Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 186: Tới trước ‘cứu giá’
Hứa Đồng nhận ra cô rất sợ hãi, lúc này cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu. Chị ấy nhẹ nhàng ôm lấy Cố Sơ, vỗ về: Không sao rồi. Lúc ấy Cố Sơ mới hoàn hồn lại nhưng ngón tay vẫn còn run lẩy bẩy.
Hai người họ đứng người quầng sáng.
Sáng hơn hẳn rồi, Hứa Đồng mới cảm thấy mình vừa sống lại.
Cô tin rằng có lẽ sẽ nhanh chóng có người tới đón bọn họ. Trong điện thoại, giọng Lục Bắc Thần rất bình tĩnh, sau khi hỏi rõ ràng vị trí họ đang đứng, anh liền trầm tĩnh nói một câu: Được, hai người cứ đứng yên ở đó, đừng đi đâu. Thêm nữa, giúp tôi an ủi Sơ Sơ.
Lục Bắc Thần trước giờ là một người rất quả cảm, về điểm này Hứa Đồng biết rõ, chỉ có điều từ trước tới nay chưa được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, nhưng thường nghe Niên Bách Ngạn nhắc tới những tài lẻ của anh. Trong suy nghĩ của Hứa Đồng, Lục Bắc Thần giống như một người sống ở một thế giới khác, lĩnh vực của anh khiến người ta cảm thấy thần bí mà những trí tuệ anh thể hiện dưới lĩnh vực này lại càng khiến mọi người ngợi khen không ngớt. Hứa Đồng cũng được coi là một người đã gặp nhiều sóng to gió lớn, nhưng nói thật lòng cô vẫn cảm thấy sùng bái một số người hoặc một số việc, ví dụ như vị pháp y quyền uy Lục Bắc Thần.
Lần này, tuy chỉ qua điện thoại nhưng cũng có thể khiến Hứa Đồng nhận ra bản lĩnh làm gì chắc nấy của người đàn ông này. Chỉ vài lời ít ỏi, sự điềm tĩnh và chín chắn của anh đã được bộc lộ trọn vẹn. Chỉ có điều, câu nói cuối cùng mạnh mẽ hơn vài phần. Rõ ràng anh biết cô là chị họ của Cố Sơ, là người thân, vậy mà vẫn dùng khẩu khí giống như dặn dò để nhấn mạnh sự quan tâm tới Cố Sơ, có thể nhận ra anh có ý muốn trở thành người thân thiết nhất của Cố Sơ.
Cuộc điện thoại này rốt cuộc cũng khiến Hứa Đồng an tâm.
Quả không sai, chẳng mấy chốc một chiếc ô tô đã đi tới.
Là xe cảnh sát.
Đèn xe nổi bần bật.
Sau khi cửa xe được hạ xuống, Cố Sơ kinh ngạc thốt lên: “La Trì? Sao lại là anh?”
La Trì bước xuống xe.
Bộ cảnh phục trên người càng tôn lên vẻ đĩnh đạc, mạnh mẽ của anh ấy. Anh ấy cười với Cố Sơ, hàm răng trắng bóng sáng lên dưới ánh đèn đường.
“Điện thoại của giáo sư Lục sao tôi dám chậm trễ. Với bản lĩnh của cậu ấy, chỉ một nhát dao là có thể giải phẫu tôi, còn không chuyển hướng.”
Cố Sơ không nhịn được cười.
Cô thầm nghĩ Lục Bắc Thần cũng coi như tâm lý, lúc này cắt cử một người quen tới còn tốt hơn là đối mặt với một người xa lạ không chút biểu cảm. La Trì trong bộ cảnh phục còn mang cho người ta cảm giác an toàn, cộng thêm việc cả hai đã quen biết, sự sợ hãi vừa nảy sinh ban nãy cũng nhanh chóng tan biến hết.
“Đây là chị họ của tôi, Hứa Đồng.” Cố Sơ giới thiệu hai người với nhau: “Anh ấy là cảnh sát La Trì.”
Hai người bắt tay chào hỏi.
La Trì mở cửa xe cho họ. Khi đi ngang qua Alley, anh ấy lại dừng xe.
“La Trì, anh định làm gì vậy?” Qua lớp kính chắn gió, từ xa Cố Sơ đã có thể nhìn thấy tòa nhà cũ đen xì xì đó, sống lưng lại lạnh toát.
La Trì tắt máy, quay đầu nhìn Cố Sơ: “Tôi xuống xem tình hình thế nào.”
“Hả…”
“Tháng nào các cô cũng nộp tiền thuế nuôi sống đám công bộc chúng tôi, tôi cũng phải làm chút chuyện chứ, nếu không để các cô bỏ tiền phí hoài rồi.” La Trì cười ha ha: “Hai người ngồi trên xe đợi, ở đây an toàn, hai người không sao đâu.”
Cố Sơ nuốt nước bọt, gật đầu: “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Rồi cô lại nhìn về phía khu nhà tăm tối, tim đập thình thịch.
Đống đổ vỡ của chậu hoa vẫn còn nằm nguyên dưới đất, trong bóng tối, La Trì giẫm phải một cành hoa. Anh ngồi xổm xuống, nhặt nó lên xem, khô cong không một chiếc lá, chỉ bẻ nhẹ một cái, cành hoa khô đã ‘rắc’ một tiếng rồi đứt rời. Anh lại nhặt một vài vụn đất trên mảnh vỡ của chậu hoa dưới đất lên, xoa xoa lên ngón tay, đám đất đó trở thành tro bụi, rơi lả tả.
La Trì đứng dậy, nhìn lên trên từ chỗ chậu hoa rơi xuống.
Dây leo che kín gờ cửa sổ, ô nhỏ duy nhất còn sót lại thật sự rất giống mắt người, trầm mặc trong đêm tối.
Anh lại tỉ mỉ nhìn xem trên mặt đất liệu có lưu lại vết bánh xe nào không, tiếc là không có bất kỳ phát hiện gì.
Mười mấy phút trước, anh nhận được cú điện thoại từ nước ngoài của Lục Bắc Thần. Trong điện thoại, giọng cậu ấy cực kỳ nghiêm nghị, kể lại chuyện Cố Sơ và chị họ của cô ấy, Hứa Đồng gặp phải, tuy không nói nhiều nhưng La Trì cũng có thể đoán ra sự cảnh giác của cậu ấy. Điều này không lạ, làm ngành của họ, kinh nghiệm công việc bao năm sớm đã rèn luyện ra một chiếc mũi còn thính hơn sói.
La Trì đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại lấy di động ra, chuyển sang chế độ chụp đêm, chụp một bức ảnh. Lo Cố Sơ sợ hãi, anh vội vàng quay lại xe.
Họ đưa Hứa Đồng trở về khách sạn trước, Cố Sơ muốn ở lại với chị ấy nhưng bị từ chối.
Cố Sơ cũng biết Hứa Đồng trước giờ có thói quen sống một mình nên cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng mọi chuyện đồng thời xảy ra ở Alley khiến Cố Sơ nghĩ tới còn rùng mình, Hứa Đồng chỉ vỗ về, nói rằng có thể chỉ là sự cố ngoài ý muốn nhưng Cố Sơ vẫn chẳng thể yên tâm.
La Trì suy nghĩ chu toàn, lập tức gọi điện thoại gọi hai vệ sỹ lúc trước đi theo sát Lục Bắc Thần tới, đứng ngoài cửa phòng bảo vệ cho sự an toàn của Hứa Đồng. Rõ ràng Hứa Đồng không thoải mái chấp nhận việc sắp xếp này. Cố Sơ suy nghĩ cho sự an toàn của chị ấy, nói hết thiệt hơn mới thuyết phục được chị ấy.
Trên đường đưa Cố Sơ về nhà, La Trì an ủi cô: “Yên tâm đi, hai người đó đều làm vệ sỹ lâu năm rồi, kinh nghiệm phong phú, chị họ cô nhất định không sao đâu.”
Tâm lý hoang mang của Cố Sơ hơi yên tâm hơn đôi chút. Cô gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền, chuyện của giáo sư Lục chính là chuyện của tôi. Bây giờ cô và giáo sư Lục lại là quan hệ đó, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, đừng ngại.” La Trì thoải mái nói.
Cố Sơ nghe thấy câu này có chút kỳ quặc: “Anh nói gì thế, cái gì mà bây giờ tôi và giáo sư Lục là loại quan hệ đó?”
La Trì lập tức chữa lại: “Ý của tôi là bây giờ cô chẳng phải trợ lý của giáo sư Lục sao?” Sau đó, anh ấy lại cười hì hì.
Nụ cười của anh ấy càng khiến Cố Sơ không tự nhiên, cô hắng giọng: “Vậy thì anh phải nói rõ ràng chứ, nói một nửa giấu một nửa làm gì?”
“Theo như tôi được biết, điều kiện của giáo sư Lục đối với trợ lý rất nghiêm ngặt, cũng rất kén chọn sự chuyên nghiệp của họ, làm gì có thời gian cho trợ lý học tập chứ? Là kiểu lấy về phải lập tức làm nhiệm vụ ngay.” La Trì đánh tay lái, tốc độ xe rất vững vàng: “Cô xem mình đi, vừa chưa có kiến thức chuyên ngành pháp y, vừa chưa được nhận chức rèn luyện ở nhà xác, giáo sư Lục rộng lượng đặc cách cho cô làm trợ lý của cậu ấy, ý nghĩa không hề đơn giản.”
Đương nhiên là Cố Sơ biết ý nghĩa không đơn giản nhưng vẫn giả ngây giả ngô: “Tôi ít nhiều gì cũng học y, đừng làm như tôi dốt đặc cán mai vậy, có gì mà ý nghĩa không đơn giản chứ.”
La Trì cười ha ha: “Học y là cô chữa cho người sống, giáo sư Lục tiếp xúc với người chết, giống nhau được sao? Bản thân cô cũng biết rõ giáo sư Lục tuyển một trợ lý chẳng hiểu gì về nghề như cô thì chứng tỏ phải tận tay chỉ dạy, chẳng phải ý nghĩa đã thay đổi sao? Người dạy dỗ, bảo ban cô gọi là thầy, là sư phụ. Trên danh nghĩa cô là trợ lý của cậu ấy thực tế lại giống một học trò nhỏ hơn. Tình yêu thầy trò…”
Anh ấy cố tình kéo dài giọng.
Cố Sơ trừng mắt: “La Trì, anh không dám trêu chọc giáo sư Lục thế là chĩa nòng súng về phía tôi phải không?”
“Nói thật, đúng là tôi cũng khiếp cậu ấy.” La Trì cười nói: “Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, có bao nhiêu người muốn làm trợ lý của cậu ấy, kết quả lại nhận cô. Nhưng cô cũng dũng mãnh lắm, lại dám viết đơn xin nghỉ việc, cô không biết đâu, sau khi đọc xong bức thư của cô, cả người cậu ấy cứ như mất hồn ấy.”
Nhớ lại cảnh tượng mà Lâm Gia Duyệt nói, trái tim Cố Sơ lại nhói đau.
“Cơ mà rốt cuộc là cô đã viết gì? Lại có thể khiến đại pháp y cao siêu họ Lục của chúng ta mất hết chừng mực?” La Trì vô cùng hóng hớt.
Cố Sơ nghiêng người nhìn anh ấy: “Anh đang làm cảnh sát thẩm vấn hay làm ký giả phỏng vấn?”
“Tôi hỏi chút không được sao?”
“Nếu anh lấy thân phận cảnh sát để hỏi, tôi có quyền giữ im lặng. Còn nếu anh hỏi với tư cách phóng viên giải trí tìm scandal thì tôi càng có lý do để né tránh không trả lời.” Cố Sơ cười đáp.
La Trì thở dài: “Thầy nào trò nấy, cô nhóc này càng ngày càng không dễ lừa.”
Cố Sơ mím môi cười khẽ.
Nhưng hình ảnh trong đầu sớm đã quay trở về ngày cô viết bức thư ấy.
Cô rất kiên quyết, một lòng muốn bỏ đi bèn đã viết bức thư từ biệt.
Lâm Gia Duyệt thức tỉnh cô thế nên trên đường trở về cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện, cảm thấy chắc chắn phải viết một lá thư vừa lan man vừa lê thê. Tình cảm trong lòng cô hỗn loạn, câu chữ đương nhiên cũng không thể rành mạch. Nhưng khi cầm bút lên, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Ngàn vạn lời muốn nói bỗng đóng băng lại trong khoảnh khắc, như một mặt sông vẫn còn đang cuồn cuộn chảy, một trận đại hàn đột ngột ập tới, dòng nước xiết ấy bỗng kết thành băng. Cô đã ngồi trước bức thư đến hai, ba tiếng đồng hồ, cuối cùng lại chỉ viết tạm mấy câu.
Cô viết: Tại em quên mất anh không phải Bắc Thâm, xin lỗi, em đi đây.
Không tràng giang đại hải, mảnh giấy bỗng trở nên trống trải hệt như tâm trạng của cô.
Chỉ có điều, Cố Sơ không nghĩ rằng anh lại tới Hạ Môn, hơn nữa còn cứu cô đang thảm hại trong cơn bão. Anh cứ đến một cách tự nhiên như thế, rồi lại tự nhiên ôm cô vào lòng, sau đó nói với cô rằng có anh ở đây, không phải sợ gì hết.
Tới tận bây giờ, Lục Bắc Thần vẫn im bặt về bức thư đó giống như anh chưa từng nhận được nó vậy.
Còn cô cũng không nhắc lại, cũng đồng ý tiếp tục ở bên anh làm trợ lý một cách hết sức tự nhiên.
Đơn xin nghỉ việc của cô trở nên tầm thường tới mức có thể tảng lờ.
Thật kỳ lạ.
Có lẽ người với người đến với nhau vốn không quá phức tạp, tình cảm nam nữ lại càng tự nhiên hơn. Hoặc có lẽ cả cô và anh đều trải qua đau thương thế nên mới đối mặt với mất mát một cách bình thản chứ không điên rồ.
Cố Sơ thích cảm giác này.
Như một dòng sông phẳng lặng chậm rãi trôi đi, như ánh nắng ngày đông lặng lẽ chiếu rọi, như nụ hoa đầu xuân từ từ bung nở, như những hạt mưa bụi vô thanh thấm vào mọi vật. Khi con người ta tỉnh lại thì rễ tình đã đâm sâu.
Nghĩ tới đây, khóe môi Cố Sơ bất chợt cong lên, trong đầu, trong tim toàn là hình ảnh Lục Bắc Thần.
“Trở lại chuyện của chị họ cô đi.” La Trì cũng biết cô đã trở thành con mèo tương tư bèn nghiêm túc trở lại: “Theo tình hình mà tôi quan sát được, có người đã bám theo chị cô rồi.”
~Hết chương 186~
Hai người họ đứng người quầng sáng.
Sáng hơn hẳn rồi, Hứa Đồng mới cảm thấy mình vừa sống lại.
Cô tin rằng có lẽ sẽ nhanh chóng có người tới đón bọn họ. Trong điện thoại, giọng Lục Bắc Thần rất bình tĩnh, sau khi hỏi rõ ràng vị trí họ đang đứng, anh liền trầm tĩnh nói một câu: Được, hai người cứ đứng yên ở đó, đừng đi đâu. Thêm nữa, giúp tôi an ủi Sơ Sơ.
Lục Bắc Thần trước giờ là một người rất quả cảm, về điểm này Hứa Đồng biết rõ, chỉ có điều từ trước tới nay chưa được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, nhưng thường nghe Niên Bách Ngạn nhắc tới những tài lẻ của anh. Trong suy nghĩ của Hứa Đồng, Lục Bắc Thần giống như một người sống ở một thế giới khác, lĩnh vực của anh khiến người ta cảm thấy thần bí mà những trí tuệ anh thể hiện dưới lĩnh vực này lại càng khiến mọi người ngợi khen không ngớt. Hứa Đồng cũng được coi là một người đã gặp nhiều sóng to gió lớn, nhưng nói thật lòng cô vẫn cảm thấy sùng bái một số người hoặc một số việc, ví dụ như vị pháp y quyền uy Lục Bắc Thần.
Lần này, tuy chỉ qua điện thoại nhưng cũng có thể khiến Hứa Đồng nhận ra bản lĩnh làm gì chắc nấy của người đàn ông này. Chỉ vài lời ít ỏi, sự điềm tĩnh và chín chắn của anh đã được bộc lộ trọn vẹn. Chỉ có điều, câu nói cuối cùng mạnh mẽ hơn vài phần. Rõ ràng anh biết cô là chị họ của Cố Sơ, là người thân, vậy mà vẫn dùng khẩu khí giống như dặn dò để nhấn mạnh sự quan tâm tới Cố Sơ, có thể nhận ra anh có ý muốn trở thành người thân thiết nhất của Cố Sơ.
Cuộc điện thoại này rốt cuộc cũng khiến Hứa Đồng an tâm.
Quả không sai, chẳng mấy chốc một chiếc ô tô đã đi tới.
Là xe cảnh sát.
Đèn xe nổi bần bật.
Sau khi cửa xe được hạ xuống, Cố Sơ kinh ngạc thốt lên: “La Trì? Sao lại là anh?”
La Trì bước xuống xe.
Bộ cảnh phục trên người càng tôn lên vẻ đĩnh đạc, mạnh mẽ của anh ấy. Anh ấy cười với Cố Sơ, hàm răng trắng bóng sáng lên dưới ánh đèn đường.
“Điện thoại của giáo sư Lục sao tôi dám chậm trễ. Với bản lĩnh của cậu ấy, chỉ một nhát dao là có thể giải phẫu tôi, còn không chuyển hướng.”
Cố Sơ không nhịn được cười.
Cô thầm nghĩ Lục Bắc Thần cũng coi như tâm lý, lúc này cắt cử một người quen tới còn tốt hơn là đối mặt với một người xa lạ không chút biểu cảm. La Trì trong bộ cảnh phục còn mang cho người ta cảm giác an toàn, cộng thêm việc cả hai đã quen biết, sự sợ hãi vừa nảy sinh ban nãy cũng nhanh chóng tan biến hết.
“Đây là chị họ của tôi, Hứa Đồng.” Cố Sơ giới thiệu hai người với nhau: “Anh ấy là cảnh sát La Trì.”
Hai người bắt tay chào hỏi.
La Trì mở cửa xe cho họ. Khi đi ngang qua Alley, anh ấy lại dừng xe.
“La Trì, anh định làm gì vậy?” Qua lớp kính chắn gió, từ xa Cố Sơ đã có thể nhìn thấy tòa nhà cũ đen xì xì đó, sống lưng lại lạnh toát.
La Trì tắt máy, quay đầu nhìn Cố Sơ: “Tôi xuống xem tình hình thế nào.”
“Hả…”
“Tháng nào các cô cũng nộp tiền thuế nuôi sống đám công bộc chúng tôi, tôi cũng phải làm chút chuyện chứ, nếu không để các cô bỏ tiền phí hoài rồi.” La Trì cười ha ha: “Hai người ngồi trên xe đợi, ở đây an toàn, hai người không sao đâu.”
Cố Sơ nuốt nước bọt, gật đầu: “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Rồi cô lại nhìn về phía khu nhà tăm tối, tim đập thình thịch.
Đống đổ vỡ của chậu hoa vẫn còn nằm nguyên dưới đất, trong bóng tối, La Trì giẫm phải một cành hoa. Anh ngồi xổm xuống, nhặt nó lên xem, khô cong không một chiếc lá, chỉ bẻ nhẹ một cái, cành hoa khô đã ‘rắc’ một tiếng rồi đứt rời. Anh lại nhặt một vài vụn đất trên mảnh vỡ của chậu hoa dưới đất lên, xoa xoa lên ngón tay, đám đất đó trở thành tro bụi, rơi lả tả.
La Trì đứng dậy, nhìn lên trên từ chỗ chậu hoa rơi xuống.
Dây leo che kín gờ cửa sổ, ô nhỏ duy nhất còn sót lại thật sự rất giống mắt người, trầm mặc trong đêm tối.
Anh lại tỉ mỉ nhìn xem trên mặt đất liệu có lưu lại vết bánh xe nào không, tiếc là không có bất kỳ phát hiện gì.
Mười mấy phút trước, anh nhận được cú điện thoại từ nước ngoài của Lục Bắc Thần. Trong điện thoại, giọng cậu ấy cực kỳ nghiêm nghị, kể lại chuyện Cố Sơ và chị họ của cô ấy, Hứa Đồng gặp phải, tuy không nói nhiều nhưng La Trì cũng có thể đoán ra sự cảnh giác của cậu ấy. Điều này không lạ, làm ngành của họ, kinh nghiệm công việc bao năm sớm đã rèn luyện ra một chiếc mũi còn thính hơn sói.
La Trì đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại lấy di động ra, chuyển sang chế độ chụp đêm, chụp một bức ảnh. Lo Cố Sơ sợ hãi, anh vội vàng quay lại xe.
Họ đưa Hứa Đồng trở về khách sạn trước, Cố Sơ muốn ở lại với chị ấy nhưng bị từ chối.
Cố Sơ cũng biết Hứa Đồng trước giờ có thói quen sống một mình nên cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng mọi chuyện đồng thời xảy ra ở Alley khiến Cố Sơ nghĩ tới còn rùng mình, Hứa Đồng chỉ vỗ về, nói rằng có thể chỉ là sự cố ngoài ý muốn nhưng Cố Sơ vẫn chẳng thể yên tâm.
La Trì suy nghĩ chu toàn, lập tức gọi điện thoại gọi hai vệ sỹ lúc trước đi theo sát Lục Bắc Thần tới, đứng ngoài cửa phòng bảo vệ cho sự an toàn của Hứa Đồng. Rõ ràng Hứa Đồng không thoải mái chấp nhận việc sắp xếp này. Cố Sơ suy nghĩ cho sự an toàn của chị ấy, nói hết thiệt hơn mới thuyết phục được chị ấy.
Trên đường đưa Cố Sơ về nhà, La Trì an ủi cô: “Yên tâm đi, hai người đó đều làm vệ sỹ lâu năm rồi, kinh nghiệm phong phú, chị họ cô nhất định không sao đâu.”
Tâm lý hoang mang của Cố Sơ hơi yên tâm hơn đôi chút. Cô gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền, chuyện của giáo sư Lục chính là chuyện của tôi. Bây giờ cô và giáo sư Lục lại là quan hệ đó, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, đừng ngại.” La Trì thoải mái nói.
Cố Sơ nghe thấy câu này có chút kỳ quặc: “Anh nói gì thế, cái gì mà bây giờ tôi và giáo sư Lục là loại quan hệ đó?”
La Trì lập tức chữa lại: “Ý của tôi là bây giờ cô chẳng phải trợ lý của giáo sư Lục sao?” Sau đó, anh ấy lại cười hì hì.
Nụ cười của anh ấy càng khiến Cố Sơ không tự nhiên, cô hắng giọng: “Vậy thì anh phải nói rõ ràng chứ, nói một nửa giấu một nửa làm gì?”
“Theo như tôi được biết, điều kiện của giáo sư Lục đối với trợ lý rất nghiêm ngặt, cũng rất kén chọn sự chuyên nghiệp của họ, làm gì có thời gian cho trợ lý học tập chứ? Là kiểu lấy về phải lập tức làm nhiệm vụ ngay.” La Trì đánh tay lái, tốc độ xe rất vững vàng: “Cô xem mình đi, vừa chưa có kiến thức chuyên ngành pháp y, vừa chưa được nhận chức rèn luyện ở nhà xác, giáo sư Lục rộng lượng đặc cách cho cô làm trợ lý của cậu ấy, ý nghĩa không hề đơn giản.”
Đương nhiên là Cố Sơ biết ý nghĩa không đơn giản nhưng vẫn giả ngây giả ngô: “Tôi ít nhiều gì cũng học y, đừng làm như tôi dốt đặc cán mai vậy, có gì mà ý nghĩa không đơn giản chứ.”
La Trì cười ha ha: “Học y là cô chữa cho người sống, giáo sư Lục tiếp xúc với người chết, giống nhau được sao? Bản thân cô cũng biết rõ giáo sư Lục tuyển một trợ lý chẳng hiểu gì về nghề như cô thì chứng tỏ phải tận tay chỉ dạy, chẳng phải ý nghĩa đã thay đổi sao? Người dạy dỗ, bảo ban cô gọi là thầy, là sư phụ. Trên danh nghĩa cô là trợ lý của cậu ấy thực tế lại giống một học trò nhỏ hơn. Tình yêu thầy trò…”
Anh ấy cố tình kéo dài giọng.
Cố Sơ trừng mắt: “La Trì, anh không dám trêu chọc giáo sư Lục thế là chĩa nòng súng về phía tôi phải không?”
“Nói thật, đúng là tôi cũng khiếp cậu ấy.” La Trì cười nói: “Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, có bao nhiêu người muốn làm trợ lý của cậu ấy, kết quả lại nhận cô. Nhưng cô cũng dũng mãnh lắm, lại dám viết đơn xin nghỉ việc, cô không biết đâu, sau khi đọc xong bức thư của cô, cả người cậu ấy cứ như mất hồn ấy.”
Nhớ lại cảnh tượng mà Lâm Gia Duyệt nói, trái tim Cố Sơ lại nhói đau.
“Cơ mà rốt cuộc là cô đã viết gì? Lại có thể khiến đại pháp y cao siêu họ Lục của chúng ta mất hết chừng mực?” La Trì vô cùng hóng hớt.
Cố Sơ nghiêng người nhìn anh ấy: “Anh đang làm cảnh sát thẩm vấn hay làm ký giả phỏng vấn?”
“Tôi hỏi chút không được sao?”
“Nếu anh lấy thân phận cảnh sát để hỏi, tôi có quyền giữ im lặng. Còn nếu anh hỏi với tư cách phóng viên giải trí tìm scandal thì tôi càng có lý do để né tránh không trả lời.” Cố Sơ cười đáp.
La Trì thở dài: “Thầy nào trò nấy, cô nhóc này càng ngày càng không dễ lừa.”
Cố Sơ mím môi cười khẽ.
Nhưng hình ảnh trong đầu sớm đã quay trở về ngày cô viết bức thư ấy.
Cô rất kiên quyết, một lòng muốn bỏ đi bèn đã viết bức thư từ biệt.
Lâm Gia Duyệt thức tỉnh cô thế nên trên đường trở về cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện, cảm thấy chắc chắn phải viết một lá thư vừa lan man vừa lê thê. Tình cảm trong lòng cô hỗn loạn, câu chữ đương nhiên cũng không thể rành mạch. Nhưng khi cầm bút lên, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Ngàn vạn lời muốn nói bỗng đóng băng lại trong khoảnh khắc, như một mặt sông vẫn còn đang cuồn cuộn chảy, một trận đại hàn đột ngột ập tới, dòng nước xiết ấy bỗng kết thành băng. Cô đã ngồi trước bức thư đến hai, ba tiếng đồng hồ, cuối cùng lại chỉ viết tạm mấy câu.
Cô viết: Tại em quên mất anh không phải Bắc Thâm, xin lỗi, em đi đây.
Không tràng giang đại hải, mảnh giấy bỗng trở nên trống trải hệt như tâm trạng của cô.
Chỉ có điều, Cố Sơ không nghĩ rằng anh lại tới Hạ Môn, hơn nữa còn cứu cô đang thảm hại trong cơn bão. Anh cứ đến một cách tự nhiên như thế, rồi lại tự nhiên ôm cô vào lòng, sau đó nói với cô rằng có anh ở đây, không phải sợ gì hết.
Tới tận bây giờ, Lục Bắc Thần vẫn im bặt về bức thư đó giống như anh chưa từng nhận được nó vậy.
Còn cô cũng không nhắc lại, cũng đồng ý tiếp tục ở bên anh làm trợ lý một cách hết sức tự nhiên.
Đơn xin nghỉ việc của cô trở nên tầm thường tới mức có thể tảng lờ.
Thật kỳ lạ.
Có lẽ người với người đến với nhau vốn không quá phức tạp, tình cảm nam nữ lại càng tự nhiên hơn. Hoặc có lẽ cả cô và anh đều trải qua đau thương thế nên mới đối mặt với mất mát một cách bình thản chứ không điên rồ.
Cố Sơ thích cảm giác này.
Như một dòng sông phẳng lặng chậm rãi trôi đi, như ánh nắng ngày đông lặng lẽ chiếu rọi, như nụ hoa đầu xuân từ từ bung nở, như những hạt mưa bụi vô thanh thấm vào mọi vật. Khi con người ta tỉnh lại thì rễ tình đã đâm sâu.
Nghĩ tới đây, khóe môi Cố Sơ bất chợt cong lên, trong đầu, trong tim toàn là hình ảnh Lục Bắc Thần.
“Trở lại chuyện của chị họ cô đi.” La Trì cũng biết cô đã trở thành con mèo tương tư bèn nghiêm túc trở lại: “Theo tình hình mà tôi quan sát được, có người đã bám theo chị cô rồi.”
~Hết chương 186~
Bình luận truyện