Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 3 - Chương 15: Thiếu minh chủ



Phòng khách đột nhiên xuất hiện mấy vị khách không mời, hơn nữa thái độ phi thường ngông nghênh.

Thấy cảnh tượng này, Vân Phàm cau mày, Thiên Hà cùng Phương Đồng lại càng tức giận không dứt, ngay cả Tiểu Thải cũng cảm thấy không vui.

Dĩ nhiên, dám ở vạn bảo lâu lớn lối như thế, nhất định là người có thân phận cực cao.

Thiên Hà cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Phương Đồng tay chống thắt lưng mắng: "Người từ nơi nào đến, vật này chúng ta cũng đã mua, ngươi nói cần là cần hay sao? Có biết lễ phép là gì hay không? Có hiểu quy củ hay không? Có biết thứ tự trước sau là sao không?"

"Lễ phép? Quy củ? Thứ tự trước sau? Ha ha a ~~~ "

Công tử áo đen bỗng nhiên nở nụ cười, thật giống như được chuyện gì đó quá mức khôi hài: "Ở Lạc Nhật thành lại còn có người không nhận ra Hầu Diệu Tước ta ư? Tiểu Thải cô nương, ngươi cảm thấy chuyện này có đáng cười không? Mọi người cảm thấy có đáng cười không? Ha ha ha ha —— "

"Đáng cười đáng cười, thật sự quá đáng cười rồi!"

"Cũng không phải sao? Lại dám nói quy củ với thiếu minh chủ nữa?"

"Ha ha ha!"

Hai gã thuộc hạ luôn miệng phụ họa, tiếng cười khoa trương, càng thêm chói tai.

"Ngươi là thiếu minh chủ của Thiên Võ minh Hầu Diệu Tước sao?"

Thiên Hà cả kinh, vội vàng kéo tay Phương Đồng, sợ nàng chịu thiệt thòi.

Thiên Võ minh chính là một trong hai tổ chức sánh ngang cùng Tán Tu minh ở Lạc Nhật thành, thế lực khổng lồ. Có mười vạn võ giả, gần ngàn võ sư, càng có vài chục vị võ đạo đại sư, hai vị võ đạo tông sư trấn giữ nhất phương.

Tuy nói thời đại hiện nay lấy tiên đạo vi tôn, võ đạo suy sụp, nhưng võ đạo dù sao cũng có truyền thừa nội tình, hơn nữa riêng thể lực mà nói, số lượng võ giả của Thiên Võ minh hơn xa tiên đạo tu sĩ của Tán Tu minh, nếu thật tranh đấu lên kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương.

"Xem ra các ngươi tuy mắt mù, nhưng tai cũng không điếc, đã nghe qua đại danh của bản công tử."

Hầu Diệu Tước đứng chắp tay, ngạo nhiên đi tới chỗ của Tiểu Thải: "Tiểu Thải cô nương, Hầu mỗ vừa nghe người phía dưới nói, chỗ của ngươi có thiên địa linh vật thích hợp cho võ giả dùng, không ngờ lại là sự thật. Hoàn hảo hôm nay đã tới kịp rồi, đỡ tốn công phu của ta . . . Đến , để cho Hầu mỗ xem xem là thiên địa linh vật gì nào."

Đang lúc nói chuyện, Hầu Diệu Tước liền muốn đi tới lấy hộp ngọc trong tay Tiểu Thải, không cố kỵ đến ý nghĩ của người khác. Thái độ tự tiện như thế đúng là làm cho người khác vô cùng chán ghét.

"Xin thiếu minh chủ tự trọng. . ."

Tiểu Thải lùi về sau một bước, thu hồi hộp ngọc, thản nhiên nói: "Mua bán chính là tôn trọng chữ tín, vật này ta đã bán đi, tự nhiên không thể nào bán cho người khác. . . Hơn nữa, nơi này là vạn bảo lâu, không phải là Thiên Võ minh, nếu thiếu minh chủ còn càn rỡ như thế, sau này vạn bảo lâu sợ rằng rất khó tiếp đãi khách quý như thiếu minh chủ ."

"Sao?"

Hầu Diệu Tước sắc mặt cứng đờ, trong mắt chợt lóe lên vẻ tức giận. Chỉ là nghĩ đến bối cảnh của vạn bảo lâu, cuối cùng hắn nhịn xuống không phát tác: "Ha ha, Tiểu Thải cô nương nói rất đúng, Hầu mỗ nhìn thấy thiên địa linh vật, trong chốc lát khó kìm lòng nổi, thiếu chút nữa phá hư quy củ của vạn bảo lâu, kính xin tha thứ."

Mặc dù ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt Hầu Diệu Tước không có nửa điểm e thẹn, vẫn giữ bộ dạng ngạo khí khinh người.

Không cần Hầu Diệu Tước mở miệng, một gã võ giả phía sau lập tức tiến lên trước một bước, hướng Vân Phàm đám người nói: "Coi như mấy người các ngươi may mắn, công tử nhà chúng ta từ trước đến giờ đều nói đạo lý , món linh vật này các ngươi mua giá bao nhiêu, thiếu minh chủ chúng ta sẽ mua lại với giá đó."

Hầu Diệu Tước đối với hành động của thuộc hạ rất hài lòng, khẽ vuốt cằm hướng về phía Tiểu Thải nói: "Tiểu Thải cô nương, ta mua lại đồ vật từ người này, sẽ không phá hư quy củ sao?"

"Hiện tại biết nói quy củ rồi sao?"

Thiên Hà cười lạnh nói: "Thiên Võ thiếu minh chủ cái gì, cũng chỉ đến vậy mà thôi, nói mua lại với giá cũ mà cũng nói, có bản lãnh các ngươi ra giá gấp đôi đi! Ta sợ các ngươi không trả nổi giá này thôi!"

"Trong Lạc Nhật thành này, còn không có vật gì mà Hầu mỗ không mua nổi."

Hầu Diệu Tước khinh thường nhìn Thiên Hà, không đem đối phương để ở trong lòng.

"Thật không?" Thiên Hà nhếch miệng cười một tiếng nói: "Ngươi trước tiên lấy ra sáu trăm ngàn linh bối rồi hãy nói!"

"Cái gì? ! Sáu trăm ngàn?"

Hầu Diệu Tước sắc mặt trầm xuống, mắt lộ sát cơ: "Mập mạp chết tiệt, ngươi muốn chết sao?"

Thiên Hà không lùi bước nói: "Hắc hắc, lão Đại ta dùng ba trăm ngàn linh bối mua món linh vật này, gấp đôi mà nói tự nhiên là sáu trăm ngàn, nếu ngươi không trả nổi thì đừng đứng đó giễu võ dương oai!"

Đừng thấy Thiên Hà a dua nịnh nọt Vân Phàm, dù gì hắn cũng là tứ tinh tiên linh sư, động thủ tự nhiên không sợ Hầu Diệu Tước, nếu không phải cố kỵ Thiên Võ minh sau lưng đối phương, hắn thật sự muốn nhảy vào đấm vào mặt đối phương rồi.

Nhìn hai người tranh chấp, Vân Phàm trầm mặc không nói.

"Mập mạp chết tiệt, ngươi lại dám trêu chọc thiếu minh chủ nhà ta! Ngươi nhất định phải chết!"

"Không sai, chết!"

Phía sau Hầu Diệu Tước, hai gã thuộc hạ như muốn lao ra.

Lúc này, Tiểu Thải lạnh lùng mở miệng nói: "Thiếu minh chủ, cha ngươi tuy là Minh chủ của Thiên Võ minh, nhưng ngươi đừng quên nơi này là địa phương nào? Dám ở vạn bảo lâu gây chuyện, phụ thân ngươi cũng không thể cứu được ngươi, đừng tự rước họa vào người."

"Ngươi. . ."

Hầu Diệu Tước nghẹn đỏ mặt, hai mắt trợn tròn nhìn mấy người: "Tốt tốt tốt. . . Chúng ta đi!"

Dứt lời, Hầu Diệu Tước xoay người rời đi, hai gã thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, vội vàng đi theo.

. . .

"Thật sự khiến cho Vân đạo hữu chê cười, ta có chút lễ mọn muốn tặng, mong ngươi nhận lấy."

Đợi sau khi Hầu Diệu Tước rời đi, Tiểu Thải mới đem hộp ngọc đưa tới trong tay Vân Phàm, vừa sai người đưa tới 【 Lượng Hồn Xích 】 cùng hai bình đan dược đan dược, cũng đem linh bối còn lại giao cho Vân Phàm.

Hết thảy thủ tục hoàn thành, Tiểu Thải lại lấy ra một mặt ngọc bài màu tím nói: "Vân đạo hữu, đây là vạn bảo lâu ‘ Tử Ngọc Bằng Chứng ’, chỉ có khách nhân tôn quý nhất mới có thể có. Có bằng chứng này, phàm là vạn bảo lâu bán ra đồ vật, đều có thể miễn đi thủ tục, hưởng thụ ưu đãi, hơn nữa có thể tiến vào bất kỳ phòng đấu giá cao cấp nào."

"Đa tạ."

Vân Phàm không khách khí, trực tiếp đem 【 Tử Ngọc Bằng Chứng 】 thu vào càn khôn trạc.

. . .

Kế tiếp, Thiên Hà dẫn theo Phương Đồng ở trong vạn bảo lâu xem xét một vòng, sau đó mua hai món hồn bảo không tồi cho đối phương cùng mình.

Mà Vân Phàm thì cầm lấy danh sách bảo vật của vạn bảo lâu thật tình xem xét.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã thấy giật mình. Danh sách nhiều vô số, phân loại cũng có trên trăm, toàn bộ hàng hóa cộng lại, nói ít cũng có hơn vạn món, thậm chí còn có chút hỏa chủng dùng để chuẩn bị luyện hóa thần đan, đáng tiếc giá tiền quá đắt, động một chút đã mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn. . . Vạn bảo lâu danh hiệu quả nhiên không phải hư danh .

Vân Phàm vốn nghĩ là mình không thiếu tiền, lại nhìn đến danh sách như vậy, nhất thời cảm giác mình vẫn còn rất nghèo.

. . .

. . .

Ba người đi ra khỏi vạn bảo lâu, sắc trời đã không còn sớm.

Nhưng mà, ngay lúc Vân Phàm ba người chuẩn bị rời đi, chung quanh đột nhiên xuất hiện một đoàn người đang mặc trang phục võ giả, đem bọn họ bao vây, trước ngực mỗi người đều thêu hai chữ "Thiên Võ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện