Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình
Thái Khang ủy khuất nói: “Sao lại nói ta chứ, ngươi hỏi rõ nguyên nhân rồi hãy trách tội, thật là, hệt như hai lão bảo thủ Lí Phong Phương Nguyên.” Hắn vừa dứt lời, Liên Hương đã xông lến trước, quỳ gối bện Vệ Thanh Hồng khóc nói: “Đại tướng quân, từ biệt ba năm, nô tỳ chỉ nghĩ ngài đã tiên hành, hiện giờ tái kiến, như cách xa mấy kiếp, may mà tướng quân thân thể khoẻ mạnh, thật là phúc của dân chúng Đại Phạm. Chỉ tiếc Hoàng Thượng ngài ấy. . . . . . Hoàng Thượng người. . . . . .”
Vệ Thanh Hồng trên mặt dù bình tĩnh, nhưng nghe xong mấy câu này, kỳ thật cũng thập phần cảm khái, Cho đến nghe khi nghe đến câu cuối, trong lòng không khỏi trầm xuống, vội hỏi: “Hoàng Thượng hắn xảy ra chuyện gì? Liên Hương, ngươi nói mau, khóc khóc cái gì a? Hay là. . . . . . Hay là. . . . . .” Nói xong sắc mặt lập tức trắng bệch, thân mình lung lay lảo đảo, may mắn Thái Khang đỡ lấy, mới không ngã xuống.
Liên Hương nức nở gật đầu nói: “Đại tướng quân đoán cũng đã chuẩn chín phần, Hoàng Thượng bỗng nhiên bệnh nặng, lúc nô tỳ đi đã là cảnh thủy thang không màng, đến giờ này chẳng biết còn được mấy khẩu khí. Vạn mong Đại tướng quân từ bi, xem như vì một lòng say mê của Hoàng Thượng, cứu hắn lần này. Ủy khuất mà Đại tướng quân chịu, nô tỳ biết rất rõ, nên không cầu vì Hoàng Thượng, chỉ cầu tướng quân suy nghĩ thay cho thiên hạ sinh linh.”
Vệ Thanh Hồng vừa nghe Long Triệt bệnh nặng, sao còn chú ý đến mặt khác, kéo Liên Hương lên run giọng hỏi: “Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng hắn. . . . . . Thân thể luôn khỏe mạnh, sao lại. . . . . . sao nói bệnh là. . . . . . Bệnh nặng như vậy?”
Không chờ Liên Hương nói, Thái Khang đã ở bên nói: “Còn không phải vì ngươi sao. Liên Hương đã nói qua với ta, trong thư tuyệt mệnh ngươi viết nếu Hoàng Thượng làm trái di huấn của ngươi, thì dưới cửu tuyền, tuyệt bất tương kiến, thế thế sinh sinh, vĩnh bất tương phùng. Hoàng Thượng si tình, ngươi nếu đã chết, liền mang một lòng cuồng dại phó thác hết vào trăm năm sau, bởi vậy nào dám vi phạm. Cho nên ngày ngày cường ức tương tư, cười vui qua ngày. Cuối cùng phát bệnh. Ngươi có biết không, làm việc nghịch tâm, lúc đầu quả thật như thường, nếu có một ngày không khống chế được tinh thần, tâm tư sẽ như con đê, như một con đê vỡ ra khi gặp hồng thủy không thể cứu vãn được nữa. Bây giờ bất quá là đến bước cuối cùng thôi.”
Hắn nói chưa xong, Vệ Thanh Hồng đã gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi, liên tục thúc giục nhanh chống hồi kinh, ngay cả một vài vật dụng đơn giản cũng không kịp thu thập. Thái Khang nhìn bộ dạng này của y, trong lòng mừng thầm, yên lặng nói: ai, từ xưa đến nay, cương thường luân lý bốn chữ này, cũng không biết chặt đứt hạnh phúc của bao kẻ hữu tình, chỉ mong lúc này đây, hai người bọn họ đã trải qua trùng diệp đau khổ thế này, có thể bạt vân kiến nhật (rẻ mây nhìn thấy ánh mặt trời), cùng nhau sống đến bạc đầu, thì quốc vận của Đại Phạm cũng sẽ cao hơn một tầng a.
Lập tức bốn người thẳng tiến về quý phủ của Thái Khang, chọn lựa hai con khoái mã, lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Thái Khang sỡ trên đường sẽ không còn nhà dân, muốn đợi nghĩ một đêm rồi lên đường, Vệ Thanh Hồng sao có thể chờ nỗi. Ngay cả Hướng Dương Liên Hương hai người cũng không nguyện trì hoãn, bởi vậy hắn chỉ đành theo bọn họ.
Trong bất giác bốn người bay phóng như tên, đã qua một ngày một đêm, nhìn thấy phương đông anh1 dương quang dần hiện ra, Thái Khang đã mệt mỏi nói: “Chúng ta đi một đường, khoan nói ngủ, ngay cả một rãnh nước cũng chưa đến, ta không chịu nỗi nữa, phía là một thôn trấn, mặc kệ như thế nào trước dùng chút rượu cùng đồ ăn rồi hãy tiếp tục lên đường.”
Vệ Thanh Hồng không nói, chạy đi một đoạn nữa mới mở miệng: “Cũng tốt, ngươi là một văn nhân, khó chịu nỗi xóc nảy thế này, không bằng ngươi cùng Liên Hương hai người ở lại đây dùng chút trà bánh, ta cùng Hướng thị vệ tiếp tục chạy đi.” Nói xong cười khổ một chút nói: “Ngươi cũng biết ta mà, Triệt nhi đã bệnh thành như vậy, ta nào có tâm tư ăn thứ gì, chỉ cầu trời cao thương xót. Nếu là. . . . . . Nếu là. . . . . . Nếu là. . . . . .” Nói ba lần”Nếu là” , lại chung quy không dám nói ra phần còn lại, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
Thái Khang nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy. Nếu nói đây là bệnh tương tư, cũng là bệnh trong thiên hạ khó cứu chữa nhất cũng đễ cứu chữa nhất. Hoàng Thượng mặc dù tương tư nhập cốt, bất quá là tình ý triền miên, không muốn ăn uống, thân thể người vốn rất tốt, chỉ có mấy ngày sao có thể chết đói. Đến lúc đó chỉ cần ngươi ngồi bên cạnh người, bảo đảm bách bệnh tiêu hết, cần gì phải để ý nhiều như vậy.”
Vệ Thanh Hồng cũng biết Thái Khang nói có lý, lại chẳng nghe vào tai được, tâm chỉ còn nghĩ đến Long Triệt, kiên trì phải tiếp tục chạy đi. Thái Khang nghe xong, cũng không thể làm gì, đành phải tiếp tục đi theo. Ngựa chạy không ngừng như thế lại qua tiếp một ngày một đêm, lúc cảm thấy xương cốt toàn thân sắp rớt ra, cửa thành cũng hiện ra trong tầm mắt. Hắn liền niệm một tiếng phật hiệu: “A di đà phật, mạng già này cuối cũng cũng được bảo toàn.” Nói xong vuốt lông mao của ngựa nói: “Đã phiền các ngươi trung tâm như vậy, theo chúng ta chạy hai ngày hai đêm không ăn không uống, lão gia ta nhất định hảo hảo khao thưởng các ngươi.” Nói xong gọi Liên Hương, phân phó vài thứ một phen, lại nói: “Lần này vào thành, ta về phủ chuẩn bị trước vài thứ, dù sao cũng không có chuyện gì cần ta, kiến giá trễ chút cũng không sao. Phiền toái cô nương nếu thấy Lí Phương hai vị đại nhân, nhắn bọn họ đến quý phủ của ta nghị sự.” Nói xong xuống ngựa vào thành, tự cố gắng lấy tay đấm đấm vai lưng mà đi.
Lại nói trong cung, qua bốn ngày này, Long Triệt hơi thở càng mỏng manh hơn, cả người đều hôn mê, ngay cả di ngôn cũng không lưu lại một câu, trong lời thì thảo nghe ra vài câu”Tỷ phu chờ ta” linh tinh. Thái hậu đã khóc ngất vài lần, trên người cũng nhiễm bệnh. Chỉ còn Lí hoàng hậu cố gắng nén bi thương mà xử lí mọi sự, gian ngoài lại có chúng đại thần nghị luận sôi nổi. Đang lúc đang bận rộn, chợt có người báo Liên Hương đã mang theo thần y tiến cung. Lí hoàng hậu vừa mừng vừa sợ, vội sai người gọi vào. Lúc đó Liên Hương thấy Lí Phong Phương Nguyên, đã thay Thái Khang truyền lời lại, chúng đại thần đều nhìn “Thần y” mang diện trá hắc sa (khăn che mặt màu đen) đứng bên nàng, vui sướng không thôi, không ngừng nói “Ngàn lần xin rủ lòng từ bi, cứu Hoàng Thượng trong cảnh nước lửa” linh tinh. Nghe được tuyên triệu, Liên Hương mỉm cười, dẫn”Thần y” vào phòng trong, đối Thái hậu hoàng hậu nói: “Nương nương, thần y cá tính quái gở, nếu có người sẽ không chịu thi triển dịu thủ, chúng ta vẫn là nên ra ngoại thình đợi một lát.”
Thái hậu cùng Lí hoàng hậu không tránh khỏi cũng nói vài câu cầu xin, mới theo Liên Hương ra ngoài, trong lúc nhất thời phòng trong chỉ còn lại có Vệ Thanh Hồng cùng Long Triệt đang hôn mê.
Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp nhaát chöông
Chương 51
CHƯƠNG 51
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều vô cùng kích động, “Đại tướng quân” ba chữ chỉ có thể xoay tròn trong miệng, lại không cách nào bật phát thành tiếng, khó khăn lắm Liên Hương mới trấn định được tâm thần, mới vừa hô lên một câu”Tướng quân” , lệ sớm đã rơi như mưa, nơi này Thái Khang đẩy ra hàng giậu, dẫn hai người đi vào.
Thái Khang ủy khuất nói: “Sao lại nói ta chứ, ngươi hỏi rõ nguyên nhân rồi hãy trách tội, thật là, hệt như hai lão bảo thủ Lí Phong Phương Nguyên.” Hắn vừa dứt lời, Liên Hương đã xông lến trước, quỳ gối bện Vệ Thanh Hồng khóc nói: “Đại tướng quân, từ biệt ba năm, nô tỳ chỉ nghĩ ngài đã tiên hành, hiện giờ tái kiến, như cách xa mấy kiếp, may mà tướng quân thân thể khoẻ mạnh, thật là phúc của dân chúng Đại Phạm. Chỉ tiếc Hoàng Thượng ngài ấy. . . . . . Hoàng Thượng người. . . . . .”
Vệ Thanh Hồng trên mặt dù bình tĩnh, nhưng nghe xong mấy câu này, kỳ thật cũng thập phần cảm khái, Cho đến nghe khi nghe đến câu cuối, trong lòng không khỏi trầm xuống, vội hỏi: “Hoàng Thượng hắn xảy ra chuyện gì? Liên Hương, ngươi nói mau, khóc khóc cái gì a? Hay là. . . . . . Hay là. . . . . .” Nói xong sắc mặt lập tức trắng bệch, thân mình lung lay lảo đảo, may mắn Thái Khang đỡ lấy, mới không ngã xuống.
Liên Hương nức nở gật đầu nói: “Đại tướng quân đoán cũng đã chuẩn chín phần, Hoàng Thượng bỗng nhiên bệnh nặng, lúc nô tỳ đi đã là cảnh thủy thang không màng, đến giờ này chẳng biết còn được mấy khẩu khí. Vạn mong Đại tướng quân từ bi, xem như vì một lòng say mê của Hoàng Thượng, cứu hắn lần này. Ủy khuất mà Đại tướng quân chịu, nô tỳ biết rất rõ, nên không cầu vì Hoàng Thượng, chỉ cầu tướng quân suy nghĩ thay cho thiên hạ sinh linh.”
Vệ Thanh Hồng vừa nghe Long Triệt bệnh nặng, sao còn chú ý đến mặt khác, kéo Liên Hương lên run giọng hỏi: “Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng hắn. . . . . . Thân thể luôn khỏe mạnh, sao lại. . . . . . sao nói bệnh là. . . . . . Bệnh nặng như vậy?”
Không chờ Liên Hương nói, Thái Khang đã ở bên nói: “Còn không phải vì ngươi sao. Liên Hương đã nói qua với ta, trong thư tuyệt mệnh ngươi viết nếu Hoàng Thượng làm trái di huấn của ngươi, thì dưới cửu tuyền, tuyệt bất tương kiến, thế thế sinh sinh, vĩnh bất tương phùng. Hoàng Thượng si tình, ngươi nếu đã chết, liền mang một lòng cuồng dại phó thác hết vào trăm năm sau, bởi vậy nào dám vi phạm. Cho nên ngày ngày cường ức tương tư, cười vui qua ngày. Cuối cùng phát bệnh. Ngươi có biết không, làm việc nghịch tâm, lúc đầu quả thật như thường, nếu có một ngày không khống chế được tinh thần, tâm tư sẽ như con đê, như một con đê vỡ ra khi gặp hồng thủy không thể cứu vãn được nữa. Bây giờ bất quá là đến bước cuối cùng thôi.”
Hắn nói chưa xong, Vệ Thanh Hồng đã gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi, liên tục thúc giục nhanh chống hồi kinh, ngay cả một vài vật dụng đơn giản cũng không kịp thu thập. Thái Khang nhìn bộ dạng này của y, trong lòng mừng thầm, yên lặng nói: ai, từ xưa đến nay, cương thường luân lý bốn chữ này, cũng không biết chặt đứt hạnh phúc của bao kẻ hữu tình, chỉ mong lúc này đây, hai người bọn họ đã trải qua trùng diệp đau khổ thế này, có thể bạt vân kiến nhật (rẻ mây nhìn thấy ánh mặt trời), cùng nhau sống đến bạc đầu, thì quốc vận của Đại Phạm cũng sẽ cao hơn một tầng a.
Lập tức bốn người thẳng tiến về quý phủ của Thái Khang, chọn lựa hai con khoái mã, lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Thái Khang sỡ trên đường sẽ không còn nhà dân, muốn đợi nghĩ một đêm rồi lên đường, Vệ Thanh Hồng sao có thể chờ nỗi. Ngay cả Hướng Dương Liên Hương hai người cũng không nguyện trì hoãn, bởi vậy hắn chỉ đành theo bọn họ.
Trong bất giác bốn người bay phóng như tên, đã qua một ngày một đêm, nhìn thấy phương đông anh1 dương quang dần hiện ra, Thái Khang đã mệt mỏi nói: “Chúng ta đi một đường, khoan nói ngủ, ngay cả một rãnh nước cũng chưa đến, ta không chịu nỗi nữa, phía là một thôn trấn, mặc kệ như thế nào trước dùng chút rượu cùng đồ ăn rồi hãy tiếp tục lên đường.”
Vệ Thanh Hồng không nói, chạy đi một đoạn nữa mới mở miệng: “Cũng tốt, ngươi là một văn nhân, khó chịu nỗi xóc nảy thế này, không bằng ngươi cùng Liên Hương hai người ở lại đây dùng chút trà bánh, ta cùng Hướng thị vệ tiếp tục chạy đi.” Nói xong cười khổ một chút nói: “Ngươi cũng biết ta mà, Triệt nhi đã bệnh thành như vậy, ta nào có tâm tư ăn thứ gì, chỉ cầu trời cao thương xót. Nếu là. . . . . . Nếu là. . . . . . Nếu là. . . . . .” Nói ba lần”Nếu là” , lại chung quy không dám nói ra phần còn lại, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
Thái Khang nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy. Nếu nói đây là bệnh tương tư, cũng là bệnh trong thiên hạ khó cứu chữa nhất cũng đễ cứu chữa nhất. Hoàng Thượng mặc dù tương tư nhập cốt, bất quá là tình ý triền miên, không muốn ăn uống, thân thể người vốn rất tốt, chỉ có mấy ngày sao có thể chết đói. Đến lúc đó chỉ cần ngươi ngồi bên cạnh người, bảo đảm bách bệnh tiêu hết, cần gì phải để ý nhiều như vậy.”
Vệ Thanh Hồng cũng biết Thái Khang nói có lý, lại chẳng nghe vào tai được, tâm chỉ còn nghĩ đến Long Triệt, kiên trì phải tiếp tục chạy đi. Thái Khang nghe xong, cũng không thể làm gì, đành phải tiếp tục đi theo. Ngựa chạy không ngừng như thế lại qua tiếp một ngày một đêm, lúc cảm thấy xương cốt toàn thân sắp rớt ra, cửa thành cũng hiện ra trong tầm mắt. Hắn liền niệm một tiếng phật hiệu: “A di đà phật, mạng già này cuối cũng cũng được bảo toàn.” Nói xong vuốt lông mao của ngựa nói: “Đã phiền các ngươi trung tâm như vậy, theo chúng ta chạy hai ngày hai đêm không ăn không uống, lão gia ta nhất định hảo hảo khao thưởng các ngươi.” Nói xong gọi Liên Hương, phân phó vài thứ một phen, lại nói: “Lần này vào thành, ta về phủ chuẩn bị trước vài thứ, dù sao cũng không có chuyện gì cần ta, kiến giá trễ chút cũng không sao. Phiền toái cô nương nếu thấy Lí Phương hai vị đại nhân, nhắn bọn họ đến quý phủ của ta nghị sự.” Nói xong xuống ngựa vào thành, tự cố gắng lấy tay đấm đấm vai lưng mà đi.
Lại nói trong cung, qua bốn ngày này, Long Triệt hơi thở càng mỏng manh hơn, cả người đều hôn mê, ngay cả di ngôn cũng không lưu lại một câu, trong lời thì thảo nghe ra vài câu”Tỷ phu chờ ta” linh tinh. Thái hậu đã khóc ngất vài lần, trên người cũng nhiễm bệnh. Chỉ còn Lí hoàng hậu cố gắng nén bi thương mà xử lí mọi sự, gian ngoài lại có chúng đại thần nghị luận sôi nổi. Đang lúc đang bận rộn, chợt có người báo Liên Hương đã mang theo thần y tiến cung. Lí hoàng hậu vừa mừng vừa sợ, vội sai người gọi vào. Lúc đó Liên Hương thấy Lí Phong Phương Nguyên, đã thay Thái Khang truyền lời lại, chúng đại thần đều nhìn “Thần y” mang diện trá hắc sa (khăn che mặt màu đen) đứng bên nàng, vui sướng không thôi, không ngừng nói “Ngàn lần xin rủ lòng từ bi, cứu Hoàng Thượng trong cảnh nước lửa” linh tinh. Nghe được tuyên triệu, Liên Hương mỉm cười, dẫn”Thần y” vào phòng trong, đối Thái hậu hoàng hậu nói: “Nương nương, thần y cá tính quái gở, nếu có người sẽ không chịu thi triển dịu thủ, chúng ta vẫn là nên ra ngoại thình đợi một lát.”
Thái hậu cùng Lí hoàng hậu không tránh khỏi cũng nói vài câu cầu xin, mới theo Liên Hương ra ngoài, trong lúc nhất thời phòng trong chỉ còn lại có Vệ Thanh Hồng cùng Long Triệt đang hôn mê.
Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp nhaát chöông
Bình luận truyện