Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 175: Con có bạn trai rồi
Trong không khí sượt qua tia sáng bóng loáng mà lạnh lẽo của lưỡi dao…
Cô cảm thấy, anh sẽ giận.
Chí ít thì sắc mặt cũng sẽ thay đổi.
Nhưng điều ngoại dự kiến là Lục Bắc Thần vẫn điềm nhiên như không, thậm chí ấn đường còn không nhíu lấy một cái. “Người đàn ông trong bức tranh mặc vest, Bắc Thâm trước giờ không thích mặc Âu phục.”
Lần này anh chủ động đề cập tới Bắc Thâm, khiến lòng Cố Sơ hơi lảo đảo. Cô ngước nhìn anh, bỗng chốc không biết nên nói gì. Lục Bắc Thần đặt đũa xuống, có lẽ cũng ngang dạ rồi bèn rút một tờ giấy ăn ra lau miệng, động tác vô cùng tao nhã.
“Hay chính em cũng quên mất mình vẽ gì rồi?”
Cố Sơ nghe ra sự chuyển ý trong lời nói của anh. Rất rõ ràng, cái tên ‘Bắc Thâm’ chỉ là một vật tham chiếu anh mang ra để phân biệt, anh hoàn toàn không muốn thảo luận với cô chủ đề Bắc Thâm vào lúc này. Thế là cô cũng lựa gió bẻ buồm, quan tâm tới chủ đề tiếp theo.
“Em đâu có vẽ anh mặc áo vest.”
Nghe xong, Lục Bắc Thần nở nụ cười với hàm ý sâu xa: “Thế trong bức tranh của em, anh mặc gì?”
Lúc này Cố Sơ mới ý thức được mình bị anh dẫn xuống hố rồi. Cô trừng mắt, đứng dậy ra khỏi phòng ăn. Lục lọi một hồi cô mới tìm ra bức chân dung đã được giấu kỹ. Cô mở chiếc hộp, từ từ trải bức chân dung ra, sau khi nhìn thì quả thực đã câm nín.
Nếu chỉ nhìn những đường nét của một bên mặt, thì ngay bản thân cô cũng hoảng hốt, không biết rốt cuộc là Lục Bắc Thâm hay Lục Bắc Thần, nhưng tiếp tục nhìn thì cô đã rõ nguyên nhân Lục Bắc Thần không giận dữ. Dưới ánh đèn đường bên ô cửa sổ đứng, người đàn ông đứng sững ấy có gương mặt nghiêng tuấn tú trong bộ vest thẳng tắp.
Cô lại vẽ Lục Bắc Thần mà bản thân hoàn toàn không nhận ra.
Nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt, rồi sắp xếp lại tâm trạng của bản thân khi vẽ tranh hôm đó, vừa bí bách lại muốn khóc, có lẽ liên quan đến thời tiết hôm đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thực là có liên quan tới người trong tranh. Cô nhớ tới dáng vẻ của anh, một mình lẻ loi đối diện với đêm dài cô quạnh, bóng hình tuy thẳng tắp nhưng ẩn giấu một vẻ lạnh lùng, cô độc vô cùng vô tận. Đây chính là anh mà. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cô sẽ cho rằng là Bắc Thâm, nhưng đôi mắt ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh tới đáng sợ, dùng sự xa cách, dùng vẻ lạnh nhạt để giấu đi nỗi đau tận đáy lòng.
Cô rất hiếm khi nhìn thấy tâm trạng này trong ánh mắt Bắc Thâm, không phải không có, chỉ là không thường gặp.
Người cô vẽ là Lục Bắc Thần, suy nghĩ này khiến cô cực kỳ kinh ngạc.
Đang mải nghĩ thì bức tranh trong tay bị rút mất: “Giấu đồ quả nhiên là tuyệt chiêu của phụ nữ.”
“Này…”
Lục Bắc Thần giơ ngón tay mảnh khảnh lên, ra hiệu cho cô im lặng. Cố Sơ ngẩn người, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, bèn dỏng tai lên nghe.
“Có thời gian thì vẽ thêm cho anh một bức, tốt nhất là đừng u sầu thế này.” Nói rồi, anh nhanh gọn cuộn bức tranh lại, đút trở lại ống tranh: “Đương nhiên, em cũng có thể vẽ anh không mặc quần áo, anh sẽ dành ra đủ thời gian để làm người mẫu của em.”
“Bảnh chọe.” Cố Sơ mãi mãi không thể khắc phục được khuyết điểm da mặt quá mỏng.
Lục Bắc Thần bật cười, ngông nghênh bỏ đi.
Đương nhiên, bức tranh đó đã bị anh cất vào vali một cách đầy hợp lý.
Cố Sơ muốn đoạt lại, đúng lúc này di động vang lên. Cầm máy lên xem, là hình dì đang nhấp nháy, như một lá bùa đòi mạng vậy. Tâm trạng vui vẻ bỗng chốc tan biến, thậm chí bắt đầu tụt xuống. Cô nhận máy, chất giọng hào sảng đầu kia lại bắt đầu.
“Khi nào quay về Quỳnh Châu?”
Đáng lẽ là về rồi. Hạ Môn vốn dĩ là nơi cô tới để kết thúc một chuyện tình cảm. Ai ngờ Lục Bắc Thần xuất hiện, nơi này đã trở nên khác biệt.
“Con… tạm thời không về nữa.”
“Vẫn chưa chơi chán?” Sầm Vân có vẻ không vui: “Bây giờ con không còn là trẻ con nữa, đừng có ra ngoài chơi bời không có điểm dừng như thế, mau chóng về nhà tìm công việc, đi làm. À còn nữa, có một cô thường ngày chơi thân với dì, con trai du học trở về rồi, khi nào con quay về thì hai đứa gặp mặt.”
Cố Sơ cảm thấy nhức đầu vô cùng, vừa định lên tiếng thì eo bỗng bị siết chặt, người đàn ông từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Làm cô giật nảy mình, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Lục Bắc Thần.
“Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa. Quỳnh Châu không như Thượng Hải mà có cả đống các cô 25 tuổi còn chưa lấy chồng sinh con đâu. Giờ con thành gái ế rồi có biết chưa?” Sầm Vân huyên thuyên không ngừng.
Mấy lời này sắp mọc rễ trong tai Cố Sơ rồi. Trước đây dì hay cằn nhằn Hứa Đồng, bây giờ Hứa Đồng tận thủ đô xa xôi, cô liền thành vật hy sinh. Chắc chẳng bao lâu nữa, Tư Tư cũng trở thành đối tượng chịu trận rồi.
Người đàn ông sau lưng thu chặt tay lại, sống lưng cô dựa sát vào ngực anh, như có một ngọn lửa từ sau lưng liếm tới tận trái tim.
Tai phải cô nghe điện thoại, gò má anh cọ vào vành tai trái của cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Nói với dì là em có bạn trai rồi.”
Hơi thở của anh men theo tai trái truyền vào tận tim cô. Khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy lông măng khắp người mở rộng ra, ngứa ngáy cứ thế chạy tới tận bụng dưới, rồi lại bị hơi thở nam tính của người đàn ông thiêu cháy. Sầm Vân đầu kia vẫn chưa dừng lại.
Người đàn ông ôm cô vào lòng đang cọ sát vành tai cô, bờ môi mỏng thấm cả nhiệt độ.
“Dì ạ.” Giọng Cố Sơ khe khẽ nhưng đã dũng cảm cắt đứt mấy lời như tụng kinh của đối phương.
“Sao? Con đừng có nói với dì con không đi xem mặt đấy.”
“Vâng, con sẽ không đi xem mặt đâu.”
“Cái gì?”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu, cũng nhìn cô đầy hứng thú.
Cô không nhìn anh nhưng tâm tư thì vô cùng sáng tỏ, tuy rằng ngượng ngùng trong việc biểu đạt một số chuyện.
“Con… có bạn trai rồi.”
“Hả?”
“Còn nữa, dì, con không quay về Quỳnh Châu nữa.”
“Hả?”
“Con quyết định ở lại Thượng Hải làm việc.”
“Hả?”
“À… cứ vậy đi. Có thời gian con sẽ giải thích tiếp với dì.” Cố Sơ nói xong toàn bộ vội vàng ngắt máy, sau đó thông minh tắt nguồn.
Một giây sau, cả người cô bị Lục Bắc Thần xoay ngược lại. Anh mỉm cười hỏi: “Bạn trai của em là ai?”
Cố Sơ mím môi, đút di động vào trong túi quần, từ tốn nói: “Không biết.”
Lục Bắc Thần nhướng mày.
“Chẳng phải ban nãy anh gợi ý cho em sao? Quả nhiên là một ý tưởng hay.” Cô ngẩng cao cằm, cười tươi rói.
Lục Bắc Thần đặt hai tay lên vai cô, hơi dùng sức một chút: “Cô bé, phí tư vấn của anh đắt lắm đấy.”
“Em đâu có nhờ vả anh nghĩ cách giúp em.” Cố Sơ chiếm ưu thế.
Rõ ràng nếu vô lý cũng cố ngụy biện vài phần, Lục Bắc Thần không phải đối thủ của Cố Sơ. Anh há hốc miệng, lại nói: “Em ở lại Thượng Hải làm việc cho ai?”
Cố Sơ giơ một đầu ngón tay ra, chọc mấy cái lên ngực anh: “Cho anh đấy.”
Nụ cười bên bờ môi người đàn ông càng thêm đậm.
Ngay sau đó Cố Sơ nói tiếp: “Em suy nghĩ rất kỹ rồi. Tiền lương và phúc lợi của anh đều hậu hĩnh. Con người thì, tuy có hơi khó chiều một chút nhưng được cái chỉ số diện mạo đủ cao, bình thường làm việc mệt mỏi, cái mặt của anh cũng có thể giúp tâm tình sảng khoái.”
“Dám trêu ghẹo sếp thế hả?” Lời cô nói kỳ thực anh rất thích nghe.
Cố Sơ nhịn cười: “Sếp ở đâu mà chả có nhưng trợ lý tốt thì ngàn vàng khó kiếm. Xem xét quan hệ cung cầu trên thị trường, em cảm thấy em có quyền xoi mói và lựa chọn hơn.”
Lần này tới lượt cô ngông nghênh bỏ đi.
Lục Bắc Thần đứng yên tại chỗ, nhìn cô tung tăng như một con thỏ ‘nhảy’ về phòng ngủ, không nhịn được cười.
Cuối cùng, Cố Sơ lại thò đầu ra: “Thưa ông chủ, tôi thế này có được gọi là tai nạn lao động không ạ?”
Lục Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực, cười khẽ, vừa như khó xử vừa như cưng chiều: “Được, em nói được là được, trợ lý Cố vĩ đại ạ!”
***
Khi chuông cửa vang lên, Hứa Đồng vừa mới tắm xong, trên đầu vẫn còn đội một chiếc mũ chụp đầu.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, cô cọ vào cánh cửa thủy tinh, để lộ ra một gương mặt hơi tái. Bên ngoài tiếng chuông cửa chậm rãi vang lên, cực kỳ chói tai giữa đêm khuya.
Cửa kính như bị ai tạt mực lên vậy, đen thùi lùi. Ánh trăng tối nay rất tối, đến cả sao cũng lác đác. Không thấy ánh sáng, không thấy người, cửa sổ của hàng xóm hai bên trái phải cũng đen kịt, giống như từng đôi mắt đang ẩn mình trong bóng đêm, yên lặng quan sát mọi thứ.
Cảm giác này rất không thoải mái, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Đồng nhớ lại con đường về nhà hôm nay cũng vậy. Bình thường xe cộ đông đúc cả con đường Trường An, hôm nay thông thoáng vô cùng, xe ít đến đáng thương. Tới khu Tam Hoàn, càng giống như cả đường đều là đèn xanh. Đèn sàn nhà ngoài phòng khách có bật, thứ ánh sáng u tối, từng chiếc đèn phát ra những tiếng rẹt rẹt.
Cô rất sợ một giây nữa thôi đèn sẽ tắt.
Men theo ánh sáng, Hứa Đồng vô thức nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường. Mới có 12 giờ đêm, bình thường đây là con đường không đêm, lại có những người hàng xóm thích náo nhiệt, sao bỗng nhiên không có động tĩnh gì vậy?
Đèn ở cửa ra vào chưa bật, chỉ có chút ánh sáng trong phòng khách hắt lên cánh cửa. Cô đứng đó hỏi một tiếng xem đó là ai.
Không có ai trả lời nhưng chuông cửa thì vẫn inh ỏi đều đều.
Hứa Đồng đi tới trước, trong lòng rõ ràng là sợ hãi nhưng tay vẫn thò ra không theo kiểm soát, đặt lên tay nắm cửa. Lúc này tiếng chuông đột ngột ngưng lặng. Cô cứng người, nghe thấy cả tiếng thở của mình, nặng nề, gấp gáp.
Trái tim treo ngược trong cổ họng, chèn đến khó chịu.
Bỗng nhiên, tiếng chuông lại vang lên.
Khiến cô hoảng sợ run lẩy bẩy.
Trong một đêm khuya tĩnh mịch thế này, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch, thình thịch, bên tai là những tiếng ong ong không dứt.
Hứa Đồng cuộn chặt tay lại, sau đó lấy hết dũng khí mở cửa ra.
Bên ngoài tối đến đáng sợ nhưng lại có một chiếc mặt nạ trắng bệch treo giữa không trung. Hứa Đồng suýt nữa kinh hãi tới mức tim ngừng đập. Cô đột ngột trợn tròn hai mắt, hoảng sợ hỏi: “Anh là ai?”
Lúc hét lên câu này, tầm mắt cô cũng đã quen dần với bóng tối. Đó đâu phải một chiếc mặt nạ? Ngoài cửa có một người đang đứng với bộ trang phục đen kín người, còn khoác một chiếc áo cũng màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ như con rối. Vì quá tối thế nên thoạt nhìn chỉ có thể thấy mặt nạ của người này.
Nhìn tiếp xuống dưới, một bàn tay khô héo thò ra từ trong lớp áo khoác, xách một cây đèn xanh.
Cây đèn xanh dán giấy, không sáng.
Không có ai trả lời câu hỏi của Hứa Đồng. Người ngoài cửa nhìn cô, gương mặt cực kỳ hung tợn.
Da đầu Hứa Đồng như sắp bùng nổ tới nơi. Cô nhìn người này, nhớ tới một thứ y hệt, chính là người giấy trong linh đường. Phản ứng đầu tiên của cô là đóng cửa lại vậy mà động tác của người ấy lại nhanh hơn, bất thình lình rút từ trong người ra một con dao sắc nhọn, đâm về phía Hứa Đồng. Trong không khí sượt qua tia sáng bóng loáng mà lạnh lẽo của lưỡi dao…
~Hết chương 175~
Cô cảm thấy, anh sẽ giận.
Chí ít thì sắc mặt cũng sẽ thay đổi.
Nhưng điều ngoại dự kiến là Lục Bắc Thần vẫn điềm nhiên như không, thậm chí ấn đường còn không nhíu lấy một cái. “Người đàn ông trong bức tranh mặc vest, Bắc Thâm trước giờ không thích mặc Âu phục.”
Lần này anh chủ động đề cập tới Bắc Thâm, khiến lòng Cố Sơ hơi lảo đảo. Cô ngước nhìn anh, bỗng chốc không biết nên nói gì. Lục Bắc Thần đặt đũa xuống, có lẽ cũng ngang dạ rồi bèn rút một tờ giấy ăn ra lau miệng, động tác vô cùng tao nhã.
“Hay chính em cũng quên mất mình vẽ gì rồi?”
Cố Sơ nghe ra sự chuyển ý trong lời nói của anh. Rất rõ ràng, cái tên ‘Bắc Thâm’ chỉ là một vật tham chiếu anh mang ra để phân biệt, anh hoàn toàn không muốn thảo luận với cô chủ đề Bắc Thâm vào lúc này. Thế là cô cũng lựa gió bẻ buồm, quan tâm tới chủ đề tiếp theo.
“Em đâu có vẽ anh mặc áo vest.”
Nghe xong, Lục Bắc Thần nở nụ cười với hàm ý sâu xa: “Thế trong bức tranh của em, anh mặc gì?”
Lúc này Cố Sơ mới ý thức được mình bị anh dẫn xuống hố rồi. Cô trừng mắt, đứng dậy ra khỏi phòng ăn. Lục lọi một hồi cô mới tìm ra bức chân dung đã được giấu kỹ. Cô mở chiếc hộp, từ từ trải bức chân dung ra, sau khi nhìn thì quả thực đã câm nín.
Nếu chỉ nhìn những đường nét của một bên mặt, thì ngay bản thân cô cũng hoảng hốt, không biết rốt cuộc là Lục Bắc Thâm hay Lục Bắc Thần, nhưng tiếp tục nhìn thì cô đã rõ nguyên nhân Lục Bắc Thần không giận dữ. Dưới ánh đèn đường bên ô cửa sổ đứng, người đàn ông đứng sững ấy có gương mặt nghiêng tuấn tú trong bộ vest thẳng tắp.
Cô lại vẽ Lục Bắc Thần mà bản thân hoàn toàn không nhận ra.
Nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt, rồi sắp xếp lại tâm trạng của bản thân khi vẽ tranh hôm đó, vừa bí bách lại muốn khóc, có lẽ liên quan đến thời tiết hôm đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thực là có liên quan tới người trong tranh. Cô nhớ tới dáng vẻ của anh, một mình lẻ loi đối diện với đêm dài cô quạnh, bóng hình tuy thẳng tắp nhưng ẩn giấu một vẻ lạnh lùng, cô độc vô cùng vô tận. Đây chính là anh mà. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cô sẽ cho rằng là Bắc Thâm, nhưng đôi mắt ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh tới đáng sợ, dùng sự xa cách, dùng vẻ lạnh nhạt để giấu đi nỗi đau tận đáy lòng.
Cô rất hiếm khi nhìn thấy tâm trạng này trong ánh mắt Bắc Thâm, không phải không có, chỉ là không thường gặp.
Người cô vẽ là Lục Bắc Thần, suy nghĩ này khiến cô cực kỳ kinh ngạc.
Đang mải nghĩ thì bức tranh trong tay bị rút mất: “Giấu đồ quả nhiên là tuyệt chiêu của phụ nữ.”
“Này…”
Lục Bắc Thần giơ ngón tay mảnh khảnh lên, ra hiệu cho cô im lặng. Cố Sơ ngẩn người, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, bèn dỏng tai lên nghe.
“Có thời gian thì vẽ thêm cho anh một bức, tốt nhất là đừng u sầu thế này.” Nói rồi, anh nhanh gọn cuộn bức tranh lại, đút trở lại ống tranh: “Đương nhiên, em cũng có thể vẽ anh không mặc quần áo, anh sẽ dành ra đủ thời gian để làm người mẫu của em.”
“Bảnh chọe.” Cố Sơ mãi mãi không thể khắc phục được khuyết điểm da mặt quá mỏng.
Lục Bắc Thần bật cười, ngông nghênh bỏ đi.
Đương nhiên, bức tranh đó đã bị anh cất vào vali một cách đầy hợp lý.
Cố Sơ muốn đoạt lại, đúng lúc này di động vang lên. Cầm máy lên xem, là hình dì đang nhấp nháy, như một lá bùa đòi mạng vậy. Tâm trạng vui vẻ bỗng chốc tan biến, thậm chí bắt đầu tụt xuống. Cô nhận máy, chất giọng hào sảng đầu kia lại bắt đầu.
“Khi nào quay về Quỳnh Châu?”
Đáng lẽ là về rồi. Hạ Môn vốn dĩ là nơi cô tới để kết thúc một chuyện tình cảm. Ai ngờ Lục Bắc Thần xuất hiện, nơi này đã trở nên khác biệt.
“Con… tạm thời không về nữa.”
“Vẫn chưa chơi chán?” Sầm Vân có vẻ không vui: “Bây giờ con không còn là trẻ con nữa, đừng có ra ngoài chơi bời không có điểm dừng như thế, mau chóng về nhà tìm công việc, đi làm. À còn nữa, có một cô thường ngày chơi thân với dì, con trai du học trở về rồi, khi nào con quay về thì hai đứa gặp mặt.”
Cố Sơ cảm thấy nhức đầu vô cùng, vừa định lên tiếng thì eo bỗng bị siết chặt, người đàn ông từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Làm cô giật nảy mình, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Lục Bắc Thần.
“Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa. Quỳnh Châu không như Thượng Hải mà có cả đống các cô 25 tuổi còn chưa lấy chồng sinh con đâu. Giờ con thành gái ế rồi có biết chưa?” Sầm Vân huyên thuyên không ngừng.
Mấy lời này sắp mọc rễ trong tai Cố Sơ rồi. Trước đây dì hay cằn nhằn Hứa Đồng, bây giờ Hứa Đồng tận thủ đô xa xôi, cô liền thành vật hy sinh. Chắc chẳng bao lâu nữa, Tư Tư cũng trở thành đối tượng chịu trận rồi.
Người đàn ông sau lưng thu chặt tay lại, sống lưng cô dựa sát vào ngực anh, như có một ngọn lửa từ sau lưng liếm tới tận trái tim.
Tai phải cô nghe điện thoại, gò má anh cọ vào vành tai trái của cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Nói với dì là em có bạn trai rồi.”
Hơi thở của anh men theo tai trái truyền vào tận tim cô. Khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy lông măng khắp người mở rộng ra, ngứa ngáy cứ thế chạy tới tận bụng dưới, rồi lại bị hơi thở nam tính của người đàn ông thiêu cháy. Sầm Vân đầu kia vẫn chưa dừng lại.
Người đàn ông ôm cô vào lòng đang cọ sát vành tai cô, bờ môi mỏng thấm cả nhiệt độ.
“Dì ạ.” Giọng Cố Sơ khe khẽ nhưng đã dũng cảm cắt đứt mấy lời như tụng kinh của đối phương.
“Sao? Con đừng có nói với dì con không đi xem mặt đấy.”
“Vâng, con sẽ không đi xem mặt đâu.”
“Cái gì?”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu, cũng nhìn cô đầy hứng thú.
Cô không nhìn anh nhưng tâm tư thì vô cùng sáng tỏ, tuy rằng ngượng ngùng trong việc biểu đạt một số chuyện.
“Con… có bạn trai rồi.”
“Hả?”
“Còn nữa, dì, con không quay về Quỳnh Châu nữa.”
“Hả?”
“Con quyết định ở lại Thượng Hải làm việc.”
“Hả?”
“À… cứ vậy đi. Có thời gian con sẽ giải thích tiếp với dì.” Cố Sơ nói xong toàn bộ vội vàng ngắt máy, sau đó thông minh tắt nguồn.
Một giây sau, cả người cô bị Lục Bắc Thần xoay ngược lại. Anh mỉm cười hỏi: “Bạn trai của em là ai?”
Cố Sơ mím môi, đút di động vào trong túi quần, từ tốn nói: “Không biết.”
Lục Bắc Thần nhướng mày.
“Chẳng phải ban nãy anh gợi ý cho em sao? Quả nhiên là một ý tưởng hay.” Cô ngẩng cao cằm, cười tươi rói.
Lục Bắc Thần đặt hai tay lên vai cô, hơi dùng sức một chút: “Cô bé, phí tư vấn của anh đắt lắm đấy.”
“Em đâu có nhờ vả anh nghĩ cách giúp em.” Cố Sơ chiếm ưu thế.
Rõ ràng nếu vô lý cũng cố ngụy biện vài phần, Lục Bắc Thần không phải đối thủ của Cố Sơ. Anh há hốc miệng, lại nói: “Em ở lại Thượng Hải làm việc cho ai?”
Cố Sơ giơ một đầu ngón tay ra, chọc mấy cái lên ngực anh: “Cho anh đấy.”
Nụ cười bên bờ môi người đàn ông càng thêm đậm.
Ngay sau đó Cố Sơ nói tiếp: “Em suy nghĩ rất kỹ rồi. Tiền lương và phúc lợi của anh đều hậu hĩnh. Con người thì, tuy có hơi khó chiều một chút nhưng được cái chỉ số diện mạo đủ cao, bình thường làm việc mệt mỏi, cái mặt của anh cũng có thể giúp tâm tình sảng khoái.”
“Dám trêu ghẹo sếp thế hả?” Lời cô nói kỳ thực anh rất thích nghe.
Cố Sơ nhịn cười: “Sếp ở đâu mà chả có nhưng trợ lý tốt thì ngàn vàng khó kiếm. Xem xét quan hệ cung cầu trên thị trường, em cảm thấy em có quyền xoi mói và lựa chọn hơn.”
Lần này tới lượt cô ngông nghênh bỏ đi.
Lục Bắc Thần đứng yên tại chỗ, nhìn cô tung tăng như một con thỏ ‘nhảy’ về phòng ngủ, không nhịn được cười.
Cuối cùng, Cố Sơ lại thò đầu ra: “Thưa ông chủ, tôi thế này có được gọi là tai nạn lao động không ạ?”
Lục Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực, cười khẽ, vừa như khó xử vừa như cưng chiều: “Được, em nói được là được, trợ lý Cố vĩ đại ạ!”
***
Khi chuông cửa vang lên, Hứa Đồng vừa mới tắm xong, trên đầu vẫn còn đội một chiếc mũ chụp đầu.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, cô cọ vào cánh cửa thủy tinh, để lộ ra một gương mặt hơi tái. Bên ngoài tiếng chuông cửa chậm rãi vang lên, cực kỳ chói tai giữa đêm khuya.
Cửa kính như bị ai tạt mực lên vậy, đen thùi lùi. Ánh trăng tối nay rất tối, đến cả sao cũng lác đác. Không thấy ánh sáng, không thấy người, cửa sổ của hàng xóm hai bên trái phải cũng đen kịt, giống như từng đôi mắt đang ẩn mình trong bóng đêm, yên lặng quan sát mọi thứ.
Cảm giác này rất không thoải mái, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Đồng nhớ lại con đường về nhà hôm nay cũng vậy. Bình thường xe cộ đông đúc cả con đường Trường An, hôm nay thông thoáng vô cùng, xe ít đến đáng thương. Tới khu Tam Hoàn, càng giống như cả đường đều là đèn xanh. Đèn sàn nhà ngoài phòng khách có bật, thứ ánh sáng u tối, từng chiếc đèn phát ra những tiếng rẹt rẹt.
Cô rất sợ một giây nữa thôi đèn sẽ tắt.
Men theo ánh sáng, Hứa Đồng vô thức nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường. Mới có 12 giờ đêm, bình thường đây là con đường không đêm, lại có những người hàng xóm thích náo nhiệt, sao bỗng nhiên không có động tĩnh gì vậy?
Đèn ở cửa ra vào chưa bật, chỉ có chút ánh sáng trong phòng khách hắt lên cánh cửa. Cô đứng đó hỏi một tiếng xem đó là ai.
Không có ai trả lời nhưng chuông cửa thì vẫn inh ỏi đều đều.
Hứa Đồng đi tới trước, trong lòng rõ ràng là sợ hãi nhưng tay vẫn thò ra không theo kiểm soát, đặt lên tay nắm cửa. Lúc này tiếng chuông đột ngột ngưng lặng. Cô cứng người, nghe thấy cả tiếng thở của mình, nặng nề, gấp gáp.
Trái tim treo ngược trong cổ họng, chèn đến khó chịu.
Bỗng nhiên, tiếng chuông lại vang lên.
Khiến cô hoảng sợ run lẩy bẩy.
Trong một đêm khuya tĩnh mịch thế này, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch, thình thịch, bên tai là những tiếng ong ong không dứt.
Hứa Đồng cuộn chặt tay lại, sau đó lấy hết dũng khí mở cửa ra.
Bên ngoài tối đến đáng sợ nhưng lại có một chiếc mặt nạ trắng bệch treo giữa không trung. Hứa Đồng suýt nữa kinh hãi tới mức tim ngừng đập. Cô đột ngột trợn tròn hai mắt, hoảng sợ hỏi: “Anh là ai?”
Lúc hét lên câu này, tầm mắt cô cũng đã quen dần với bóng tối. Đó đâu phải một chiếc mặt nạ? Ngoài cửa có một người đang đứng với bộ trang phục đen kín người, còn khoác một chiếc áo cũng màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ như con rối. Vì quá tối thế nên thoạt nhìn chỉ có thể thấy mặt nạ của người này.
Nhìn tiếp xuống dưới, một bàn tay khô héo thò ra từ trong lớp áo khoác, xách một cây đèn xanh.
Cây đèn xanh dán giấy, không sáng.
Không có ai trả lời câu hỏi của Hứa Đồng. Người ngoài cửa nhìn cô, gương mặt cực kỳ hung tợn.
Da đầu Hứa Đồng như sắp bùng nổ tới nơi. Cô nhìn người này, nhớ tới một thứ y hệt, chính là người giấy trong linh đường. Phản ứng đầu tiên của cô là đóng cửa lại vậy mà động tác của người ấy lại nhanh hơn, bất thình lình rút từ trong người ra một con dao sắc nhọn, đâm về phía Hứa Đồng. Trong không khí sượt qua tia sáng bóng loáng mà lạnh lẽo của lưỡi dao…
~Hết chương 175~
Bình luận truyện