Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 98: 98: Vào Nhà Thôi!




Gia Ly bị mất thăng bằng, cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô vô thức duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông.

Cả người Gia Ly đang bị anh ôm giống như một đứa trẻ, đôi chân thon dài quặp chặt vào eo anh, mắt đối mắt.

Da đầu cô chợt căng thẳng, vô thức nhắm mắt lại, chóp mũi liền ngập tràn hơi thở của nhau.

Sau giây phút ngỡ ngàng, Gia Ly đỏ bừng mặt giãy giụa muốn tụt xuống nhưng eo cô lại đang bị cánh tay rắn chắc giữ lại thật chặt, mà tiếng bước chân bên ngoài lại cùng lúc cũng dồn dập vang lên.

“Chắc chắn nó chỉ ở đâu đây thôi, tìm đi.”
Gia nhắm tịt mắt, một cảm giác quen thuộc ập đến nhanh chóng lan ra toàn bộ tế bào khiến cơ thể cô bớt đi phần nào cứng ngắc.

Bỗng nhiên người đàn ông thả cô xuống, trước ánh mắt ngạc nhiên của Gia Ly, anh cởi áo vest khoác lên vai cho cô.

Chiếc áo trùng qua mông che đi phần nào bộ quần áo có chút ấn tượng của cô sau đó lại như cũ bế lên.

Lần này, gương mặt cô bị ép áp sát vào trong lòng ngực của người đàn ông.

Bên tai cô lúc này chỉ có tiếng trái tim anh đang vững vàng đập từng nhịp.

“Đừng nói gì.”
“Cạch!” Tiếng chốt cửa vang lên, Tuấn Phong ôm theo Gia Ly đường hoàng bước ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của cả đám đàn ông tay lăm lăm vũ khí.

“Cút!” Tuấn Phong lạnh giọng quát.

Ánh mắt anh sắc như lưỡi dao liếc về phía đối phương.

Đám đàn ông kinh ngạc nhìn theo, rồi gã cầm đầu cũng lấy lại phản ứng quát lên: “Phong tổng, cho dù anh có quen biết với ông chủ của đấu trường Địa Ngục này, nhưng ông ta cũng còn phải nể mặt đại ca của tôi vài phần đấy.

Cô gái này, hôm nay chúng tôi nhất định phải dẫn đi.”
Tuấn Phong nhìn gã ta bật cười, chẳng thèm đáp lại trực tiếp ôm theo Gia Ly liên tiếp tung đòn.


Tới lúc này thì cô cũng không thể giả ngu được nữa, cơ thể mềm mại linh hoạt đu bám trên người Tuấn Phong cũng ra đòn đánh trả.

Hai người tựa như một loài sinh vật cộng sinh, lần lượt hạ gục từng kẻ địch.

Tiếng rên la thi nhau vang lên trong nhà vệ sinh đánh động tới người khác.

Rất nhanh bảo vệ đã bị gọi tới, đồng thời những kẻ có liên quan cũng đã có mặt.

“Ông chủ…” Người đàn ông trung tuổi dáng người cao lớn, tư chất ngoan lệ lại đang cúi đầu xin lỗi Bá Tùng.

Ông ta chính là người quản lý Địa Ngục.

“Trật tự của thành phố cảng cũng nên thiết lập lại.” Anh ấy nhìn ông ta, bỏ lại một câu rồi khó hiểu nhìn sang hai người bên cạnh nói: “Coi như tôi thay mặt Địa Ngục mời cô một chầu để tạ lỗi, cô thấy sao?”
“Không cần, tôi không uống được rượu bia, anh có thể miễn vé vào cửa lần sau cho tôi là được rồi.” Gia Ly xua tay chối từ.

“Được!” Bá Tùng thâm ý cười nhìn sang gương mặt xám xịt của bạn mình: “Khuya rồi, để bạn tôi đưa cô về nhé!”
Gia Ly nhìn sang người đàn ông ít lời bên cạnh, nghĩ một lát rồi gật đầu.

Cả quá trình đưa cô xuống hầm lấy xe cho đến khi hỏi xong địa chỉ nhà, anh không hề nói thêm một câu nào khác, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

Gia Ly dựa vào cửa xe nhắm mắt liền an tâm ngủ.

“Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh lẩm bẩm nói, bàn tay đưa sang lưu luyến vuốt ve gò má của cô.

Xúc cảm truyền từ ngón tay chạy thẳng vào tim khiến lồng ngực anh thổn thức.

Trong mơ màng, Gia Ly nghe thấy đối phương gọi tên cô, ý thức được người này dường như có quen biết cô.

Cô hơi nghi ngờ liền hé mắt ra hỏi: “Anh quen biết tôi?”

“Kít…” Tiếng bánh xe ma sát xuống mặt đường phát ra tiếng kêu chát chúa.

Gia Ly bị lực giằng của dây an toàn lắc mạnh, đầu váng mắt hoa oán trách nhìn sang.

Cô liền bắt gặp ánh mắt của Tuấn Phong đang vô cùng bình tĩnh, mặt mày lạnh nhạt dường như không nhìn ra được cảm xúc của anh.

Tuy nhiên, đôi bàn tay đang siết chặt vô lăng lại trở thành kẻ phản bội tố cáo tất cả.

Gia Ly sửng sốt nhìn, rồi chờ đợi.

Nhưng mãi một lúc lâu sau mới thấy khóe môi anh cong lên cười giễu cợt đáp: “Không quen biết!”
Chiếc xe tiếp tục chạy trên đường khuya yên tĩnh.

Sau khi nghe người đàn ông trả lời, tự nhiên Gia Ly lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát, buồn bã dựa người vào ghế im lặng nhìn cảnh vật đang lướt qua phía ngoài.

Đầu óc cô trống rỗng không có chút thông tin nào về những tháng ngày đã qua.

Tất cả đều chỉ được nghe mẹ kể lại.

Có chuyện quen thuộc, có chuyện không.

Nhưng cảm giác quen thuộc nhất phải nói tới chính là khi ở bên cạnh người này.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.

Cô nhíu mày, duỗi tay lục tìm trong túi quần, cuối cùng lấy được di động ra, ấn nghe máy: “A lô?”
“Con đang ở đâu còn chưa về?” Giọng nói nghiêm khắc của Hải La vọng ra.

“Con gặp một người bạn, đi xem phim nên về hơi trễ ạ.” Gia Ly bịa bừa một lý do.


“Ừ, nhanh về đi.” Hải La nói thêm một câu rồi cũng ngắt cuộc gọi.

“Dẫn theo cả người đi cùng con về nhà mẹ gặp.”
Cô mở to mắt, ánh mắt mê man có chút khó hiểu: “Hả? Sao mẹ… mẹ biết?”
Nhưng trả lời cô chỉ còn lại tiếng “tút tút” khô khan.

Đột nhiên giọng nói lạnh lẽo âm trầm từ bên cạnh vang lên: “May cho bà ấy đấy!”
Gia Ly quay sang chất vấn: “Anh vừa nói cái gì?”
“Mẹ của em, bà ấy rất thức thời.”
Gia Ly cười nhạo: “Đồ nói dối, chúng ta có quen biết phải không?”
“Anh đẹp trai như thế, lại quen biết chủ nhân của Địa Ngục hẳn cũng không phải là người tầm thường, anh nói xem, trước kia anh đã theo đuổi tôi phải không?” Gia Ly híp mắt hỏi.

“Là em theo đuổi anh trước, là em đã xông vào cuộc sống của anh, buộc anh phải thay đổi, rồi… biến mất!” Tuấn Phong vẫn lái xe, bình thản nói ra lời cay đắng như là đang kể về một người khác.

Nghe vậy, trái tim Gia Ly cũng nhói lên đau đớn: “Chúng ta đã từng là gì của nhau?”
“Vợ chồng!”
Hai tiếng thiêng liêng vang lên, sắc mặt Gia Ly ngây như phỗng, một vài giây sau cô tháo dây an toàn ra, trườn người sang ôm lấy mặt người đàn ông chụt một cái hôn lên má anh.

Lần đầu tiên Tuấn Phong phát hiện ra, vợ của anh còn có bộ mặt vô liêm sỉ đến như vậy, đúng là khiến anh chưa bao giờ hết bất ngờ về cô.

Gia Ly không chút nghi ngờ lập tức nói: “Tuyệt thật! Tôi biết ngay mà, anh xem!”
Cô giơ bàn tay đeo nhẫn lên trước mặt Tuấn Phong.

“Tôi luôn mơ hồ nghĩ rằng mình có một người chồng, nhưng mẹ tôi lại chẳng nói gì.” Gia Ly bĩu môi cười châm chọc.

Tuấn Phong dừng xe lại trước địa chỉ mà cô cho, anh hít sâu một hơi, giọng điệu dần dần không còn giữ được sự kiên nhẫn: “Em đã quên anh.”
Gia Ly ôm lấy đầu mình, sắc mặt tái mét: “Xin lỗi!”
“Anh đã tìm em rất lâu, cũng đã từng tuyệt vọng.

Em là tia sáng dẫn đường cho trái tim cô đơn của anh về đúng đích, nhưng nửa đường em lại bỏ rơi nó.

Lúc ấy, anh đã nghĩ có lẽ ông trời đang muốn thử thách chúng ta.

Chỉ là, anh rất sợ hãi…” Bờ vai người đàn ông rung lên, hai dòng nước nóng hổi tràn ra khóe mắt chảy xuống gò má anh.


Từng giọt rơi xuống làm Gia Ly có chút kinh sợ không thốt lên lời.

Trong trí nhớ còn sót lại, Gia Ly chưa từng thấy một người đàn ông mạnh mẽ như thế này khóc bao giờ.

Vậy mà ngay lúc này, anh lại đang vì cô mà khóc?
Bỗng nhiên anh lại thay đổi tâm trạng, trở nên nóng giận đến run rẩy người: “Hải La đã giấu em đi.

Những ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Trí nhớ của em anh sẽ giúp em nhớ lại, buộc phải nhớ lại.”
Đôi mắt anh đỏ ngầu, sau một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nở nụ cười, cười đến vô cùng châm chọc: “Có lẽ, em… Nhưng thôi, anh sẽ khiến cho em yêu lại anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em!”
Trong xe rơi vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Cô hơi sửng sốt, trong mắt lúc này chính là hình ảnh về một người đàn ông thâm tình và đau khổ, dáng vẻ khổ sở dằn vặt lương tâm.

Cô vươn tay ra lau nước mắt trên mặt anh, trong lòng liền suy tính, một ý tưởng hoang đường hiện lên trong đầu cô: “Được!”
Tuấn Phong nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ dừng ở trên đôi mắt đẹp hơi đỏ.

Gia Ly vội giải thích: “Không phải vì em áy náy với anh, em vì bản thân mình, người đàn ông cực phẩm như anh sao có thể bỏ lỡ.”
Người đẹp nhất so với những người cô từng gặp.

Người đàn ông trước mắt quá lóa mắt, khí chất mạnh mẽ, tác phong lịch lãm, tôn quý không ai bì nổi.

Mê trai, chính là mê trai đấy.

Khóe môi Tuấn Phong nhếch lên: “Em biết những người yêu nhau thường hay làm gì không?”
“Làm gì?”
“Thân mật tiếp xúc.”
Câu nói của anh khiến trái tim cô run lên theo phản xạ liền nhìn lên.

Dưới ánh đèn xe màu vàng nhạt, gương mặt anh hiện ra lung linh như một vị thần tiên cấm dục.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên hỏi: “Tiếp xúc loại nào?”
Tuấn Phong tỏ ra thần bí cười: “Vào nhà thôi!”
Sống lưng Gia Ly cứng đờ khi nhớ tới lời dặn của mẹ khi nãy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện