Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 89: Hứa hẹn



Trương Khởi không nghe theo lầm bầm nói: "Vì sao không thể?"

Thanh âm mềm mại, nũng nịu, lại làm cho Lan Lăng Vương khát nước rồi.

Hắn lại rót một ly rượu, ngửa đầu uống một nửa, nâng ly rượu đưa tới bên môi Trương Khởi, trầm thấp nói: "Miệng khô rồi hả? Uống đi."

Trương Khởi bị hắn ôm chặt, khó cử động. Xoay nửa người, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lan Lăng Vương, nhìn thẳng vào con ngươi không thấy đáy của hắn, tuấn nhan hơi hồng hồng, đột nhiên lo lắng cho hắn, liền lắp bắp nói: "Đừng uống nhiều như vậy, sẽ gặp nguy hiểm."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Lan Lăng Vương trầm xuống.

Hai cánh tay hắn lại căng thẳng một lần nữa.

Vốn hắn đã ôm rất chặt, đã chặt đến nỗi Trương Khởi muốn vọt ra, chỉ có thể vặn vẹo. Bây giờ hắn căng thẳng như vậy, Trương Khởi thật không thể thở được.

Nàng đỏ mặt, ưm một tiếng, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Buông ra một chút đi." Nói xong, mắt hắn càng thêm sâu thẳm, bất an hỏi: "Ngươi không vui?"

Lan Lăng Vương vẫn nghiêm túc nhìn nàng, hắn không trả lời, chẳng qua là dịch chuyển nàng một tí.

Vừa dịch chuyển, một vật liền đụng trúng cái mông của nàng.

Trương Khởi sợ đến nỗi không dám cử động một chút nào.

Nàng mở to mắt, ngẩng đầu ú ớ nhìn hắn. Một lát sau, tay trái nhéo nhéo tay phải trắng noãn, vừa giống như vô ý so sánh cho hắn xem, vừa nhỏ giọng, che giấu chút xem thường, nói thầm, "Tuổi nhỏ như vậy, lại chưa có nẩy nở... Bụng đói ăn quàng... Lời hứa hẹn đâu rồi."

Âm thanh nói thầm của nàng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng khi thấy ánh mắt uy hiếp của hắn, nàng ngậm chặt miệng lại, đàng hoàng nằm ở trong ngực hắn.

Khi hắn đụng vào nàng, nàng có thể cảm giác được người hắn nóng như thế nào, cảm giác được cơ bắp của hắn hết sức căng thẳng, còn có nhiệt độ của tiếng hít thở kia.

Hắn vẫn rót rượu từng tí từng tí.

Ngửi thấy mùi rượu phảng phất, lại cảm giác được nhiệt độ trên người hắn, Trương Khởi nghĩ mà thấy sợ... Hắn đã từng hứa hai năm, nếu hiện tại hắn kìm lòng không được, phá lời hứa này đi, đòi hỏi mình, có một sẽ có hai, rồi nhiều hơn nữa, này, điều này...

Nàng cẩn thận suy nghĩ, ở nước Trần, nàng muốn gả cho sĩ tử nhà nghèo, nhìn giống như là chuyện vớ vẩn. Mà bên trong nước Tề, tạm thời vẫn yên ổn, hắn nhất định muốn mang mình đi, vậy thì đi theo đi. Dù thế nào đi nữa hắn cũng là người nhân hậu, mình có thể lợi dụng thời gian hai năm, gom góp một ít tiền, mượn thế lực của hắn tìm một con đường ra... Cái mà nàng gọi là đường ra, là tạo một ít quyền uy trước mặt binh lính của hắn, lặng lẽ thu mua vài người, đến lúc rời đi, bản thân vừa có tiền lại vừa có người, chỉ cần tìm nơi không có chiến loạn, rồi che giấu dung mạo ở lại.

Nhưng nếu hôm nay bị hắn chiếm lấy, phá giới, khỏi cần nước Tề, mình có lẽ sẽ mang thai con của hắn... Tề Quân vương là một kẻ vô lý, nếu nàng vẫn cứ tiếp tục ở đây, thì tất cả mơ ước đều vô ích.

Nghĩ đến liền sợ hãi, Trương Khởi không chịu được. Chỉ thấy nàng đưa ra ngón tay giữa mềm mại, một lúc lại đưa ra ngón trỏ ngắn, tay trái nhéo nhéo ngón trỏ, lại tiếp tục so sánh hai đầu ngón tay, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Cái này cao như vậy, cái này nhỏ như vậy…. Vậy mà lại, bụng đói ăn quàng, bụng đói ăn quàng..."

Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

Trương Khởi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Nàng đối mặt với khuôn mặt tươi cười làm cho người ta hoa mắt của hắn, con ngươi đen nhánh sâu thẳm chậm rãi thu hồi ý cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, hắn từ từ mở miệng, "Ta đang cố gắng kiềm chế... Chỉ là ngươi cứ ríu rít nói như vậy..."

Trương Khởi vội vàng cười theo, "Ta không nói chuyện, ta không nói chuyện." Nàng ngoan ngoãn ngậm chặt môi, lẩm bẩm trong lòng: Ta còn chưa có trưởng thành, vẫn là trẻ nhỏ, chỗ nào líu lo ríu rít hả? Rõ ràng là do ngươi bụng đói ăn quàng.

Nàng rất ngoan ngoãn nép vào ngực hắn. Đến lúc này, Trương Khởi chỉ muốn nói một câu, "Đừng có ôm chặt như vậy", nhưng câu nói này, nàng vẫn không dám nói ra.

Thấy Tiêu Mạc không chịu được nhìn về phía bên kia, liếc một cái, vẻ mặt lại đau khổ uống rượu giải sầu, Lô Tuấn trưởng tử của Phạm Dương Lô Thị mà hắn vừa mới làm quen cũng đang nhìn về phía Trương Khởi và Lan Lăng vương.

Nhìn sang bên cạnh, hắn mỉm cười nói rằng: "Tiêu Mạc để ý như thế, không biết vì người nào?" Là mĩ nam hay là mỹ nữ?

Tiêu Mạc liếc hắn một cái, nói: "Đó là Lan Lăng Quận vương của nước Tề." Đánh với Cao Trường Cung vài lần, Tiêu Mạc cảm thấy, mặc dù bề ngoài của hắn tuấn mỹ, nhưng không thể đùa như vậy được.

Cái loại uy nghiêm đó, liền có thể bất ngờ giết người.

Lô Tuấn rũ mắt xuống, một lúc lâu sau, hắn thấp giọng thở dài: "Nhớ năm đó... Phóng ngựa kinh đô, xa kỵ ung dung, nhi tử thế gia như chúng ta, trong phủ không có nuôi hai tên luyến đồng xinh đẹp, thì khó nói lắm.

Hắn không muốn nói những việc này, liền mỉm cười lại hỏi: "Nói như vậy, là vì cô tử kia rồi hả?" Hắn liếc về phía Trương Khởi, nhíu mày nói: "Chẳng qua Trương thị chỉ là một đứa con gái riêng, lấy thân phận của Tiêu lang, muốn giết liền giết, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Chẳng lẽ Tiêu lang không có thủ hạ hiểu ý nào hay sao?"

Theo đạo lý, thủ hạ của hắn cũng phải nhanh nhẹn linh hoạt, đã sớm ném cô tử xuất thân thấp hèn này lên giường hắn rồi. Vì sao hắn có vẻ chán nản như vậy?

Tiêu Mạc hờ hững nói: "Ở phía nam, dòng chính dòng thứ không có hà khắc như phía Bắc các ngươi, Kiến Khang còn có rất nhiều thiếp thất đảm đương gia sự." Vì vậy, mặc dù thân phận Trương Khởi thấp kém, vẫn còn chưa đến trưởng tử của gia tộc khác như hắn, tùy tiện có thể trêu đùa.

Lô Tuấn không dám tin trừng lớn mắt, "Thiếp thất dám đảm đương gia sự?" Hắn khinh thường chép miệng, nói thầm: "Còn ra thể thống gì "

Hắn lạnh nhạt nói: "Ngày hôm trước thứ đệ xung đột với ta, ta liền thu ái thiếp của hắn trước mặt phụ thân, sai người hầu đánh gãy chân của hắn." Dừng một chút, hắn bổ sung thêm: "Thứ đệ của ta chức quan Tứ Phẩm, là nhân tài trong gia tộc ta. Thì sao chứ? Dòng chính với dòng thứ khác nhau một trời một vực, cho dù ta giết hắn, cũng không có người để ý. Nơi đó của các ngươi thật không có thể thống như thế?"

Tiêu Mạc không phục, nói: "Là do phía bắc các ngươi, căm thù huyết mạch hỗn tạp, không còn cao quý như ngày xưa nữa, liền hà khắc với dòng thứ."

Hắn nói rất đúng, giống như Thanh triều, quyền thế chính trị của địa chủ Hán tộc hợp lại không đấu lại nổi người Mãn Thanh, liền trút hết giận dữ lên nữ nhân trong tộc, lập ra đủ loại quy định với các nàng, những quy củ hà khắc này làm người ta phẫn nộ .

Lô Tuấn trầm mặc.

Nhìn thấy Tiêu Mạc còn thỉnh thoảng nhìn về phía Trương Khởi, biểu cảm thống khổ, Lô Tuấn nghiêm túc nói: "Có cần ta giúp một tay hay không?"

Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Loại cô tử xuất thân như thế này, ngươi chỉ cần ngủ với nàng, đó chính là phúc phận của nàng. Nàng không biết điều như vậy, thà rằng đi cũng một kẻ man di thô bạo cũng không đi với ngươi, để ta thay ngươi dạy dỗ nàng đi "

Nghe lời của Lô Tuấn nói, không che dấu sự khinh bỉ với Trương Khởi, Tiêu Mạc lại lo lắng, hắn lắc lắc đầu.

Lô Tuấn châm chọc nói: "Ngươi sợ ta đả thương nàng? Loại nữ nhân đê tiện như thế này, ngươi cũng không buông được sao."

Tiêu Mạc không bình tĩnh được khi có người khác nói Trương Khởi như vậy, hắn trầm giọng nói: "Nàng trách ta không cho nàng danh phận."

Lô Tuấn thấy Tiêu Mạc để ý như vậy, liền nói: "Danh phận còn không đơn giản sao? Các ngươi không phải là có quy định "Có Đằng thì không tái giá" sao? Ngươi cưới tỷ tỷ của nàng, coi nàng là Đằng thiếp. Chờ thêm hai năm nữa nếu vẫn yêu thương nàng, liền giết tỷ tỷ của nàng đi, nàng tuy là thiếp, phía trên không có thê tử chèn ép, thì cũng hơn thê tử."

Thấy Tiêu Mạc trầm mặc, hắn cả kinh nói: "Ngươi cũng từng nghĩ tới? Vì sao lại thất bại?"

Tiêu Mạc phất phất tay, cười khổ nói: "Không nói chuyện này nữa." Thấy Lô Tuấn còn nhìn mình chằm chằm, hắn nghiêm túc nói: "Nàng sẽ tự trở lại bên cạnh ta. Ngươi tiếp tục nói chuyện kia một chút đi."

Đám người sĩ tộc Hán nói chuyện với nhau đang vui vẻ, bên này, Vũ Văn Nguyệt một mực nhìn chăm chú hai người. Nàng có hút không kiên nhẫn được rồi, hít một hơi thật sâu, ngăn chặn buồn bực mới thoải mái ngực một chút được, nàng đứng lên, đi tới phía Vũ Văn Hộ.

Không bao lâu sau, nàng liền tới đến bên cạnh phụ thân, ngồi xuống một chỗ bên cạnh, Vũ Văn nguyệt nhỏ giọng nói: "Phụ thân, ngươi đã đáp ứng ta. Bây giờ nói ra có được hay không?"

Nàng tha thiết nhìn Vũ Văn Hộ.

Vũ Văn Hộ cúi đầu nhìn Vũ Văn Nguyệt một cái, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Lan Lăng vương.

Thấy lông mày phụ thân nhíu lại, trong lòng Vũ Văn Nguyệt hoảng hốt: Phụ thân không phải là đổi ý chứ? Người rõ ràng đã từng nói, Cao Trường Cung là một nhân tài, nước Tề không có thật sự trọng dụng nhân tài, có thể lôi kéo.

Nàng không biết, từ lúc thấy Lan Lăng Vương, Vũ Văn Hộ liền thấy chướng mắt. Bộ dáng thế kia, chỉ sợ mấy cái chiến công kia, là hắn tự mình làm giả.

Rũ mắt trầm ngâm một lúc, Vũ Văn Hộ đột nhiên giương mi, nói: "Cũng tốt."

Vũ Văn Nguyệt mừng rỡ. Nàng cắn môi đòi hỏi: "Còn cái cơ thiếp bên người hắn nữa, ta không thích. Phụ thân, nghe nói nàng là do sứ giả nước Chu đem đến, vậy thì phải tặng cho người chứ?"

Vũ Văn Hộ trừng mắt nhìn Vũ Văn Nguyệt liếc mắt một cái, ra lệnh: "Trở về chỗ ngồi đi."

"Vâng. Tạ ơn phụ thân." Vũ Văn Nguyệt tràn ngập phấn khởi trở về giường của mình. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương, lại nhìn nữ nhân trong ngực hắn, người xấu xí ẻo lả giống như không có xương, thầm nghĩ: Một cơ thiếp, lại dám không phân biệt được thời điểm mà ra vẻ lẳng lơ, đừng trách ta lòng dạ độc ác.

Hôm nay sứ giả hai nước Trần, Tề vừa đến Trường An, vốn đi đường mệt nhọc, đêm nay nếu như không phải là yến tiệc đón gió tẩy trần, không bằng đi qua đi.

Tiểu hoàng đế hướng về sứ giả hai nước vừa xong, từng đợt ca múa nhẹ nhàng tiến đến, tiếng cổ nhạc ở bên trong, tay áo bay bay phiêu dật.

Những người tới chỗ này, không phú thì quý, những loại ca múa này sớm đã nhìn quen. Vì thế, tiếng ồn ào dần dần vang lên, Tiêu Mạc càng liên tục đi qua đám sĩ tộc, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười không ngừng.

Vũ Văn Hộ đứng lên.

Hắn chính là là người nắm quyền của nước Chu, hắn vừa đứng dậy, tiếng nói chuyện từ bốn phía ít lại.

Chỉ thấy hắn cất bước đi về phía Lan Lăng vương, nhìn đến bóng dáng của hắn, Trương Khởi nhẹ nhàng vùng vẫy, từ trên đầu gối của Lan Lăng Vương trượt xuống, sau đó, nàng lui người lui về phía sau, ngồi xuống cái tháp kỷ sau lưng. Nàng lặng lẽ nhìn sang Vũ Văn Hộ, hàng lông mày thanh tú nhíu lên suy nghĩ một lúc, con ngươi đảo một vòng.

Chỉ thấy thân hình nàng hơi hơi nghiêng về phía trước, cả người nhu thuận núp sau lưng Lan Lăng Vương.

Khi Vũ Văn Hộ đến gần, Lan Lăng Vương đứng lên, hơn phân nửa ánh sáng đã bị ngăn lại, cả người Trương Khởi, ẩn trong bóng tối.

Vũ Văn Hộ nhìn Trương Khởi một cái, âm thầm cau mày.

Hắn đã sớm biết lai lịch của Trương Khởi.

Hắn vốn là muốn, nước Trần tặng một cái nữ nhân mị hoặc trời sinh như thế, cô tử xuất phát từ thế gia đại tộc của nước Chu, nếu không phải là tặng cho tiểu hoàng đế mới lên ngôi, thì là tặng cho Vũ Văn Hộ hắn để lấy lòng. Chẳng qua là Lan Lăng Vương lớn gan, đành bỏ đi vậy.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Trương Khởi tiến lui như vậy, hắn lại nghi ngờ.

Bộ dạng này, rõ ràng là đã bị Lan Lăng Vương thu phục rồi. Chẳng lẽ, nước Trần phái nàng tới, thật sự là để Lan Lăng Vương hưởng thụ?

Nghĩ như vậy, hắn không tiện lên tiếng.

Thu hồi ánh mắt, Vũ Văn Hộ nâng bình rượu hướng tới Lan Lăng Vương, cười vang nói: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Lan Lăng Quận Vương không chỉ là anh hùng, còn phong thái hơn người, hiếm thấy trên đời."

Đám sứ giả vừa mới cười vang liền tĩnh lặng.

Thân phận Vũ Văn Hộ là cao cỡ nào? Hắn khen ngợi Lan Lăng Vương là một nhân tài mới xuất hiện, chính mình cũng có thể châm trước a.

Lan Lăng Vương cũng chỉ cười cười, hắn nâng bình rượu lên, kính Vũ Văn Hộ một cái, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lạnh nhạt nói: "Không dám".

Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh lộ ra uy nghiêm.

Vũ Văn Hộ hắng giọng cười lớn. Cười cười, hắn nghiêm túc nói với Lan Lăng vương: "Nhân tài như Lan Lăng Quận vương, ở nước Tề không khỏi đáng tiếc. Nếu Quận vương đồng ý đến nước Chu ta, sẽ là thống soái ba quân".

Khắp nơi càng yên tĩnh.

Cao Hòa cung kính với Lan Lăng vương như thế, hắn vừa mở miệng liền hứa thống soái ba quân, đây là coi trọng cỡ nào?

Chẳng qua là chức vị thống soái ba quân này, hứa cũng quá qua loa rồi. Trương Khởi vẫn cúi đầu, lười nhác nằm giống như mèo, nghe đến đó từ từ ngẩng đầu lên. Nước Chu và nước Tề chưa bao giờ đối địch, trước mặt mọi người Vũ Văn Hộ lại công khai nói chuyện với Lan Lăng Vương, còn thật lòng mời, có ý gì? Hay là muốn quần thần nước Tề sinh nghi sao?

Nàng không khỏi lo lắng thay hắn.

Lan Lăng Vương nghiêm túc chắp tay trả lời: "Đại trủng tể quá khen, Trường Cung mặc dù bất tài, cũng không dám bất kính nước nhà."

Đây rõ ràng là nói hắn sẽ không rời nước Tề rồi.

Vũ Văn Hộ thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, chưa từng nghe lời cự tuyệt trực tiếp như vậy. Mặt hắn trầm xuống.

Trong nháy mắt, trong đại điện lạnh vài lần.

Đảo mắt, Vũ Văn Hộ cười hòa ái dễ gần nói: "Lan Lăng Quận vương vẫn là tuổi trẻ a. Đúng rồi, nghe nói ngươi luôn luôn tìm mẫu thân?"

Mẫu thân? Chính mình đi Kiến Khang ba lần, vẫn chưa tìm được tung tích của mẫu thân, chẳng lẽ, người đã rơi vào tay Vũ Văn Hộ ?

Vừa nghĩ tới mẫu thân bị Vũ Văn Hộ giam giữ trong Quốc nội, Lòng của hắn bỗng dưng trầm xuống.

Thấy sắc mặt Lan Lăng Vương biến hóa, Vũ Văn Hộ hòa ái kêu: "Nguyệt nhi, tới đây."

"Ôi chao, ai, ôi."

Vũ Văn Nguyệt thẹn thùng, bước nhẹ đi đến. Ở gần Lan Lăng Vương, Vũ Văn Nguyệt nhìn về phía Trương Khởi trong bóng tối, động tác càng trở nên thẹn thùng.

... Lan Lăng Vương nhất định thích những nữ tử mềm mại như vậy.

Nàng đến bên cạnh Vũ Văn Hộ, bắt chước bộ dáng của Trương Khởi, lặng lẽ xấu hổ liếc Lan Lăng Vương một cái, rồi quay sang Vũ Văn Hộ nũng nịu kêu: "Phụ thân."

Thân hình thon dài, diện mạo khí chất cũng là xinh đẹp trong sáng, Vũ Văn Nguyệt học cô tử Nam Phương như vậy, chân tay trái Lan Lăng Vương đột nhiên run rẩy.

Vũ Văn Hộ từ ái nhìn nữ nhi của mình, quay Lan Lăng Vương kiêu ngạo giới thiệu nói: "Đây là trưởng nữ của ta. Chẳng những khom lưng thành thạo, hơn nữa biết lễ biết nghĩa, là minh châu của Trường An ta. Nghe nói Lan Lăng Quận vương còn còn chưa có hôn ước, hôm nay lão phu làm chủ, tác thành một giai thoại, thế nào?"

Nói tới đây, Vũ Văn Hộ nghiêng nghiêng người, hạ giọng nói: "Quận vương Thành ta Vũ Văn Hộ ái tế, muốn tìm người nào cũng dễ dàng hơn nhiều."

Lan Lăng Vương trầm ngâm.

Trương Khởi lặng lẽ ngẩng đầu, nàng đối mặt với ánh mắt như đao lộ ra sát khí của Vũ Văn Nguyệt. Vội vàng cụp mắt xuống né tránh, ngực nhảy bang bang: Nếu hắn đáp ứng, mình phải làm sao đây? Vậy chỉ còn cách cầu Tiêu Mạc, quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn cho mình quay trở về nước Tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện