Boss Trở Thành Chồng
Chương 723
Đợi Lục Sâm tắm xong, dưới sự giúp đỡ của Triệu Đào thì lại ngồi lên xe lăng, sau khi từ trong phòng tắm đi ra thì cũng phát hiện ra vấn đề giường ngủ.
Tiểu Thất ngồi trên giường, vừa gọt táo vừa nhìn hai người.
“Nhìn cái gì?”
Lục Sâm bị cô ta nhìn đến lạnh lưng, cảm thấy rằng ánh mắt của Tiểu Thất nhìn như thế nào thì ngạc nhiên thế đấy!
“Lục Sâm, hôm nay anh với Triệu Đào chen cùng phòng ngủ với nhau nha.”
Lục Sâm đột nhiên cau mày!
Bổn phận là một công tử, hoàn toàn không thể chịu đựng được ai đó chạm vào giường của mình, càng không thể nói phải ngủ cùng một người đàn ông to lớn!
Triệu Đào bước từ trong nhà vệ sinh ra, nghe thấy câu này của Tiểu Thất, anh ta biết tính khí của Lục Sâm, vội vã lắc tay với hai người, “Không cần không cần, cái đó, tôi ngủ ở trên ghế sofa của phòng bệnh là được rồi.”
Lông mày của Lục Sâm thậm chí còn tồi tệ hơn.
Anh nhìn sang chiếc ghế sofa chỉ cách giường 2 đến 3 mét, để Triệu đào ngủ ở đây cả đêm, và để anh ta với Tiểu Thất đơn độc một nam một nữ dùng chung một phòng có gì khác biệt?
Ánh mắt sắc bén của anh ta “xoạc xoạc” bắn về phía Triệu Đào.
Lục Sâm, “……”
Trong phòng ngủ cũng không để anh ta ngủ, sofa cũng không để anh ta ngủ, chẳng lẽ để anh ta trải nệm dưới đất?
Triệu Đào đau khổ nhìn Lục Sâm, “Lục Tổng à, hôm nay thời tiết rất lạnh, nếu như hôm nay trải nệm dưới đất…ngày mai tôi nhất định sẽ cảm lạnh…tôi bệnh thì không sao nhưng tôi sợ lây bệnh cho Lục Tổng….”
“Ai kêu cậu trải nệm dưới dất!” Lục Sâm cắt đứt lời anh ta, đẩy xe lăn đến bên cạnh sofa, “Hôm nay tôi ngủ chỗ sofa này! Cậu vào trong phòng ngủ ngủ!”
“Hả?”
Triệu Đào cứng đơ ở đó!
Tổng tài để anh ta ngủ trong phòng ngủ?
Triệu Đào vẫy vẫy tay, “Tổng tài, như vậy không tốt lắm!”
Tổng tài là cấp trên, anh ta là cấp dưới, làm sao có thể như vậy!
Triệu Đào vừa hạ giọng, Lục Sâm liền lướt ánh mắt lạnh lùng qua, anh hạ thấp giọng, “Làm sao, anh muốn ngủ cùng phòng với Tiểu Thất?”
Triệu Đào đột nhiên nhận ra điều đó.
Anh ta cười ngơ ngác lùi lại hai bước, “He he, không có, tổng tài, tôi thật sự không có ý đó. Vậy ngại ngủ trên sofa, tôi đi lấy chăn cho ngài!”
Nói xong, anh lướt người như bóc khói!
Cuối cùng của cuối cùng, Lục Sâm cũng ngủ trên sofa rồi, may mắn có hai chiếc ghế sofa dài, Triệu Đào ghép hai chiếc sofa lại với nhau, mặc dù sofa không lớn nhưng mà hai cái ghép lại với nhau cũng gần bằng một chiếc giường đơn rồi, Triệu Đào thật thà làm bão mẫu, giúp Lục Sâm trải ga giường, lại lấy gối cho anh ta, cuối cùng nhấc Lục Sâm từ trên xe lăn lên, để anh ta nằm trên ghế sofa!
“Tổng tài, không có chuyện của tôi nữa, tôi đi ngủ trước, ngài và Tiêu tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm.”
“Ừm!”
Triệu Đào một mạch từ trong phòng đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng lúc này lại một lần nữa chỉ còn Lục Sâm và Tiểu Thất.
“Em tắt đèn nha?”
“Ừm!”
Tiểu Thất tắt đèn phòng, trong phòng lúc này một màng tối ôm, không còn tiếng nói chuyện, cơn mưa bão dữ dội bên ngoài phát ra tiếng càng lớn hơn.
Nằm trên giường, Tiểu Thất không thể ngủ được.
Ngoại trừ lúc còn nhỏ của mình, còn rất nhỏ có ngủ chung một phòng với anh hai, sau này vào ký túc xá đại học ngủ với Tiểu Tuyền, nói trắng ra đây là lần đầu với một người trưởng thành khác giới cùng chung một phòng.
Lúc mở đèn vẫn chưa cảm nhận được, sau khi tắt đèn thì Tiểu Thất cảm thấy không thoải mái.
Cô ấy đảo qua đảo lại ngủ không được.
“Tại sao vẫn chưa ngủ?”
“Ngủ không được!” Tiểu Thất nhìn trên đâu, trong bóng tối ánh mắt rơi vào hướng Lục Sâm, “Lục Sâm, không thôi anh kể chuyện cho em nghe đi, lúc nhỏ em ngủ không được anh hai thường kể chuyện cho em nghe!”
“Em với anh trai có tình cảm tốt thế.”
Đây là lần thứ hai Tiểu Thất nghe thấy Lục Sâm có cảm giác, Tiểu Thất nghĩ đến mối quan hệ của anh ta và Lục Vĩnh Cường, không thể không thở dài và nói, “Đúng vậy, mặc dù anh trai từ nhỏ thường xuyên bắt nạt em, nhưng anh trai đối xử với em cũng khá tốt, người ta nói giữa song sinh có mối liên kết, thật ra em cũng nghĩ nó rất thần kỳ!”
Tiểu Thất nằm thẳng lên, giọng nói trộn cùng với cơn bão dữ dội, âm thanh bị kẹt trong cơn bão, cực kỳ yên tĩnh, “Em nhớ khi em còn nhỏ, có một lần em bị bệnh nặng, lúc đó em ở nhà cô, sốt đến 40 độ, anh hai đi học rồi, từ lúc em bắt đầu sốt thì anh ấy ở trong trường bắt đầu cảm thấy không thoải mái, rất thần kỳ. Nhưng lúc nhỏ em rất thích bị bệnh, chỉ cần bị bệnh là anh hai đặc biệt đối xử rất ấm áp, đặc biệt chăm sóc, haha!”
“Hai người là song sinh?”
“Đúng vậy, thai rồng phượng hoàng, anh ấy lớn hơn em vài phút, nhưng mà ông trời thật không công bằng, rõ ràng là cùng ba mẹ sinh ra, cũng là cùng bào thai nhưng tại sao anh hai lại thông tin hơn em nhiều cơ chứ, anh cũng không biết được anh ta lợi hại thế nào, lúc nhỏ đã có thể là hacker và hack máy tính của người khác, càng lớn thì càng lợi hại, cùng đi học với em, bây giờ em vẫn giữ ở năm 3 mà người ta đã nhảy cấp tốt nghiệp mấy năm còn tự mở công ty rồi….”
Tiểu Thất càng nói càng thất vọng, “Uầy, người so với người khác tức chết, Lục Sâm, anh nói em xem.”
“Anh? Cuộc sống anh rất nhàm chán, cảm giác….không có gì để nói!”
“Làm sao như vậy được!”
Mắt của Tiểu Thất đã hoạt động được trong bóng tối, đã có thể mơ hồ nhìn thấy các hình dáng của Lục Sâm, “Anh nói cho em nghe chuyện lúc nhỏ của anh đi, lần trước anh không phải nói rằng Lục Vĩnh Cường đến nhà anh sau đó thì mẹ anh đi rồi, vậy lúc nhỏ làm thế nào anh qua đây, cái người Lục Vĩnh Cường đó lớn hơn anh nhiều, có phải thường xuyên bắt nạt anh?”
Lục Sâm im lặng một lúc.
Bầu không khí có chút hơi khó xử.
Tiểu Thất phát ra một nụ cười haha, “Anh không muốn nói thì thôi….”
“Không phải, anh đang nghĩ nói như thế nào!” Lục Sâm giọng nói trầm và mạnh mẽ, “Lúc nhỏ….ba bận rộn với công việc, thông thường là anh và Lục Vĩnh Cường hai người ở nhà, ông ta thật ra cũng thường bắt nạn anh, nhưng mà người hầu trong biệt thự đều là ba mẹ anh tìm đến, cho nên vẫn chăm sóc anh nhiều hơn, họ đã thực hiện một vài báo cáo nhỏ với ba anh, sau đó có lẽ đã được dạy dỗ rồi nên Lục Vĩnh Cường không đám bắt nạt anh nữa….”
“Sau đó thì sao? Và như thế cùng nhau lại rồi?”
“Ừm!”
“Vậy….chân của anh đã xảy ra chuyện gì…”
Lục Sâm lại im lặng.
Lần này, không đợi Tiểu Thất khó xử thì Lục Sâm đã mở miệng rồi, “Là tai nạn----anh gần như có một kiểu thiên tài đặc biệt giống anh trai của em, từ nhỏ đã bắt đầu nhảy cấp, lúc 18 tuổi đã học xong tất cả các cấp, 10 năm trước….lúc anh tốt nghiệp đại học, ba quyết định giao công ty cho anh, đâu ai ngờ rằng thiên bất toại nhân nguyện, ngay lúc đó thì anh đột nhiên bị tai nạn…..khi đó nằm trên giường bệnh hai năm, 8 năm trước mới được ra khỏi giường, sau đó từ từ tự tập để dục, từ từ làm phục hồi sức khoẻ….bây giờ hai chân vẫn chưa thể di chuyển, nhưng cơ thể hồi phục bình thường rồi!”
Trong lòng Tiểu Thất chìm xuống!
Đúng lúc giao công ty cho anh ta, đúng lúc xảy ra tai nạn!
Trên đời này thật sự có sự trùng hợp như vậy?
“Vậy công ty thì sao, lúc đó công ty giải quyết thế nào?”
Trong bóng tối!
Tiểu Thất nghe thấy Lục Sâm cười một tiếng rất rõ ràng, “Ông ta chỉ có hai người con trai, người con trai như anh không thể trông cậy vào rồi, đương nhiên là giao công ty cho Lục Vĩnh Cường rồi!”
Tiểu Thất ngồi trên giường, vừa gọt táo vừa nhìn hai người.
“Nhìn cái gì?”
Lục Sâm bị cô ta nhìn đến lạnh lưng, cảm thấy rằng ánh mắt của Tiểu Thất nhìn như thế nào thì ngạc nhiên thế đấy!
“Lục Sâm, hôm nay anh với Triệu Đào chen cùng phòng ngủ với nhau nha.”
Lục Sâm đột nhiên cau mày!
Bổn phận là một công tử, hoàn toàn không thể chịu đựng được ai đó chạm vào giường của mình, càng không thể nói phải ngủ cùng một người đàn ông to lớn!
Triệu Đào bước từ trong nhà vệ sinh ra, nghe thấy câu này của Tiểu Thất, anh ta biết tính khí của Lục Sâm, vội vã lắc tay với hai người, “Không cần không cần, cái đó, tôi ngủ ở trên ghế sofa của phòng bệnh là được rồi.”
Lông mày của Lục Sâm thậm chí còn tồi tệ hơn.
Anh nhìn sang chiếc ghế sofa chỉ cách giường 2 đến 3 mét, để Triệu đào ngủ ở đây cả đêm, và để anh ta với Tiểu Thất đơn độc một nam một nữ dùng chung một phòng có gì khác biệt?
Ánh mắt sắc bén của anh ta “xoạc xoạc” bắn về phía Triệu Đào.
Lục Sâm, “……”
Trong phòng ngủ cũng không để anh ta ngủ, sofa cũng không để anh ta ngủ, chẳng lẽ để anh ta trải nệm dưới đất?
Triệu Đào đau khổ nhìn Lục Sâm, “Lục Tổng à, hôm nay thời tiết rất lạnh, nếu như hôm nay trải nệm dưới đất…ngày mai tôi nhất định sẽ cảm lạnh…tôi bệnh thì không sao nhưng tôi sợ lây bệnh cho Lục Tổng….”
“Ai kêu cậu trải nệm dưới dất!” Lục Sâm cắt đứt lời anh ta, đẩy xe lăn đến bên cạnh sofa, “Hôm nay tôi ngủ chỗ sofa này! Cậu vào trong phòng ngủ ngủ!”
“Hả?”
Triệu Đào cứng đơ ở đó!
Tổng tài để anh ta ngủ trong phòng ngủ?
Triệu Đào vẫy vẫy tay, “Tổng tài, như vậy không tốt lắm!”
Tổng tài là cấp trên, anh ta là cấp dưới, làm sao có thể như vậy!
Triệu Đào vừa hạ giọng, Lục Sâm liền lướt ánh mắt lạnh lùng qua, anh hạ thấp giọng, “Làm sao, anh muốn ngủ cùng phòng với Tiểu Thất?”
Triệu Đào đột nhiên nhận ra điều đó.
Anh ta cười ngơ ngác lùi lại hai bước, “He he, không có, tổng tài, tôi thật sự không có ý đó. Vậy ngại ngủ trên sofa, tôi đi lấy chăn cho ngài!”
Nói xong, anh lướt người như bóc khói!
Cuối cùng của cuối cùng, Lục Sâm cũng ngủ trên sofa rồi, may mắn có hai chiếc ghế sofa dài, Triệu Đào ghép hai chiếc sofa lại với nhau, mặc dù sofa không lớn nhưng mà hai cái ghép lại với nhau cũng gần bằng một chiếc giường đơn rồi, Triệu Đào thật thà làm bão mẫu, giúp Lục Sâm trải ga giường, lại lấy gối cho anh ta, cuối cùng nhấc Lục Sâm từ trên xe lăn lên, để anh ta nằm trên ghế sofa!
“Tổng tài, không có chuyện của tôi nữa, tôi đi ngủ trước, ngài và Tiêu tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm.”
“Ừm!”
Triệu Đào một mạch từ trong phòng đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng lúc này lại một lần nữa chỉ còn Lục Sâm và Tiểu Thất.
“Em tắt đèn nha?”
“Ừm!”
Tiểu Thất tắt đèn phòng, trong phòng lúc này một màng tối ôm, không còn tiếng nói chuyện, cơn mưa bão dữ dội bên ngoài phát ra tiếng càng lớn hơn.
Nằm trên giường, Tiểu Thất không thể ngủ được.
Ngoại trừ lúc còn nhỏ của mình, còn rất nhỏ có ngủ chung một phòng với anh hai, sau này vào ký túc xá đại học ngủ với Tiểu Tuyền, nói trắng ra đây là lần đầu với một người trưởng thành khác giới cùng chung một phòng.
Lúc mở đèn vẫn chưa cảm nhận được, sau khi tắt đèn thì Tiểu Thất cảm thấy không thoải mái.
Cô ấy đảo qua đảo lại ngủ không được.
“Tại sao vẫn chưa ngủ?”
“Ngủ không được!” Tiểu Thất nhìn trên đâu, trong bóng tối ánh mắt rơi vào hướng Lục Sâm, “Lục Sâm, không thôi anh kể chuyện cho em nghe đi, lúc nhỏ em ngủ không được anh hai thường kể chuyện cho em nghe!”
“Em với anh trai có tình cảm tốt thế.”
Đây là lần thứ hai Tiểu Thất nghe thấy Lục Sâm có cảm giác, Tiểu Thất nghĩ đến mối quan hệ của anh ta và Lục Vĩnh Cường, không thể không thở dài và nói, “Đúng vậy, mặc dù anh trai từ nhỏ thường xuyên bắt nạt em, nhưng anh trai đối xử với em cũng khá tốt, người ta nói giữa song sinh có mối liên kết, thật ra em cũng nghĩ nó rất thần kỳ!”
Tiểu Thất nằm thẳng lên, giọng nói trộn cùng với cơn bão dữ dội, âm thanh bị kẹt trong cơn bão, cực kỳ yên tĩnh, “Em nhớ khi em còn nhỏ, có một lần em bị bệnh nặng, lúc đó em ở nhà cô, sốt đến 40 độ, anh hai đi học rồi, từ lúc em bắt đầu sốt thì anh ấy ở trong trường bắt đầu cảm thấy không thoải mái, rất thần kỳ. Nhưng lúc nhỏ em rất thích bị bệnh, chỉ cần bị bệnh là anh hai đặc biệt đối xử rất ấm áp, đặc biệt chăm sóc, haha!”
“Hai người là song sinh?”
“Đúng vậy, thai rồng phượng hoàng, anh ấy lớn hơn em vài phút, nhưng mà ông trời thật không công bằng, rõ ràng là cùng ba mẹ sinh ra, cũng là cùng bào thai nhưng tại sao anh hai lại thông tin hơn em nhiều cơ chứ, anh cũng không biết được anh ta lợi hại thế nào, lúc nhỏ đã có thể là hacker và hack máy tính của người khác, càng lớn thì càng lợi hại, cùng đi học với em, bây giờ em vẫn giữ ở năm 3 mà người ta đã nhảy cấp tốt nghiệp mấy năm còn tự mở công ty rồi….”
Tiểu Thất càng nói càng thất vọng, “Uầy, người so với người khác tức chết, Lục Sâm, anh nói em xem.”
“Anh? Cuộc sống anh rất nhàm chán, cảm giác….không có gì để nói!”
“Làm sao như vậy được!”
Mắt của Tiểu Thất đã hoạt động được trong bóng tối, đã có thể mơ hồ nhìn thấy các hình dáng của Lục Sâm, “Anh nói cho em nghe chuyện lúc nhỏ của anh đi, lần trước anh không phải nói rằng Lục Vĩnh Cường đến nhà anh sau đó thì mẹ anh đi rồi, vậy lúc nhỏ làm thế nào anh qua đây, cái người Lục Vĩnh Cường đó lớn hơn anh nhiều, có phải thường xuyên bắt nạt anh?”
Lục Sâm im lặng một lúc.
Bầu không khí có chút hơi khó xử.
Tiểu Thất phát ra một nụ cười haha, “Anh không muốn nói thì thôi….”
“Không phải, anh đang nghĩ nói như thế nào!” Lục Sâm giọng nói trầm và mạnh mẽ, “Lúc nhỏ….ba bận rộn với công việc, thông thường là anh và Lục Vĩnh Cường hai người ở nhà, ông ta thật ra cũng thường bắt nạn anh, nhưng mà người hầu trong biệt thự đều là ba mẹ anh tìm đến, cho nên vẫn chăm sóc anh nhiều hơn, họ đã thực hiện một vài báo cáo nhỏ với ba anh, sau đó có lẽ đã được dạy dỗ rồi nên Lục Vĩnh Cường không đám bắt nạt anh nữa….”
“Sau đó thì sao? Và như thế cùng nhau lại rồi?”
“Ừm!”
“Vậy….chân của anh đã xảy ra chuyện gì…”
Lục Sâm lại im lặng.
Lần này, không đợi Tiểu Thất khó xử thì Lục Sâm đã mở miệng rồi, “Là tai nạn----anh gần như có một kiểu thiên tài đặc biệt giống anh trai của em, từ nhỏ đã bắt đầu nhảy cấp, lúc 18 tuổi đã học xong tất cả các cấp, 10 năm trước….lúc anh tốt nghiệp đại học, ba quyết định giao công ty cho anh, đâu ai ngờ rằng thiên bất toại nhân nguyện, ngay lúc đó thì anh đột nhiên bị tai nạn…..khi đó nằm trên giường bệnh hai năm, 8 năm trước mới được ra khỏi giường, sau đó từ từ tự tập để dục, từ từ làm phục hồi sức khoẻ….bây giờ hai chân vẫn chưa thể di chuyển, nhưng cơ thể hồi phục bình thường rồi!”
Trong lòng Tiểu Thất chìm xuống!
Đúng lúc giao công ty cho anh ta, đúng lúc xảy ra tai nạn!
Trên đời này thật sự có sự trùng hợp như vậy?
“Vậy công ty thì sao, lúc đó công ty giải quyết thế nào?”
Trong bóng tối!
Tiểu Thất nghe thấy Lục Sâm cười một tiếng rất rõ ràng, “Ông ta chỉ có hai người con trai, người con trai như anh không thể trông cậy vào rồi, đương nhiên là giao công ty cho Lục Vĩnh Cường rồi!”
Bình luận truyện