Chương 186
CHƯƠNG 186
Ngô Quốc Thuận mặt mo đỏ ửng, vội vàng giải thích: “Tạ gia, tuổi tác cũng không phải là tiêu chuẩn đánh giá tài hoa, ngài tuyệt đối không nên xem thường Anh Trình!”
Tạ Thiên Hoa không kiên nhẫn nhìn Trình Kiêu một cái, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, dẫn hắn ngồi phía sau đi!”
Mặc kệ Ngô Quốc Thuận nói thế nào, Tạ Thiên Hoa vẫn thấy Trình Kiêu tuổi còn rất trẻ, không có khả năng có bản lĩnh thật sự.
Ngô Quốc Thuận hơi lúng túng trở về bên người Trình Kiêu, vừa cười vừa nói: “Anh Trình, Tạ gia để chúng ta đi đến đằng sau nghỉ ngơi!”
Mặc dù đoạn đối thoại của Tạ Thiên Hoa và Ngô Quốc Thuận rất nhỏ tiếng, nhưng chỉ cần Trình Kiêu muốn nghe, một chữ đều không thể thoát khỏi lỗ tai của anh.
Anh biết những người gọi là đại lão này, bao gồm Tạ Thiên Hoa nhìn anh tuổi trẻ, đều khinh thị anh.
Ngô Quốc Thuận mặc dù cực lực giải thích vì anh, nhưng một bàn tay không vỗ nên tiếng vang. Ngô Quốc Thuận giấu diếm sự thật, đoán chừng là sợ anh bị đả kích, giận mà rời đi.
Trình Kiêu không vạch trần ông ta, làm bộ cái gì cũng không biết, dẫn theo Y Linh, đi theo Ngô Quốc Thuận đến phía sau nghỉ ngơi.
Trình Kiêu ngồi ở phía sau, nghe những người này thương lượng chi tiết đánh cược. Từ đối thoại của bọn họ Trình Kiêu biết được, thời gian bắt đầu đánh cược, còn tìm cao nhân chuyên môn đến chọn giờ lành.
Trình Kiêu bỗng nhiên suy đoán, vị cao nhân này sẽ không phải là Tô Lương Tử đó chứ!
Trình Kiêu nghe những đại lão này người đả kích ta một câu, ta lấy lòng người một tiếng, nghe đến lỗ tai nổi kén.
Trình Kiêu không nói lời nào, Y Linh bên người tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều một câu, chỉ là dùng đôi mắt to xinh đẹp vụt sáng dò xét đám người, cảm thấy những người gọi là đại lão này không khác gì các bạn học chanh chua của mình.
Sự kính sợ đối với các đại lão thần bí này yếu dần trên phạm vi lớn.
Mười giờ tám phút sáng, cao nhân chọn được giờ lành đến, cuộc đánh cược chính thức bắt đầu.
Trong khoảng khắc Trình Kiêu đi theo Ngô Quốc Thuận, theo sát Tạ Thiên Hoa bước vào sòng bạc Phỉ Thúy Các, chung quanh bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh thăm viếng.
“Bái kiến Tạ đại lão!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Những người này là phú hào có tiếng đến từ Vị Hà.
“Xin chào công tử Vô Song!”
Những người này tự nhiên là các Phú hào có tiếng đến từ Tần Châu.
Hai vị đại lão đã ra sân, bọn họ chỉ là vật làm nền nên không có ai chào hỏi bọn họ.
Trình Kiêu trong lòng có chút kinh ngạc, lễ tham bái kiểu này cơ bản đã tồn tại rất ít trong xã hội hiện đại. Anh đã có hiểu biết thêm đối với uy thế của các địa lão này.
Mới vừa rồi Y Linh còn cảm giác những đại lão này cũng không có gì, hiện bị khí thế như núi gầm này làm giật nảy mình, không dám khinh thị đối với mấy đại lão này nữa.
Tạ Thiên Hoa chỉ vung tay lên với mọi người chung quanh, cao giọng nói: “Các vị đến từ Vị Hà, vất vả rồi!”
Tần Vô Song càng trực tiếp, chỉ là khoát khoát tay với đám người, không nói gì cả, liền đi đến bàn đánh bài.
Bốn đại lão Tạ Thiên Hoa ngồi xong, thủ hạ bọn họ mang tới, ngồi tại cách hai mét sau lưng mỗi người.
Trình Kiêu, Y Linh, Ngô Quốc Thuận ngồi cùng một chỗ.
Bình luận truyện