Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
Chương 51: Nhiệt huyết
Trong lều, mọi người đều dồn hết ánh mắt về phía cửa ra vào. Mang theo hơi lạnh của tuyết bước vào chính là nữ tướng quân duy nhất của Nam An quốc - Nam Chiêu Tỷ.
Nàng trầm ổn bước vào, đầu hơi gật ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nàng đưa mắt nhìn một lượt những người có mặt, giọng thanh nhưng cứng rắn đúng chất của một người lãnh đạo:
" Bắt đầu đi."
Được lệnh của nàng, một người đứng lên bắt đầu phổ biến về tư liệu cũng như tình trạng hiện tại của quân địch.
Bố Lữ Các - tên gọi chung của những bộ tộc ở biên giới Nam An quốc và cũng là kẻ địch trong trận chiến lần này. Theo thông tin điều tra, Bố Lữ Các là tập hợp gồm những bộ tộc đã bị Nam An đánh chiếm, từ hàng trăm năm trước, chúng đã trở thành thuộc địa của Nam An và đã ký kết hiệp ước hoà bình. Tuy nhiên, trong những năm gần đây chúng đã có dấu hiệu rục rịch, hiện tại chúng đã đóng quân và tuyên chiến với Nam An.
Nói về quân đội, Bố Lữ Các gồm ba chủ tướng là Thạc Xà, Nặc Đan, và Tây Vu. Ba người là đại diện cho ba bộ lạc lớn mạnh nhất trong số những bộ lạc của Bố Lữ Các, Nặc Đan là chủ tướng. Những bộ lạc này chủ yếu là săn bắt thú để kiếm sống qua ngày, cũng nhờ vậy mà người dân ở đây có thể trạng rất tốt, tính tình cũng mạnh mẽ, hung dữ hơn nhiều so với người dân bình thường, đặc biệt ở đây luôn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nói gọn thì chính là thắng làm vua, thua làm giặc.
Bố Lữ Các nằm tập trung chủ yếu ở vùng núi nơi có băng tuyết phủ quanh năm, chính vì thế người dân ở đây không hề sợ lạnh, thể chất đặc thù mang tính hàn sợ lửa. Điều đặc biệt, bởi vì các bộ lạc của Bố Lữ Các đều nằm sâu trong núi cho nên các giác quan của người ở đây không khác gì một con sói đầu đàn...
Tô Phá Nguyệt ngồi dựa lưng vào ghế được phủ lông, trên người mặc một bộ hắc y, bên ngoài còn phủ thêm áo lông dày. Nhìn bộ dạng của nàng tuy có vẻ xao nhãng nhưng thật ra bên trong lại nghiêm túc đến mức không tưởng. Đợi cho người kia nói xong, nàng híp mắt buông một câu khiến cho các vị tai to mặt lớn ở đây phải suy nghĩ nhiều hơn vài phần:
" Chúng ta có thể đánh thắng hay không?! "
Một lời nàng nói ra khiến cho mọi ý kiến đều thụt lui vào trong, không ai dám thốt ra lời nào. Tô Lạc ngồi ngay bên tay phải của nàng nghiêm nghị hô to:
" Nam An tất thắng! "
Lập tức mọi người đồng thanh hô:
" Nam An tất thắng! "
" Nam An tất thắng! "
" Nam An tất thắng! "
Trong chiến tranh, điều quan trọng nhất không phải ai là kẻ địch, không phải quân ta mạnh đến mức nào, cũng không phải kế hay ra sao, mà điều quan trọng nhất chính là ta có thể thắng hay không.
Bởi vì nếu quân địch giỏi ta có thể dùng mưu kế, quân ta mạnh thì dùng thực lực, kế này không thành thì dùng kế khác, chỉ duy có nếu không thể chiến thắng thì ta chẳng thể dùng gì để đấu.
Tô Phá Nguyệt thoả mãn nhìn khung cảnh tràn đầy nhiệt huyết trước mắt, hài lòng gật đầu, ngay lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất để bàn việc quân sự.
Nàng trầm ổn bước vào, đầu hơi gật ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nàng đưa mắt nhìn một lượt những người có mặt, giọng thanh nhưng cứng rắn đúng chất của một người lãnh đạo:
" Bắt đầu đi."
Được lệnh của nàng, một người đứng lên bắt đầu phổ biến về tư liệu cũng như tình trạng hiện tại của quân địch.
Bố Lữ Các - tên gọi chung của những bộ tộc ở biên giới Nam An quốc và cũng là kẻ địch trong trận chiến lần này. Theo thông tin điều tra, Bố Lữ Các là tập hợp gồm những bộ tộc đã bị Nam An đánh chiếm, từ hàng trăm năm trước, chúng đã trở thành thuộc địa của Nam An và đã ký kết hiệp ước hoà bình. Tuy nhiên, trong những năm gần đây chúng đã có dấu hiệu rục rịch, hiện tại chúng đã đóng quân và tuyên chiến với Nam An.
Nói về quân đội, Bố Lữ Các gồm ba chủ tướng là Thạc Xà, Nặc Đan, và Tây Vu. Ba người là đại diện cho ba bộ lạc lớn mạnh nhất trong số những bộ lạc của Bố Lữ Các, Nặc Đan là chủ tướng. Những bộ lạc này chủ yếu là săn bắt thú để kiếm sống qua ngày, cũng nhờ vậy mà người dân ở đây có thể trạng rất tốt, tính tình cũng mạnh mẽ, hung dữ hơn nhiều so với người dân bình thường, đặc biệt ở đây luôn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nói gọn thì chính là thắng làm vua, thua làm giặc.
Bố Lữ Các nằm tập trung chủ yếu ở vùng núi nơi có băng tuyết phủ quanh năm, chính vì thế người dân ở đây không hề sợ lạnh, thể chất đặc thù mang tính hàn sợ lửa. Điều đặc biệt, bởi vì các bộ lạc của Bố Lữ Các đều nằm sâu trong núi cho nên các giác quan của người ở đây không khác gì một con sói đầu đàn...
Tô Phá Nguyệt ngồi dựa lưng vào ghế được phủ lông, trên người mặc một bộ hắc y, bên ngoài còn phủ thêm áo lông dày. Nhìn bộ dạng của nàng tuy có vẻ xao nhãng nhưng thật ra bên trong lại nghiêm túc đến mức không tưởng. Đợi cho người kia nói xong, nàng híp mắt buông một câu khiến cho các vị tai to mặt lớn ở đây phải suy nghĩ nhiều hơn vài phần:
" Chúng ta có thể đánh thắng hay không?! "
Một lời nàng nói ra khiến cho mọi ý kiến đều thụt lui vào trong, không ai dám thốt ra lời nào. Tô Lạc ngồi ngay bên tay phải của nàng nghiêm nghị hô to:
" Nam An tất thắng! "
Lập tức mọi người đồng thanh hô:
" Nam An tất thắng! "
" Nam An tất thắng! "
" Nam An tất thắng! "
Trong chiến tranh, điều quan trọng nhất không phải ai là kẻ địch, không phải quân ta mạnh đến mức nào, cũng không phải kế hay ra sao, mà điều quan trọng nhất chính là ta có thể thắng hay không.
Bởi vì nếu quân địch giỏi ta có thể dùng mưu kế, quân ta mạnh thì dùng thực lực, kế này không thành thì dùng kế khác, chỉ duy có nếu không thể chiến thắng thì ta chẳng thể dùng gì để đấu.
Tô Phá Nguyệt thoả mãn nhìn khung cảnh tràn đầy nhiệt huyết trước mắt, hài lòng gật đầu, ngay lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất để bàn việc quân sự.
Bình luận truyện