Chàng Rể Đa Tài

Chương 376



Quan hệ không đáng một đồng nào!

Câu nói này trực tiếp đâm vào lòng Tô Hải Siêu.

Anh ta chỉ muốn dùng những lời này để uy hϊế͙p͙ Tô Nghênh Hạ, lại không nghĩ đến Tô Nghênh Hạ nhìn thấu

được bản chất của sự việc.

Sau này khi anh ta không còn là chủ tịch công ty nữa, ai sẽ để anh ta vào trong mắt đây?

Hơn nữa ngay cả đám người Khang Lăng kia, từ sau khi Khang Lăng chết không cách lý giải được, bọn họ liền chủ động muốn cùng với công ty hợp tác, Tô Hải Siêu biết nhất định bên trong đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ Tô Nghênh Hạ là một người phụ nữ đầy tâm cơ, đã sớm nắm giữ hết tất cả.

“Tô Nghênh Hạ, tôi sẽ để cho cô phải hối hận." Tô Hải Siêu nói xong lại nhìn về phía những người khác

trong họ Tô, tiếp tục nói: “Tôi sẽ để cho các người biết, ai mới có thể đưa họ Tô đến giàu sang, loại người rác rưởi như mấy người đi theo cô ta, sớm hay muộn sẽ phải hối hận.”

Sau khi Tô Hải Siêu rời đi , hội nghị của họ Tô gia vẫn tiến hành như thường lệ. Kế hoạch của Tô Nghênh Hạ rất đơn giản, ổn định lại sự phát triển của nhà họ Tô gia, sau đó tìm kiếm sự đột phá. Những người khác đối với chuyện này tự

Loading... nhiên là không dám có ý kiến gì, dù sao bọn họ phải dựa vào công ty mới có thể sống qua ngày, mà hiện tại chủ tịch là Tô Nghênh Hạ, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lệnh

là được.

Cùng lúc đó, Hàn Tam Thiên đi Lamborghini từ nhà máy sửa chữa xách về, hướng về phía Thành phố

Dung

Thành phố Dung cách Vân Thành không quả trăm cây số, nhưng là

phát triển tốt hơn Thiên Vân nhiều,

nhưng mà mấy năm gần đây có tình huống đặc biệt.

Ở Thành phố Dung có một ngôi chùa phi thường nổi tiếng, lúc đầu chỉ có khoảng mười lăm người khách đến chùa cầu phúc, hương hỏa cường thịnh. Tương truyền trụ trì của ngôi chùa là vị đại tiên nào đó chuyển thế, đương nhiên loại thuyết pháp này cũng chỉ có một vài tín đồ thành kính tin tưởng mà thôi, khách đến dâng hương cũng chỉ là

tâm lý đến tìm an ủi.

Ở những nơi chùa chiền như thế này, lại xuất hiện đạo sĩ là điều vô cùng kỳ quái, nhưng mà lúc có một đạo sĩ trẻ tuổi theo hướng đường mòn đi lên núi, ánh mắt những người qua đường nhìn anh ta không

khỏi quái dị, mà anh ta không hề để

ý đến.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy đạo sĩ niệm phật bao giờ à?”

“Còn nhìn nữa, có tin tôi móc mắt ra

không.”

“Lăn đi lăn đi, đừng ngăn cản đạo của tiểu đạo sĩ ta.”

Đạo sĩ trẻ tuổi đi đường đường đi hùng hùng hổ hổ, sau khi đi đến sau núi, qua chín quẹo mười tám rẽ thì đi đến một căn nhà có mái ngói

xanh.

Nơi này có ít dấu tích của người

đến, là cấm địa với khách dâng hương, mà biết được nơi này cũng chỉ có trụ trì chùa cùng vài người biết được.

“Thầy, con đã về đây.” Đạo sĩ trẻ tuổi đi về phía cổng ngôi nhà ngói xanh không hề có chỗ nào giống phong cách Đạo gia, bắt đầu cởi giày xoa chân, còn đưa ngón tay lên

mũi hít sâu một hơi.

“Dọc theo con đường này thật sự là mệt chết đi được, có điều con đã

gặp được người mà thầy nói, thật ra cũng không có gì đặc biệt, con cùng anh ta đánh nhau, chưa quá ba chiêu anh ta đã quỳ xuống trước mặt con xin cứu mạng.” Tiểu đạo sĩ liên tục nói.

Cửa phòng mở ra, một ông già tóc trắng bước đi tập tễnh đi ra, một hạt dẻ bắn vào đầu tiểu đạo sĩ: “Vân Thanh, nhanh nói thật cho ta, con có làm ra chuyện gì ngu xuẩn hay

không.”

Vẻ mặt đạo sĩ trẻ tuổi tên Vân

Thanh

thống khổ: “Thầy, con nghe theo lời dặn của người, chỉ cùng anh ta gặp mặt mà thôi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, người yên

tâm.”

“Được." Ông lão tóc trắng gật đầu, từ trong túi lấy ra một miếng ngọc thạch sáng long lanh: “Đây là vật vô cùng trọng yếu, con nhớ phải cất

ký."

Vân Thanh cầm miếng ngọc lên xem xét, thấy không phải là vật bình thường, tranh thủ đưa tay tiếp nhận, mặt mũi tràn ngập vẻ thèm thuồng hỏi: “Thầy, thứ tốt như này rất đáng

giá đi?”

Ông lão tóc trắng đưa tay ra, giống như muốn cho Vân Thanh thêm một bài học, có điều động tác của Vân Thanh rất nhanh, vội vã lùi ra sau hai bước: “Thầy, người yên tâm,

con chỉ tùy tiện hỏi, tuyệt sẽ không

bán thứ này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện