Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 19



Ở nhà dưỡng sức hai ngày rưỡi, thứ hai, Lục Ngô vẫn kiên trì đi học.

Chỉ là đi đường vẫn không tiện, chân trái bị trẹo vẫn còn sưng, hơi dùng lực một chút chân chạm đất thì sẽ đau, cô đi trên đường chỉ có thể dùng bàn chân kia chống đỡ trên đất một chút, không dám dùng nhiều lực mà đi.

Thứ bảy Lục Thành đi công tác về, nghe Dương Ngọc San nói chuyện con gái bị trẹo chân qua điện thoại, đến thứ hai nói thế nào cũng không yên lòng về con gái, thế là cũng phối hợp thời gian rời giường của Lục Ngô, sáng sớm lái xe điện đưa cô đi học.

Lúc cô đến, Phương Quyền và Mạnh Tiêm Lâm đều đã ngồi ở chỗ nói chuyện, thấy cô đang khập khiễng bước vào lớp, Phương Quyền lộ ra vẻ bất ngờ, Mạnh Tiêm Lâm biết cô hôm nay muốn tới trường học, cũng không quá ngạc nhiên.

Phương Quyền không khỏi khâm phục: “Em gái Ngô, cậu như này đúng là liều mạng, đã như vậy còn không xin nghỉ ngơi thêm hai ngày đi?”

“Tuần này thi giữa kỳ.” Lục Ngô nhẹ giọng giải thích.

Phương Quyền giơ ngón tay cái về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy kính nể.

“Tớ cảm động quá. Em gái Ngô, nhìn cậu tớ cảm thấy tớ cũng phải học tập cho giỏi.”

Kỳ thật thành tích của Phương Quyền không ké —— Có thể thi được vào lớp chọn, thành tích sao có thể kém được? Chỉ là bình thường cậu ta chểnh mảng đã quen, điển hình là một tuyển thủ có thiên phú chỉ cần nỗ lực một chút là có thể gặt hái được nhiều kết quả vượt trội hơn người khác.

Khuyết điểm lớn nhất của cậu ta chính là không thích học tập.

Mạnh Tiêm Lâm hét lên với cậu ta một tiếng, quay đầu tìm Lục Ngô nói chuyện: “Vừa mới có một bạn nữ tới tìm cậu, nói là thành viên Hiệp hội Văn học, thông báo với cậu rằng sẽ có một cuộc họp sau giờ tan học vào buổi trưa.”

“À, được.”

Lục Ngô liếc nhìn cặp sách treo bên cạnh bàn của Tiêu Lăng: “Tiêu Lăng đã tới rồi?”

Nói đến đây, cả người Phương Quyền chấn động, tinh thần tỉnh táo.

“Em gái Ngô em gái Ngô.” Cậu ta thậm thà thậm thụt lại gần, xoa xoa đôi bàn tay, ánh mắt lấp lánh.

Mạnh Tiêm Lâm trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Lục Ngô mờ mịt: “Sao vậy?”

Bị Mạnh Tiêm Lâm trừng mắt cảnh cáo, cậu ta tiết chế lại một chút, nhưng vẫn khó che giấu được vẻ mặt hóng hớt, thấp giọng nói: “Lão Tiêu bị Đàm Hiểu gọi đi rồi.”

Đàm Hiểu?

Lục Ngô quay đầu nhìn thoáng qua bàn của Liễu Thiến.

Liễu Thiến vẫn chưa đến, chỗ ngồi của Đàm Hiểu bên cạnh cô ta cũng trống không, nhưng cái ghế đã được kéo ra, trên bàn để vài quyển sách xem được phân nửa đã bị khép lại, kẹp một túi bút màu be xinh xắn ở giữa.

“Haiz, cũng không biết hai người bọn họ ra ngoài làm gì.” Phương Quyền nhìn sang bên kia theo ánh mắt của cô: “Ra ngoài cũng được mười phút rồi. Lão Tiêu vừa đến, cậu ta liền chạy tới vội vã gọi Lão Tiêu đi. Dáng vẻ đó nói thế nào nhỉ…”

Cậu ta gãi đầu, không biết nên hình dung dáng vẻ lúc ấy của Đàm Hiểu như thế nào.

“Có tật giật mình.”

Mạnh Tiêm Lâm bỗng nhiên lên tiếng tiếp lời cậu ta, giọng điệu có chút lạnh lùng.

“Đúng rồi, chính là ý đó.” Phương Quyền gật gật đầu.

Lục Ngô vẫn mờ mịt: “Đàm Hiểu làm cái gì sao?”

“À…” Phương Quyền đột nhiên giống như nghẹn lời, nhìn Mạnh Tiêm Lâm, vẻ mặt đầy rối rắm.

Mạnh Tiêm Lâm đẩy kính mắt, rất bình tĩnh nói: “Lúc nhảy dây, cậu ta chính là người đứng đằng sau cậu nhỉ?”

Cô gật đầu.

“Lúc cậu ngã, cậu không nghĩ có người đẩy mình hả?”

Cô sững sờ.

“Ý cậu là…”

“E hèm.” Mạnh Tiêm Lâm vòng vo hạ bút: “Tám mươi phần trăm là vậy—— Ít ra là Tiêu Lăng nói cho chúng tớ biết như thế.”

“À…”

Âm cuối của Lục Ngô được kéo thấp xuống, trong mắt lóe lên một tia hoang mang, sau đó nhăn mày.

Lúc ngã cô quả thực cảm thấy có người đụng phải cô một chút, cô vốn cho là trọng tâm của Đàm Hiểu phía sau không ổn nên vô thức giúp đỡ cô ta một chút, huống hồ lúc ấy cô nào có nhiều lực chú ý để phân cho người khác như vậy, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ họ nói, là Đàm Hiểu cố ý…?

Thế nhưng, tại sao Đàm Hiểu lại phải làm như vậy?

Lục Ngô cảm thấy mình rất vô tội.

Mặc dù cô và Đàm Hiểu không có liên quan gì nhau, nhưng cũng chưa từng đắc tội với cô ta.

Cũng chưa nói được mấy câu với nhau, sao lại đắc tội?

“Tớ đi tìm họ.” Lục Ngô chống tay lên bàn rồi đứng lên.

Mạnh Tiêm Lâm níu cô lại: “Cậu đừng giày vò chân mình như thế nữa, ngồi yên đi.”

Phương Quyền cũng nói: “Đúng thế em gái Ngô, Lão Tiêu làm việc, cậu vẫn không yên tâm à?”

“Nhưng mà…”

Lục Ngô dùng răng cắn nhẹ đầu lưỡi, suy ngẫm một chút: “Tớ vẫn nên đi xem một chút.” Dù nói thế nào, cô cũng là “người trong cuộc”.

Mạnh Tiêm Lâm không cố chấp với cô nữa, buông tay ra.

Lục Ngô chậm rãi đi về phía cửa phòng học, vừa tới cửa, suýt chút nữa đụng phải một bóng người.

Tiêu Lăng dừng chân lại, nhìn thoáng qua cô gái trước mặt đang co chân trái lên, dồn trọng tâm vào chân phải, dáng người hơi nghiêng về phía bên phải, lông mày nhăn lại: “Sao lại đi học?”

Lục Ngô ậm ờ: “Không còn nghiêm trọng như vậy đâu.”

Cô lặng lẽ liếc nhìn về phía sau cậu, Đàm Hiểu đi theo sau cậu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô.

Lục Ngô như thể bị bỏng, nhanh chóng rời mắt, nghiêng người.

Đàm Hiểu không hề nói gì, lách qua hai người đi vào cửa, sau đó trở về chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Lục Ngô không dám nhớ lại ánh mắt vừa rồi cô ta nhìn mình.

Muốn nói lại thôi, giống như một con rắn độc chậm rãi bò ra từ trong bóng tối.

Lạnh lùng và u ám.

Ánh mắt Tiêu Lăng sa sầm: “Sao vậy?”

Lục Ngô nhíu nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nói: “Không sao…”

“Về chỗ ngồi đi, tớ dìu cậu nhé?”

“Không cần không cần, tớ có thể tự đi.”

“Cậu chắc chứ?”

“Có thể!”

Lục Ngô rất hy vọng cậu chú ý tới ánh mắt đàm tiếu xung quanh một chút.

Đi đứng không tiện, cả buổi trưa ngoại trừ đi vệ sinh thì hầu như Lục Ngô đều ngồi tại chỗ, lúc giải lao giữa giờ cũng bởi vì tình huống đặc biệt này mà không cần xuống dưới tập thể dục. Cô không biết Dương Tuyết dùng lý do gì để xin phép nghỉ, chạy tới lớp học thăm cô.

“Hu hu, chân cậu thế nào rồi?” Dương Tuyết ngồi xổm người xuống: “Nào, để tớ xem một chút.”

Lục Ngô bất đắc dĩ, duỗi chân trái ra, vén ống quần lên một chút cho cô ấy nhìn.

“Vẫn sưng như thế!” Cô ấy kinh ngạc hô: “Sao cậu không ở nhà nghỉ ngơi thêm?”

… Tại sao mọi người ai cũng đều hỏi như vậy nhỉ.

Lục Ngô nhất thời im lặng, đành phải kiên nhẫn giải thích lại một lần: “Còn thi mà.”

“… Đúng rồi.”

Dương Tuyết: “Vậy cậu ở trường học cũng phải cẩn thận nha, mấy cái bàn ghế này, đừng có đụng vào chỗ nào đó khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn.”

“Biết rồi.” Lục Ngô lên tiếng, muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì vậy?”

“Tớ nghe Mạnh Tiêm Lâm nói, Tiêu Lăng cảm thấy tớ bị người ta đẩy ngã.” Nhìn Dương Tuyết nhăn mày lại, cô vội vàng giữ cô ấy: “Cậu đừng kích động!” Dương Tuyết là người hay bao che nhất, cũng là người nóng tính, Lục Ngô nói xong cũng hối hận.

“Ai làm?” Dương Tuyết tức giận nắm lấy tay của cô: “Cậu yên tâm đi, tớ không có  kích động.”

Trong lòng Lục Ngô tự nhủ, trông biểu cảm của cậu cũng không có vẻ gì là không kích động…

“Hình như tên là Đàm Hiểu. Tớ cảm thấy…”

Cô còn chưa nói hết.

“Đàm Hiểu?” Dương Tuyết ngắt lời với vẻ khó tin.

“Có phải là Đàm Hiểu mà tớ biết không?”

Lục Ngô im lặng: “Người cậu biết là…?”

Dương Tuyết nhất thời nghẹn lời.

“Chính là… Người có vóc dáng cao, dáng người gầy, mắt phượng hai mí, không đeo kính, môi mỏng, da rất trắng.”

Lục Ngô nhìn cô ấy đứng lên khoa tay múa chân, nhớ lại đặc điểm ngoại hình của Đàm Hiểu một chút, chần chừ rồi gật đầu xác định.

“Vậy chính là cậu ta!” Dương Tuyết vỗ tay một cái.

“Cậu ta làm sao vậy?”

“Tớ với cậu ta học chung trường cấp hai.” Dương Tuyết kéo lấy cái ghế xích lại gần một chút: “Cậu không biết đâu, hồi đó cậu ta còn nổi tiếng tại trường cấp hai của bọn tớ lắm.”

Lục Ngô quan sát vẻ mặt của cô ấy: “Là… mặt không tốt hả?”

“Cả tốt cả xấu. Thành tích của cậu ta rất tốt, bằng không thì cũng không vào được trường Trung học 1. Thế nhưng con người mà… Tớ cũng chỉ nghe đồn, nhưng mà tin đồn thì đúng là không dễ nghe.”

“Nghe nói lúc ấy, cậu ta yêu đương với thầy giáo ở trường bọn tớ, thầy giáo vừa mới thực tập chính thức, tuổi trẻ lại có học thức, dáng dấp cũng coi như sạch sẽ đoan chính, có rất nhiều fan trong trường—— Để mà nói thì, thích là một chuyện, thật sự ở bên nhau lại là một chuyện khác, ngẫm lại thì hồi cấp hai mới được bao tuổi chứ, hiện tại chúng ta vẫn còn là vị thành niên chứ đừng nói là lúc ấy.”

Dương Tuyết nhìn bốn phía, hạ thấp giọng nói: “Cậu ta với thầy giáo đó yêu đương cũng chỉ nghe bóng nghe gió, không có bằng chứng thực tế, cho nên lãnh đạo nhà trường cũng không thể quản, cùng lắm là âm thầm giáo dục vị thầy giáo trẻ một chút, chủ nhiệm lớp bên kia làm công tác tư tưởng cho Đàm Hiểu, cũng coi như là yên ổn.”

“Cho đến về sau, có lần Đàm Hiểu xin nghỉ phép một thời gian…” Nói đến đây, Dương Tuyết ngập ngừng.

Lục Ngô đang chăm chú nghe, đột nhiên không có tiếng nói, cô thúc giục một tiếng: “Sau đó thì sao?”

“À…” Dương Tuyết lưỡng lự: “Tớ cảm thấy… Từ nhỏ cậu đã không tiếp xúc với những chuyện này, nói cho cậu biết sợ rằng tam quan của cậu sẽ sụp đổ.”

“… Không sao, cậu cứ nói đi. Có lẽ tớ… Có thể chịu được.”

Lúc nói lời này, Lục Ngô cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Cô lần lượt nghĩ đến tất cả những điều tồi tệ mà mình có thể nghĩ ra, chỉ là nghĩ lại đã có chút cảm giác đổi mới nhận thức.

Dương Tuyết cẩn thận nhìn cô chằm chằm một lúc, mới nói tiếp: “Đàm Hiểu xin phép nghỉ, là đi phá thai.”

Tiếng nói của cô ấy được hạ thấp tới mức có chút khàn khàn, trầm thấp chậm rãi, đúng lúc một luồng gió mát từ cửa sổ thổi vào, khiến Lục Ngô run lên.

Đối với một cô gái ngoan từ nhỏ không hề có điểm xấu, điều này thực sự quá sốc.

“Đàm Hiểu… Đây, đây chẳng phải là, phạm tội à?” Cô kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, lời nói cũng ngắc ngứ.

Cấp hai.

Mới bao nhiêu tuổi chứ?

Đây chính là phạm tội.

Lục Ngô, một đứa trẻ đã cùng bố xem chương trình phổ biến pháp luật từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên trong hiện thực cô nghe thấy một chuyện kỳ diệu mà trong ấn tượng của cô sẽ chỉ xuất hiện trên TV.

“Đúng vậy.”

“Nhưng cũng không có ai biết tình hình cụ thể, nhà trường dìm vấn đề này xuống rất nghiêm, cuối cùng ngược lại thầy giáo trẻ kia lại biến mất. Có người nói rằng thầy đó đã bồi thường, cũng có người nói bố mẹ Đàm Hiểu kiện thầy đó vào tù, nói tóm lại có rất nhiều phiên bản. Trong nhà Đàm Hiểu cũng coi như là có chút tiền, ngay sau khi chuyện này xảy ra thì nhanh chóng cho cậu ta chuyển trường.”

Dương Tuyết chống tay lên cằm: “Không ngờ tớ còn có thể thi cùng trường cấp ba với cậu ta. Những gì tớ nói với cậu cũng là một phiên bản của lời đồn được chắp vá rồi lan truyền bốn phương tám hướng thôi, sự thật thế nào cũng khó nói, cậu cứ coi như là nghe được drama của một người cùng tên, đừng nói sang nơi khác là được. Trường cấp hai bọn tớ không có mấy người thi được vào trường Trung học 1, bằng không thì chuyện này đã bị lan truyền lại từ lâu rồi. Lời nói của con người thật đáng sợ.”

Vừa nói cô ấy lại nghiến răng: “Nhưng mà Đàm Hiểu này cố ý hại cậu bị thương, tớ chắc chắn phải cho cậu ta một bài học.”

“Ừ…”

Lục Ngô không thể không cảm thán thế giới to lớn không thiếu cái lạ, trong lòng cũng có chút đồng tình đối với Đàm Hiểu.

Đối với cô mà nói, đó nhất định là một đoạn hồi ức rất kinh khủng.

Nhưng…

Lục Ngô lại nghĩ tới ánh mắt cô ta nhìn mình sáng nay, không nhịn được mà rợn người.

Thậm chí, luôn hơi có dự cảm bất thường.

“Nói mới nhớ, cậu nói là Tiêu Lăng cảm thấy Đàm Hiểu hại cậu, vậy cậu ấy có đi đòi lại công bằng cho cậu không?” Đề tài của Dương Tuyết nhanh chóng chuyển sang chuyện tình cảm của cô bạn thân.

Không có cách nào, cô ấy rất muốn nhìn dáng vẻ Lục Ngô yêu đương.

Lục Ngô ngoan ngoãn lắc đầu: “Không biết. Chắc là có…”

“Đây là câu trả lời gì chứ?”

“Câu trả lời là, đòi lại công bằng rồi.”

Lục Ngô ngẩn ngơ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt lạnh lùng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Tiêu Lăng dựa vào cái bàn sau lưng, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô.

Như thể ánh mắt như dòng suối trong vắt đang sắp trào ra.

“Công bằng của cậu, sao tớ có thể không đi đòi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện