Chàng Trai Năm Ấy Tôi Yêu
Chương 8: Rình
Ê, Bảo Dương. Tôi hỏi cậu nè! Chiều nay cậu thi đấu à?? _ Sau khi nghe nhỏ Ngọc thông báo, tôi liền chạy đi tìm cậu. Khi tôi vừa lướt qua phòng thư viện thì thấy cậu nên tôi chạy một mạch cong khu tới đó, vừa thở lấy thở để, cộng thêm cái miệng không ngừng hỏi cậu.
Cậu quay đầu lại nhìn tôi. Trong chốc lát, mặt cậu biến đổi ngay lập tức. Từ nét mặt bình thản bỗng dưng chuyển sang đen sì như con mực. Cậu lạnh giọng, ánh mắt lóe lên tia đỏ ngầu hỏi tôi:
- Ai nói cho cậu biết! Ai, nói mau??
- Ai nói cho tôi biết thì kệ đi! Trả lời tôi trước đã. Có phải không???... _Tôi thấy khó hiểu nhưng chẳng đợi chẳng chờ, tôi cứ ngang bướng cãi lại cậu. Mặc cho cậu đang tức giận đến cỡ nào. Chẳng lẽ việc này khó khăn đối với cậu lắm hay sao mà cậu cứ chẳng mở miệng trả lời mà đùng đùng lớn tiếng với tôi.
Chẳng đợi tôi nói hết câu. Cậu đã quay lưng bỏ đi với một tiếng thở dài thườn thượt. Tất nhiên, cậu cũng ném lại cho tôi một câu. Nhưng đó không phải là câu tạm biệt hàng ngày mà cậu dành cho tôi. Trái lại, đó là một lời cảnh báo, một lời cảnh báo không có gì là bình thường: "Chiều nay, cậu không được đến đó!"
Tôi phân vân trong bể suy nghĩ của tôi mà tôi đã tự đặt ra. Tại sao tôi không được đến. Chắc chắn là phải có gì uẩn khúc sau này! Thế là máu thám tử trong người tôi bỗng nổi lên. Không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi liền tìm cách để theo dõi cậu nhưng cũng không khiến tôi bị cậu phát hiện. Và đó chính là....
Chiều, sắp đến giờ thi đấu. Tôi hẹn nhỏ Ngọc ở trước quán ăn vặt gần đó. Tôi và nhỏ, mỗi đứa một bịch bắp rang bơ kéo nhau vào. Ở gần chỗ sân thi đấu, kế bên mấy cái ghế lụp xụp có một bụi chuối to như cái cột đình, lá dài đến mấy mét phủ kín cả thân cây. Chớp lấy cơ hội, tôi cầm một chiếc ghế nho nhỏ chui tọt vào dưới mấy cái lá chuối ngồi còn nhỏ Ngọc thì chạy ngay đến trước khán đài đứng đón mấy anh hotboy lớp trên ra sân thi đấu.
Thấy nhỏ chưa!? Bạn bè của mình thì đếch cổ vũ. Trong khi đó, bên phía địch thì nó sẵn lòng xếp hàng để được nắm lấy đôi tay nhau dù chỉ 1 giây thôi! Đối với nhỏ đó là điều quan trọng nhất. Tôi cũng bó tay chấm com. Tôi thở dài, y như cái lúc sáng mà cậu thở dài đối với tôi.
Nó làm tôi khá quan tâm. Đến giờ vẫn còn quanh quẩn ở trên đây. Rồi tôi cũng nhanh chóng xua tan đi hết bao mọi muộn phiền. Tôi cứ ngoảnh đi ngoảnh lại, ngó dưới trông trên xem cậu đã ra sân chưa. Thì bỗng tôi thấy nhỏ Hân cách chỗ tôi chỉ có 10 m chư bao nhiêu. Nhỏ đứng đó với một cái chai nước lọc trên tay cùng với một chiếc khăn.
Trước giờ tôi thường nghe nhỏ Ngọc kể lại là Hân nó chẳng bao giờ ngồi xem cuộc thi đấu nào dù cho nó có hấp dẫn nhỏ đến đâu. Ấy thế mà giờ nhỏ Hân đang đứng sờ sờ trước mặt tôi đây nè! Hay ghee~~~ Nhỏ Ngọc chắc là lại lừa tôi rồi.
Mà thôi, nhỏ Hân đến thì kệ nhỏ. Liên quan đến gia phả họ hàng nhà tôi chắc mà tôi lại quan tâm. Tôi phải xua nó đi, tiếp tục cho chuyến hành trình rình cậu mới được.
Cậu quay đầu lại nhìn tôi. Trong chốc lát, mặt cậu biến đổi ngay lập tức. Từ nét mặt bình thản bỗng dưng chuyển sang đen sì như con mực. Cậu lạnh giọng, ánh mắt lóe lên tia đỏ ngầu hỏi tôi:
- Ai nói cho cậu biết! Ai, nói mau??
- Ai nói cho tôi biết thì kệ đi! Trả lời tôi trước đã. Có phải không???... _Tôi thấy khó hiểu nhưng chẳng đợi chẳng chờ, tôi cứ ngang bướng cãi lại cậu. Mặc cho cậu đang tức giận đến cỡ nào. Chẳng lẽ việc này khó khăn đối với cậu lắm hay sao mà cậu cứ chẳng mở miệng trả lời mà đùng đùng lớn tiếng với tôi.
Chẳng đợi tôi nói hết câu. Cậu đã quay lưng bỏ đi với một tiếng thở dài thườn thượt. Tất nhiên, cậu cũng ném lại cho tôi một câu. Nhưng đó không phải là câu tạm biệt hàng ngày mà cậu dành cho tôi. Trái lại, đó là một lời cảnh báo, một lời cảnh báo không có gì là bình thường: "Chiều nay, cậu không được đến đó!"
Tôi phân vân trong bể suy nghĩ của tôi mà tôi đã tự đặt ra. Tại sao tôi không được đến. Chắc chắn là phải có gì uẩn khúc sau này! Thế là máu thám tử trong người tôi bỗng nổi lên. Không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi liền tìm cách để theo dõi cậu nhưng cũng không khiến tôi bị cậu phát hiện. Và đó chính là....
Chiều, sắp đến giờ thi đấu. Tôi hẹn nhỏ Ngọc ở trước quán ăn vặt gần đó. Tôi và nhỏ, mỗi đứa một bịch bắp rang bơ kéo nhau vào. Ở gần chỗ sân thi đấu, kế bên mấy cái ghế lụp xụp có một bụi chuối to như cái cột đình, lá dài đến mấy mét phủ kín cả thân cây. Chớp lấy cơ hội, tôi cầm một chiếc ghế nho nhỏ chui tọt vào dưới mấy cái lá chuối ngồi còn nhỏ Ngọc thì chạy ngay đến trước khán đài đứng đón mấy anh hotboy lớp trên ra sân thi đấu.
Thấy nhỏ chưa!? Bạn bè của mình thì đếch cổ vũ. Trong khi đó, bên phía địch thì nó sẵn lòng xếp hàng để được nắm lấy đôi tay nhau dù chỉ 1 giây thôi! Đối với nhỏ đó là điều quan trọng nhất. Tôi cũng bó tay chấm com. Tôi thở dài, y như cái lúc sáng mà cậu thở dài đối với tôi.
Nó làm tôi khá quan tâm. Đến giờ vẫn còn quanh quẩn ở trên đây. Rồi tôi cũng nhanh chóng xua tan đi hết bao mọi muộn phiền. Tôi cứ ngoảnh đi ngoảnh lại, ngó dưới trông trên xem cậu đã ra sân chưa. Thì bỗng tôi thấy nhỏ Hân cách chỗ tôi chỉ có 10 m chư bao nhiêu. Nhỏ đứng đó với một cái chai nước lọc trên tay cùng với một chiếc khăn.
Trước giờ tôi thường nghe nhỏ Ngọc kể lại là Hân nó chẳng bao giờ ngồi xem cuộc thi đấu nào dù cho nó có hấp dẫn nhỏ đến đâu. Ấy thế mà giờ nhỏ Hân đang đứng sờ sờ trước mặt tôi đây nè! Hay ghee~~~ Nhỏ Ngọc chắc là lại lừa tôi rồi.
Mà thôi, nhỏ Hân đến thì kệ nhỏ. Liên quan đến gia phả họ hàng nhà tôi chắc mà tôi lại quan tâm. Tôi phải xua nó đi, tiếp tục cho chuyến hành trình rình cậu mới được.
Bình luận truyện