Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 37: Vở kịch gia đình



Chiếc siêu xe Ferrari vừa dừng lại trước cửa căn biệt thự Tĩnh Huyên. Tiết Lạc đã không chờ được vội vàng muốn nhảy xuống xe.

Chỉ là cô dù nhanh, nhưng Âu Thần Dương còn muốn nhanh hơn cô. Anh ta chuẩn xác vươn móng vuốt sói, tóm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô. Đôi mắt lấp lánh một mạt ý cười, nghiêng đầu dùng giọng điệu cực kì chân thành nói.

" Lạc Lạc, em nhớ phải suy nghĩ vấn đề của anh!"

Tiết Lạc cảm thấy bàn tay nhỏ bé bị Âu Thần Dương nắm trúng như phải bỏng. Nhưng cũng chỉ có thể hừ hừ hai tiếng đáp lại anh.

" Sao không trả lời? Hửm?"

Âu Thần Dương dường như rất không hài lòng với thái độ tuỳ ý, có lệ của cô. Sắc mặt thoáng cái liền trầm xuống, giọng nói cũng tăng thêm mấy phần tà ác khiến mỗ mèo hoang nào đó cong mình như tôm luộc, run run rẩy rẩy một hồi.

Người đàn ông này ấy à, bề ngoài thì thật là khiêm tốn, đĩnh đạc. Nhưng thực tế bên trong không khác gì một đứa bé. Không những thù dai mà còn thích tỏ ra nguy hiểm.

Này cho anh giả trang hoàn mĩ! Anh biết giả thành sói, lẽ nào tôi lại không biết đội lốt cừu?

Trong đầu Tiết Lạc loạn chuyển một hồi. Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trưng ra một bộ mặt ngây thơ, gật gật cái đầu nhỏ tựa như gà mổ thóc.

" Vâng, vâng. Dương gia gia, con hứa sẽ suy nghĩ kĩ! Suy nghĩ thật là kĩ a!"

Tiết Lạc vừa nói vừa nhân lúc Âu Thần Dương thoáng buông lỏng liền rút tay ra, vội vàng mở cửa xe, liến thoắng chạy nhanh vào nhà. Tốc độ so với sóc còn muốn nhanh hơn mấy phần. Tựa như ở trong xe có ai đó hù cô sợ muốn chết vậy.

Tiết Lạc ngựa quen đường cũ luồn luồn lách lách băng qua hoa viên. Gấp gáp lao vào trong nhà.

Về tới nhà, việc đầu tiên cô nghĩ tới là gì? Ân, chính là thay đồ! Đúng vậy! Phải thay bộ đồ quái dị chết tiệt này ra!

Chỉ là, mọi việc cũng không đơn giản qua cửa như vậy. Ở bên trong vẫn còn có một thiên la địa võng sắp sẳn chờ cô đâu!

" Lạc Lạc... Con đi đâu giờ này mới về?"

" Ách?"

Giọng nói uy nghiêm, hùng hậu của ba Tiết vang lên bên tai khiến bàn tay đang bám chặt thanh chắn cầu thang của Tiết Lạc tê rần. Cô cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quay đầu lại, một bước lại một bước trở về phòng khách.

Phòng khách Tiết gia bình thường tụ tập lại đều rất vui vẻ. Bình thường Tiết Lạc vẫn ngồi trong đó cùng ba mẹ Tiết kể vài chuyện thú vị. Đa phần đều là những câu chuyện vui hoặc truyện biếm hoạ cô biết ở kiếp trước.

Nhưng là hôm nay không như vậy.

Ba Tiết cùng mẹ Tiết phân chia nhau ngồi trên hai chiếc ghế salon. Đông Phương Linh thì đứng đằng sau hai người. Sắc mặt ai nấy đều một dạng trầm mặc.

Bất quá, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chuyện khiến Đông Phương Linh trầm mặc so với chuyện của ba Tiết, mẹ Tiết là khác nhau một trời một vực.

Tiết Lạc run run rẩy rẩy tiến lại, đầu nhỏ từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng lên. Một bộ dạng đều thuyết minh vẻ biết lỗi vô cùng chân thành. Giờ phút này chỉ thiếu cô chảy ra hai dòng nước mắt liền hội ngộ đủ tình chân ý thiết nha.

" Lạc Lạc, con làm sao lại..." Ăn mặc kì cục như vậy?

Mẹ Tiết thấy con gái xuất hiện trong bộ quần áo luộm thuộm thì bị doạ cho giật mình. Ba Tiết cũng hoảng hốt. Ông vừa rồi không có để ý tới, nhưng là...

Aiz... Giờ phút này tất cả những bực bội gì đó đều đã sớm ném ra sau đầu rồi. Con gái a! Trân bảo a!

Tiết Lạc vốn còn tưởng phải nghe mắng một trận. Cũng không có suy nghĩ đến tình thế trong nháy mắt đã xoay chuyển như vậy.

Mỗ mèo hoang nhỏ bé bị ba Tiết cùng mẹ Tiết nhào tới ôm, sau lại bị xoay xoay vài vòng qua qua lại lại khiến đầu óc còn chưa tỉnh hẳn của Tiết Lạc rất nhanh quay cuồng.

Thân thể thì cực độ mệt mỏi. Nhưng trong lòng Tiết Lạc lại ấm áp muốn chết. Nước mắt uỷ khuất không một tiếng động ứa ra.

Mỗ mèo hoang khóc đến thống thiết nhào vào lòng ba Tiết cùng mẹ Tiết oa oa khóc to. Khiến lòng hai người bọn họ nháy mắt mềm nhũn, yêu thương vỗ về lưng cô.

" Ngoan, Lạc Lạc ngoan, không khóc. Nói cho mẹ biết ai bắt nạt con. Mẹ bảo ba trả thù cho con nha!"

Ba Tiết gật mạnh đầu, tuyệt đối đồng tình với lời nói của mẹ Tiết.

Thật ra, ông vốn là không phải giận vì Tiết Lạc đi qua đêm không về. Trước đây, cô ra ngoài ở riêng. Đời sống riêng tư bê bối như thế nào cũng không phải là ông không biết. Chỉ là ông cũng chưa từng hà khắc với cô. Theo ông, cho dù trời có sụp xuống thì cũng có ông thay cô chống một đầu.

Chỉ là, từ ngày Tiết Lạc mất trí nhớ trở về nhà. Cô không những trở nên ngoan ngoãn hơn mà còn mỗi ngày đem một vài chuyện thú vị ra kể khiến mọi người ai nấy đều cười vang vui vẻ. Địa vị của Tiết Lạc cũng theo đó nâng lên so với bảo bối còn muốn quý hơn rất nhiều. Cô đi đêm không về, ông chính là sợ tiện nghi cho người đàn ông nào đó. Như vậy là tuyệt đối không được a!

Tiết Lạc thút thít sụt sùi một hồi. Tâm tình rất nhanh đã khá lên rất nhiều. Thế nhưng vẫn lười biếng không muốn nâng đầu lên, ngược lại ở trong lồng ngực mẹ Tiết rồi ba Tiết cọ cọ vài cái làm nũng. Động tác nghịch ngợm của mỗ mèo hoang nháy mắt đã có hiệu quả, ba Tiết, mẹ Tiết cứ như vậy bị chọc cho cười vang không ngừng.

Đông Phương Linh nhíu mày nhìn tình huống chuyển biến. Trong lòng đã có chút không thoải mái. Cô ta híp lại mắt hạnh, thật sâu nhìn bộ đồ quái dị rộng thùng thình trên người Tiết Lạc. Đáy mắt liền loé lên một đạo tia sáng, cúi đầu làm như vô tình nói.

" Bộ đồ chị đang mặc hình như là đồ đàn ông..."

" Đồ đàn ông?"

Ba Tiết, mẹ Tiết vô thức lặp lại một tiếng. Cả hai người đồng loạt cúi đầu nhìn bộ đồ trên người Tiết Lạc. Nhận ra đó quả thật là đồ đàn ông liền trừng lớn mắt, lại liên tưởng đến cô đã một đêm không về. Khả năng ngôn ngữ trở nên lắp bắp.

" Lạc... Lạc Lạc... Con... Đêm qua..."

Tiết Lạc âm thầm cắn môi liếc nhìn Đông Phương Linh chỉ sợ thiên hạ không loạn đằng kia. Chỉ có điều cô ta vẫn luôn cúi đầu, làm như hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của cô.

Tiết Lạc mím mím môi, cũng lười phải bận tâm Đông Phương Linh. Cô cũng không phải là ngày đầu kiến thức bụng dạ của cô ta. Trước chỉ cần giải thích tốt với ba Tiết, mẹ Tiết là được rồi.

Quan trọng là giải thích cái gì mới tốt đây, cô cũng không thể nói cô say rượu đến nhà Âu Thần Dương cùng anh ta chơi trò " trẻ em sinh đôi " đi?

" Hôm qua cháu đưa Lạc Lạc trở về. Vì cô ấy quá say có nôn một chút. Tháng nàng quá lạnh, cháu sợ cô ấy bị cảm mới đưa cô ấy về nhà cháu. Sau vì cô ấy quá mệt mỏi nên cháu cũng đành phải để cô ấy ở lại nhà cháu ngủ qua đêm! Cháu thật vô cùng xin lỗi!"

Giữa lúc Tiết Lạc đang bối rối không biết phải trả lời như thế nào thì một giọng nói nam tính dịu dàng từ ngoài cửa lại vang lên. Câu nói thành công hấp dẫn tất cả mọt người đồng loạt nhìn ra ngoài.

Âu Thần Dương đi theo Vân quản gia tiến vào biệt thự, không biết đã đứng từ lúc nào. Nhưng anh ngắn gọn nói vài câu thôi lại có thể giải đáp hết thắc mắc trong lòng ba Tiết cùng mẹ Tiết.

Chỉ là, Tiết Lạc nghe thế nào cũng cảm thấy trong lời nói của anh ta có gì đó rất ám muội. Cái gì đưa về nhà, cái gì mệt quá ngủ say... Aiz, vẫn là cô suy nghĩ nhiều đi!

Đông Phương Linh cũng giống như Tiết Lạc nghe ra trong lời nói của Âu Thần Dương điểm không bình thường. Đơn giản là đêm qua cô ta tận mắt chứng kiến Tiết Lạc về nhà. Dù lúc đó đã chếch choáng nhưng ấn tượng vẫn rất rõ ràng.

Đông Phương Linh nhíu mày thật sau. Lại nhìn bộ quần áo trên người Tiết Lạc. Lúc này mới để ý tới vừa vặn rất phù hợp với vóc dáng của Âu Thần Dương. Lẽ nào...

Đông Phương Linh ý thức được điểm này liền trừng lớn mắt. Vốn là muốn mở miệng hung hăng vạch trần Tiết Lạc. Thế nhưng, cô ta vừa ngẩng đầu lại bị ánh mắt lạnh như băng của Âu Thần Dương hù doạ, lời muốn nói toàn bộ đều nuốt trở về. Đôi mắt mang theo cực độ uỷ khuất rũ xuống, trong lòng cũng có một tia thù hận không ngừng nhen nhóm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện