Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình
Liên Hương vừa nghe lời này, rõ ràng thừa nhận y chính là tiểu thái giám kia, không khỏi vui mừng quá đỗi, run giọng nói: “Đại tướng quân. . . . . . y. . . . . . y quả thực còn tại nhân thế sao?”
Viên Viên cười nói: “Chuyện này ta không biết, nhưng đại nhân chúng ta nói, nếu Liên Hương cô nương đến đây, thì nói cho cô nương biết ngài ấy ở đâu, nếu là người khác đến, như nhau không cần để ý, kẻ càn quấy thì đánh đuổi đi.” Nói xong đưa cho bọn họ một tờ giấy nói: “Đây là nơi ở hiện tại của đại nhân chúng ta, khoái mã hai ngày đêm là đến.” Nói xong nhìn sắc mặt kích động của Liên Hương, mở miệng cười nói: “Đại nhân đã nói cô nương không đơn giản, bây giờ nhìn thấy bất quá cũng chỉ có vậy, thiếu trầm ổn không có kiên nhẫn.”
Liên Hương rơi hai giọt lệ, mới nói: “Đệ đệ nào có biết được tâm tình hiện tại của ta. Thái Khang đại nhân. . . . . . Thái Khang đại nhân cầu ngài ấy không làm ta đi một chuyến vô ích.” Nói xong lại ô ô khóc lên, miễn cưỡng ức chế, thận trọng cất hảo tờ giấy: “Đa tạ đệ đệ .” Nói xong cùng Hướng Dương bước nhanh lên ngựa, một khắc cũng không trì hoãn, đi về phía đông nam.
Dọc theo đường đi non sông gấm vóc, lục dương liễu rủ (cây xanh liễu rũ), cảnh trí đẹp không thể tả hết, Liên Hương cùng Hướng Dương chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức, cách nơi ở của Thái Khang càng gần, thì phát hiện cảnh sắc càng thanh u. Liên Hương nói: “Quả nhiên là nơi Thái Khang đại nhân chọn.” Một câu chưa xong, chỉ thấy mảnh rừng phía trước có một phi diêm, hai người mừng rỡ, vội vàng đến phụ cận, liền thấy một tòa phủ đệ hiện ra trước mắt.
Đợi cho người vào thông báo, Thái Khang đầy mặt tươi cười đi ra đón tiếp, một bên cười nói: “Khách quý giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.”
Liên Hương thấy hắn thần tình tươi vui, thầm nghĩ hai ngày trước là ngày kị của Vệ Thanh Hồng, Thái Khang sao có thể vui mừng như thế được, đã biết những gì mình nghĩ đã đúng bảy tám phần, cảm thấy kích động, rồi lại không dám lỗ mãng, sợ Thái Khang không chịu nói ra sự thật. Miễn cưỡng ổn định tâm thần, gượng cười nói: “Đại nhân thật biết cách tìm thú nhàn tản, chọn một nơi thật hảo, không hỏi chính sự, quả thật là rất nhàn tản.”
Thái Khang cười nói: “Đâu có, đã làm cô nương chê cười. Một nơi thanh u như vậy, nguyên chỉ nên lập vài căn nhà tranh, trồng vài hàng giậu mới giống chứ, nề hà ta thiên tính không sống được những ngày kham khổ, so với không được với vị bằng hữu kia của ta. Cuối cùng đành lập một tòa phủ đệ thế này, thật sự là hổ thẹn hổ thẹn.”
Liên Hương trong lòng vừa động, vội hỏi: “Nguyên lai đại nhân nơi này còn có tri âm, chẳng biết có thể giới thiệu hay không, vừa vặn để nô tỳ nghe vài lời cao luận.”
Thái Khang mỉm cười nói: “Vị bằng hữu kia của ta trời sinh tình không màng danh lợi, cũng không muốn gặp ngoại nhân.” Nói xong lại chuyển lời: “Cô nương vốn là người hầu trong cung, không biết vì sao lại đến nơi này?”
Giờ phút này Liên Hương sớm đoán được vị bằng hữu kia của hắn là Vệ Thanh Hồng không thể nghi ngờ. Lập tức bất chấp chuyện khác, vào phòng còn chưa ngồi xuống, đã quỳ xuống nói: “Thái Khang đại nhân, trước mặt người quang minh không nói chuyện dư thừa, vị bằng hữu kia của ngài nhất định là Đại tướng quân rồi. Liên Hương vô tình tham cứu chuyện y chết mà sống lại, chỉ cầu đại nhân khai ân, để nô tỳ đi gặp y.” Nói xong liền muốn dập đầu.
Thái Khang vội nâng dậy, cười nói: “Tự ngày ấy Viên Viên nói với ta gặp qua Hướng thị vệ, ta đã biết việc này nhất định có một ngày sẽ bị vạch trần. Nếu cô nương đã đến đây, nói vậy Hoàng Thượng hẳn cũng đã biết. Ta dặn bọn hạ nhân vừa gặp cô nương, thì phải bảo cô nương đến chỗ ta. Bổn ý cũng không muốn giấu giếm. Cô nương sao cần hành đến đại lễ thế này.”
Liên Hương mừng rỡ nói: “Như thế Liên Hương đa tạ đại nhân, đại ân tình hôm nay, chỉ có thể để ngày sau báo đáp, Khẩn cầu đại nhân lập tức mang nô tỳ đi gặp Đại tướng quân, nếu chậm trễ. . . . . . nếu chậm trễ. . . . . .” Nói xong lại nhịn không được bi thương từ trong lòng dấy lên, vội ép mình nhịn xuống.
Thái Khang nói: “Cô nương không cần nóng vội, nói vậy là Hoàng Thượng bức cô nương phải làm nhanh rồi. Yên tâm, gặp mặt là chuyện đương nhiên, nhưng có một chuyện, cô nương biết ta cũng là nguyện ý chu toàn chuyện tốt của Hoàng Thượng cùng Thanh Hồng. Nề hà lão hữu này thật sự quá mức ngoan cố, từ ta cứu y, cũng đã khuyên y nên tìm một cơ hội thích hợp mà quay về, nói ngọn nguồn mọi chuyện cho Thái hậu, phụ tá Hoàng Thượng xử lí triều chính. Nhưng y lại nói cái gì Hoàng Thượng đã đắm chìm quá sâu, nên nhân cái chết của y mà buông tay, từ đó cưới thê sinh con, quân thần hòa hợp. Chờ một thời gian sau, tự nhiên sẽ quên hết. Bởi vậy còn nói gì cũng không trở về, suýt nữa còn muốn động võ với ta. Lại cảnh cáo ta nếu dám mật báo, nhất định không dê dàng buông tha. Cô nương nói, y là người Hoàng Thượng trân ái, nếu ngày sau sóng gió qua đi, ta có thể có kết cục tốt đẹp sao. Cho nên ta mới giấu đến tận giờ.”
Liên Hương vội vàng gật đầu nói: “Nô tỳ hiểu được sự lợi hại trong đó, đại nhân chỉ cần dẫn đường, nô tỳ sẽ khuyên bảo Đại tướng quân, đại nhân biết không, Hoàng Thượng. . . . . .” Lời còn chưa dứt, liền bị Thái Khang ngắt lời nói: “Cô nương hiểu được là tốt rồi. Tính tình Thanh Hồng ta tối rõ ràng, cô nương đi đến đó không cần nói gì nhiều, chỉ cần nói dối, Hoàng Thượng vì tưởng niệm quá mức mà sinh bệnh nặng, nói càng nặng càng tốt, nói còn một hơi thôi cũng tốt, như vậy mới có cơ hội khiến y hồi tâm chuyển ý. Đợi cho đến khi trở về, mặc dù biết chúng ta nói dối, khi đó vẫn còn Hoàng Thượng che cho cô nương, chuyện gì cũng không sợ .”
Liên Hương vừa nghe lời ấy, cất tiếng khóc lớn nói: “Đại nhân a, cần gì nô tỳ phải nối dối, Hoàng Thượng vốn đã sinh bệnh nặng, hiện giờ đã qua một ngày, chắc cũng chỉ còn một hơi. Trừ phi Đại tướng quân về, nếu không người khác cũng không cứu được người.”
Thái Khang hoàn toàn không nghĩ đến việc lời nói dối của mình lại trở thành sự thật, mặt biến sắc nói: “Sao lại như thế, Hoàng Thượng còn chưa lưu lại tử từ mà.” Nói xong cũng không kịp thay y phục, vội vàng dẫn theo nàng đi ra ngoài, một bên an ủi nói: “Thanh Hồng ở cách nơi này không xa, chẳng qua bí mật một chút. Chốc lát thì sẽ đến thôi, cô nương trước hãy nói về bệnh tình của Hoàng Thượng ra sao a?”
Cứ vừa đi vừa nói như thế. Thái Khang cũng đã hiểu được, thở dài: “Thì ra là thế, ta tính Hoàng Thượng cho dù có cuồng dại đến mấy, cũng có thể kéo dài vài năm, ai ngờ lại đến nhanh như vậy, đều là Thanh Hồng sai, sao lại bảo một kẻ cuồng dại ức chế nỗi tương tư nhập cốt chứ. Cũng may vị dược như y cũng có phần linh nghiệm. Ai, xưa nay đế vương lắm kẻ bạc tình, khó có được người như Hoàng Thượng đa tình đến tận giờ. Ta Thái Khang thật sự bội phục.” Nói xong chỉ một hàng giậu trước mặt nói: “Nơi đó chính là nơi Thanh Hồng ở, thật là, y vẫn còn tâm tình chơi với hoa cỏ a, chờ xem chút nữa là ai lo lắng đây.” Liên Hương cùng Hướng Dương ngưng mắt nhìn, quả thấy trong một tiểu viện nho nhỏ, một người đang đưa lưng về phía bọn họ tưới nước cho chậu hoa lan. Mặc dù đã cách xa ba năm, Liên Hương lại sớm nhận ra bóng dáng này chính là Vệ Thanh Hồng.
Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp chöông
Chương 50
CHƯƠNG 50
Liên Hương mừng rỡ, một bên cười hỏi: “Đệ đệ sao biết ta?”
Liên Hương vừa nghe lời này, rõ ràng thừa nhận y chính là tiểu thái giám kia, không khỏi vui mừng quá đỗi, run giọng nói: “Đại tướng quân. . . . . . y. . . . . . y quả thực còn tại nhân thế sao?”
Viên Viên cười nói: “Chuyện này ta không biết, nhưng đại nhân chúng ta nói, nếu Liên Hương cô nương đến đây, thì nói cho cô nương biết ngài ấy ở đâu, nếu là người khác đến, như nhau không cần để ý, kẻ càn quấy thì đánh đuổi đi.” Nói xong đưa cho bọn họ một tờ giấy nói: “Đây là nơi ở hiện tại của đại nhân chúng ta, khoái mã hai ngày đêm là đến.” Nói xong nhìn sắc mặt kích động của Liên Hương, mở miệng cười nói: “Đại nhân đã nói cô nương không đơn giản, bây giờ nhìn thấy bất quá cũng chỉ có vậy, thiếu trầm ổn không có kiên nhẫn.”
Liên Hương rơi hai giọt lệ, mới nói: “Đệ đệ nào có biết được tâm tình hiện tại của ta. Thái Khang đại nhân. . . . . . Thái Khang đại nhân cầu ngài ấy không làm ta đi một chuyến vô ích.” Nói xong lại ô ô khóc lên, miễn cưỡng ức chế, thận trọng cất hảo tờ giấy: “Đa tạ đệ đệ .” Nói xong cùng Hướng Dương bước nhanh lên ngựa, một khắc cũng không trì hoãn, đi về phía đông nam.
Dọc theo đường đi non sông gấm vóc, lục dương liễu rủ (cây xanh liễu rũ), cảnh trí đẹp không thể tả hết, Liên Hương cùng Hướng Dương chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức, cách nơi ở của Thái Khang càng gần, thì phát hiện cảnh sắc càng thanh u. Liên Hương nói: “Quả nhiên là nơi Thái Khang đại nhân chọn.” Một câu chưa xong, chỉ thấy mảnh rừng phía trước có một phi diêm, hai người mừng rỡ, vội vàng đến phụ cận, liền thấy một tòa phủ đệ hiện ra trước mắt.
Đợi cho người vào thông báo, Thái Khang đầy mặt tươi cười đi ra đón tiếp, một bên cười nói: “Khách quý giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.”
Liên Hương thấy hắn thần tình tươi vui, thầm nghĩ hai ngày trước là ngày kị của Vệ Thanh Hồng, Thái Khang sao có thể vui mừng như thế được, đã biết những gì mình nghĩ đã đúng bảy tám phần, cảm thấy kích động, rồi lại không dám lỗ mãng, sợ Thái Khang không chịu nói ra sự thật. Miễn cưỡng ổn định tâm thần, gượng cười nói: “Đại nhân thật biết cách tìm thú nhàn tản, chọn một nơi thật hảo, không hỏi chính sự, quả thật là rất nhàn tản.”
Thái Khang cười nói: “Đâu có, đã làm cô nương chê cười. Một nơi thanh u như vậy, nguyên chỉ nên lập vài căn nhà tranh, trồng vài hàng giậu mới giống chứ, nề hà ta thiên tính không sống được những ngày kham khổ, so với không được với vị bằng hữu kia của ta. Cuối cùng đành lập một tòa phủ đệ thế này, thật sự là hổ thẹn hổ thẹn.”
Liên Hương trong lòng vừa động, vội hỏi: “Nguyên lai đại nhân nơi này còn có tri âm, chẳng biết có thể giới thiệu hay không, vừa vặn để nô tỳ nghe vài lời cao luận.”
Thái Khang mỉm cười nói: “Vị bằng hữu kia của ta trời sinh tình không màng danh lợi, cũng không muốn gặp ngoại nhân.” Nói xong lại chuyển lời: “Cô nương vốn là người hầu trong cung, không biết vì sao lại đến nơi này?”
Giờ phút này Liên Hương sớm đoán được vị bằng hữu kia của hắn là Vệ Thanh Hồng không thể nghi ngờ. Lập tức bất chấp chuyện khác, vào phòng còn chưa ngồi xuống, đã quỳ xuống nói: “Thái Khang đại nhân, trước mặt người quang minh không nói chuyện dư thừa, vị bằng hữu kia của ngài nhất định là Đại tướng quân rồi. Liên Hương vô tình tham cứu chuyện y chết mà sống lại, chỉ cầu đại nhân khai ân, để nô tỳ đi gặp y.” Nói xong liền muốn dập đầu.
Thái Khang vội nâng dậy, cười nói: “Tự ngày ấy Viên Viên nói với ta gặp qua Hướng thị vệ, ta đã biết việc này nhất định có một ngày sẽ bị vạch trần. Nếu cô nương đã đến đây, nói vậy Hoàng Thượng hẳn cũng đã biết. Ta dặn bọn hạ nhân vừa gặp cô nương, thì phải bảo cô nương đến chỗ ta. Bổn ý cũng không muốn giấu giếm. Cô nương sao cần hành đến đại lễ thế này.”
Liên Hương mừng rỡ nói: “Như thế Liên Hương đa tạ đại nhân, đại ân tình hôm nay, chỉ có thể để ngày sau báo đáp, Khẩn cầu đại nhân lập tức mang nô tỳ đi gặp Đại tướng quân, nếu chậm trễ. . . . . . nếu chậm trễ. . . . . .” Nói xong lại nhịn không được bi thương từ trong lòng dấy lên, vội ép mình nhịn xuống.
Thái Khang nói: “Cô nương không cần nóng vội, nói vậy là Hoàng Thượng bức cô nương phải làm nhanh rồi. Yên tâm, gặp mặt là chuyện đương nhiên, nhưng có một chuyện, cô nương biết ta cũng là nguyện ý chu toàn chuyện tốt của Hoàng Thượng cùng Thanh Hồng. Nề hà lão hữu này thật sự quá mức ngoan cố, từ ta cứu y, cũng đã khuyên y nên tìm một cơ hội thích hợp mà quay về, nói ngọn nguồn mọi chuyện cho Thái hậu, phụ tá Hoàng Thượng xử lí triều chính. Nhưng y lại nói cái gì Hoàng Thượng đã đắm chìm quá sâu, nên nhân cái chết của y mà buông tay, từ đó cưới thê sinh con, quân thần hòa hợp. Chờ một thời gian sau, tự nhiên sẽ quên hết. Bởi vậy còn nói gì cũng không trở về, suýt nữa còn muốn động võ với ta. Lại cảnh cáo ta nếu dám mật báo, nhất định không dê dàng buông tha. Cô nương nói, y là người Hoàng Thượng trân ái, nếu ngày sau sóng gió qua đi, ta có thể có kết cục tốt đẹp sao. Cho nên ta mới giấu đến tận giờ.”
Liên Hương vội vàng gật đầu nói: “Nô tỳ hiểu được sự lợi hại trong đó, đại nhân chỉ cần dẫn đường, nô tỳ sẽ khuyên bảo Đại tướng quân, đại nhân biết không, Hoàng Thượng. . . . . .” Lời còn chưa dứt, liền bị Thái Khang ngắt lời nói: “Cô nương hiểu được là tốt rồi. Tính tình Thanh Hồng ta tối rõ ràng, cô nương đi đến đó không cần nói gì nhiều, chỉ cần nói dối, Hoàng Thượng vì tưởng niệm quá mức mà sinh bệnh nặng, nói càng nặng càng tốt, nói còn một hơi thôi cũng tốt, như vậy mới có cơ hội khiến y hồi tâm chuyển ý. Đợi cho đến khi trở về, mặc dù biết chúng ta nói dối, khi đó vẫn còn Hoàng Thượng che cho cô nương, chuyện gì cũng không sợ .”
Liên Hương vừa nghe lời ấy, cất tiếng khóc lớn nói: “Đại nhân a, cần gì nô tỳ phải nối dối, Hoàng Thượng vốn đã sinh bệnh nặng, hiện giờ đã qua một ngày, chắc cũng chỉ còn một hơi. Trừ phi Đại tướng quân về, nếu không người khác cũng không cứu được người.”
Thái Khang hoàn toàn không nghĩ đến việc lời nói dối của mình lại trở thành sự thật, mặt biến sắc nói: “Sao lại như thế, Hoàng Thượng còn chưa lưu lại tử từ mà.” Nói xong cũng không kịp thay y phục, vội vàng dẫn theo nàng đi ra ngoài, một bên an ủi nói: “Thanh Hồng ở cách nơi này không xa, chẳng qua bí mật một chút. Chốc lát thì sẽ đến thôi, cô nương trước hãy nói về bệnh tình của Hoàng Thượng ra sao a?”
Cứ vừa đi vừa nói như thế. Thái Khang cũng đã hiểu được, thở dài: “Thì ra là thế, ta tính Hoàng Thượng cho dù có cuồng dại đến mấy, cũng có thể kéo dài vài năm, ai ngờ lại đến nhanh như vậy, đều là Thanh Hồng sai, sao lại bảo một kẻ cuồng dại ức chế nỗi tương tư nhập cốt chứ. Cũng may vị dược như y cũng có phần linh nghiệm. Ai, xưa nay đế vương lắm kẻ bạc tình, khó có được người như Hoàng Thượng đa tình đến tận giờ. Ta Thái Khang thật sự bội phục.” Nói xong chỉ một hàng giậu trước mặt nói: “Nơi đó chính là nơi Thanh Hồng ở, thật là, y vẫn còn tâm tình chơi với hoa cỏ a, chờ xem chút nữa là ai lo lắng đây.” Liên Hương cùng Hướng Dương ngưng mắt nhìn, quả thấy trong một tiểu viện nho nhỏ, một người đang đưa lưng về phía bọn họ tưới nước cho chậu hoa lan. Mặc dù đã cách xa ba năm, Liên Hương lại sớm nhận ra bóng dáng này chính là Vệ Thanh Hồng.
Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp chöông
Bình luận truyện