Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
Chương 36: Về nhà
" Lạc Lạc, em quả thật còn nhỏ... Nhưng không sao, anh chờ được... Trước hết, chúng ta bắt đầu kết giao đi!"
" Này... Cái này..."
Tiết Lạc phút chốc đỏ mặt, hai mắt trừng lớn nhìn Âu Thần Dương mặt dày vô sỉ không nỡ chớp mắt. Lúc này, cô là đang bị anh gắt gao bao quanh trong vòng tay. Cảm giác áp bách mơ hồ khiến cô không dám thở mạnh. Thoạt nhìn qua, quả thật vô cùng đáng thương.
Âu Thần Dương nghiêng đầu quan sát từng biểu cảm trên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, cùng đôi mắt to tròn linh động làm loạn đảo quanh. Nhìn kiểu gì cũng thấy rất đáng yêu. Nhất là khi nhận thấy hai gò má mềm mại có xu hướng ửng lên sắc hồng khả nghi, lại không nhịn được nhớ tới vẻ mặt cô động tình vô cùng câu nhân đêm hôm qua. Vừa nghĩ tới điều này, bên dưới thế nhưng không chịu thua kém phản ứng đứng lên. Đôi mắt anh nhìn cô cũng càng sâu thêm vài phần, cúi đầu cắn nhẹ lên thuỳ tai mẫn cảm, trêu chọc nói.
" Hay là... Chúng ta làm tiếp chuyện đêm qua một lần nữa cũng tốt lắm!"
Tiết Lạc cảm thấy bên tai truyền đến cảm giác nhột nhạt, dinh dính khiến cả người đều trở nên vô lực mềm nhũn xuống. Đôi mắt to tròn trốn tránh phảng phất một tầng sợ hãi yếu ớt xoay đầu né tránh trận tê dại ập đến bất ngờ. Đáng thương hề hề mếu máo meo meo vài tiếng.
" Tôi đau... Vẫn thật đau!"
Âu Thần Dương bị giọng nói yêu kiều yếu ớt gõ vào lồng ngực. Nháy mắt đã thổi bay toàn bộ dục vọng vừa dấy lên. Anh mím mím môi, chân mày cũng nhíu lại. Mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn thuận theo đứng thẳng lên.
Âu Thần Dương né tránh ánh mắt đáng thương của Tiết Lạc. Anh nâng tay che miệng khẽ ho khan một tiếng, khàn giọng nói với Tiết Lạc.
" Anh đã nấu sẳn cháo cho em. Em trước ăn sáng đi. Ăn xong anh đưa em về nhà!"
Lời vừa nói xong cũng không đợi cô trả lời, lại phải tất tả chạy đi. Đến tận lúc phòng tắm cuối hành lang vang lên tiếng đóng cửa cùng âm thanh xả nước ồ ồ thì thân thể nho nhỏ trên giường mới giật mình hồi thần lại.
Hừ! Gấp gáp vậy làm cái gì chứ? Cô cũng không có ăn thịt anh!
Tiết Lạc bĩu bĩu môi buồn bực một trận. Chỉ là cô cũng không duy trì được khó chịu như vậy bao lâu. Rất nhanh liền bị tô cháo thịt bò bầm nhuyễn được tô điểm bởi vài cọng ngò thơm hấp dẫn. Cái bụng nhỏ theo đó cũng không có tiền đồ ọt ọt kêu to vài tiếng.
Bất quá... Đồ của cô đang ở đâu đây?
Tiết Lạc nằm im thin thít trên giường, không dám rời khỏi cái chăn. Cô biết bây giờ cô so với trẻ sơ sinh quả thật không sai biệt lắm. Quần áo mặc ngày hôm qua trải qua một đêm dày vò còn không biết có còn mảnh vụn nào hay không a!
Thối Âu Thần Dương! Còn nghĩ muốn tôi chịu trách nhiệm! Trách nhiệm em gái anh!
Tiết Lạc vừa lầm bầm mắng chửi Âu Thần Dương một trận tiếp một trận. Cô cẩn thận đem chăn mềm quấn quanh cơ thể, cố gắng lê cơ thể đau nhức tưởng như bị người ta xé rách ngồi dậy, ngoan ngoãn ăn hết bữa ăn sáng.
Cũng không biết là Âu Thần Dương nấu ăn ngon hay là cô bây giờ đang quá đói. Một tô cháo to nhanh chóng bị càn quét, trong vài phút đã gọn gàng nằm trong bụng nhỏ của cô.
Tiết Lạc ăn no xong thật ưu nhã uống một ngụm nước. Cô thoải mái chống tay về phía sau, ngẩng mặt lên trời không chút thục nữ ợ to một tiếng. Bàn tay nhỏ bé nâng lên xoa nhẹ bụng nhỏ vì ăn no quá nên có chút nhô ra. Gương mặt xinh đẹp cứ như vậy ửng đỏ lên một chút.
Tiết Lạc, cô quả thật không có tiền đồ!
Tiết Lạc ăn xong không bao lâu thì Âu Thần Dương mở cửa bước vào phòng. Cũng không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không nhưng cô vẫn cảm thấy anh có chút thiếu tự nhiên. Từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng vào cô. Người không biết nhìn thấy cảnh này có khi còn tưởng cô cường bạo anh đâu.
Âu Thần Dương này, thật biết lừa gạt người khác nha!
Tiết Lạc nhỏ giọng hừ một tiếng. Bên ngoài lại không dám biểu hiện một tia bất mãn. Trên mặt phải nói là muốn có bao nhiêu xu nịnh liền có bấy nhiêu xu nịnh đi.
Người ta vẫn nói " Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu ". Lời ấy chính là không sai. Bây giờ cô còn đang ở trong nhà Âu Thần Dương, phải nỗ lực xun xoe để anh ta hài lòng phóng cô về nhà. Nếu để anh ta bực mình đem cô đi bán luôn thì không biết sẽ xui xẻo như thế nào đâu.
Vẫn là cô thông minh a!
" Em đang nghĩ đến cái gì?"
Âu Thần Dương ho khan một tiếng. Cuối cùng cũng có can đảm quay đầu nhìn Tiết Lạc. Chỉ là vừa vặn bắt gặp cô cúi đầu trầm tư tựa hồ như đang đấu tranh dữ dội lắm liền không khỏi buồn cười, tiến lên bẹo nhẹ gò má mềm mại, tiện thể đánh thức cô.
Tiết Lạc trong lòng rất bất mãn Âu Thần Dương giữ chặt gò má cô không chịu buông tay. Nhưng vẫn thức thời không nói ra, tận lực hướng anh cười ngọt ngào, mềm mại nói.
" Dương đại ca! Tôi có thể về nhà được hay chưa?"
" Dĩ nhiên! Anh đưa em về!"
Tay của Âu Thần Dương vẫn không buông gò má của Tiết Lạc, cảm nhận xúc cảm mềm mại truyền đến khiến anh yêu thích không buông tay. Nghe cô hỏi chẳng qua cũng là tuỳ ý trả lời.
" Cái đó... "
Tiết Lạc lại ngượng ngùng, há miệng muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Vẻ mặt biểu hiện càng thêm vô tội, đáng thương.
" Như thế nào? Không muốn về nhà nữa?"
Không muốn em gái anh!
Tiết Lạc ngẩng đầu, chống lại mắt phượng đã muốn nheo lại thành đường chỉ của Âu Thần Dương. Nỗ lực khắc chế bản thân điềm tĩnh. Từ tốn ấp úng nói.
" Ý tôi là... Quần áo của tôi... Ân, đêm qua... Giờ ở chỗ nào rồi?"
" Đã bỏ rồi!"
Âu Thần Dương trảm đinh tiệt thiết nói. Thật là không để lại cho Tiết Lạc đường sống. Cô trợn to mắt, tức giận nháy mắt bùng phát, lớn giọng nói.
" Anh bỏ rồi? Vậy tôi phải làm thế nào?"
" Đã chuẩn bị sẳn cho em! Mau mặc vào!"
Âu Thần Dương vẫn giữ nguyên bộ mặt đáng đánh đòn. Tuỳ ý vươn tay quăng một đống lùng nhùng lên người cô. Vẻ mặt thế nhưng hiện ra chút đắc ý, cứ như muốn tuyên cáo với mọi người anh là người đàn ông tỉ mỉ tốt đẹp nhất thế giới vậy.
" Anh... Anh nói... Tôi... Tôi mặc cái này?"
" Đương nhiên!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Mười lăm phút sau.
" Lạc Lạc, em ở trong đó ngủ sao? Mau ra đây!"
" ... "
" Lạc Lạc..."
" ... "
" Lạc Lạc... Em mà không ra tôi sẽ đạp cửa đi vào!"
Lạch cạch...
Cửa phòng tắm rốt cuộc cũng chịu mở ra. Tiết Lạc thật muốn đem đầu nhỏ chôn sâu vào hai lòng bàn tay. Bất quá điều đó là vô kế khả thi. Bởi vì hai bàn tay nhỏ bé đang bận... Nhấc hai cái ống quần...
Âu Thần Dương đang đứng khoang tay hầm hừ trước cửa phòng tắm nhìn thấy Tiết Lạc bước ra đầu tiên là ngẩn người. Sau khi hồi thần lại không nhịn được ôm bụng cười ra tiếng.
Tiết Lạc tức muốn giơ chân, nghĩ giơ tay đánh vào gương mặt tuấn tú của Âu Thần Dương. Nhưng cô vừa buông tay, hai ống quần liền rũ xuống, lệt xệt dưới mặt đất một đoạn quá gang tay khiến cô không thể nào không tiếp tục vươn tay nhấc hai ống quần. Há miệng hung hăng mắng anh.
" Âu Thần Dương... Anh muốn chết có phải không?"
Khụ khụ
Âu Thần Dương vất vả nhịn cười. Nhanh chóng trang thành vẻ mặt đứng đắn liếc nhìn Tiết Lạc. Hàm hồ nói.
" Đẹp Lắm!"
Tiết Lạc trừng mắt nhìn Âu Thần Dương. Bĩu môi khinh thường không buồn trả lời. Nghĩ đến Âu Thần Dương đưa cho cô chính là đồ của anh ta, sắc mặt lại nhanh chóng rãi đầy hắc tuyến.
Chưa nói đến Âu Thần Dương vốn cao hơn cô những một cái đầu rưỡi. Áo sơ mi trắng mặc vào người đã gần dài đến đầu gối. Còn quần thể thao màu đỏ cũng so với người cô quá một gang tay.
Tiết Lạc mặc vào thứ đồ này, nhìn từ góc độ nào cũng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ...
... Dị hợm...
" Em có thể không mặc! Ân, không mặc càng đẹp!"
" Âu - Thần - Dương! Tôi muốn về nhà!"
Tiết Lạc đem từng tiếng gằn đi ra. Ánh mắt đều đã biến thành chậu lửa. Âu Thần Dương hiếm gặp lúc thức thời ngậm miệng lại.
" Được! Được! Về nha a!"
" Này... Cái này..."
Tiết Lạc phút chốc đỏ mặt, hai mắt trừng lớn nhìn Âu Thần Dương mặt dày vô sỉ không nỡ chớp mắt. Lúc này, cô là đang bị anh gắt gao bao quanh trong vòng tay. Cảm giác áp bách mơ hồ khiến cô không dám thở mạnh. Thoạt nhìn qua, quả thật vô cùng đáng thương.
Âu Thần Dương nghiêng đầu quan sát từng biểu cảm trên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, cùng đôi mắt to tròn linh động làm loạn đảo quanh. Nhìn kiểu gì cũng thấy rất đáng yêu. Nhất là khi nhận thấy hai gò má mềm mại có xu hướng ửng lên sắc hồng khả nghi, lại không nhịn được nhớ tới vẻ mặt cô động tình vô cùng câu nhân đêm hôm qua. Vừa nghĩ tới điều này, bên dưới thế nhưng không chịu thua kém phản ứng đứng lên. Đôi mắt anh nhìn cô cũng càng sâu thêm vài phần, cúi đầu cắn nhẹ lên thuỳ tai mẫn cảm, trêu chọc nói.
" Hay là... Chúng ta làm tiếp chuyện đêm qua một lần nữa cũng tốt lắm!"
Tiết Lạc cảm thấy bên tai truyền đến cảm giác nhột nhạt, dinh dính khiến cả người đều trở nên vô lực mềm nhũn xuống. Đôi mắt to tròn trốn tránh phảng phất một tầng sợ hãi yếu ớt xoay đầu né tránh trận tê dại ập đến bất ngờ. Đáng thương hề hề mếu máo meo meo vài tiếng.
" Tôi đau... Vẫn thật đau!"
Âu Thần Dương bị giọng nói yêu kiều yếu ớt gõ vào lồng ngực. Nháy mắt đã thổi bay toàn bộ dục vọng vừa dấy lên. Anh mím mím môi, chân mày cũng nhíu lại. Mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn thuận theo đứng thẳng lên.
Âu Thần Dương né tránh ánh mắt đáng thương của Tiết Lạc. Anh nâng tay che miệng khẽ ho khan một tiếng, khàn giọng nói với Tiết Lạc.
" Anh đã nấu sẳn cháo cho em. Em trước ăn sáng đi. Ăn xong anh đưa em về nhà!"
Lời vừa nói xong cũng không đợi cô trả lời, lại phải tất tả chạy đi. Đến tận lúc phòng tắm cuối hành lang vang lên tiếng đóng cửa cùng âm thanh xả nước ồ ồ thì thân thể nho nhỏ trên giường mới giật mình hồi thần lại.
Hừ! Gấp gáp vậy làm cái gì chứ? Cô cũng không có ăn thịt anh!
Tiết Lạc bĩu bĩu môi buồn bực một trận. Chỉ là cô cũng không duy trì được khó chịu như vậy bao lâu. Rất nhanh liền bị tô cháo thịt bò bầm nhuyễn được tô điểm bởi vài cọng ngò thơm hấp dẫn. Cái bụng nhỏ theo đó cũng không có tiền đồ ọt ọt kêu to vài tiếng.
Bất quá... Đồ của cô đang ở đâu đây?
Tiết Lạc nằm im thin thít trên giường, không dám rời khỏi cái chăn. Cô biết bây giờ cô so với trẻ sơ sinh quả thật không sai biệt lắm. Quần áo mặc ngày hôm qua trải qua một đêm dày vò còn không biết có còn mảnh vụn nào hay không a!
Thối Âu Thần Dương! Còn nghĩ muốn tôi chịu trách nhiệm! Trách nhiệm em gái anh!
Tiết Lạc vừa lầm bầm mắng chửi Âu Thần Dương một trận tiếp một trận. Cô cẩn thận đem chăn mềm quấn quanh cơ thể, cố gắng lê cơ thể đau nhức tưởng như bị người ta xé rách ngồi dậy, ngoan ngoãn ăn hết bữa ăn sáng.
Cũng không biết là Âu Thần Dương nấu ăn ngon hay là cô bây giờ đang quá đói. Một tô cháo to nhanh chóng bị càn quét, trong vài phút đã gọn gàng nằm trong bụng nhỏ của cô.
Tiết Lạc ăn no xong thật ưu nhã uống một ngụm nước. Cô thoải mái chống tay về phía sau, ngẩng mặt lên trời không chút thục nữ ợ to một tiếng. Bàn tay nhỏ bé nâng lên xoa nhẹ bụng nhỏ vì ăn no quá nên có chút nhô ra. Gương mặt xinh đẹp cứ như vậy ửng đỏ lên một chút.
Tiết Lạc, cô quả thật không có tiền đồ!
Tiết Lạc ăn xong không bao lâu thì Âu Thần Dương mở cửa bước vào phòng. Cũng không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không nhưng cô vẫn cảm thấy anh có chút thiếu tự nhiên. Từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng vào cô. Người không biết nhìn thấy cảnh này có khi còn tưởng cô cường bạo anh đâu.
Âu Thần Dương này, thật biết lừa gạt người khác nha!
Tiết Lạc nhỏ giọng hừ một tiếng. Bên ngoài lại không dám biểu hiện một tia bất mãn. Trên mặt phải nói là muốn có bao nhiêu xu nịnh liền có bấy nhiêu xu nịnh đi.
Người ta vẫn nói " Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu ". Lời ấy chính là không sai. Bây giờ cô còn đang ở trong nhà Âu Thần Dương, phải nỗ lực xun xoe để anh ta hài lòng phóng cô về nhà. Nếu để anh ta bực mình đem cô đi bán luôn thì không biết sẽ xui xẻo như thế nào đâu.
Vẫn là cô thông minh a!
" Em đang nghĩ đến cái gì?"
Âu Thần Dương ho khan một tiếng. Cuối cùng cũng có can đảm quay đầu nhìn Tiết Lạc. Chỉ là vừa vặn bắt gặp cô cúi đầu trầm tư tựa hồ như đang đấu tranh dữ dội lắm liền không khỏi buồn cười, tiến lên bẹo nhẹ gò má mềm mại, tiện thể đánh thức cô.
Tiết Lạc trong lòng rất bất mãn Âu Thần Dương giữ chặt gò má cô không chịu buông tay. Nhưng vẫn thức thời không nói ra, tận lực hướng anh cười ngọt ngào, mềm mại nói.
" Dương đại ca! Tôi có thể về nhà được hay chưa?"
" Dĩ nhiên! Anh đưa em về!"
Tay của Âu Thần Dương vẫn không buông gò má của Tiết Lạc, cảm nhận xúc cảm mềm mại truyền đến khiến anh yêu thích không buông tay. Nghe cô hỏi chẳng qua cũng là tuỳ ý trả lời.
" Cái đó... "
Tiết Lạc lại ngượng ngùng, há miệng muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Vẻ mặt biểu hiện càng thêm vô tội, đáng thương.
" Như thế nào? Không muốn về nhà nữa?"
Không muốn em gái anh!
Tiết Lạc ngẩng đầu, chống lại mắt phượng đã muốn nheo lại thành đường chỉ của Âu Thần Dương. Nỗ lực khắc chế bản thân điềm tĩnh. Từ tốn ấp úng nói.
" Ý tôi là... Quần áo của tôi... Ân, đêm qua... Giờ ở chỗ nào rồi?"
" Đã bỏ rồi!"
Âu Thần Dương trảm đinh tiệt thiết nói. Thật là không để lại cho Tiết Lạc đường sống. Cô trợn to mắt, tức giận nháy mắt bùng phát, lớn giọng nói.
" Anh bỏ rồi? Vậy tôi phải làm thế nào?"
" Đã chuẩn bị sẳn cho em! Mau mặc vào!"
Âu Thần Dương vẫn giữ nguyên bộ mặt đáng đánh đòn. Tuỳ ý vươn tay quăng một đống lùng nhùng lên người cô. Vẻ mặt thế nhưng hiện ra chút đắc ý, cứ như muốn tuyên cáo với mọi người anh là người đàn ông tỉ mỉ tốt đẹp nhất thế giới vậy.
" Anh... Anh nói... Tôi... Tôi mặc cái này?"
" Đương nhiên!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Mười lăm phút sau.
" Lạc Lạc, em ở trong đó ngủ sao? Mau ra đây!"
" ... "
" Lạc Lạc..."
" ... "
" Lạc Lạc... Em mà không ra tôi sẽ đạp cửa đi vào!"
Lạch cạch...
Cửa phòng tắm rốt cuộc cũng chịu mở ra. Tiết Lạc thật muốn đem đầu nhỏ chôn sâu vào hai lòng bàn tay. Bất quá điều đó là vô kế khả thi. Bởi vì hai bàn tay nhỏ bé đang bận... Nhấc hai cái ống quần...
Âu Thần Dương đang đứng khoang tay hầm hừ trước cửa phòng tắm nhìn thấy Tiết Lạc bước ra đầu tiên là ngẩn người. Sau khi hồi thần lại không nhịn được ôm bụng cười ra tiếng.
Tiết Lạc tức muốn giơ chân, nghĩ giơ tay đánh vào gương mặt tuấn tú của Âu Thần Dương. Nhưng cô vừa buông tay, hai ống quần liền rũ xuống, lệt xệt dưới mặt đất một đoạn quá gang tay khiến cô không thể nào không tiếp tục vươn tay nhấc hai ống quần. Há miệng hung hăng mắng anh.
" Âu Thần Dương... Anh muốn chết có phải không?"
Khụ khụ
Âu Thần Dương vất vả nhịn cười. Nhanh chóng trang thành vẻ mặt đứng đắn liếc nhìn Tiết Lạc. Hàm hồ nói.
" Đẹp Lắm!"
Tiết Lạc trừng mắt nhìn Âu Thần Dương. Bĩu môi khinh thường không buồn trả lời. Nghĩ đến Âu Thần Dương đưa cho cô chính là đồ của anh ta, sắc mặt lại nhanh chóng rãi đầy hắc tuyến.
Chưa nói đến Âu Thần Dương vốn cao hơn cô những một cái đầu rưỡi. Áo sơ mi trắng mặc vào người đã gần dài đến đầu gối. Còn quần thể thao màu đỏ cũng so với người cô quá một gang tay.
Tiết Lạc mặc vào thứ đồ này, nhìn từ góc độ nào cũng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ...
... Dị hợm...
" Em có thể không mặc! Ân, không mặc càng đẹp!"
" Âu - Thần - Dương! Tôi muốn về nhà!"
Tiết Lạc đem từng tiếng gằn đi ra. Ánh mắt đều đã biến thành chậu lửa. Âu Thần Dương hiếm gặp lúc thức thời ngậm miệng lại.
" Được! Được! Về nha a!"
Bình luận truyện