Buổi Chiều Tình Yêu

Chương 1: Học sinh chuyển lớp



Mộc Đóa một tay chống cằm nhìn người đàn ông bên cạnh, cô thường nghĩ, mối tình đầu của cô gặp được anh ấy, chính anh ấy cho cô cảm nhận được tình yêu…

Nói chung, Mộc Đóa rất may mắn, tình yêu của họ đã bắt đầu vào xế chiều hồi học trung học.

Bảy năm trước.

Cấp 3, Lớp 10 ban 6, trường trung học trọng điểm thành phố T, tỉnh Y

“Đóa, nghe nói lớp mình có thể sẽ có học sinh chuyển lớp đến.” Thiệu Thiến Thiến dùng bút gõ nhẹ vào khuỷu tay Hạ Mộc Đóa, cúi đầu xuống cực thấp, nói nhỏ. Mộc Đóa dừng bút, nghiêng đầu chờ cô nói tiếp.

Thiệu Thiến Thiến đưa ngón tay chỉ thẳng lên trên ra vẻ bí mật nói, “Hình như là học sinh từ lớp chọn trên tầng đấy.”

Mộc Đóa hơi ngạc nhiên. Từ lúc lên cấp hai, các lớp dạy văn hóa đã chia ra, tạo thành sự phân biệt đẳng cấp bằng cách chia ra lớp chọn và lớp phổ thông. Dù hằng ngày vẫn nghe giáo viên khích lệ các cô, rằng nhà trường ra chính sách mới, nếu hàng năm lúc thi lên lớp người đứng đầu ở các lớp phổ thông có thể sẽ được chuyển vào lớp chọn, nếu như học sinh ở lớp chọn xếp hạng bị giảm 100 bậc cũng sẽ bị đưa trở lại lớp phổ thông.

Nhưng mọi người chỉ nghĩ rằng đây là giáo viên cho họ một mục tiêu để cố gắng mà thôi, dù sao một năm ở cấp 2 trôi qua cũng chưa thấy ai ở lớp chọn “Học tập kém” mà bị đưa trở về lớp phổ thông, lại càng không thấy người đứng đầu lớp phổ thông được chuyển vào lớp chọn.

Ánh mắt Mộc Đóa mờ mịt, cuối cùng cứ thế nhìn người được gọi là ngàn năm đệ nhất lớp (1) ở bên trái trước mặt – Tưởng Giai Lệ, cô lại nghĩ, nếu như điều Thiến Thiến nói là thật, vậy thì đó là học sinh đầu tiên bị chuyển về lớp phổ thông. Ở lớp chọn mà bị chuyển về lớp phổ thông, sự chênh lệch này… Hi vọng tâm lý người này đủ mạnh mẽ.

(1) luôn đứng đầu lớp

“Cũng không biết có phải sự thật hay không, lớp bên cạnh đã đồn xôn xao rồi…” Thiệu Thiến Thiến tiếp tục nói thầm, cố chứng minh độ tin cậy của tin tức.

Mộc Đóa lấy lại tinh thần, khó hiểu nói, “Không phải là chuyển đến lớp mình sao? Sao lớp bên cạnh lại biết trước tin nội bộ?”

Thiệu Thiến Thiến bĩu môi, “Lão Triệu dạy hóa học ban nhất nhắc nhở học sinh về việc của người bị chuyển lớp ở ban 1. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, lão Triệu hi vọng cậu ta sẽ chuyển đến ban 7, lại bị thầy Xuân lớp mình được lợi, tức đến nghiến răng nghiến lợi đấy. Với lại ai bảo lão Triệu là bạn của phụ nữ chứ, Bát Quái Thiên Vương cơ mà, có tin giật gân thì nhất định là một giây cũng không giữ kín được mà để lộ ra với học sinh.”

Mộc Đóa cũng bị làm cho buồn cười, lão Triệu là chủ nhiệm ban 7, dạy hóa ban 7 và ban 1. Thực ra lão Triệu không già, là người đàn ông mới 30 tuổi, lại cứ thích xúm vào một chỗ với các cô giáo ở văn phòng. Có lần giáo viên hóa lớp họ nhờ lão dạy thay một tiết, suốt 45 phút đồng hồ, lão Triệu luôn miệng khoe khoang về mối tình son của mình, với vẻ cực kì lắm chuyện.

“Ôi, lúc người đó chuyển sang cái lớp bé nhỏ của chúng ta, tên mình chắc sẽ lại lùi thêm một bậc nữa.” Thiệu Thiến Thiến ai oán gục đầu xuống bàn làu bàu một câu.

Mộc Đóa bực mình gõ một cái lên đầu cô, đang định nói chuyện, lại cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Trong lòng thầm thấy không ổn, khó khăn lắm Mộc Đóa mới dám quay đầu lại, liền phát hiện thầy chủ nhiệm Diệp Xuân ở ngoài cửa sổ nhìn mình và Thiệu Thiến Thiến chằm chằm. Mộc Đóa giật mình, vội vàng cúi đầu xuống đọc sách, khuỷu tay lén đập vào Thiệu Thiến thiến, nhắc nhỏ, “Thầy Xuân ở bên ngoài.”

Thiệu Thiến Thiến vội vàng làm ra vẻ như không có việc gì, lấy một quyển sách bài tập từ ngăn bàn ra, cũng không quan tâm mình đang cầm là sách gì, từ từ lật sách, giả vờ giả vịt cầm bút lên.

Vất vả chịu đựng đến hết giờ tự học, Thiệu Thiến Thiến lôi Mộc Đóa đi đến phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.

Đây là chỗ dạy học của lớp 10 cấp ba, phía đông và phía tây ở giữa có ba cầu thang, phòng vệ sinh được bố trí ở gần cầu thang phía tây. Không biết lúc trước người thiết kế đã có suy nghĩ gì, đem phòng vệ sinh nam và nữ tách ra, hai tầng một và ba là nhà vệ sinh nam, tầng hai và bốn là nhà vệ sinh nữ. Sau khi phân ra lớp chọn, ban 1 đến 4 là lớp chọn khoa tự nhiên, 5 đến 12 là lớp phổ thông khoa tự nhiên, ban 13 là lớp chọn văn hóa, 14 đến 17 là lớp văn hóa phổ thông.

Mỗi tầng có sáu phòng học, nhưng vì ngay cạnh phòng học thứ sáu là phòng vệ sinh. Năm nay học sinh mới vào cấp ba, nhà trường đã quyết định mỗi tầng năm lớp, sắp xếp theo số lớp từ tầng bốn xuống. Lớp Mộc Đóa ở ban 6, ngay cạnh nhà vệ sinh nữ ở tầng bốn chuyển đến lớp đầu tiên của tầng ba. Mỗi khi đến phòng vệ sinh đều phải đi qua một hành lang dài, hoặc là đi xuống tầng dưới.

Do thói quen, Mộc Đóa thích đến phòng vệ sinh ở tầng bốn.

Mộc Đóa rửa tay bên ngoài phòng vệ sinh đợi Thiệu Thiến Thiến ra sau, hai người đi đến cầu thang, tiếp tục chủ đề trong lớp lúc nãy. Các cô hiếm khi đi qua trước cửa lớp chọn, sau đó lại đi qua cầu thang phía đông để về lớp học, mỗi lần tình cờ đi qua, đều cảm thấy, không khí ở lớp chọn vô cùng nghiêm túc và trang trọng, hơi mất tự nhiên.

Mộc Đóa rút khăn giấy đưa cho Thiệu Thiến Thiến tay còn đang ướt sũng, tiện miệng hỏi, “Lão Triệu chưa nói tên của cái người thần kì kia là gì sao?”

Thiệu Thiến Thiến không cầm lấy khăn giấy, vẫn lấy tay nhẹ vẩy nước trên tay đi, “Chưa nói, chắc là chuyện này vẫn chưa chắc chắn.”

Tự nhiên, Mộc Đóa kéo vạt áo Thiệu Thiến Thiến, sau đó ngoan ngoãn đi đến phía bên phải cầu thang, “Em chào thầy Diệp.”

Thiệu Thiến Thiến ngay lập tức tỏ thái độ nghiêm chỉnh, hai tay lau lên quần áo hai cái, “Em chào thầy Diệp.”

Đang từ tầng ba đi lên chính là Diệp Xuân, đi bên cạnh còn có một nam sinh cao ráo. Mộc Đóa như lơ đãng liếc một cái về hướng nam sinh, ấn tượng đầu tiên cảm thấy khá tốt, thấy rất quen mắt. Đứng ở bậc thang phía sau thầy Xuân, vậy mà nhìn cũng chỉ thấp hơn thầy Xuân có một chút. Nhưng mà thầy Xuân kì thực cũng thấp, bộ dáng của người đàn ông thẳng thắn, chỉ cao có khoảng 1m65.

Mộc Đóa đang nghĩ lung tung, chợt nghe thấy Diệp Xuân cuối cùng cũng nói, “Cũng đã lên cấp ba rồi, đừng chỉ khi thầy nhìn mới chịu học. Mau về lớp học đi.”

“Tạm biệt thầy Diệp.” Thiệu Thiến Thiến vừa nghe thấy Diệp Xuân cho đi, lập tức kéo Mộc Đóa bỏ chạy.

“Đóa, chính là Cố Lự đấy!” Thiệu Thiến Thiến vẻ mặt hưng phấn, lắc lắc cánh tay Mộc Đóa.

Cố Lự… Mộc Đóa gật đầu, phải rồi, chẳng trách mình cảm thấy quen mắt như vậy, lúc trước đã từng cùng nhau vượt qua mấy khóa đào tạo Olympic toán mà.

“Không phải là Cố Lự sẽ chuyển đến lớp mình chứ, cậu ấy thường hay có mặt ở trong nhóm học sinh giỏi, chẳng lẽ cũng có lúc sơ xuất. Chậc chậc… Hay là phạm phải lỗi gì, bị giáo viên chủ nhiệm gây khó dễ.” Thiệu Thiến Thiến nghĩ mãi về việc của Cố Lự, quyết định buổi trưa đến ban 1 hỏi người biết rõ sự tình.

Mộc Đóa không hứng thú cho lắm, hiện tại cô chỉ có phiền não là tiết sau đọc tiểu thuyết hay lại ngủ tiếp, vì tiết sau là môn cô ghét nhất… môn hóa.

Cuối cùng, lúc Mộc Đóa đang ngủ một cách thoải mái, bỏ qua cái nhìn đầy bực tức của giáo viên dạy hóa Chu Hồng – cô Hồng thì thời gian ăn trưa đã đến. Các nam sinh nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức bên trên bảng đen, từ lúc chỉ còn năm phút cuối giờ đã bắt đầu bàn bạc xem bữa trưa ăn gì, khi tiếng chuông vừa vang lên, cả đám đều lao ra ngoài.

Mộc Đóa lười biếng bị Thiệu Thiến Thiến kéo ra cửa, cũng hơn một nửa số người trong lớp đã rời đi rồi, mà vẫn còn mấy nữ sinh yêu học tập đến phát điên vẫn còn giữ cô Hồng lại để hỏi bài.

“Hôm nay tiết cuối của ban 13 là tiết tự học, Dụ Đầu đã đi mua cơm rồi, không cần phải vội.” Mộc Đóa bị lôi chen qua đám người, bên cạnh là tiếng của Thiệu Thiến Thiến “Nhường đường cho đi qua với, nhường đường cho đi qua với…”

“Cậu không nói sớm.” Thiệu Thiến Thiến dừng lại đột ngột, thảnh thơi nhìn người bên cạnh vội vã chen qua đám đông, trong lòng có cảm giác thoải mái.

Mộc Đóa vuốt vuốt cổ tay bên tay bị lôi kéo của mình, bất đắc dĩ, “Học bù từ tháng tám đến giờ cũng được một tháng rồi…”

Thiệu Thiến Thiến tự biết mình đuối lý, cười hì hì, “Sau này mình chắc chắn sẽ nhớ rõ, mỗi tuần có hai buổi trưa Dụ Đầu mua cơm!”

Nhất Trung có cả trường cấp hai và cấp ba, đông người, đứng sừng sững bên cạnh hồ nhân tạo là cả một tòa nhà ba tầng hình chữ “L” đều có liên quan tới đồ ăn. Tầng một có một cái siêu thị, một cái căn tin. Hai tầng bên trên đều là căn tin cung cấp đồ ăn, trong đó phía đông tầng ba là căn tin của giáo viên.

Mộc Đóa và bạn của mình bình thường đều ăn ở phía tây tầng hai.

Hai người đi về phía vị trí vẫn thường ngồi, đã thấy Trịnh Dư buộc kiểu tóc đuôi ngựa xinh xắn quen thuộc quay lưng về phía các cô đang loay hoay lấy gì đó. Thiệu Thiến Thiến vỗ mạnh vào vai cô nàng,“Bạn học, đến trường không được đem theo điện thoại.”

Trịnh Dư giật mình làm rơi đồ trên tay xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng “Bộp”, pin  điện thoại đằng sau bị rơi ra. Thiệu Thiến Thiến nhăn mặt, cực kì áy náy, “Dụ Đầu…”

Mộc Đóa bình tĩnh ngồi xuống cầm điện thoại và pin bị rơi nhặt lên, ngồi xuống cạnh Trịnh Dư, lắp lại cẩn thận, khởi động máy, đưa lại cho cô nàng. Trịnh Dư tức giận trừng mắt với Thiệu Thiến Thiến, “Vừa nãy mình suýt nữa thì phá kỉ lục của Đóa rồi! A… mình tức chết mất!”

Mộc Đóa vừa cầm đũa gắp một miếng cá ăn, liền bị giọng điệu khoa trương của cô nàng làm cho buồn cười,“Cố gắng lên, mình chờ cậu.”

Thiệu Thiến Thiến nghe xong bắt đầu khinh thường, ngồi vào chỗ đối diện hai người, “Dù sao cậu có vượt qua, nhất định đến tối Đóa sẽ lại tạo ra kỉ lục mới, cần gì chứ.”

Trịnh Dư kéo khay đồ ăn sang, ngăn cản chắc chắn ở phía trên, oán hận liếc nhìn hai người, “ Đồ Bạch nhãn lang, may nhờ có mình cho các cậu ăn cho các cậu uống, cho ăn… Thế mà lại còn vùi dập mình, tại mình hiền quá đây mà.”

Mộc Đóa chăm chú gắp lấy miếng khoai tây bên trên có hành tây, tai vẫn để ý nghe hai người tranh luận.

Trịnh Dư liếc nhìn Mộc Đóa, giống như có cùng suy nghĩ, vừa tán dóc với Thiệu Thiến Thiến vừa xử lý sạch sẽ khoai tây bung hành tây. Ngay sau đó, Thiệu Thiến Thiến cũng tự giác gia nhập vào trận gắp hành tây.

Ba người vừa trò chuyện vừa từ từ ăn cơm, không khỏi lại nói đến chuyện học sinh chuyển lớp. Thiệu Thiến Thiến ôi chao một tiếng, sực nhớ tới lúc giữa trưa còn một nhiệm vụ gian khổ mình chưa hoàn thành, “Các cậu cứ ăn đi, mình xuống dưới tìm hiểu tin tức, lúc về nhớ cầm cho mình lon Cola.”

Thiệu Thiến Thiến cầm đũa và khay của mình bỏ vào trong thùng nhựa màu xanh da trời, mau chóng đi mất.

Trịnh Dư chờ Mộc Đóa ăn cơm trưa xong, cùng nhau đi siêu thị mua Cocacola cho Thiến Thiến. Trịnh Dư không thích đông người nên chờ ở ngoài cửa. Mộc Đóa đi thẳng về phía hàng đồ uống, lấy Cocacola xong đi xếp hàng thanh toán luôn.

“Tất cả đống này sao? Chín tệ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện