.
Lâm Canh hắn không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa. Hắn hiểu rõ sự chênh lệch thực lực giữa mình và La Chinh, cũng hiểu được đạo lý biết hổ thẹn mà cố gắng vươn lên.
Thấy Lâm Canh rút kiếm, đám người Tiểu Vũ Phong cũng ào ào rút binh khí ra. Nhất thời, hai phong rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm!
Gương mặt Gia Cát Diệp toát ra vẻ âm hiểm xảo trá, cười nói: “Thật không biết từ lúc nào đệ tử Tiểu Vũ Phong lại có khí phách như thế? Các ngươi thật sự cho rằng có thể đấu thắng Thiên Nộ Phong chúng ta sao?”
Thiên Nộ Phong đứng thứ sáu trong các phong, mà Tiểu Vũ Phong chỉ xếp thứ ba mươi ba, đứng nhất từ dưới lên.
Lần trước, khi ngoại môn của Tiểu Vũ Phong đối phó khiêu chiến của Thốc Thứu Phong đã biểu lộ sự suy tàn, hoàn toàn dựa vào một mình La Chinh để ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế.
Có thể tưởng tượng, thực lực giữa Tiểu Vũ Phong và Thiên Nộ Phong chênh lệch bao nhiêu?
Cho nên Gia Cát Diệp không coi đám người Tiểu Vũ Phong ra gì. Ngoài Lâm Canh còn có thể chống đỡ ra, những người khác vốn không có tư cách qua nổi ba chiêu của hắn.
Giờ khắc này, mặc dù nhóm người Tiểu Vũ Phong gắng gượng chống đỡ, nhưng sắc mặt đã có chút khó coi. Bọn họ biết rõ mình không địch lại Thiên Nộ Phong!
Nhưng dưới sự ảnh hưởng của La Chinh, bọn họ hiểu được một điều, dũng khí đích thực chính là biết rõ không thể làm mà vẫn làm!
Vào lúc bên này đang giương cung bạt kiếm, tinh thần chiến đấu dâng cao, Chúc Thiên Lai cầm Hắc Bạch song kiếm chậm rãi đi tới.
“Tiểu Vũ Phong muốn đánh thắng Thiên Nộ Phong các ngươi có lẽ có chút miễn cưỡng. Nhưng nếu cộng thêm Thiên Nhất Phong chúng ta thì sao?” Chúc Thiên Lai thản nhiên nói.
“Ngươi? Chúc Thiên Lai?” Sắc mặt Gia Cát Diệp bỗng trở nên khó coi.
Trong ba mươi ba phong của Thanh Vân, Thiên Nhất Phong là cường đại nhất!
Mặc dù Chúc Thiên Lai không phải đệ tử nội môn mạnh nhất của Thiên Nhất Phong, nhưng chắc chắn thực lực không hề yếu.
Chúc Thiên Lai gật đầu: “Ta cũng tán thành lời nói của Lâm Canh. Ngươi… không có tư cách khiêu chiến La Chinh!”
Nét mặt Gia Cát Diệp đầy u ám: “Chúc Thiên Lai, ngươi thật sự muốn nhúng tay vào sao? Ngươi không sợ Gia Cát gia chúng ta?”
Chúc Thiên Lai cười khẽ: “Ta không phải là đệ tử sĩ tộc. Nhưng Gia Cát Diệp, ngươi thật sự cho rằng ai cũng sợ bảy đại sĩ tộc các ngươi sao?”
Thanh Vân Tông luôn coi trọng đệ tử có thực lực, có thiên phú. Chúc Thiên Lai chắc chắn là một trong số đó. Lấy địa vị hiện tại của Chúc Thiên Lai trong Thiên Nhất Phong, Gia Cát gia muốn ra tay với hắn cũng phải suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc cái giá phải trả.
Gia Cát gia sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này của Gia Cát Diệp mà trả giá lớn để đối phó với Chúc Thiên Lai.
Cho nên Chúc Thiên Lai không sợ.
“Vì sao? Các ngươi đường đường là Thiên Nhất Phong lại muốn ra mặt vì La Chinh?” Gia Cát Diệp không sao hiểu được, đám người Thiên Nộ Phong phía sau hắn càng không thể giải thích.
Thực lực của Thiên Nhất Phong đứng đầu trong ba mươi ba phong, luôn kiêu căng ngạo mạn, từ khi nào lại coi trọng đệ tử của những phong khác?
Nhưng bây giờ, Thiên Nhất Phong chịu ra mặt vì La Chinh chắc chắn có lý do.
Chúc Thiên Lai cười nhạt một tiếng, đếm số lượng đệ tử Thiên Nộ Phong: “Một hai ba bốn năm, sáu bảy tám chín mười. Không ai trong các ngươi bỏ mạng, nói vậy đi dạo trong rừng rậm Thương Khung hẳn rất thú vị?”
“Chúng ta cũng gặp mấy đợt yêu binh. Lời này của ngươi là có ý gì?” Gia Cát Diệp càng nhíu chặt mày. Hắn nghĩ mãi mà không rõ Chúc Thiên Lai có ẩn ý gì.
Chúc Thiên Lai cười ha hả: “Lần này, trong đám trinh sát của Yêu tộc ở rừng rậm Thương Khung không chỉ có yêu binh bình thường, mà còn có không ít yêu tướng trà trộn vào.”
“Cái gì? Yêu tướng?” Mặt Gia Cát Diệp biến sắc.
Sắc mặt các đệ tử Thiên Nộ Phong đều toát ra vẻ sợ hãi.
Trên đường đi, tâm trạng của bọn họ vô cùng thư thái. Chỉ có mấy con yêu binh mà thôi, đệ tử nội môn chỉ cần phát huy thật tốt thì đối phó với những yêu binh kia chỉ đơn giản như thái rau.
Nhưng khi bọn họ nghe được hai chữ “yêu tướng” thì đều hiểu được trong đó có bao nhiêu hung hiểm. Ít nhất ở Thiên Nộ Phong không ai có thể đối phó với yêu tướng. Gặp yêu tướng sợ rằng ngay cả chạy trốn cũng không làm được, ngoài chịu chết ra thì không còn con đường thứ hai để lựa chọn.
“Biết tại sao ta nói ngươi không có tư cách khiêu chiến La Chinh không?” Trong mắt Chúc Thiên Lai thoáng hiện lên cao ngạo: “La Chinh đã giết chết một con yêu tướng.”
Lâm Canh đột ngột xen lời: “Không, là hai con! Lúc trước hắn đã giết chết một con!”
Nghe được lời nói của Chúc Thiên Lai và Lâm Canh, vẻ mặt Gia Cát Diệp vô cùng đặc sắc. Sắc mặt hắn liên tục vặn vẹo thay đổi, cuối cùng hét lên: “Không thể nào!”
Chúc Thiên Lai không muốn lằng nhằng với Gia Cát Diệp nữa. Hắn nâng Hắc Bạch song kiếm trong tay lên: “Dù ngươi có tin hay không, sau này nếu gặp La Chinh, ngươi có thể tìm hắn khiêu chiến. Ta bảo đảm ngươi sẽ thảm bại giống một con chó mà thôi. Hơn nữa, ta khuyên ngươi không nên gây chuyện ở đây. Nếu ngươi sợ chết thì hãy biết điều ở cạnh chúng ta. Nếu không sợ, các ngươi có thể lựa chọn rời đi. Nhưng nếu gây chuyện ở đây… Ta nghĩ mười người các ngươi hẳn không ai là đối thủ của ta.”
Những lời này của Chúc Thiên Lai, nhất thời khiến đám đệ tử Thiên Nộ Phong tiến thoái lưỡng nan.
Ở lại thì quá mất mặt, người ta đã chế nhạo mình như vậy rồi. Còn đi ư? Nghe nói trong rừng rậm Thương Khung có yêu tướng! Nếu gặp một con yêu tướng, vận mệnh bọn họ sẽ thê thảm đến mức nào?
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, đám người Thiên Nộ Phong vẫn quyết định ở lại. Mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!
Còn vấn đề giữa La Chinh và Gia Cát gia… Đó là chuyện của Gia Cát Diệp, liên quan gì tới bọn họ chứ?
Nhưng tốc độ của con người thua xa yêu tướng.
Con yêu tướng kia xông tới gần Chu Thiên Ngưng liền vươn một cánh tay bắt được nàng, sau đó vội vàng chạy mất.
Chu Thiên Ngưng không ngờ việc sử dụng Kinh Long tấn công lại để nó thừa cơ bắt được nàng. Khuôn mặt nàng lộ vẻ hoảng sợ bất an, đồng thời nàng cũng giãy giụa kịch liệt. Tiếc rằng, sức lực của Chu Thiên Ngưng kém xa yêu tướng. Cánh tay con yêu tướng kia chỉ nhẹ nhàng siết chặt một chút, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Thấy Chu Thiên Ngưng bị bắt đi, tất cả mọi người đều biến sắc. Sắc mặt mấy nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong lại càng tái nhợt. Dù sao Chu Thiên Ngưng cũng là nhân vật nòng cốt của Ngọc Nữ Phong.
“Làm sao bây giờ? Chu sư tỷ bị yêu tướng bắt đi!”
“Ai có thể cứu nàng?”
“Rơi vào tay Yêu tộc, chỉ sợ sư tỷ lành ít dữ nhiều.”
Những nữ đệ tử này trừ than khóc ra cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Sắc mặt Lâm Canh, Chúc Thiên Lai và mấy đệ tử nội môn cũng có chút âm trầm. Vốn tưởng rằng hôm nay, dựa vào La Chinh, trận chiến này có thể chiến thắng vang dội, thậm chí sáng tạo ra kỳ tích đối đầu với yêu tướng. Không ngờ cuối cùng lại bị yêu tướng đánh lén một chiêu.
Đuổi theo? Quả thực là suy nghĩ viển vông.
Mặc dù Chúc Thiên Lai có thể giao chiến với một gã yêu tướng mà không yếu thế, nhưng muốn kết liễu hay truy đuổi một con yêu tướng là việc không thể.
La Chinh đứng bất động tại chỗ, ánh mắt phức tạp.
Bình thường, La Chinh có lẽ sẽ không nhiều chuyện, xông pha đi cứu một người con gái mới quen biết không lâu. Nhưng vẻ mặt của Chu Thiên Ngưng khi bị Yêu tộc bắt đi làm cho hắn nhớ tới muội muội của mình, La Yên.
Ngày ấy ở Luyện Ngục Sơn, mặc dù La Chinh không thấy rõ vẻ mặt của La Yên, nhưng chắc hẳn La Yên cũng hoảng hốt, bất lực như Chu Thiên Ngưng vậy!
“Đuổi theo!”
Vậy nên La Chinh cắn răng, chân khí Thiên Ma trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, từng luồng sức mạnh tập trung ở hai chân, sau đó hắn giậm chân đuổi theo con yêu tướng kia.
Trước đó, mọi người đã biết thực lực của La Chinh. Hắn là người duy nhất có thể giết chết yêu tướng. Nếu nói ở đây ai có thể cứu Chu Thiên Ngưng, chỉ sợ cũng chỉ có một mình La Chinh!
Niềm hi vọng bất chợt trào dâng trong lòng mọi người.
Sau khi La Chinh rời đi, những người còn lại bắt đầu thu dọn chiến trường.
Trong trận chiến với hai con yêu tướng và đám yêu binh kia, không có đệ tử Thanh Vân Tông nào mất mạng, chỉ có mấy người bị thương. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được, nếu hôm nay không có La Chinh thì không chỉ là bị thương, mà sợ rằng mọi người đều phải bỏ mạng nơi đây.
Ngay lúc La Chinh vừa rời đi, mười đệ tử Thanh Vân Tông khác bất ngờ xuất hiện.
Mười đệ tử Thanh Vân Tông này chính là đệ tử Thiên Nộ Phong. Khác với những phong khác, đám người Thiên Nộ Phong khá may mắn. Trong lần thử luyện trảm yêu này, hành trình của họ khá thuận buồm xuôi gió. Ngoài việc chạm trán mấy con yêu binh thì không gặp phải con yêu tướng nào.
Cầm đầu đám đệ tử Thiên Nộ Phong chính là đệ tử nội môn - Gia Cát Diệp.
Mặc dù trong đám người này, thực lực của Gia Cát Diệp chỉ đứng thứ hai, nhưng đệ tử của Gia Cát gia vốn đã xưng bá ở Thiên Nộ Phong. Ví dụ như Gia Cát Thần Hồn, Gia Cát Phong đều là những đệ tử có tài năng xuất chúng. Vậy nên, địa vị của Gia Cát Diệp ở Thiên Nộ Phong nhờ đó mà lên theo, những đệ tử khác không dám đắc tội Gia Cát gia.
Gia Cát Diệp bước tới gần, ánh mắt dừng trên người Lâm Canh, sắc mặt âm trầm, hỏi: “La Chinh đâu? Chẳng lẽ đã chết? Tính mạng của hắn do ta định đoạt, nếu chết trong tay yêu binh thì quá dễ dàng cho hắn rồi.”
Gia Cát Diệp quả thực đã chọc nhầm vào tổ kiến lửa. La Chinh đã cứu những người ở đây một mạng, hắn nói những lời này khiến các đệ tử Thiên Nhất Phong, Tiểu Vũ Phong, Ngọc Nữ Phong vừa nghe lập tức nổi giận đùng đùng. Một đám người trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Sắc mặt Lâm Canh càng sa sầm: “La Chinh tất nhiên không chết. Nhưng mà chỉ dựa vào ngươi mà muốn lấy mạng hắn?” Lâm Canh bật cười, lắc đầu: “Ngươi còn chưa đủ tư cách.”
“To gan, ngươi thử nói lần nữa xem?” Gia Cát Diệp lạnh giọng quát lên.
“Ngươi là cái thá gì? Tiểu Vũ Phong đứng đầu từ dưới đếm lên trong ba mươi ba phong mà dám nói như vậy?”
“Ngươi tên Lâm Canh đúng không? Ở Tiểu Vũ Phong cũng có chút danh tiếng. Có điều so với Thiên Nộ Phong chúng ta, sợ rằng ngay cả nội môn cũng không vào được, ha ha!”
Hai tên đệ tử nội môn bên cạnh Gia Cát Diệp rối rít phụ họa.
Lâm Canh dường như chẳng thèm tốn nước bọt mà rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang chói lọi, mũi kiếm chĩa về phía đám người Thiên Nộ Phong: “Lâm Canh ta tuy là kẻ vô danh, nhưng cũng không phải hạng tham sống sợ chết. Lấy chút đạo hạnh này của Thiên Nộ Phong các ngươi, đừng nói không đủ tư cách lấy mạng La Chinh, ngay cả tư cách giao đấu với hắn cũng không có!”
Lần thử luyện trảm yêu này, người khiến Lâm Canh xúc động nhất chính là La Chinh.
Trước đây Lâm Canh có thành kiến với La Chinh, còn từng uy hiếp hắn. Nhưng không ngờ La Chinh chẳng những không để bụng hiềm khích lúc trước, còn cứu họ trong lúc nguy nan.
Lâm Canh hắn không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa. Hắn hiểu rõ sự chênh lệch thực lực giữa mình và La Chinh, cũng hiểu được đạo lý biết hổ thẹn mà cố gắng vươn lên.
Thấy Lâm Canh rút kiếm, đám người Tiểu Vũ Phong cũng ào ào rút binh khí ra. Nhất thời, hai phong rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm!
Gương mặt Gia Cát Diệp toát ra vẻ âm hiểm xảo trá, cười nói: “Thật không biết từ lúc nào đệ tử Tiểu Vũ Phong lại có khí phách như thế? Các ngươi thật sự cho rằng có thể đấu thắng Thiên Nộ Phong chúng ta sao?”
Thiên Nộ Phong đứng thứ sáu trong các phong, mà Tiểu Vũ Phong chỉ xếp thứ ba mươi ba, đứng nhất từ dưới lên.
Lần trước, khi ngoại môn của Tiểu Vũ Phong đối phó khiêu chiến của Thốc Thứu Phong đã biểu lộ sự suy tàn, hoàn toàn dựa vào một mình La Chinh để ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế.
Có thể tưởng tượng, thực lực giữa Tiểu Vũ Phong và Thiên Nộ Phong chênh lệch bao nhiêu?
Cho nên Gia Cát Diệp không coi đám người Tiểu Vũ Phong ra gì. Ngoài Lâm Canh còn có thể chống đỡ ra, những người khác vốn không có tư cách qua nổi ba chiêu của hắn.
Giờ khắc này, mặc dù nhóm người Tiểu Vũ Phong gắng gượng chống đỡ, nhưng sắc mặt đã có chút khó coi. Bọn họ biết rõ mình không địch lại Thiên Nộ Phong!
Nhưng dưới sự ảnh hưởng của La Chinh, bọn họ hiểu được một điều, dũng khí đích thực chính là biết rõ không thể làm mà vẫn làm!
Vào lúc bên này đang giương cung bạt kiếm, tinh thần chiến đấu dâng cao, Chúc Thiên Lai cầm Hắc Bạch song kiếm chậm rãi đi tới.
“Tiểu Vũ Phong muốn đánh thắng Thiên Nộ Phong các ngươi có lẽ có chút miễn cưỡng. Nhưng nếu cộng thêm Thiên Nhất Phong chúng ta thì sao?” Chúc Thiên Lai thản nhiên nói.
“Ngươi? Chúc Thiên Lai?” Sắc mặt Gia Cát Diệp bỗng trở nên khó coi.
Trong ba mươi ba phong của Thanh Vân, Thiên Nhất Phong là cường đại nhất!
Mặc dù Chúc Thiên Lai không phải đệ tử nội môn mạnh nhất của Thiên Nhất Phong, nhưng chắc chắn thực lực không hề yếu.
Chúc Thiên Lai gật đầu: “Ta cũng tán thành lời nói của Lâm Canh. Ngươi… không có tư cách khiêu chiến La Chinh!”
Nét mặt Gia Cát Diệp đầy u ám: “Chúc Thiên Lai, ngươi thật sự muốn nhúng tay vào sao? Ngươi không sợ Gia Cát gia chúng ta?”
Chúc Thiên Lai cười khẽ: “Ta không phải là đệ tử sĩ tộc. Nhưng Gia Cát Diệp, ngươi thật sự cho rằng ai cũng sợ bảy đại sĩ tộc các ngươi sao?”
Thanh Vân Tông luôn coi trọng đệ tử có thực lực, có thiên phú. Chúc Thiên Lai chắc chắn là một trong số đó. Lấy địa vị hiện tại của Chúc Thiên Lai trong Thiên Nhất Phong, Gia Cát gia muốn ra tay với hắn cũng phải suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc cái giá phải trả.
Gia Cát gia sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này của Gia Cát Diệp mà trả giá lớn để đối phó với Chúc Thiên Lai.
Cho nên Chúc Thiên Lai không sợ.
“Vì sao? Các ngươi đường đường là Thiên Nhất Phong lại muốn ra mặt vì La Chinh?” Gia Cát Diệp không sao hiểu được, đám người Thiên Nộ Phong phía sau hắn càng không thể giải thích.
Thực lực của Thiên Nhất Phong đứng đầu trong ba mươi ba phong, luôn kiêu căng ngạo mạn, từ khi nào lại coi trọng đệ tử của những phong khác?
Nhưng bây giờ, Thiên Nhất Phong chịu ra mặt vì La Chinh chắc chắn có lý do.
Chúc Thiên Lai cười nhạt một tiếng, đếm số lượng đệ tử Thiên Nộ Phong: “Một hai ba bốn năm, sáu bảy tám chín mười. Không ai trong các ngươi bỏ mạng, nói vậy đi dạo trong rừng rậm Thương Khung hẳn rất thú vị?”
“Chúng ta cũng gặp mấy đợt yêu binh. Lời này của ngươi là có ý gì?” Gia Cát Diệp càng nhíu chặt mày. Hắn nghĩ mãi mà không rõ Chúc Thiên Lai có ẩn ý gì.
Chúc Thiên Lai cười ha hả: “Lần này, trong đám trinh sát của Yêu tộc ở rừng rậm Thương Khung không chỉ có yêu binh bình thường, mà còn có không ít yêu tướng trà trộn vào.”
“Cái gì? Yêu tướng?” Mặt Gia Cát Diệp biến sắc.
Sắc mặt các đệ tử Thiên Nộ Phong đều toát ra vẻ sợ hãi.
Trên đường đi, tâm trạng của bọn họ vô cùng thư thái. Chỉ có mấy con yêu binh mà thôi, đệ tử nội môn chỉ cần phát huy thật tốt thì đối phó với những yêu binh kia chỉ đơn giản như thái rau.
Nhưng khi bọn họ nghe được hai chữ “yêu tướng” thì đều hiểu được trong đó có bao nhiêu hung hiểm. Ít nhất ở Thiên Nộ Phong không ai có thể đối phó với yêu tướng. Gặp yêu tướng sợ rằng ngay cả chạy trốn cũng không làm được, ngoài chịu chết ra thì không còn con đường thứ hai để lựa chọn.
“Biết tại sao ta nói ngươi không có tư cách khiêu chiến La Chinh không?” Trong mắt Chúc Thiên Lai thoáng hiện lên cao ngạo: “La Chinh đã giết chết một con yêu tướng.”
Lâm Canh đột ngột xen lời: “Không, là hai con! Lúc trước hắn đã giết chết một con!”
Nghe được lời nói của Chúc Thiên Lai và Lâm Canh, vẻ mặt Gia Cát Diệp vô cùng đặc sắc. Sắc mặt hắn liên tục vặn vẹo thay đổi, cuối cùng hét lên: “Không thể nào!”
Chúc Thiên Lai không muốn lằng nhằng với Gia Cát Diệp nữa. Hắn nâng Hắc Bạch song kiếm trong tay lên: “Dù ngươi có tin hay không, sau này nếu gặp La Chinh, ngươi có thể tìm hắn khiêu chiến. Ta bảo đảm ngươi sẽ thảm bại giống một con chó mà thôi. Hơn nữa, ta khuyên ngươi không nên gây chuyện ở đây. Nếu ngươi sợ chết thì hãy biết điều ở cạnh chúng ta. Nếu không sợ, các ngươi có thể lựa chọn rời đi. Nhưng nếu gây chuyện ở đây… Ta nghĩ mười người các ngươi hẳn không ai là đối thủ của ta.”
Những lời này của Chúc Thiên Lai, nhất thời khiến đám đệ tử Thiên Nộ Phong tiến thoái lưỡng nan.
Ở lại thì quá mất mặt, người ta đã chế nhạo mình như vậy rồi. Còn đi ư? Nghe nói trong rừng rậm Thương Khung có yêu tướng! Nếu gặp một con yêu tướng, vận mệnh bọn họ sẽ thê thảm đến mức nào?
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, đám người Thiên Nộ Phong vẫn quyết định ở lại. Mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!
Còn vấn đề giữa La Chinh và Gia Cát gia… Đó là chuyện của Gia Cát Diệp, liên quan gì tới bọn họ chứ?
Bình luận truyện