Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 88: Lá chắn của Lan Lăng vương



Nghe thấy âm thanh ồn ào phía sau, Trương Khởi quay đầu lại, lúc này, Tiêu Mạc đã đi đến giữa đám sĩ tộc, cùng bọn họ nhỏ to nói chuyện với nhau. Trương Khởi nhìn thoáng qua Tiêu Mạc cười vui vẻ, lại quay sang nhìn A Lục đang ở giữa mấy sứ giả.

A Lục cũng đang nhìn tới nàng, bốn mắt nhìn nhau, A Lục nháy mắt trái phồng mũi lên, lè đầu lưỡi ra hướng nàng làm một cái mặt quỷ rất lớn.

Trương Khỉ suýt đã bật cười ra tiếng.

Nàng nhanh chóng quay đầu, chẳng qua trên môi vẫn mang theo ý cười.

Bỗng nhiên tiếng nhạc vang lên mãnh liệt, từng nhóm mỹ cơ ăn mặc y phục mỏng manh, nâng các đĩa thức ăn uyển chuyển đi đến. Các mỹ nhân này, đều là diện mạo xinh đẹp như hoa, bây giờ đang là mùa hè nóng nực, y phục của các nàng lại mỏng manh bay bay, dưới y phục mỏng là tay ngọc chân nõn, thắt lưng bé nhỏ, làm nổi bật chiếc mông xinh đẹp, khiến nhiệt độ trong điện càng thêm cao trào.

Trông thấy các nàng, Vũ Văn Nguyệt ngồi ở chủ sập không xa liền cắn môi, liếc huynh trưởng Vũ Văn thành.

Ở đây có vài mỹ cơ bộ dáng không tệ, có lẽ là của huynh trưởng chuẩn bị cho Lan Lăng vương. Nàng vốn dĩ đang mất hứng, nhưng khi nhìn đến cơ thiếp bên cạnh Lan Lăng vương với nhan sắc bình thường lại càng thêm thấy chướng mắt. Cũng tốt, trước cứ để cho các nàng đấu đá lẫn nhau, dù sao đây cũng là là địa bàn của nàng, kết quả cuối cùng sẽ là do nàng định đoạt.

Nhóm mỹ cơ nhẹ nhàng đi đến, chẳng mấy chốc liền như những đóa hoa tươi lắc mông duyên dáng thướt tha đi về phía mấy người quyền quý.

Các nàng bưng thức ăn đều có dáng người tuyệt vời xinh tươi, người chưa tới, một làn hương thơm đã bay tới trước. Càng đến gần, hai mắt đám nam nhân càng híp lại, chẳng qua không biết bọn họ mê mỹ tửu, hay là mê mỹ nhân bưng mỹ tửu đây.

Lan Lăng vương ngẩng đầu nhìn.

Đột nhiên, hắn khẽ giọng nói: "Ngồi vào lòng ta."

Hả?

Trương Khỉ ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Hắn liếc nàng một cái, miệng mấp máy, uy nghiêm nói: "Đừng giả ngốc... Đến đây ngồi vào trong lòng ta."

Trong lúc hai người nói chuyện, đã có năm khuôn mặt xinh đẹp, phong thái gọn gàng, vừa nhìn đã biết mỹ cơ đến từ phương Nam đang đi tới bên này. Xem các nàng đang tính đi về phía Lan Lăng vương.

Thảo nào hắn muốn nàng ngồi vào lòng hắn.

Đúng rồi, lúc nãy ngoài điện hắn có nói, ở nước Chu, hắn chỉ có cơ thiếp là nàng. Hắn muốn nàng ra dáng cơ thiếp làm lá chắn cho hắn.

Cũng tốt.

Tiêu Mạc từ trước đến nay luôn cao ngạo, nếu hắn nhìn thấy mình nép vào trong lòng nam nhân khác, tất nhiên sẽ không muốn mình nữa.

Đây cũng là kết thúc.

Trương Khởi rũ mắt xuống, nàng chậm rãi đứng lên hơi nghiêng người về phía Lan Lăng vương mông còn chưa đặt xuống, bên hông chợt thấy ấm áp hóa ra là do hắn bế nàng đặt lên đùi.

Hành động đột ngột này của hắn, Trương Khởi không kịp phòng bị cả người liền ngã vào trong lòng hắn.

Người nhìn về phía bên này càng lúc càng nhiều.

Giống như không biết có người đang nhìn mình, hắn vẫn cúi đầu nhìn chăm chú Trương Khởi. Giờ phút này Trương Khởi thật sự thấy xấu hổ muốn đỏ mặt, cố gắng di chuyển thân mình. Một lát sau, nàng mới tìm được tư thế thoải mái nhất ngồi trong lòng hắn.

Cánh tay Lan Lăng vương càng siết chặt hơn.

Vô số ánh mắt rối rít nhìn về phía Trương Khởi.

Nàng không nhận ra, giờ phút này nàng có một loại sức quyến rũ rất tự nhiên, thân thể mềm mại ở trong lòng Lan Lăng vương, yêu kiều như nước, mỵ hoặc như hồ ly. Rõ ràng dung mạo bình thường, rõ ràng nửa khuôn mặt vùi ở trong ngực Lan Lăng vương, lại làm cho người ta có cảm giác thấy một tiểu yêu tinh độc nhất vô nhị.

Thịt trên gò má Tiêu Mạc giựt giựt vài cái, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đem rượu trong bình uống môt hơi cạn sạch.

Năm mỹ cơ vừa mới đến gần thì nhìn thấy tình thế như vậy. Lúc này, Lan Lăng vương cúi đầu, ôn nhu nhìn chăm chú vào nữ nhân đang ôm trong ngực, mà nữ nhân đó, mặc dù không thấy biểu cảm của nàng, nhưng vẫn thấy nàng có vẻ rất thoải mái vui vẻ. Quan trọng hơn là, đám mỹ cơ nhìn không được dung nhan của Trương Khởi, vừa cảm thấy hiếu kỳ, vừa cảm giác xấu hổ.

Nơi này, làm gì có chỗ của các nàng?

Năm mỹ cơ nhìn về phía Vũ Văn Thành.

Khắp điện nhiều người như vậy, Lan Lăng vương lại là nhân vật chói mắt như thế nào? Mọi người mặc dù không muốn nghĩ, nhưng cũng sẽ không tự giác nhìn về phía hắn.

Bởi vậy, lúc năm mỹ cơ này nhìn về Vũ Văn Thành, mọi người đều sáng tỏ. Vô số ánh mắt cũng ồ ạt nhìn về hướng Vũ Văn Thành. Bất kể là sứ giả nước Trần hay các sứ giả khác, trong lòng đều âm thầm suy đoán.

Nhưng Vũ Văn Thành lại ha ha cười, phất phất tay, ý bảo các nàng không cần để ý Trương Khởi, cứ như thường lệ, hắn kề gần sát Vũ Văn Nguyệt, cười hì hì nói: "Muội muội, xem ra Lan Lăng vương này cũng chỉ là kẻ phong lưu bình thường, muội xem cơ thiếp của hắn, tuy rằng tướng mạo cũng bình thường thôi, nhưng là mị hoặc trời sinh thế gian hiếm có. Muội thật sự muốn gả cho hắn?"

Vũ Văn Nguyệt hung hăng trừng mắt huynh trưởng, quay đầu nhìn về phía Lan Lăng vương, đối mặt với dung mạo như thế, nàng chỉ cảm thấy ngực nhảy thùng thùng vài cái. Bất giác đưa tay ấn lên ngực, nàng gian nan trả lời: "Mị hoặc trời sinh thì thế nào, cũng chỉ là một cơ thiếp mà thôi."

Vũ Văn Nguyệt quay đầu nhìn về phía phụ thân, cắn chặt miệng.

Bên này, Lan Lăng vương cảm thấy Trương Khởi trong lòng, cả người mềm như nước, giống như có thể tùy ý nhào nặn, có thể đem nàng đùa giỡn thành nhiều dạng.

Loại cảm giác miệng khô gắt này thật nóng bức đến không thể khó chịu. Hắn nghiêng đầu, rót một ly rượu lớn.

Luôn giấu đi dung mạo của mình, vừa rồi lại không hề ý thức được nguy hiểm đang lớn dần, vùi trong lồng ngực Lan Lăng vương một lúc, đoán rằng tình thế bây giờ có lẽ đã ổn. Vì vậy nàng dịch ra một chút, trong tiếng thở mỗi lúc càng ồ ồ của Lan Lăng vương, khuôn mặt vẫn dán vào ngực hắn, môi nhướng môi lên sát cổ hắn dè dặt hỏi: "Ta cứ phải ngồi như thế này mãi sao?"

Phải làm bình phong bao lâu nữa?

Lan Lăng vương cúi mặt nhìn nàng, bỗng nhiên, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, lại cúi đầu phủ lên môi Trương Khởi, mớm toàn bộ ngụm rượu ấy sang cho nàng.

Trương Khởi không kịp đề phòng, bị hắn rót rượu vào ngay chóc. Ngụm rượu xông thẳng vào hoành hành trong cổ họng khiến nàng nuốt không kịp bị sặc, thiếu chút nữa đã phun hết ra. Hai tay Trương Khởi bị hắn quàng hai bên nách, muốn ngậm miệng lại cũng không kịp, chỉ có thể gấp rút cúi đầu, ngậm chặt miệng, dụi dụi đầu nhỏ ở trước ngực hắn, mượn động tác này để ngăn rượu trở về.

Động tác của nàng chính là theo bản năng, nhưng trong mắt người ngoài, từng cử chỉ hành động đó tất cả đều yêu mị đến cực điểm, cảnh đẹp ý vui không gì sánh bằng.

Nhìn đến đây, lòng dạ Vũ Văn thành bắt đầu ngứa ngáy. Hắn không kiên nhẫn vẫy các mỹ cơ bên cạnh đi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi.

Lúc này, Hoàng đế trẻ mở miệng, giọng thiếu niên có chút chói tai. Lan Lăng vương một chữ cũng lười nghe, hắn chỉ cúi đầu xem nàng, vươn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc Trương Khởi. Khi lời Hoàng đế vừa dứt, tiếng ồn ào trong điện đã khôi phục lại thì Trương Khởi nghe được hắn ra lệnh: "Các ngươi lui ra."

Giọng tuy nhỏ nhưng rất uy nghiêm. Năm mỹ cơ rùng mình, vội vàng cúi đầu lui ra.

Các nàng vừa đi, Trương Khởi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể đứng lên được chưa?"

"Chưa được!"

Lời Lan Lăng vương chắc như đinh đóng cột, đối diện với đôi mắt trong suốt như nước lộ ra vẻ khó hiểu của Trương Khởi, hắn chỉ liến mắt nhìn thoáng qua ngay sau đó ngẩng đầu lên chuyên chú nhìn về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện