Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 187: Một vị chua chua
Đầu óc Cố Sơ lập tức tỉnh táo trở lại, kiên quyết nhổ bản thân ra khỏi cảm giác si mê Lục Bắc Thần, quay đầu nhìn La Trì và hỏi: “Ban nãy anh phát hiện ra gì đó rồi, phải không?”
“Con ngõ hẹp như vậy, xe đi vào chỉ có tiến thẳng, không bao giờ nghĩ tới chuyện lùi lại, có thể thấy chiếc xe đó nhằm vào hai người.” Nét mặt La Trì có vẻ trầm tư: “Ngoài ra, tôi đã quan sát qua chậu hoa đó, cây bên trong đều đã chết khô cả, cành hoa vừa bẻ đã gãy, lớp đất cũng vừa vê là đã thành bụi, có thể nhận ra ít nhất phải trên nửa năm rồi không có người dọn dẹp rồi. Khu nhà đó sắp bị tháo dỡ rồi, nghe nói các chủ hộ bên trong nửa năm trước đã lần lượt dọn đi. Nhìn mức độ thiếu nước trong chậu hoa thì căn phòng đó cũng đã bỏ hoang từ lâu rồi, sao bồn hoa lại vô duyên vô cớ rơi xuống được? Chắc chắn là có người cố tình.”
Cố Sơ càng nghe càng cảm thấy sởn gai ốc: “Vậy sao lại đoán định có người nhằm vào chị họ của tôi? Lẽ nào không thể là có người muốn hại tôi sao?”
“Khả năng có người muốn hại cô đương nhiên rất lớn, nhưng chưa phải bây giờ.”
“Thế là ý gì?”
“Bây giờ bên ngoài còn chưa biết tới cô, cũng không biết cô chính là điểm yếu có thể kìm hãm được Lục Bắc Thần, thế nên có thể nói người muốn hại cô tới bây giờ chưa xuất hiện.” La Trì tiến hành phân tích cực kỳ ‘không phúc hậu’: “Cô đã ở Thượng Hải một khoảng thời gian rồi mà vẫn không sao, sao chị họ cô vừa tới là có chuyện?”
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng, Cố Sơ bừng tỉnh ngộ.
Chỉ là, nghe lời ấy của La Trì, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Cô không muốn trở thành điểm yếu của Lục Bắc Thần. Nếu có thể, cô càng muốn trở thành đôi cánh của anh. Nếu cả đời này anh đã được định sẵn là một vị thần tài năng thì cô cũng tuyệt đối không làm kẻ liên lụy tới anh, cô sẽ dốc hết sức mình để có thể như hổ thêm cánh.
“Nhưng mà chị họ tôi làm việc rất có chừng mực, sao có thể gây hấn với ai?”
La Trì trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi cảm thấy có lẽ chị họ cô còn chuyện gì giấu cô.”
Cố Sơ ngẩn người.
“Chắc… không thể nào đâu.”
La Trì quay đầu nhìn cô: “Cô có thể bảo đảm biết rõ mọi chuyện của cô ấy không?”
Câu hỏi này khiến Cố Sơ nghẹn lời.
“Dĩ nhiên, đây chỉ là phân tích bước đầu của tôi.”
Lòng Cố Sơ rối bời: “Vậy chị ấy liệu có gặp nguy hiểm không?”
“Có vệ sỹ mà.”
Nói thì nói vậy, nhưng Cố Sơ vẫn cảm thấy bất an.
Khi trở về nhà, Cố Sơ lại gọi điện cho Hứa Đồng, thấy chị ấy không có gì bất thường mới yên tâm hơn chút. Cuộc gọi vừa kết thúc, điện thoại của Lục Bắc Thần đã tới, rất kịp thời, xem ra La Trì đã ‘báo cáo’ hành trình cho anh, thế nên anh biết rất rõ giờ cô về nhà.
“La Trì nói chị họ em có lẽ đã giấu giếm một số tình hình, nhưng em không đồng tình lắm với quan điểm của anh ấy.”
Sau khi nghe thấy giọng anh, Cố Sơ cũng mặc kệ bên kia đang là mấy giờ, sốt sắng miêu tả lại cho anh tình huống tối nay gặp phải, sau đó còn nói lại với anh suy luận của La Trì.
Lục Bắc Thần nghe xong bèn nói: “Sơ Sơ, em phải biết bất kỳ ai cũng đều có bí mật.”
“Ý anh là anh cũng đồng tình với quan điểm của La Trì?”
“Không phải là tán đồng, đó là phân tích sơ bộ có được trước mắt.” Lục Bắc Thần kiên nhẫn ‘chỉ dạy’: “Em cũng là người đã trải qua một vụ án rồi, nên hiểu có rất nhiều chuyện không thể đi theo tình cảm.”
Cố Sơ thở dài nặng nề, cuộn người nằm lên sofa.
“Sơ Sơ?” Lục Bắc Thần gọi.
“Ừm, em nghe đây.” Cô buồn buồn.
Bên kia nhận ra tâm trạng của cô không vui bèn cười khẽ: “Cố gắng tự chăm sóc bản thân, đừng để anh lo lắng.”
“Ừm.” Cố Sơ điều chỉnh lại tư thế: “Bên anh sao rồi?”
“Không cần lo.”
Đối với chuyện quỹ tài chính, Cố Sơ đương nhiên lực bất tòng tâm, chỉ còn nước lo lắng, thế nên một câu ‘không cần lo’ của Lục Bắc Thần chẳng thể khiến cô yên tâm hơn. Cô khẽ lẩm bẩm: “Vậy có phải rất lâu nữa anh mới quay về không?”
“Nhớ anh à?” Anh cười hỏi.
“Em không nói thế.”
“Nếu em nói một câu, anh sẽ lập tức quay về.” Anh hạ giọng.
Đây là một lời dụ dỗ cực hiệu quả, cũng là mong ước trong lòng cô. Cô chần chừ giây lát rồi hỏi: “Thật không?”
“Thật mà.” Anh đáp không hề do dự.
Cố Sơ có nhỏ tuổi cỡ nào, dại dột cỡ nào cũng không ngốc nghếch tới mức làm đá ngáng đường anh. Cô nắm chặt tay lại, cứ thế đè nén khao khát tận sâu trong lòng xuống, khẽ đáp: “Em chẳng thèm nhớ anh.”
“Câu này khiến anh thấy thất bại quá.”
Cố Sơ cười khẽ nhưng chỉ có nói như vậy, làm như vậy cô mới yên tâm.
Đầu kia, Lục Bắc Thần còn đang định nói gì đó thì một giọng nói ngọt ngào vọng vào: “Vic…”
Rồi đột ngột ngưng bặt.
Có lẽ vì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Tuy chỉ có một tiếng nhưng Cố Sơ bên này nghe rất rõ ràng, một chút gượng gạo lan ra khắp lồng ngực. Cô hỏi: “Là Ngư Khương à?”
Nhưng trong lòng thì đã rõ ràng, chính là Ngư Khương.
Mà Lục Bắc Thần cũng không giấu cô, đáp một tiếng ‘ừ’. Cô nghe thấy, bèn cảm thấy không thoải mái nữa, khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi nói: “Vậy anh làm việc đi.”
“Nghỉ sớm đi.” Lục Bắc Thần cũng không giải thích gì, giọng điệu vẫn rất dịu dàng: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Sau khi ngắt máy, Cố Sơ liền bò ra ghế, nằm im bất động, khắp đầu đều là tiếng ‘Vic’ đó của Ngư Khương, trong lòng càng lúc càng cảm thấy chua xót. Nếu không có Ngư Khương nhắc nhở, cô đã sớm quên Lục Bắc Thần còn có cái tên tiếng Anh mà cái tên tiếng Anh này dường như đã trở thành độc quyền của Ngư Khương. Mỗi khi cô ấy gọi Bắc Thần một tiếng, Cố Sơ lại thấy bực bội một lần.
Cô chưa tiếp xúc quá nhiều với những bạn bè thân thiết của Bắc Thần, cho dù là La Trì cũng không thân mật gọi anh là Bắc Thần, đa phần La Trì và mọi người đều tôn trọng gọi anh một tiếng ‘giáo sư Lục’. Thế nên cô cảm thấy người có thể gần gũi với Bắc Thần chỉ có một mình cô thôi, một tiếng ‘Bắc Thần’ là đủ để chứng minh sự đặc biệt của cô trong lòng anh.
Thế mà Ngư Khương lại dùng một danh xưng khác để chứng minh sự đặc biệt của mình, điều này khiến Cố Sơ rất không vui.
Nhớ lại cảnh tượng hôm ấy khi Ngư Khương kéo vali rời khỏi nhà xác đã ôm Lục Bắc Thần, ánh mắt còn dịu dàng và tinh tế.
Cố Sơ không muốn thừa nhận điều gì đó vì yêu một người đàn ông xuất sắc vốn dĩ là một chuyện khổ sở, cô bắt buộc phải đạp bằng từng tình địch phía trước như đánh boss vậy, ví dụ như Lâm Gia Duyệt.
Bây giờ cô lại phải đề phòng Ngư Khương sao?
Họ đều là những cô gái tốt, mà cô thật lòng không muốn sống mệt mỏi như vậy…
***
Lục Bắc Thần đợi cho Cố Sơ cúp điện thoại trước rồi mới bỏ di động xuống, ngước mắt nhìn về phía Ngư Khương. Ngư Khương cười hì hì với anh: “Là cô gái nhỏ xinh xắn đó sao?”
Anh gật đầu.
Ngư Khương khoa trương nhướng mày: “Tôi còn chưa nói tên mà, làm sao anh biết tôi ám chỉ ai?”
“Sự thật chứng minh, cô ấy quả thực là cô gái xinh xắn.”
“Như vậy không công bằng.” Ngư Khương nhún vai: “Thế giới rộng lớn như vậy, cô ấy không thể là người xinh đẹp nhất.”
Lục Bắc Thần tựa lưng vào ghế, nói nhẹ tênh: “Cô đã từng nghe một câu thành ngữ của người Trung Quốc chưa? “Nhược Thủy ba ngàn thước, chỉ cần một gáo nước”.”*
*Lấy từ tích truyện Phật tổ hỏi một người: “Trong mắt thế tục, ngươi có tiền, có thế, có một người vợ yêu thương ngươi, vì sao ngươi vẫn không vui vẻ?” Người kia đáp: “Chính vì vậy con mới không biết lựa chọn thế nào.” Phật tổ cười nói: “Để ta kể cho người một câu chuyện.” Có một hôm, một du khách vì khát một ngụm nước mà chết, Phật tổ thương hại, ban một dòng sông tới trước mặt người ấy nhưng người này không uống một ngụm. Phật tổ tò mò, hỏi nguyên do. Người đó đáp: Nước hồ quá nhiều, còn cái bụng của con thì quá nhỏ, nếu đã không thể uống cạn nó trong một hơi thà không uống ngụm nào. Nói tới đây, Phật tổ nở nụ cười rạng rỡ, nói với người không vui kia: “Ngươi hãy nhớ, trong cuộc đời có thể ngươi sẽ gặp rất nhiều thứ tốt đẹp nhưng chỉ cần dốc sức nắm giữ một trong số đó là đủ rồi. Nhược Thủy ba ngàn thước, chỉ cần một gáo nước.”
Ngư Khương nghe xong hơi choáng váng: “Không hiểu.”
Lục Bắc Thần cũng biết vốn kiến thức Trung văn ít ỏi của cô ấy nên cũng chẳng giải thích nhiều thêm, bèn hỏi: “Chloe tới rồi sao?”
“Đây chỉ là một việc.” Ngư Khương chỉ vào chiếc điện thoại bàn: “Lúc anh tới hội tài chính, anh cả anh, Lục Đông Thâm, đã gọi máy bàn tới, có trời biết, có lẽ anh ấy không gọi được vào di động của anh.”
“Sau đó?”
“Sau đó tôi chỉ còn cách nhận máy giúp anh, anh ấy đang đợi anh gọi lại.”
“Được, tôi biết rồi.” Lục Bắc Thần đứng dậy.
“Bao nhiêu năm nay anh vẫn liên lạc với Mr.Chloe, rốt cuộc định làm gì?” Ngư Khương nghi hoặc.
Trải nghiệm cuộc đời của Chloe phong phú có tiếng. Anh ta làm lính từ lúc trẻ, sau đó cùng anh trai với thành tích cũng cực kỳ xuất sắc, Sexton, gia nhập FBI. Nhưng chưa được mấy năm, Chloe lại rời khỏi FBI, gia nhập lực lượng Delta*, khiến mọi người rất sửng sốt. Nhưng trong một lần tác chiến, chân anh ta đã bị thương nặng, không thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ nên lại rời khỏi biệt đội. Anh trai anh ta vốn dĩ muốn kéo anh ta quay trở lại FBI nhưng tính Chloe bướng bỉnh, đã từ chối đề nghị của Sexton, tự mình mở một văn phòng thám tử tư cho tới tận bây giờ.
Sở dĩ Ngư Khương nghi hoặc là vì Lục Bắc Thần trước giờ có hợp tác mật thiết với FBI, theo lý mà nói nếu có chuyện gì sẽ trực tiếp liên hệ với Sexton, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn qua lại với Chloe, chắc chắn bên trong có chuyện gì không thể tiết lộ.
*Biệt đội Lực lượng Đặc biệt số 1-Delta (1st Special Forces Operational Detachment-Delta-1st SFOD-D) là một trong những đơn vị Sứ mệnh Đặc biệt (Special Mission Units) và là đơn vị chống khủng bố số một của Hoa Kỳ.
Đương nhiên, cô ấy cũng không hy vọng Lục Bắc Thần giải tỏa nỗi băn khoăn này cho cô ấy. Nếu Lục Bắc Thần muốn nói, không đến mức kín miệng lâu như vậy. Quả không sai, Lục Bắc Thần đích thực không trả lời cô, sau khi cảm ơn một tiếng bèn rời khỏi phòng làm việc…
***
Ngoài phòng khách, Chloe đang nhàn nhã hút xì gà, thấy Lục Bắc Thần bước vào lập tức đứng dậy, dang rộng vòng tay: “Lu, lâu lắm không gặp!”
Lục Bắc Thần né tránh sự nhiệt tình của cậu ta. Tuy rằng ở nước ngoài lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn không thích quá thân thiết và nhiệt tình với mọi người. Anh lẳng lặng gạt cánh tay của Chloe ra, giơ tay: “Mời ngồi.”
Chloe đã sớm quen với thái độ hành xử của anh, nhún vai ngồi xuống, nhìn xung quanh: “Mới có nửa năm không tới mà phòng thực nghiệm của cậu lại mở rộng diện tích rồi. Nhìn cái phòng tiếp khách này mà xem. Lu, cậu định tổ chức giải bóng đá nào ở đây à? Ở đây to hơn chỗ tớ quá nhiều rồi.”
Nếu ai lần đầu gặp Chloe, tuyệt đối sẽ không ngờ được cậu ta lại có trải nghiệm cuộc đời phong phú đến vậy. Cậu ta là một anh chàng đẹp trai, nói chính xác là một mỹ nam như bước ra từ truyện tranh, cả về vóc dáng và ngoại hình đều có thể sánh ngang với Lục Bắc Thần. Theo như cậu ta nói, trên người cậu ta trộn lẫn huyết thống của năm quốc gia, đây là một chuyện mà cậu ta thường xuyên lấy ra để dương dương tự đắc. Cậu ta sở hữu một đôi mắt xanh biếc, các cô gái bên cạnh liếc nhìn đều đỏ mặt tía tai.
“Nói đi, điều tra thế nào rồi?” Lục Bắc Thần không đoái hoài tới cử chỉ và biểu cảm khoa trương của cậu ta, đi thẳng vào chuyện chính.
~Hết chương 187~
“Con ngõ hẹp như vậy, xe đi vào chỉ có tiến thẳng, không bao giờ nghĩ tới chuyện lùi lại, có thể thấy chiếc xe đó nhằm vào hai người.” Nét mặt La Trì có vẻ trầm tư: “Ngoài ra, tôi đã quan sát qua chậu hoa đó, cây bên trong đều đã chết khô cả, cành hoa vừa bẻ đã gãy, lớp đất cũng vừa vê là đã thành bụi, có thể nhận ra ít nhất phải trên nửa năm rồi không có người dọn dẹp rồi. Khu nhà đó sắp bị tháo dỡ rồi, nghe nói các chủ hộ bên trong nửa năm trước đã lần lượt dọn đi. Nhìn mức độ thiếu nước trong chậu hoa thì căn phòng đó cũng đã bỏ hoang từ lâu rồi, sao bồn hoa lại vô duyên vô cớ rơi xuống được? Chắc chắn là có người cố tình.”
Cố Sơ càng nghe càng cảm thấy sởn gai ốc: “Vậy sao lại đoán định có người nhằm vào chị họ của tôi? Lẽ nào không thể là có người muốn hại tôi sao?”
“Khả năng có người muốn hại cô đương nhiên rất lớn, nhưng chưa phải bây giờ.”
“Thế là ý gì?”
“Bây giờ bên ngoài còn chưa biết tới cô, cũng không biết cô chính là điểm yếu có thể kìm hãm được Lục Bắc Thần, thế nên có thể nói người muốn hại cô tới bây giờ chưa xuất hiện.” La Trì tiến hành phân tích cực kỳ ‘không phúc hậu’: “Cô đã ở Thượng Hải một khoảng thời gian rồi mà vẫn không sao, sao chị họ cô vừa tới là có chuyện?”
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng, Cố Sơ bừng tỉnh ngộ.
Chỉ là, nghe lời ấy của La Trì, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Cô không muốn trở thành điểm yếu của Lục Bắc Thần. Nếu có thể, cô càng muốn trở thành đôi cánh của anh. Nếu cả đời này anh đã được định sẵn là một vị thần tài năng thì cô cũng tuyệt đối không làm kẻ liên lụy tới anh, cô sẽ dốc hết sức mình để có thể như hổ thêm cánh.
“Nhưng mà chị họ tôi làm việc rất có chừng mực, sao có thể gây hấn với ai?”
La Trì trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi cảm thấy có lẽ chị họ cô còn chuyện gì giấu cô.”
Cố Sơ ngẩn người.
“Chắc… không thể nào đâu.”
La Trì quay đầu nhìn cô: “Cô có thể bảo đảm biết rõ mọi chuyện của cô ấy không?”
Câu hỏi này khiến Cố Sơ nghẹn lời.
“Dĩ nhiên, đây chỉ là phân tích bước đầu của tôi.”
Lòng Cố Sơ rối bời: “Vậy chị ấy liệu có gặp nguy hiểm không?”
“Có vệ sỹ mà.”
Nói thì nói vậy, nhưng Cố Sơ vẫn cảm thấy bất an.
Khi trở về nhà, Cố Sơ lại gọi điện cho Hứa Đồng, thấy chị ấy không có gì bất thường mới yên tâm hơn chút. Cuộc gọi vừa kết thúc, điện thoại của Lục Bắc Thần đã tới, rất kịp thời, xem ra La Trì đã ‘báo cáo’ hành trình cho anh, thế nên anh biết rất rõ giờ cô về nhà.
“La Trì nói chị họ em có lẽ đã giấu giếm một số tình hình, nhưng em không đồng tình lắm với quan điểm của anh ấy.”
Sau khi nghe thấy giọng anh, Cố Sơ cũng mặc kệ bên kia đang là mấy giờ, sốt sắng miêu tả lại cho anh tình huống tối nay gặp phải, sau đó còn nói lại với anh suy luận của La Trì.
Lục Bắc Thần nghe xong bèn nói: “Sơ Sơ, em phải biết bất kỳ ai cũng đều có bí mật.”
“Ý anh là anh cũng đồng tình với quan điểm của La Trì?”
“Không phải là tán đồng, đó là phân tích sơ bộ có được trước mắt.” Lục Bắc Thần kiên nhẫn ‘chỉ dạy’: “Em cũng là người đã trải qua một vụ án rồi, nên hiểu có rất nhiều chuyện không thể đi theo tình cảm.”
Cố Sơ thở dài nặng nề, cuộn người nằm lên sofa.
“Sơ Sơ?” Lục Bắc Thần gọi.
“Ừm, em nghe đây.” Cô buồn buồn.
Bên kia nhận ra tâm trạng của cô không vui bèn cười khẽ: “Cố gắng tự chăm sóc bản thân, đừng để anh lo lắng.”
“Ừm.” Cố Sơ điều chỉnh lại tư thế: “Bên anh sao rồi?”
“Không cần lo.”
Đối với chuyện quỹ tài chính, Cố Sơ đương nhiên lực bất tòng tâm, chỉ còn nước lo lắng, thế nên một câu ‘không cần lo’ của Lục Bắc Thần chẳng thể khiến cô yên tâm hơn. Cô khẽ lẩm bẩm: “Vậy có phải rất lâu nữa anh mới quay về không?”
“Nhớ anh à?” Anh cười hỏi.
“Em không nói thế.”
“Nếu em nói một câu, anh sẽ lập tức quay về.” Anh hạ giọng.
Đây là một lời dụ dỗ cực hiệu quả, cũng là mong ước trong lòng cô. Cô chần chừ giây lát rồi hỏi: “Thật không?”
“Thật mà.” Anh đáp không hề do dự.
Cố Sơ có nhỏ tuổi cỡ nào, dại dột cỡ nào cũng không ngốc nghếch tới mức làm đá ngáng đường anh. Cô nắm chặt tay lại, cứ thế đè nén khao khát tận sâu trong lòng xuống, khẽ đáp: “Em chẳng thèm nhớ anh.”
“Câu này khiến anh thấy thất bại quá.”
Cố Sơ cười khẽ nhưng chỉ có nói như vậy, làm như vậy cô mới yên tâm.
Đầu kia, Lục Bắc Thần còn đang định nói gì đó thì một giọng nói ngọt ngào vọng vào: “Vic…”
Rồi đột ngột ngưng bặt.
Có lẽ vì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Tuy chỉ có một tiếng nhưng Cố Sơ bên này nghe rất rõ ràng, một chút gượng gạo lan ra khắp lồng ngực. Cô hỏi: “Là Ngư Khương à?”
Nhưng trong lòng thì đã rõ ràng, chính là Ngư Khương.
Mà Lục Bắc Thần cũng không giấu cô, đáp một tiếng ‘ừ’. Cô nghe thấy, bèn cảm thấy không thoải mái nữa, khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi nói: “Vậy anh làm việc đi.”
“Nghỉ sớm đi.” Lục Bắc Thần cũng không giải thích gì, giọng điệu vẫn rất dịu dàng: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Sau khi ngắt máy, Cố Sơ liền bò ra ghế, nằm im bất động, khắp đầu đều là tiếng ‘Vic’ đó của Ngư Khương, trong lòng càng lúc càng cảm thấy chua xót. Nếu không có Ngư Khương nhắc nhở, cô đã sớm quên Lục Bắc Thần còn có cái tên tiếng Anh mà cái tên tiếng Anh này dường như đã trở thành độc quyền của Ngư Khương. Mỗi khi cô ấy gọi Bắc Thần một tiếng, Cố Sơ lại thấy bực bội một lần.
Cô chưa tiếp xúc quá nhiều với những bạn bè thân thiết của Bắc Thần, cho dù là La Trì cũng không thân mật gọi anh là Bắc Thần, đa phần La Trì và mọi người đều tôn trọng gọi anh một tiếng ‘giáo sư Lục’. Thế nên cô cảm thấy người có thể gần gũi với Bắc Thần chỉ có một mình cô thôi, một tiếng ‘Bắc Thần’ là đủ để chứng minh sự đặc biệt của cô trong lòng anh.
Thế mà Ngư Khương lại dùng một danh xưng khác để chứng minh sự đặc biệt của mình, điều này khiến Cố Sơ rất không vui.
Nhớ lại cảnh tượng hôm ấy khi Ngư Khương kéo vali rời khỏi nhà xác đã ôm Lục Bắc Thần, ánh mắt còn dịu dàng và tinh tế.
Cố Sơ không muốn thừa nhận điều gì đó vì yêu một người đàn ông xuất sắc vốn dĩ là một chuyện khổ sở, cô bắt buộc phải đạp bằng từng tình địch phía trước như đánh boss vậy, ví dụ như Lâm Gia Duyệt.
Bây giờ cô lại phải đề phòng Ngư Khương sao?
Họ đều là những cô gái tốt, mà cô thật lòng không muốn sống mệt mỏi như vậy…
***
Lục Bắc Thần đợi cho Cố Sơ cúp điện thoại trước rồi mới bỏ di động xuống, ngước mắt nhìn về phía Ngư Khương. Ngư Khương cười hì hì với anh: “Là cô gái nhỏ xinh xắn đó sao?”
Anh gật đầu.
Ngư Khương khoa trương nhướng mày: “Tôi còn chưa nói tên mà, làm sao anh biết tôi ám chỉ ai?”
“Sự thật chứng minh, cô ấy quả thực là cô gái xinh xắn.”
“Như vậy không công bằng.” Ngư Khương nhún vai: “Thế giới rộng lớn như vậy, cô ấy không thể là người xinh đẹp nhất.”
Lục Bắc Thần tựa lưng vào ghế, nói nhẹ tênh: “Cô đã từng nghe một câu thành ngữ của người Trung Quốc chưa? “Nhược Thủy ba ngàn thước, chỉ cần một gáo nước”.”*
*Lấy từ tích truyện Phật tổ hỏi một người: “Trong mắt thế tục, ngươi có tiền, có thế, có một người vợ yêu thương ngươi, vì sao ngươi vẫn không vui vẻ?” Người kia đáp: “Chính vì vậy con mới không biết lựa chọn thế nào.” Phật tổ cười nói: “Để ta kể cho người một câu chuyện.” Có một hôm, một du khách vì khát một ngụm nước mà chết, Phật tổ thương hại, ban một dòng sông tới trước mặt người ấy nhưng người này không uống một ngụm. Phật tổ tò mò, hỏi nguyên do. Người đó đáp: Nước hồ quá nhiều, còn cái bụng của con thì quá nhỏ, nếu đã không thể uống cạn nó trong một hơi thà không uống ngụm nào. Nói tới đây, Phật tổ nở nụ cười rạng rỡ, nói với người không vui kia: “Ngươi hãy nhớ, trong cuộc đời có thể ngươi sẽ gặp rất nhiều thứ tốt đẹp nhưng chỉ cần dốc sức nắm giữ một trong số đó là đủ rồi. Nhược Thủy ba ngàn thước, chỉ cần một gáo nước.”
Ngư Khương nghe xong hơi choáng váng: “Không hiểu.”
Lục Bắc Thần cũng biết vốn kiến thức Trung văn ít ỏi của cô ấy nên cũng chẳng giải thích nhiều thêm, bèn hỏi: “Chloe tới rồi sao?”
“Đây chỉ là một việc.” Ngư Khương chỉ vào chiếc điện thoại bàn: “Lúc anh tới hội tài chính, anh cả anh, Lục Đông Thâm, đã gọi máy bàn tới, có trời biết, có lẽ anh ấy không gọi được vào di động của anh.”
“Sau đó?”
“Sau đó tôi chỉ còn cách nhận máy giúp anh, anh ấy đang đợi anh gọi lại.”
“Được, tôi biết rồi.” Lục Bắc Thần đứng dậy.
“Bao nhiêu năm nay anh vẫn liên lạc với Mr.Chloe, rốt cuộc định làm gì?” Ngư Khương nghi hoặc.
Trải nghiệm cuộc đời của Chloe phong phú có tiếng. Anh ta làm lính từ lúc trẻ, sau đó cùng anh trai với thành tích cũng cực kỳ xuất sắc, Sexton, gia nhập FBI. Nhưng chưa được mấy năm, Chloe lại rời khỏi FBI, gia nhập lực lượng Delta*, khiến mọi người rất sửng sốt. Nhưng trong một lần tác chiến, chân anh ta đã bị thương nặng, không thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ nên lại rời khỏi biệt đội. Anh trai anh ta vốn dĩ muốn kéo anh ta quay trở lại FBI nhưng tính Chloe bướng bỉnh, đã từ chối đề nghị của Sexton, tự mình mở một văn phòng thám tử tư cho tới tận bây giờ.
Sở dĩ Ngư Khương nghi hoặc là vì Lục Bắc Thần trước giờ có hợp tác mật thiết với FBI, theo lý mà nói nếu có chuyện gì sẽ trực tiếp liên hệ với Sexton, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn qua lại với Chloe, chắc chắn bên trong có chuyện gì không thể tiết lộ.
*Biệt đội Lực lượng Đặc biệt số 1-Delta (1st Special Forces Operational Detachment-Delta-1st SFOD-D) là một trong những đơn vị Sứ mệnh Đặc biệt (Special Mission Units) và là đơn vị chống khủng bố số một của Hoa Kỳ.
Đương nhiên, cô ấy cũng không hy vọng Lục Bắc Thần giải tỏa nỗi băn khoăn này cho cô ấy. Nếu Lục Bắc Thần muốn nói, không đến mức kín miệng lâu như vậy. Quả không sai, Lục Bắc Thần đích thực không trả lời cô, sau khi cảm ơn một tiếng bèn rời khỏi phòng làm việc…
***
Ngoài phòng khách, Chloe đang nhàn nhã hút xì gà, thấy Lục Bắc Thần bước vào lập tức đứng dậy, dang rộng vòng tay: “Lu, lâu lắm không gặp!”
Lục Bắc Thần né tránh sự nhiệt tình của cậu ta. Tuy rằng ở nước ngoài lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn không thích quá thân thiết và nhiệt tình với mọi người. Anh lẳng lặng gạt cánh tay của Chloe ra, giơ tay: “Mời ngồi.”
Chloe đã sớm quen với thái độ hành xử của anh, nhún vai ngồi xuống, nhìn xung quanh: “Mới có nửa năm không tới mà phòng thực nghiệm của cậu lại mở rộng diện tích rồi. Nhìn cái phòng tiếp khách này mà xem. Lu, cậu định tổ chức giải bóng đá nào ở đây à? Ở đây to hơn chỗ tớ quá nhiều rồi.”
Nếu ai lần đầu gặp Chloe, tuyệt đối sẽ không ngờ được cậu ta lại có trải nghiệm cuộc đời phong phú đến vậy. Cậu ta là một anh chàng đẹp trai, nói chính xác là một mỹ nam như bước ra từ truyện tranh, cả về vóc dáng và ngoại hình đều có thể sánh ngang với Lục Bắc Thần. Theo như cậu ta nói, trên người cậu ta trộn lẫn huyết thống của năm quốc gia, đây là một chuyện mà cậu ta thường xuyên lấy ra để dương dương tự đắc. Cậu ta sở hữu một đôi mắt xanh biếc, các cô gái bên cạnh liếc nhìn đều đỏ mặt tía tai.
“Nói đi, điều tra thế nào rồi?” Lục Bắc Thần không đoái hoài tới cử chỉ và biểu cảm khoa trương của cậu ta, đi thẳng vào chuyện chính.
~Hết chương 187~
Bình luận truyện