Chương 618: 618: Rồng Và Con Nhện Tinh
Hỏa long đang phun ra nuốt vào hỏa linh lực tinh thuần ở giữa sông dung nham, đột nhiên nghe được tiếng gọi, nâng đầu rồng cực đại lên.
Bởi vì đây là Vô Quy Hải, địa bàn của Long tộc, trừ bỏ Long tộc, không có sinh linh khác có thể đặt chân, thế cho nên tính cảnh giác của hỏa long không cao, vì vậy không phát hiện một đám người thế nhưng đã xuất hiện ở gần đó.
Chờ khi nàng thấy rõ ràng những người đó, hỏa long nhảy lên từ giữa sông dung nham.
Hỏa long ở giữa không trung, biến thành một người trẻ tuổi tuấn mỹ, một thân trường bào màu đỏ rực, trường thân ngọc lập, tư thế oai hùng, một đầu tóc dài búi lên, chỗ đuôi tóc ẩn ẩn lộ ra vài phần màu đỏ sậm, làm nổi bật lên ngũ quan của nàng càng thêm anh tuấn cực kỳ, tràn ngập sức quyến rũ thuộc về phái nam.
Nhưng mà đại bộ phận người ở đây, đều biết đây là một giống cái Long tộc.
Hỏa Lân nháy mắt đi vào trước mặt mọi người, kinh hỉ đến không biết như thế nào cho phải: “Chủ nhân, lão đại, A Kỳ…… sao mọi người đều tới? Tới lúc nào? Chính là tới tìm ta sao?”
“Đương nhiên là tới tìm tỷ.” Sở Chước cười tủm tỉm nói, đánh giá nàng, thấy nàng không chỉ không thiếu cánh tay thiếu chân, hơn nữa tu vi rất có tiến bộ, thế nhưng cũng đã đến Hóa Thần Cảnh giai đoạn đầu, có thể thấy được mấy năm nay, ở Vô Quy Hải tu hành vẫn luôn không có lơi là.
Hỏa Lân vô cùng hào phóng mà cho các bạn nhỏ đã vài thập niên không thấy một cái ôm, chỉ là nàng mới vừa giang hai tay với Sở Chước, liền ôm vào trống không, chăm chú nhìn lại, phát hiện Sở Chước đã thay đổi không gian ở trong nháy mắt, bị Phong Chiếu kéo đến bên người hắn.
Hỏa Lân cũng không thèm để ý, phân biệt cho Huyền Ảnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ một cái ôm.
“A Kỳ, tỷ nhớ đệ muốn chết.” Hỏa Lân cao hứng mà cười lớn, vỗ bả vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị nàng vỗ đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn rất là cao hứng: “Cô nhớ chính là linh đan ta luyện đi?”
Hỏa Lân cười ha ha: “Đều nhớ hết.”
Sau đó lại dò hỏi đồng bọn khác, khi biết được Huyền Uyên và Huyễn Ngu bởi vì không thích ứng nhiệt độ cực nóng ở Nham Hỏa Dung, nên đã bị thu vào vạn pháp đỉnh, nàng cười hắc hắc một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Sở Chước: “Chủ nhân, cô nhìn thấy lão nhị chưa?”
“Tầm Châu ca?” Sở Chước sửng sốt: “Không có, Tầm Châu ca vẫn luôn không tin tức, tỷ biết huynh ấy ở nơi nào sao?”
Hỏa Lân lại hắc hắc mà cười rộ lên lần nữa, hơn nữa cười đến vô cùng ái muội: “Đương nhiên biết, hắn cũng ở Vô Quy Hải.”
“Cái gì?”
Lúc này, mọi người đều có chút giật mình, đặc biệt là Long Uyên dẫn bọn hắn tới, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ “Tầm Châu ca” này cũng là Long tộc? Chỉ có Long tộc mới có thể nán lại ở Vô Quy Hải.
Sau đó lại phản ứng kịp, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cực vui vẻ, đều hỏi: “Tầm Châu ca ở nơi nào trong Vô Quy Hải?”
“Huynh ấy khỏe chứ?”
“Đám rồng kia có ức hiếp huynh ấy hay không?”
“Nhất định là ăn hiếp huynh ấy, nếu không vì sao Tầm Châu ca sẽ vẫn luôn không có tin tức?”
Nói xong, một đám người âm trầm trầm mà nhìn về phía Long Uyên.
Bích Tầm Châu tuy rằng ở trong yêu thú là Bích Ngọc Băng Nhện cấp mười hai, cũng coi như là yêu thú cao giai cường đại.
Nhưng đối với thần thú mà nói, yêu thú trước sau không thể so sánh cùng thần thú, so với bọn hắn thì chẳng qua là chủng thú càng cấp thấp, thần thú ít có ai để yêu thú vào mắt, mà yêu thú cũng bản năng sợ hãi thần thú, cũng hướng tới huyết mạch cao quý cường đại của thần thú.
Bích Tầm Châu rơi vào Vô Quy Hải, có thể nghĩ vận mệnh của hắn sẽ như thế nào.
Long Uyên bị bọn họ nhìn xem đến da đầu tê dại, khi lo lắng nhóm người này có phải lại muốn gây sự hay không, Hỏa Lân mở miệng nói: “Không đâu, yên tâm đi, Tầm Châu ca có tiểu tình nhân của hắn che chở, hắn sao sẽ có việc chứ?” ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
Mọi người lại ngu người lần nữa.
“Tiểu tình nhân gì?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ đầu tiên là nghi hoặc, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Chẳng lẽ là tình nhân không biết sinh tử kia của huynh ấy ở Linh thế giới? Thì ra thật sự là tình nhân à, chẳng trách Tầm Châu ca năm đó là dáng vẻ tình nhân đã chết, thương tâm muốn chết ……”
Hắn tự lo nói đến tự cao hứng, Sở Chước lại đen cả mặt, cảm thấy một người rồi hai tên đều không đáng tin cậy.
Hỏa Lân không đáng tin cậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ càng không đáng tin cậy, nhưng nhìn cái bộ dạng hắc hắc mà cười xấu xa của hai tên gia hỏa này, phảng phất đó thật sự là tiểu tình nhân của Bích Tầm Châu.
Đương nhiên, dáng vẻ này của Hỏa Lân, cũng làm Sở Chước hiểu rõ, tình huống của Bích Tầm Châu tốt hơn trong tưởng tượng của nàng, ít nhất không cần lo lắng.
“Hỏa Lân, Tầm Châu ca ở nơi nào?” Sở Chước dò hỏi.
Hỏa Lân lập tức nghiêm mặt nói: “Ở địa bàn Vũ Long, tình nhân của lão nhị chính là con tiểu Vũ Long, hơn nữa tiểu cô nương người ta còn chưa có thành niên đâu.”
Sở Chước: “…………” Chẳng lẽ là tiểu tình nhân thật hả?
Hơn nữa Long tộc cùng con nhện tinh…… có thể sao?
Không phải Sở Chước có kỳ thị chủng tộc, mà là hiện thực như thế, thần thú làm sao sẽ nhìn trúng yêu thú? Cái tổ hợp này so với nhân thú càng làm cho người khó có thể tiếp thu.
Nếu đã biết tung tích của Bích Tầm Châu, đương nhiên muốn đi tìm hắn.
Lập tức một đám người sôi nổi rời đi Nham Hỏa Dung, đi đến địa bàn Vũ Long.
Long Uyên vẫn là làm dẫn đường cho bọn họ, chỉ là càng nghe nhóm người này nói, thần sắc trên mặt hắn trở nên càng ngày càng mê mang vi diệu.
Rời đi vùng Nham Hỏa Dung, độ ấm nước biển khôi phục bình thường, Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu rốt cuộc ra khỏi Vạn Pháp Đỉnh.
Hai đứa nhỏ nhìn đến Hỏa Lân, cũng vô cùng cao hứng.
“Ai da, Huyền Uyên thế nhưng đã chuyển hóa thành Huyền Vũ, còn hóa hình, bộ dáng bé con thật đáng yêu.
Huyễn Ngu vẫn không lớn lên à, cũng thực đáng yêu.” Hỏa Lân ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng xoa xoa, để biểu đạt yêu thích với bọn nó.
Huyễn Ngu bị nàng xoa đến đỏ mặt tim đập, nếu không phải vùi vào ngực nàng, cảm giác nơi đó còn có điểm mềm mại, đều cho rằng đây là một giống đực Long tộc anh tuấn vô cùng, thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt giống cái.
Huyền Uyên lại lần nữa biến thành bản thể, một đám người ngồi ở trên lưng nó, đi về phía địa bàn Vũ Long.
Chờ khi Huyền Uyên tiếp tục tung tăng ở trong nước biển Vô Quy Hải, Sở Chước giới thiệu Sở Nguyên Thương cho Hỏa Lân.
Nghe nói đây là cha Sở, Hỏa Lân buột miệng thốt ra: “Thì ra vị này chính là người cha không đáng tin cậy kia của chủ nhân ngài ha!”
Sở Nguyên Thương đang muốn lộ ra một cái tươi cười, để cho khế ước thú của khuê nữ một cái ấn tượng tốt thì tức khắc da mặt cứng đờ.
Đám người Phong Chiếu quay đầu cười trộm.
Sở Nguyên Thương u oán mà nhìn Sở Chước, muốn nói cái gì, lại nói không nên lời.
Sở Chước ôn hòa nói: “Về sau chớ có lại nói loại lời này nữa, cha ta tuy rằng không đáng tin cậy thế nào, nhưng người lại là thực đáng tin cậy, mấy năm nay, trách nhiệm vốn nên thuộc về ta, cũng là ông ấy một tay gánh vác hết.
Không có ông ấy, thì không có ta.”
Hỏa Lân nga một tiếng, cho rằng không có cha Sở Nguyên Thương này, thì không có biện pháp sinh ra khuê nữ Sở Chước, vì thế nàng rất thành khẩn mà xin lỗi Sở Nguyên Thương, cũng giống như Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ, kêu hắn một tiếng cha Sở.
Sở Nguyên Thương vui rạo rực, cũng không để ý nàng hiểu lầm, dù sao có khuê nữ bảo vệ hắn rồi.
Trên đường, Hỏa Lân đầu tiên là nói cho bọn họ nàng trải qua từ khi đi vào Hồng Mông chi cảnh.
Hỏa Lân coi như là may mắn, sau khi đi vào Hồng Mông chi cảnh, rơi xuống một chỗ không gian phong bế ngoài Vô Quy Hải, không gian kia thiên địa một màu, người bị nhốt trong đó, sẽ bị lạc phương hướng thực dễ dàng, không biết đường về.
Trừ cái đó ra, thì không có nguy hiểm gì.
Không gian này tuy rằng phong bế, nhưng bởi vì Hỏa Lân đã chuyển hóa thành Long tộc, theo huyết mạch Long tộc chỉ dẫn, để cho nàng đã nhanh chóng tìm được lối ra không gian, thuận lợi tiến vào Vô Quy Hải.
Vô Quy Hải là địa bàn Long tộc, cũng là cố hương của Long tộc, là nơi chôn cốt tất cả Long tộc trưởng thành.
Hỏa Lân trời xui đất khiến đi vào Vô Quy Hải, tuy rằng không được những Long tộc chính thống đó hoan nghênh, nhưng mà Long tộc cũng không có xua đuổi nàng, kệ nàng tu hành ở Vô Quy Hải.
Mà Vô Quy Hải to lớn, dung nạp một con rồng cũng không có gì, Hỏa Lân liền bắt đầu tu hành ở Vô Quy Hải.
“Ta vốn là muốn chờ ta tu luyện đến không kém lắm, thì đi tìm chủ nhân mọi người.” Hỏa Lân nói, cào xuống đầu: “Chỉ là không nghĩ tới điều kiện muốn rời khỏi Vô Quy Hải lại hà khắc như vậy.”
“Hà khắc như thế nào?” Đám người Sở Chước đều là khó hiểu.
Một bên Long Uyên nói: “Cần phải đánh thắng mấy con rồng canh giữ cửa không gian Vô Quy Hải, mới có thể rời đi.”
Đây là quy củ Long tộc định ra, tránh cho những con rồng tính tình táo bạo thực lực không đủ, chạy ra bên ngoài gây chuyện, gây chuyện cũng không quan trọng, chỉ sợ bị một ít người tu luyện tham lam theo dõi, lặng yên không một tiếng động mà giết chết.
Rốt cuộc đối với người tu luyện mà nói, cả người thần thú đều là bảo vật, giá trị lợi dụng vô cùng cao, không phải không có người tu luyện bí quá hoá liều âm thầm săn giết thần thú.
Mọi người sau khi nghe xong, đều bừng tỉnh ra, rồng có thể canh giữ cửa không gian ở Vô Quy Hải thực lực thấp nhất cũng có Hóa Thần Cảnh, lại có mấy con rồng cùng nhau, cũng không trách Hỏa Lân không có biện pháp rời đi, đành phải tiếp tục làm ổ tu hành ở Vô Quy Hải, nghẹn một hơi, tính toán tu luyện đến có thể đều đánh cho mấy con rồng kia bò càn, liền rời đi Vô Quy Hải.
“Không nghĩ tới chủ nhân và mọi người tới nhanh như vậy.” Hỏa Lân cao hứng mà nói, lúc này không cần nàng đánh ra, có Phong Chiếu ở đây, những Long tộc đó nơi nào là đối thủ chứ? Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sở Chước cười nói: “Là tộc Bạch Hổ rèn luyện bên ngoài cho ta tin tức.”
Tin tức của Huyền Ảnh cùng Hỏa Lân đều là Bạch Táp cung cấp, tuy rằng long hổ không quá hợp nhau, gặp mặt liền phải đánh một trận, nhưng nếu như ra cửa ở bên ngoài, hai tộc kỳ thật còn xem như hòa thuận.
Khi Bạch Táp rèn luyện bên ngoài, vừa lúc gặp được Long tộc vừa rời khỏi Vô Quy Hải không lâu, có được tin tức Hỏa Lân từ chỗ Long tộc kia.
Chờ nghe nói xong sự tích Sở Chước một đường đi tìm tới, Hỏa Lân hối hận không ngừng.
“Sớm biết vậy thì trong khoảng thời gian này ta liền canh giữ ở gần lối vào không gian Vô Quy Hải, khi chủ nhân mọi người tới đây, ta còn có thể giúp mọi người đánh nhau.” Hỏa Lân hối hận không thôi.
Lời này nhận được một cái liếc xéo của Long Uyên.
Thực tốt, quả nhiên là một con rồng, liền thích đánh nhau.
Tiếp theo, Sở Chước lại dò hỏi tin tức của Bích Tầm Châu: “Tầm Châu ca bên kia là chuyện như thế nào? Tỷ gặp qua huynh ấy khi nào?”
Hỏa Lân lại vò đầu lần nữa: “Kỳ thật ta cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy lão nhị.
Ừm, đại khái ở hơn ba mươi năm trước đi, khi ta tu luyện ở vùng Huyền Thủy, gặp được một tiểu cô nương tộc Vũ Long, tiểu cô nương kia lúc ấy đang ăn cá nướng, mùi hương thổi qua tới, nháy mắt kia ta đều tưởng là lão nhị đang làm cá nướng, thật sự là quá thơm, nào biết vừa đi qua nhìn thấy, chỉ là tiểu cô nương một tộc Vũ Long.”
“Tiểu cô nương kia rất thân thiện, ta hỏi cá nướng có phải nàng làm hay không, còn tưởng rằng nàng cũng giống như lão nhị, là một hiền thê lương mẫu chứ, nào biết tiểu cô nương kia cái gì cũng cũng không hiểu, chỉ là cái đồ tham ăn, là cái loại chỉ chờ ăn ấy.
Tiểu cô nương Vũ Long nói đây là Tầm Châu làm cho nàng, ta mới biết được thì ra lão nhị cũng ở Vô Quy Hải.”
“Sau đó nữa, tiểu cô nương Vũ Long mang lão nhị tới một chuyến, ta thấy được hắn, đáng tiếc thời gian cũng không lâu, lão nhị kêu ta chăm chỉ tu luyện ở Vô Quy Hải, rồi hắn đã rời đi cùng tiểu cô nương Vũ Long kia rất nhanh.”
Nghe xong Hỏa Lân tự thuật, vẻ mặt Sở Chước hơi ngưng trọng: “Tầm Châu ca chưa nói cái gì?”
“Cái gì cũng chưa nói.” Hỏa Lân thành thật mà nói: “Cô cũng biết, lão nhị là tên khó chịu, cái gì cũng thích giấu ở trong lòng, có thể hỏi ra cái gì? Nhưng mà nhìn ra được, tiểu cô nương Vũ Long kia đối với hắn khá tốt, có thể mang hắn tiến vào Vô Quy Hải, không cho Long tộc khác đuổi hắn đi ra, có thể thấy được lão nhị sống ở chỗ này cũng không tồi.”.
Bình luận truyện