Chiến Thần Phong Vân
Chương 880: Họ Diệp kia, còn không mau xin lỗi tôi đi!
Cái gì?
Nghe đến đây, khắp người Lý Nguyên Đạo không nén được cơn run rẩy.
Diệp Huyền Tân hóa ra chính là vị Diệp Tông Sư gần đây đang rất nổi tiếng.
Chỉ bằng một quyền đã phế bỏ đại tông sư đứng thứ ba Đại Hạ, đại sư Trần Phi Hảo.
Còn dẫn Tử Hàm cùng những anh hùng vô danh, đánh lui vòng vây của hàng vạn người.
Trời ạ, đứa trẻ gầy còm trơ xương năm ấy, giờ đã trưởng thành và phát triển đến một độ cao không thể tưởng được nhường này.
Hơn nữa anh vẫn còn quá trẻ!
Tốc độ phát triển gần như là biến thái.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần quét qua Lý Nguyên Đạo.
Lý Nguyên Đạo quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân nghe rầm một tiếng: “Diệp Tông Sư, tôi có mắt không thấy được thái sơn, xin cậu đừng chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết này.”
“Tôi sai rồi, tôi dập đầu nhận sai với cậu, xin cậu hãy tha cho tôi một mạng.”
Diệp Huyền Tân: “Muốn sống sao? Cũng được thôi, nếu vậy ông hãy giúp tôi làm một việc.”
Lý Nguyên Đạo vội vàng đáp: “Diệp Tông Sư, cậu cứ nói đi, đừng nói một việc, trăm việc tôi cũng làm.”
Diệp Huyền Tân cất tiếng: “Thương lượng một cuộc làm ăn với Triệu Bất Độ, dưới tư: cách người phát ngôn của tôi.”
Lý Nguyên Đạo không hiểu nói: “Là Triệu Bất Độ, gia chủ của nhà họ Triệu, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô sao?”
Diệp Huyền Tân gật đầu.
Lý Nguyên Đạo vội vàng nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Có thể trở thành người phát ngôn của Diệp Tông Sư chính là chuyện tốt do phúc đức tổ tiên mấy đời để lại, kẻ ngốc mới đi từ chối.
Diệp Huyền Tân gọi cho Vương Minh: “Vương Minh, thông báo với Triệu Bất Độ rằng Diệp Tông Sư đã đồng ý giúp anh ta, thù lao tương ứng một lần ra tay.”
“Muốn biết chỉ tiết cụ thể, bảo anh ta đến tìm người phát ngôn của Diệp Tông Sư – Lý Nguyên Đạo trao đổi.”
Vương Minh vội vàng gật đầu: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân giải thích chỉ tiết kế hoạch của mình cho Lý Nguyên Đạo.
Lý Nguyên Đạo nghe xong, hai mắt liền tỏa sáng.
Diệp Tông Sư không chỉ có thực lực mạnh mẽ, ngay cả thủ đoạn lừa người cũng không hề kém cỏi.
Con lợn phì nhiêu Lý mập kia rơi vào tay anh, không chịu thiệt mới là lạ.
Cả hai nhanh chóng quay về công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Lý mập thấy Lý Nguyên Đạo vẫn còn hoàn hảo không chút tổn thương, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Diệp Huyền Tân chắc hẳn đã bị cái tên “Diệp Tông Sư” làm cho kinh sợ nên không dám tấn công người anh họ Lý Nguyên Đạo của mình.
Anh ta bèn tiếp tục khoe khoang: “Hừ, họ Diệp kia, còn không mau xin lỗi tôi đi.”
“Nếu không anh họ của tôi sẽ bảo Diệp Tông Sư xử lý cậu.”
Lý Nguyên Đạo đột nhiên toát mồ hôi lạnh, xông tới đấm Lý mập ngã xuống đất: “Cút ngay, còn dám vô lễ với anh Diệp, tao đánh cho mày một trận”
“Còn không mau xin lỗi anh Diệp, ngoan ngoãn nộp bảy mươi tỷ tiền bồi thường ra đây.”
Lý mập ngẩn người Chết tiệt, tình huống gì thế này?
Sao mọi thứ không giống như những gì anh ta suy đoán vậy?
Ngay cả cái tên Diệp Tông Sư cũng không thể kìm Diệp Huyền Tân lại được?
Trong khi Lý mập đang ngơ ngác, Lý Nguyên Đạo lại dùng chân đạp thêm cho hắn hai phát nữa. Lý mập chỉ còn cách ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, sau đó rời đi cùng anh họ Lý Nguyên Đạo của mình, tìm cách góp đủ bảy mươi tỷ tiền bồi thường.
Ánh mắt Diệp Huyền Tân quét qua những nhân viên vừa chế giễu mình ban nấy: “Đi thu dọn đồ, tất cả tiền lương tháng này bị trừ toàn bộ.”
Đám nhân viên kia vô cùng sợ hãi, vội vã cầu xin Diệp Huyền Tân cho họ ở lại.
Bây giờ đang là thời điểm khủng hoảng kinh tế, mất đi công việc này, rất khó để tìm được một công việc khác.
Đến lúc đó một nhà già trẻ của bọn họ sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống mất.
Diệp Huyền Tân nhìn về phía Từ Lam Khiết: Lam Khiết, em nghĩ sao?”
Anh muốn đem cơ hội trở thành người tốt này cho Từ Lam Khiết. Như vậy sẽ tạo điều kiện giúp cô dễ dàng quản lý công ty trong tương lai.
Từ Lam Khiết nói: “Vậy thì…trước mắt cứ tạm ở lại đã”
“Nhưng lần sau nếu có người còn dám khoe khoang, bắt nạt kẻ yếu ở nơi này, người đó nhất định sẽ bị sa thải.”
Mọi người đều tỏ vẻ biết ơn.
Từ Lam Khiết liếc nhìn Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, anh đi theo em.”
Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết cùng bước vào phòng chụp ảnh.
Từ Lam Khiết nghiêm mặt nói: “Huyền Tần, nói cho em biết, anh đã dùng cách gì để có được công ty giải trí này?”
Diệp Huyền Tân: “Đây là thứ nhà họ Mộ bồi thường cho hai chúng ta.”
“Bà Mộ sai kẻ cướp trói anh lại, còn suýt chút nữa chôn sống em. Bồi thường mỗi một công ty giải trí này là quá nhẹ nhàng đối với họ”
Từ Lam Khiết có chút đăm chiêu: “Ừm, cũng đúng, suýt chút nữa họ đã giết chết hai mạng người, trả lại một công ty giải trí cũng không tính là quá đáng.”
“Đúng rồi, Huyền Tân, anh có quan hệ gì với Lý Nguyên Đạo?”
“Anh chưa từng đến thủ đô, tại sao lại quen biết người ở nơi này?”
Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng Diệp Huyền Tân bỗng chất chứa đầy cảm xúc lẫn lộn.
Nghe đến đây, khắp người Lý Nguyên Đạo không nén được cơn run rẩy.
Diệp Huyền Tân hóa ra chính là vị Diệp Tông Sư gần đây đang rất nổi tiếng.
Chỉ bằng một quyền đã phế bỏ đại tông sư đứng thứ ba Đại Hạ, đại sư Trần Phi Hảo.
Còn dẫn Tử Hàm cùng những anh hùng vô danh, đánh lui vòng vây của hàng vạn người.
Trời ạ, đứa trẻ gầy còm trơ xương năm ấy, giờ đã trưởng thành và phát triển đến một độ cao không thể tưởng được nhường này.
Hơn nữa anh vẫn còn quá trẻ!
Tốc độ phát triển gần như là biến thái.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần quét qua Lý Nguyên Đạo.
Lý Nguyên Đạo quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân nghe rầm một tiếng: “Diệp Tông Sư, tôi có mắt không thấy được thái sơn, xin cậu đừng chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết này.”
“Tôi sai rồi, tôi dập đầu nhận sai với cậu, xin cậu hãy tha cho tôi một mạng.”
Diệp Huyền Tân: “Muốn sống sao? Cũng được thôi, nếu vậy ông hãy giúp tôi làm một việc.”
Lý Nguyên Đạo vội vàng đáp: “Diệp Tông Sư, cậu cứ nói đi, đừng nói một việc, trăm việc tôi cũng làm.”
Diệp Huyền Tân cất tiếng: “Thương lượng một cuộc làm ăn với Triệu Bất Độ, dưới tư: cách người phát ngôn của tôi.”
Lý Nguyên Đạo không hiểu nói: “Là Triệu Bất Độ, gia chủ của nhà họ Triệu, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô sao?”
Diệp Huyền Tân gật đầu.
Lý Nguyên Đạo vội vàng nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Có thể trở thành người phát ngôn của Diệp Tông Sư chính là chuyện tốt do phúc đức tổ tiên mấy đời để lại, kẻ ngốc mới đi từ chối.
Diệp Huyền Tân gọi cho Vương Minh: “Vương Minh, thông báo với Triệu Bất Độ rằng Diệp Tông Sư đã đồng ý giúp anh ta, thù lao tương ứng một lần ra tay.”
“Muốn biết chỉ tiết cụ thể, bảo anh ta đến tìm người phát ngôn của Diệp Tông Sư – Lý Nguyên Đạo trao đổi.”
Vương Minh vội vàng gật đầu: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân giải thích chỉ tiết kế hoạch của mình cho Lý Nguyên Đạo.
Lý Nguyên Đạo nghe xong, hai mắt liền tỏa sáng.
Diệp Tông Sư không chỉ có thực lực mạnh mẽ, ngay cả thủ đoạn lừa người cũng không hề kém cỏi.
Con lợn phì nhiêu Lý mập kia rơi vào tay anh, không chịu thiệt mới là lạ.
Cả hai nhanh chóng quay về công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Lý mập thấy Lý Nguyên Đạo vẫn còn hoàn hảo không chút tổn thương, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Diệp Huyền Tân chắc hẳn đã bị cái tên “Diệp Tông Sư” làm cho kinh sợ nên không dám tấn công người anh họ Lý Nguyên Đạo của mình.
Anh ta bèn tiếp tục khoe khoang: “Hừ, họ Diệp kia, còn không mau xin lỗi tôi đi.”
“Nếu không anh họ của tôi sẽ bảo Diệp Tông Sư xử lý cậu.”
Lý Nguyên Đạo đột nhiên toát mồ hôi lạnh, xông tới đấm Lý mập ngã xuống đất: “Cút ngay, còn dám vô lễ với anh Diệp, tao đánh cho mày một trận”
“Còn không mau xin lỗi anh Diệp, ngoan ngoãn nộp bảy mươi tỷ tiền bồi thường ra đây.”
Lý mập ngẩn người Chết tiệt, tình huống gì thế này?
Sao mọi thứ không giống như những gì anh ta suy đoán vậy?
Ngay cả cái tên Diệp Tông Sư cũng không thể kìm Diệp Huyền Tân lại được?
Trong khi Lý mập đang ngơ ngác, Lý Nguyên Đạo lại dùng chân đạp thêm cho hắn hai phát nữa. Lý mập chỉ còn cách ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, sau đó rời đi cùng anh họ Lý Nguyên Đạo của mình, tìm cách góp đủ bảy mươi tỷ tiền bồi thường.
Ánh mắt Diệp Huyền Tân quét qua những nhân viên vừa chế giễu mình ban nấy: “Đi thu dọn đồ, tất cả tiền lương tháng này bị trừ toàn bộ.”
Đám nhân viên kia vô cùng sợ hãi, vội vã cầu xin Diệp Huyền Tân cho họ ở lại.
Bây giờ đang là thời điểm khủng hoảng kinh tế, mất đi công việc này, rất khó để tìm được một công việc khác.
Đến lúc đó một nhà già trẻ của bọn họ sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống mất.
Diệp Huyền Tân nhìn về phía Từ Lam Khiết: Lam Khiết, em nghĩ sao?”
Anh muốn đem cơ hội trở thành người tốt này cho Từ Lam Khiết. Như vậy sẽ tạo điều kiện giúp cô dễ dàng quản lý công ty trong tương lai.
Từ Lam Khiết nói: “Vậy thì…trước mắt cứ tạm ở lại đã”
“Nhưng lần sau nếu có người còn dám khoe khoang, bắt nạt kẻ yếu ở nơi này, người đó nhất định sẽ bị sa thải.”
Mọi người đều tỏ vẻ biết ơn.
Từ Lam Khiết liếc nhìn Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, anh đi theo em.”
Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết cùng bước vào phòng chụp ảnh.
Từ Lam Khiết nghiêm mặt nói: “Huyền Tần, nói cho em biết, anh đã dùng cách gì để có được công ty giải trí này?”
Diệp Huyền Tân: “Đây là thứ nhà họ Mộ bồi thường cho hai chúng ta.”
“Bà Mộ sai kẻ cướp trói anh lại, còn suýt chút nữa chôn sống em. Bồi thường mỗi một công ty giải trí này là quá nhẹ nhàng đối với họ”
Từ Lam Khiết có chút đăm chiêu: “Ừm, cũng đúng, suýt chút nữa họ đã giết chết hai mạng người, trả lại một công ty giải trí cũng không tính là quá đáng.”
“Đúng rồi, Huyền Tân, anh có quan hệ gì với Lý Nguyên Đạo?”
“Anh chưa từng đến thủ đô, tại sao lại quen biết người ở nơi này?”
Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng Diệp Huyền Tân bỗng chất chứa đầy cảm xúc lẫn lộn.
Bình luận truyện