Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1394: Xông vào vòng vây
Tuy lời tên này có chút lý lẽ, bình thường Đỗ Long có lẽ đã giơ tay tán thành. Nhưng trước mắt, sức kích động của những lời vừa rồi quá lớn, người nọ vừa nói cong, đã có rất nhiều người tán đồng với anh ta, nói:
– Đúng thế, công an chính là chó nuôi của bọn tư bản. Chúng mày mau cút đi! Nếu không cút đi, bọn tao sẽ đánh chó đấy!
– Mọi người hãy nghe tôi nói!
Đỗ Long phát huy ưu điểm lớn họng của hắn, gào lên:
– Bây giờ không như trước đây, lẽ nào các anh không biết cục công an thành phố Song Môn đã thay đổi hoàn toàn sao? Tôi là Đỗ Long,,phó cục trưởng mới tới, mới đây là phó tổ trưởng tổ chuyên án. Nếu mọi người có bất mãn hoặc yêu cầu gì đều có thể nói với tôi, tôi đảm bảo lời kêu gọi của mọi người nhất định sẽ truyền đạt cho các lãnh đạo cấp trên biết. Bây giờ mời mọi người tránh ra, chặn chúng tôi tại đây không có ý nghĩa gì cả, để tôi đi tìm hiểu chân tướng sự việc một lát được không?
– Anh thật sự là Đỗ Long tổ phó tổ chuyên án sao? Phó cục trưởng cục công an mới tới?
Có người nghi ngờ hỏi.
Lập tức có người đáp:
– Chính là anh ta, tôi đã từng nhìn thấy anh ta ở cổng cục công an, trên ti vi cũng thấy mấy lần.
Đỗ Long nói:
– Mọi người yên tâm, thêm vài người chúng tôi vào bên trong cũng không ảnh hưởng gì cả.
Có người lớn tiếng kêu lên:
– Nhưng các người lại gọi tới thêm nhiều cảnh sát đội lốt chó nữa!
Đỗ Long nói:
– Tin tức ở nơi này sớm đã truyền ra ngoài rồi. Cho dù đưa tới một loạt cảnh sát vũ trang cũng không phải là công lao của tôi. Nếu lãnh đạo không hiểu tình hình ở đây, đưa ra phán đoán lệch lạc, mấy nghìn người các anh có đương lại với chính phủ được không? Hãy nghe tôi, để tôi vào trong tìm hiểu tình hình, sau đó báo cáo trực tiếp với bí thư thành ủy. Lời nói của mọi người mới được truyền đến tai lãnh đạo nhanh nhất,vấn đề mới được giải quyết nhanh chóng! Đừng làm chậm trễ thời gian nữa, mau tránh ra cho chúng tôi vào.
Người trung niên cầm đầu bị Đỗ Long thuyết phục, ông ta nói:
– Được, mọi người tránh ra, để cục trưởng Đỗ vào trong, hy vong những điều cục trưởng Đỗ nói đều là thật, nếu không….
Những người thợ mỏ nhường ra một lối, Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo đám người Phùng Vi Ngũ nhanh chóng đi vào phía trong vòng bao vây. Chưa đi được bao xa, bỗng nhiên có người kêu lớn:
– Bọn chó ghẻ đến rồi, mọi người mau đánh!
Bỗng nhiên ùn ùn xông lên một đám người, Đỗ Long lập tức quyết định thật nhanh, hét lớn:
– Mọi người cẩn thận, theo tôi xông lên!
Mọi người dựng hết khiên phòng ngừa bạo lực lên, cùng Đỗ Long xông vọt về phía trước. Đỗ Long không cầm khiên, hai tay hắn không ngừng gạt những người chắn trước mặt ra, nhất định mở ra một lối để đi. Những người đằng sau tuy có khiên chắn đỡ, nhưng lại tận mắt trông thấy ánh mắt phẫn nộ của những người xung quanh ở khoảng cách gần. Trong lúc không ngừng bị dồn ép, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang khó khăn tiến về phía trước trong dòng biển phẫn nộ.
– Bọn chó ghẻ đánh người rồi!
Có người lớn tiếng gào thét, khơi dậy sự tức giận của nhiều người, càng nhiều người ùn đến, có nhiều người còn cầm vũ khí như gậy hoặc ống thép.
– Đi chết đi!
Có người hai tay cầm cây thép đâm về phía ngực Đỗ Long, nếu bị đâm phải, ngực Đỗ Long dù da có dày đến mấy thì cũng bị thủng một lỗ.
Ánh mắt hung tợn của người đó khiến Đỗ Long thầm run sợ, Đỗ Long đưa tay bắt lấy cây gậy thép, đôi tay người đó vừa rung lên, gậy thép bị Đỗ Long cướp mất. Đỗ Long tiện tay ném luôn cái gậy thép xuống đất, sau đó người đó bị đám người dồn đến trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long nắm lấy vai y, xoay người y lại, một tay bóp cổ y, một tay đẩy về phía trước, y trở thành cái khiên đỡ trong tay Đỗ Long. Trông thấy đám người đang ùn ùn tiến lên, y sợ quá hét ầm ĩ:
– Cứu mạng! Cứu mạng! Là tôi, đừng đánh…á ôi…
Y hoa chân múa tay cản trở nhiều người đang ùa đến, dưới sự giúp sức của y,bước đi của bọn Đỗ Long bỗng nhanh hơn nhiều. Y vẫn kêu lên:
– Cứu với! Tôi bị bọn chó ghẻ bắt rồi, á ôi… các anh đánh bọn chó ghẻ ấy, đánh tôi làm gì…á ôi…
Có người muốn tấn công Đỗ Long từ bên cạnh y, nhưng lại bị Đỗ Long khéo léo kéo y sang, kết quả là tất cả mọi tiếp đón đều rơi hết lên người y, nhưng cũng coi như đáng đời y. Bởi Đỗ Long cảm ứng được rất nhiều chuyện nội tình từ trên người y. Cuộc bạo loạn mỏ Bình Sơn hôm nay là có người cố ý tổ chức. Trong số những công nhân mỏ tụ tập ở đây có trà trộn rất nhiều bọn du côn vô lại, nhiệm vụ của chúng là khuấy đục, làm hỗn loạn thêm.
Do tên du côn trong tay biết quá ít, Đỗ Long không biết chủ mưu đứng sau chuyện này muốn làm gì. Nhưng điều này cũng nhắc nhở Đỗ Long, khiến hắn trở nên cảnh giác hơn.
Bọn Đỗ Long cuối cùng cũng chen được vào trong vòng vây.Đội bảo vệ mỏ ở khu mỏ lấy mấy thứ như bàn ghế lập một vòng phòng vệ trước tòa nhà lớn. Những người bên trong vòng vây hầu như không kích động như những người ở sau lưng, đội bảo vệ mỏ di chuyển ra một lối đi để bọn Đỗ Long vào trong, mấy người ấy cũng không thừa cơ xông tới.
– Cục trưởng Đỗ! Cảm ơn các anh đã tới kịp thời, đội quân đằng sau đã sắp tới chưa?
Đội trưởng đội bảo vệ mỏ kích động nói.
Đỗ Long nói:
– Chúng tôi nghe tin thì tới ngay, bên trên có sắp đặt gì chúng tôi cũng không rõ… Âý, sao không có tín hiệu?
Tín hiệu di động của Đỗ Long không tệ, nhưng lúc này lấy điện thoại ra thì phát hiện một cột sóng cũng không có.
Đội trưởng đội bảo vệ mỏ cười khổ sở nói:
– Bị mất tín hiệu từ lâu rồi, ngay cả máy để bàn cũng đứt dây rồi. Đây rõ ràng là có âm mưu trước.
Đỗ Long gật đầu nói:
– Tình hình bên trong thế nào? Có người bị thương không?
Vị đội trưởng kia cười khổ sở nói:
– Hỗn loạn lung tung hết cả, nhưng chỉ có một người bị thương. Lúc rút lui sau ót bị một viên gạch ném trúng, không đáng ngại, đã tỉnh lại rồi.
Đỗ Long nói:
– Nguyên nhân sự việc là gì? Nghe nói khu mỏ nợhai tháng tiền lương?
Đội trưởng đội bảo vệ mỏ ấp úng nói:
– Cái này.. cái này tôi cũng khó nói, anh đi hỏi lãnh đạo của chúng tôi đi.
Đỗ Long gật đầu nói:
– Thôi được… Tôi lên trên đây. Người của tôi sẽ giúp các anh phòng ngự.
Đỗ Long sắp xếp bọn Phùng Vi Ngũ hỗ trở phòng thủ. Phùng Vi Ngũ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
– Lạ thật, vừa rồi đi vào còn khó khăn thế, sao trong này lại yên tĩnh như vậy?
Ánh mắt Đỗ Long đảo qua bên ngoài tòa nhà, phía bên trên của phát hiện thấy có hai ba đầu máy camera. Những người gây chuyện chỉ dám tránh ở chỗ xam không dám đến gần, sợ bị camera quay phải. Do đó, trong vòng vây mới khá yên tĩnh, tuy nhiên đây chỉ là tạm thời thôi, đợi khi lửa giận và oán trách tích tụ đến mức độ nào đó, tình hình sẽ khó đoán.
Đỗ Long đi tới phòng họp của tòa nhà có treo biển công ty khoáng sản Bình Sơn, mười mấy người của công ty đang họp. Đỗ Long vừa xuất hiện, những người ấy bèn kích động cả lên, kéo ùn ùn lên phía trước nói:
– Người của cục công an tới rồi? Xin hỏi cậu là….
– Tôi là Đỗ Long, phó cục trưởng mới tới của cục công an. Cửa lớn của các ông thật là chen chúc, tôi khó khăn lắm mới chen lấn vào được…Xin hỏi vị nào là Lý Thành Long, ông chủ của công ty khoáng snar Bình Sơn?
Những người đó ai ai cũng cười khổ sở, trong đó có một người trung niên chạc 40 tuổi cười khổ nói:
– Làm gì có chuyện ông chủ muộn như này còn ở lại đây. Thực ra chúng tôi cũng chẳng sung sướng hơn những người ngoài kia là bao, cũng đều là đi làm công… Tôi là Chu Lập Cường, là phó giám đốc mỏ quản lý an toàn sản xuất, rất vui được gặp cậu, cục trưởng Đỗ.
Đỗ Long nói:
– Chào ông, phó giám đốc mỏ Chu. Đây rốt cục là chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại ầm ĩ lên như vậy? Các ông hai tháng không trả lương rồi có phải không?
Chu Lập Cường cười khổ sở nói:
– Không có chuyện đó, đó đều là giả, tôi có thể lập tức gọi kế toán đến đưa bảng lương nửa năm trở lại đây cho cục trưởng Đỗ cậu xem.Sự việc là thế này, khoảng 3h chiều, xảy ra sự cố an toàn….
– Đúng thế, công an chính là chó nuôi của bọn tư bản. Chúng mày mau cút đi! Nếu không cút đi, bọn tao sẽ đánh chó đấy!
– Mọi người hãy nghe tôi nói!
Đỗ Long phát huy ưu điểm lớn họng của hắn, gào lên:
– Bây giờ không như trước đây, lẽ nào các anh không biết cục công an thành phố Song Môn đã thay đổi hoàn toàn sao? Tôi là Đỗ Long,,phó cục trưởng mới tới, mới đây là phó tổ trưởng tổ chuyên án. Nếu mọi người có bất mãn hoặc yêu cầu gì đều có thể nói với tôi, tôi đảm bảo lời kêu gọi của mọi người nhất định sẽ truyền đạt cho các lãnh đạo cấp trên biết. Bây giờ mời mọi người tránh ra, chặn chúng tôi tại đây không có ý nghĩa gì cả, để tôi đi tìm hiểu chân tướng sự việc một lát được không?
– Anh thật sự là Đỗ Long tổ phó tổ chuyên án sao? Phó cục trưởng cục công an mới tới?
Có người nghi ngờ hỏi.
Lập tức có người đáp:
– Chính là anh ta, tôi đã từng nhìn thấy anh ta ở cổng cục công an, trên ti vi cũng thấy mấy lần.
Đỗ Long nói:
– Mọi người yên tâm, thêm vài người chúng tôi vào bên trong cũng không ảnh hưởng gì cả.
Có người lớn tiếng kêu lên:
– Nhưng các người lại gọi tới thêm nhiều cảnh sát đội lốt chó nữa!
Đỗ Long nói:
– Tin tức ở nơi này sớm đã truyền ra ngoài rồi. Cho dù đưa tới một loạt cảnh sát vũ trang cũng không phải là công lao của tôi. Nếu lãnh đạo không hiểu tình hình ở đây, đưa ra phán đoán lệch lạc, mấy nghìn người các anh có đương lại với chính phủ được không? Hãy nghe tôi, để tôi vào trong tìm hiểu tình hình, sau đó báo cáo trực tiếp với bí thư thành ủy. Lời nói của mọi người mới được truyền đến tai lãnh đạo nhanh nhất,vấn đề mới được giải quyết nhanh chóng! Đừng làm chậm trễ thời gian nữa, mau tránh ra cho chúng tôi vào.
Người trung niên cầm đầu bị Đỗ Long thuyết phục, ông ta nói:
– Được, mọi người tránh ra, để cục trưởng Đỗ vào trong, hy vong những điều cục trưởng Đỗ nói đều là thật, nếu không….
Những người thợ mỏ nhường ra một lối, Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo đám người Phùng Vi Ngũ nhanh chóng đi vào phía trong vòng bao vây. Chưa đi được bao xa, bỗng nhiên có người kêu lớn:
– Bọn chó ghẻ đến rồi, mọi người mau đánh!
Bỗng nhiên ùn ùn xông lên một đám người, Đỗ Long lập tức quyết định thật nhanh, hét lớn:
– Mọi người cẩn thận, theo tôi xông lên!
Mọi người dựng hết khiên phòng ngừa bạo lực lên, cùng Đỗ Long xông vọt về phía trước. Đỗ Long không cầm khiên, hai tay hắn không ngừng gạt những người chắn trước mặt ra, nhất định mở ra một lối để đi. Những người đằng sau tuy có khiên chắn đỡ, nhưng lại tận mắt trông thấy ánh mắt phẫn nộ của những người xung quanh ở khoảng cách gần. Trong lúc không ngừng bị dồn ép, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang khó khăn tiến về phía trước trong dòng biển phẫn nộ.
– Bọn chó ghẻ đánh người rồi!
Có người lớn tiếng gào thét, khơi dậy sự tức giận của nhiều người, càng nhiều người ùn đến, có nhiều người còn cầm vũ khí như gậy hoặc ống thép.
– Đi chết đi!
Có người hai tay cầm cây thép đâm về phía ngực Đỗ Long, nếu bị đâm phải, ngực Đỗ Long dù da có dày đến mấy thì cũng bị thủng một lỗ.
Ánh mắt hung tợn của người đó khiến Đỗ Long thầm run sợ, Đỗ Long đưa tay bắt lấy cây gậy thép, đôi tay người đó vừa rung lên, gậy thép bị Đỗ Long cướp mất. Đỗ Long tiện tay ném luôn cái gậy thép xuống đất, sau đó người đó bị đám người dồn đến trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long nắm lấy vai y, xoay người y lại, một tay bóp cổ y, một tay đẩy về phía trước, y trở thành cái khiên đỡ trong tay Đỗ Long. Trông thấy đám người đang ùn ùn tiến lên, y sợ quá hét ầm ĩ:
– Cứu mạng! Cứu mạng! Là tôi, đừng đánh…á ôi…
Y hoa chân múa tay cản trở nhiều người đang ùa đến, dưới sự giúp sức của y,bước đi của bọn Đỗ Long bỗng nhanh hơn nhiều. Y vẫn kêu lên:
– Cứu với! Tôi bị bọn chó ghẻ bắt rồi, á ôi… các anh đánh bọn chó ghẻ ấy, đánh tôi làm gì…á ôi…
Có người muốn tấn công Đỗ Long từ bên cạnh y, nhưng lại bị Đỗ Long khéo léo kéo y sang, kết quả là tất cả mọi tiếp đón đều rơi hết lên người y, nhưng cũng coi như đáng đời y. Bởi Đỗ Long cảm ứng được rất nhiều chuyện nội tình từ trên người y. Cuộc bạo loạn mỏ Bình Sơn hôm nay là có người cố ý tổ chức. Trong số những công nhân mỏ tụ tập ở đây có trà trộn rất nhiều bọn du côn vô lại, nhiệm vụ của chúng là khuấy đục, làm hỗn loạn thêm.
Do tên du côn trong tay biết quá ít, Đỗ Long không biết chủ mưu đứng sau chuyện này muốn làm gì. Nhưng điều này cũng nhắc nhở Đỗ Long, khiến hắn trở nên cảnh giác hơn.
Bọn Đỗ Long cuối cùng cũng chen được vào trong vòng vây.Đội bảo vệ mỏ ở khu mỏ lấy mấy thứ như bàn ghế lập một vòng phòng vệ trước tòa nhà lớn. Những người bên trong vòng vây hầu như không kích động như những người ở sau lưng, đội bảo vệ mỏ di chuyển ra một lối đi để bọn Đỗ Long vào trong, mấy người ấy cũng không thừa cơ xông tới.
– Cục trưởng Đỗ! Cảm ơn các anh đã tới kịp thời, đội quân đằng sau đã sắp tới chưa?
Đội trưởng đội bảo vệ mỏ kích động nói.
Đỗ Long nói:
– Chúng tôi nghe tin thì tới ngay, bên trên có sắp đặt gì chúng tôi cũng không rõ… Âý, sao không có tín hiệu?
Tín hiệu di động của Đỗ Long không tệ, nhưng lúc này lấy điện thoại ra thì phát hiện một cột sóng cũng không có.
Đội trưởng đội bảo vệ mỏ cười khổ sở nói:
– Bị mất tín hiệu từ lâu rồi, ngay cả máy để bàn cũng đứt dây rồi. Đây rõ ràng là có âm mưu trước.
Đỗ Long gật đầu nói:
– Tình hình bên trong thế nào? Có người bị thương không?
Vị đội trưởng kia cười khổ sở nói:
– Hỗn loạn lung tung hết cả, nhưng chỉ có một người bị thương. Lúc rút lui sau ót bị một viên gạch ném trúng, không đáng ngại, đã tỉnh lại rồi.
Đỗ Long nói:
– Nguyên nhân sự việc là gì? Nghe nói khu mỏ nợhai tháng tiền lương?
Đội trưởng đội bảo vệ mỏ ấp úng nói:
– Cái này.. cái này tôi cũng khó nói, anh đi hỏi lãnh đạo của chúng tôi đi.
Đỗ Long gật đầu nói:
– Thôi được… Tôi lên trên đây. Người của tôi sẽ giúp các anh phòng ngự.
Đỗ Long sắp xếp bọn Phùng Vi Ngũ hỗ trở phòng thủ. Phùng Vi Ngũ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
– Lạ thật, vừa rồi đi vào còn khó khăn thế, sao trong này lại yên tĩnh như vậy?
Ánh mắt Đỗ Long đảo qua bên ngoài tòa nhà, phía bên trên của phát hiện thấy có hai ba đầu máy camera. Những người gây chuyện chỉ dám tránh ở chỗ xam không dám đến gần, sợ bị camera quay phải. Do đó, trong vòng vây mới khá yên tĩnh, tuy nhiên đây chỉ là tạm thời thôi, đợi khi lửa giận và oán trách tích tụ đến mức độ nào đó, tình hình sẽ khó đoán.
Đỗ Long đi tới phòng họp của tòa nhà có treo biển công ty khoáng sản Bình Sơn, mười mấy người của công ty đang họp. Đỗ Long vừa xuất hiện, những người ấy bèn kích động cả lên, kéo ùn ùn lên phía trước nói:
– Người của cục công an tới rồi? Xin hỏi cậu là….
– Tôi là Đỗ Long, phó cục trưởng mới tới của cục công an. Cửa lớn của các ông thật là chen chúc, tôi khó khăn lắm mới chen lấn vào được…Xin hỏi vị nào là Lý Thành Long, ông chủ của công ty khoáng snar Bình Sơn?
Những người đó ai ai cũng cười khổ sở, trong đó có một người trung niên chạc 40 tuổi cười khổ nói:
– Làm gì có chuyện ông chủ muộn như này còn ở lại đây. Thực ra chúng tôi cũng chẳng sung sướng hơn những người ngoài kia là bao, cũng đều là đi làm công… Tôi là Chu Lập Cường, là phó giám đốc mỏ quản lý an toàn sản xuất, rất vui được gặp cậu, cục trưởng Đỗ.
Đỗ Long nói:
– Chào ông, phó giám đốc mỏ Chu. Đây rốt cục là chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại ầm ĩ lên như vậy? Các ông hai tháng không trả lương rồi có phải không?
Chu Lập Cường cười khổ sở nói:
– Không có chuyện đó, đó đều là giả, tôi có thể lập tức gọi kế toán đến đưa bảng lương nửa năm trở lại đây cho cục trưởng Đỗ cậu xem.Sự việc là thế này, khoảng 3h chiều, xảy ra sự cố an toàn….
Bình luận truyện