Đại Đường Song Long Truyện
Chương 443: Thần công đại thành
Đúng vào sát na Khấu Trọng bạt đao khỏi vỏ, Từ Tử Lăng toàn thân xoay tròn phóng lên cao, tay áo quét ra phát lên một luồng kình phong cực mạnh cuốn phăng các đám băng tuyết tích tụ trên cây bắn văng tứ phía, tạo ra một trận mưa tuyết nhân tạo lớn. Có điều tuyết này không giống tuyết thường mà hàm chứa kình lực mạnh mẽ. Nếu chẳng may bị bông tuyết đánh trúng huyệt vị, hộ thân chân khí chắc chắn sẽ bị phá vỡ.
- “Choang!”
Khấu Trọng cường mãnh phách một đao vào mũi Liệt Mã Thương đang công đến như gió của Lý Nguyên Cát. Lý Nguyên Cát toàn thân kịch chấn, bị đao kình bức lùi lại, hoàn toàn không đủ sức phát ra chiêu số tiếp theo.
Cũng là một thương này, trước đây Khấu Trọng phải cật lực mới tiếp nổi, vậy mà giờ đây gã có thể tuỳ tiện phá giải. Dù rằng Khấu Trọng không hiểu rõ tác dụng của Tà Đế Xá Lợi trên mình gã ra sao, nhưng cũng tự biết bản thân công lực đại tiến. Nếu lúc này gã thừa thắng truy kích, khẳng định có thể chiếm hết thượng phong.
Lập tức Kim thương của Mai Tuần, đao của Khả Đạt Chí và kiếm của Khâu Văn Thịnh từ ba hướng công tới.
Khấu Trọng hô hô cười lớn, mượn lực phản chấn từ một thương của Lý Nguyên Cát, phóng mình vọt lên khoảng không dưới chân Từ Tử Lăng.
Tiếng rên nổi lên tứ phía. Phần lớn trong số trên chục ngọn đuốc xung quanh đã bị tắt ngóm, khiến vùng bị bụi tuyết quét rơi vào cảnh chợt sáng chợt tối không rõ ràng. Rừng tuyết như biến thành quỷ vực.
Tuyết vẫn không ngừng bắn ra xung quanh theo thân người Từ Tử Lăng đang xóay tròn phóng lên, từng luồng từng luồng hoa tuyết hàm chứa chân lực bắn ra công kích địch nhân.
Nhất thời chó sủa, ngựa hý loạn xạ.
- “Đang!”
- “Đinh!”
Khấu Trọng phách hai đao sang hai bên, lần lượt ngạnh tiếp đao của Khả Đạt Chí và Kim thương của Mai Tuần, đồng thời mũi bàn chân thích trúng thân kiếm đang đánh tới của Khâu Văn Thịnh. Xem bề ngoài thì thấy Khấu Trọng khí thế như rồng, kỳ thật chỉ có gã mới biết huyết khí trong cơ thể như sôi lên, chỉ gắng mượn lực tăng tốc phóng lên, đi sau đến trước vọt qua cả Từ Tử Lăng.
Bọn Khả Đạt Chí ba người bị chấn rơi xuống đất, trong lòng kinh hãi cảm thấy công lực Khấu Trọng quả là thâm bất khả trắc.
Từ Tử Lăng do đang lăng không phát kình, mà lúc này đã dùng hết một hơi chân khí, nên không thể hoán khí được nữa. Vừa may thấy Khấu Trọng đang phóng lên đưa tay ra, gã liền thò tay chụp lấy, nương theo Khấu Trọng bay lên thêm một đoạn. Chớp mắt đã thấy cả hai gã hạ chân xuống một cành cây lớn nằm ngang trên một cây đại thụ.
Lý Nguyên Cát vội chấn chỉnh trận thế rồi phóng lên, nhưng chỉ thấy một trận mưa tuyết từ trên các cành cây ào ạt đổ xuống mà không hề thấy bóng dáng hai người. Trong lòng thầm kêu bất diệu, nhưng y vẫn liều lĩnh tung mình lên nữa, chỉ bằng trực giác công vào phía trên.
Những người khác cũng lần lượt phóng mình lên cây.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thầm mừng vì đã qua được thời khắc khó khăn nhất, không để cho địch nhân vây hãm. Khấu Trọng dụng lực quay mạnh, thân hình Từ Tử Lăng liền xoay một vòng, tiếp đó đến lượt Từ Tử Lăng phát kình. Ngay trước khi Liệt Mã Thương của Lý Nguyên Cát công đến, hai người đã biến thành một bánh xe gió xoay chuyển cực nhanh bay ngang đi, làm dậy lên một luồng gió xoáy hàm chứa kình lực cực mạnh. Băng tuyết tích tụ trên cây bị cuồng phong cuốn lên bắn ra tứ phía. Nhất thời đầy trời mưa tuyết, mù mịt như mây khói, tạo thành một sự yểm trợ cực tốt cho hai người.
Những cây đuốc bị thấm nước lập loè muốn tắt, lại thêm chó sủa điên cuồng, chiến mã đạp loạn, tiếng người kêu thét kinh hãi, tình thế hỗn loạn đến cực điểm.
Hai gã buông tay nhau ra.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng điểm chân lên ngọn một cây đại thụ phóng ra khỏi vòng vây đang hỗn loạn của địch nhân, chạy thẳng vào hướng rừng tuyết rậm rạp.
Những địch nhân có võ công cao cường phóng mình lên chặn đánh, đều bị hai người kiến chiêu chiết chiêu đánh bật trở lại mặt đất. Khi gặp địch nhân cản đường, bọn gã xuất thủ bằng phương pháp “Chân khí hộ thể” mới lĩnh hội, thêm vào bản lĩnh tá lực đả lực, nên cả hai người chỉ bị thương ngoài da. Hai gã nhanh chóng tiến thẳng ra ngoài, san bằng mọi chướng ngại, không để bị vây hãm giữ chân đến nửa khắc. Nếu để bọn Khả Đạt Chí, Lý Nguyên Cát và các cao thủ đang đuổi theo phía sau cản lại thì hai gã đừng hòng mong còn cơ hội thoát thân.
Vì những ngọn cây cao thấp bất đồng nên càng có lợi cho bọn họ thi triển bản lãnh khinh công bỏ chạy. Trong tình thế đó, bản lĩnh lăng không hoán khí càng phát huy tác dụng thần diệu.
- “Choang, choang!”
Hai tên cao thủ Đột Quyết bỗng nhiên từ chỗ ẩn thân trong một cây đại thụ phóng ra chặn đánh, hai cây trường mâu như thiểm điện công vào hạ bàn Từ Tử Lăng. Nhưng lúc này Từ Tử Lăng đang đối phó với ba tên cao thủ dụng đao lăng không tập kích, không thể phân tâm. Khấu Trọng đang ở đằng sau, thấy tình thế bất diệu bèn hít mạnh một hơi chân khí, đảo người một cái, đầu dưới chân trên chém mạnh hai đao, Tỉnh Trung Nguyệt không sai không lệch chém vào hai cây trường mâu.
Hai cao thủ Đột Quyết bị đao thế mạnh mẽ của Khấu Trọng chấn đến mâu gãy thọ thương, rơi thẳng xuống đất. Khấu Trọng mượn lực phản chấn, thuận tay nắm lấy lưng áo Từ Tử Lăng tá lực vọt lên, khiến đòn công từ hai bên đánh tới của hai tên địch đều không trúng đích.
Lên tới độ cao hơn hai trượng so với ngọn cây, đến lượt Từ Tử Lăng hoán khí, kéo đai áo của Khấu Trọng hoành không phóng đi. Cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi vòng vây, liền hạ thân xuống đất rồi vượt cây xuyên rừng biến mất.
o0o
Hai gã chạy theo một dòng suối về hướng đông chừng năm dặm, trước mắt xuất hiện một dãy núi trùng điệp, rừng tuyết kéo dài lên tận trên xa, càng lên cao càng dốc đứng.
Hai gã không hề e ngại mà lại càng thêm vui mừng, leo thẳng lên trên. Chưa đến nửa khắc sau đã tới một đỉnh núi hiểm trở. Quay đầu nhìn lại chỉ ánh đuốc lúc mờ lúc tỏ của truy binh đuổi theo tạo thành mấy con hoả long hướng về phía bọn gã. Tiếng chó sủa ngựa hý phá tan sự tĩnh lặng của nơi hoang sơn dã lĩnh.
Hai gã nhờ cây rừng che chở, quan sát trời đêm, truy tìm tung tích con liệp ưng.
Khấu Trọng cười nói:
- Con súc sinh lông dẹt này chắc là mệt rồi! Không còn sức bay đi bay lại nữa.
Từ Tử Lăng đáp lại:
- Mấy lời ngươi nói chỉ có khả năng đúng được một nửa. Liệp ưng thường nghỉ ngơi trên vai chủ nhân, khi cần thiết mới xuất động.
Khấu Trọng lắc đầu than:
- Nếu ta là Lý Nguyên Cát, đã sớm thu binh về Trường An ngủ một giấc. Trong tình huống lúc nãy mà chúng ta còn chạy thoát, huống chi là với địa thế và hoàn cảnh hiện tại!
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Lý Nguyên Cát háo thắng tham công, khẳng định sẽ không thôi. Khả Đạt Chí có tập quán sinh sống trong hoàn cảnh gian khổ khi tác chiến cũng không dễ bỏ cuộc. Trừ phi chúng ta rời khỏi Quan Trung, nếu không bọn quỷ này khẳng định sẽ không buông tha cho chúng ta đâu.
Khấu Trọng nghe vậy cảm thấy đau đầu, nói:
- Có cách nào thoát khỏi cái con súc sinh lông dẹt phiền phức đó không?
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
- Chỉ có một cách, nhưng là một cách cực kỳ nguy hiểm.
Hai mắt Khấu Trọng sáng rực lên:
- Ý ngươi là Đại Hà?
Từ Tử Lăng tỏ vẻ cương quyết:
- Chỉ với phương pháp tá thuỷ độn thân, chúng ta mới có hy vọng tránh được đôi mắt sắc bén của liệp ưng. Nếu không, một khi rời khỏi rừng, ưng nhân sẽ lập tức phát hiện ra chúng ta. Đi thôi!
Khi chân trời hửng lên, hai người đã vượt qua được đến bảy tám ngọn núi lớn nhỏ, đến bìa khu rừng thưa. Trước mặt là một vùng tuyết trắng bao la trải dài hết cả tầm mắt.
Theo kế hoạch cũ của Khấu Trọng thì phải đi lên phía bắc, sau giờ ngọ có thể đến được bờ nam Hoàng Hà. Nhưng trong đoạn lộ trình này rất khó che dấu hành tung, dưới ánh sáng ban ngày lại càng dễ bị ưng nhân phát hiện.
Có thể đoán được tại Hoàng Hà địch nhân đã bố trí trọng binh vì đây là con đường trực tiếp tiện lợi nhất để ly khai Quan Trung. Thuận dòng xuôi xuống chỉ mất không quá hai ngày là rời Đồng Quan.
Đồng Quan tuy nói là hiểm trở, nhưng đó là đối với địch nhân đến từ phía đông. Còn nếu từ phía tây thuận dòng đi xuống, không quá nửa khắc đã có thể vượt qua.
Từ Tử Lăng thu hồi mục quang đang theo dõi trên không, thấp giọng hỏi:
- Tình hình của ngươi thế nào?
Khấu Trọng vẫn dõi mắt tìm kiếm bóng liệp ưng, đáp:
- Lực khí của ta tốt hơn nhiều so với trước đây! Chạy qua một đoạn đường dài như thế mà vẫn không thấy tức thở. Lăng thiếu gia có đề nghị gì thế?
Từ Tử Lăng cười nói:
- Ta là một tên vô lại nên chỉ có thể có đề nghị vô lại thôi. Ngươi liệu có thể bằng phương pháp nội hô hấp bế khí ẩn trong băng tuyết một thời gian không? Trong khi chờ địch nhân chạy qua, chúng ta có thể ngủ một giấc thống khoái. Đợi trời tối lại lẻn đến Đại Hà.
Khấu Trọng nói:
- Ta cũng chỉ có thể nghĩ được biện pháp này. Tại đây hay ngoài kia?
Từ Tử Lăng trả lời:
- Chỗ này dưới đất không chừng có nhiều rễ cây chằng chịt. Đến đây!
Hai người nhắm chuẩn một vùng tuyết tương đối dày cách ngoài mười trượng, triển khai công phu "đạp tuyết vô ngân", phóng mình đi như điện chớp, rồi hạ mình xuống một vạt tuyết bằng phẳng. Trước hết khẳng định không có bóng liệp ưng trên cao, cả hai mới vận công trầm mình xuống tuyết.
Từ Tử Lăng than:
- Nhớ ngày trước khi li khai Vinh Dương, ta đã chơi trò ẩn thân dưới tuyết đánh cho Vũ Văn Thành Đô phải bỏ chạy.
Khấu Trọng đang vận công phát xuất nhiệt lực nhằm tạo một chỗ nằm. Gã nhớ lại tình cảnh ngày đó, bất chợt vô cùng cảm xúc. Khi đó trong sáu người, Thôi Đông bị giết tại chỗ, Tố Tố tuy thoát khỏi đại nạn, cuối cùng lại bị Hương Ngọc Sơn làm cho phiền muộn đến phát bệnh mà chết. Những sự việc trước đây đều lần lượt hiện về.
Chớp mắt bọn họ đã trầm hẳn mình trong tuyết. Vì sợ chó săn đánh hơi được mùi máu trên y phục nên hai người trầm xuống đến hơn năm xích, tới tận mặt đất cứng mới dừng lại. Dưới mặt tuyết, không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập và huyết mạch bọn họ lưu thông, thật là một thế giới kỳ diệu.
Sự thật, bọn họ không còn cách nào khác mới mạo hiểm như thế. Giả sử địch nhân đến vùng tuyết bên trên, rất có khẳ năng phát hiện vết tích lưu lại. Hoặc giả cao thủ như Khả Đạt Chí, rất có thể phát sinh cảm ứng đối với sự tồn tại của bọn họ bên dưới.
Hai gã vận công phong bế lỗ chân lông toàn thân, vừa làm thân nhiệt không thoát ra ngoài, lại làm hàn khí không thể xâm nhập, dừng hô hấp bằng mũi, trong người nội hô hấp tuần hoàn không dứt, tiến vào cảnh giới thai tức.
Hai gã hỗn hỗn độn độn, tưởng chừng như quay trở lại cảnh giới tiên thiên của thai nhi trong bụng mẹ.
Đúng là một cảm giác chưa ai từng trải qua.
o0o
Tiếng động theo mặt đất truyền đến làm bọn gã giật mình tỉnh lại. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tụ công vào song nhĩ, lập tức có thể nghe rõ thanh âm bên trên.
Tiếng Khả Đạt Chí nói:
- Nếu bọn chúng chạy theo hướng Quan Tây, Tạp Na tất sẽ nhìn thấy.
Tiếp đó nghe giọng Mai Tuần:
- Tại sao trên mặt tuyết không lưu lại đến nửa điểm dấu vết?
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng vô cùng kinh sợ. Bọn họ vừa trầm mình xuống dưới tuyết, địch nhân đã đuổi đến nơi. Có thể thấy trong số địch nhân có cao thủ thiện dụng thuật truy tung, đã theo sát sau lưng bọn họ không chút sai sót. Nghe khẩu khí thì chắc người này là Khả Đạt Chí không sai.
Nhưng đột nhiên hai gã lại cảm thấy kỳ quái tại sao hiện giờ thân đã nằm dưới mặt tuyết năm xích mà còn có thể nghe rõ đối thoại của địch nhân trên mặt đất cách xa hơn mười trượng?
Lý Nguyên Cát nghiến răng nói:
- Hai tên tiểu tử này đúng là thiên biến vạn hoá, may mà chúng ta có Đạt Chí dẫn đường, nếu không chỉ sợ đã mất dấu bọn chúng.
Khả Đạt Chí lạnh lùng cất tiếng:
- Tưởng có thể thoát khỏi sự truy tung của Khả Đạt Chí ta ư? Bọn chúng chưa đủ đạo hạnh ấy đâu!
Khâu Văn Thịnh cũng xen vào:
- Dấu chân từ trên núi kéo đến đây có thể là kế nghi binh của bọn chúng, làm chúng ta tưởng chúng chạy theo hướng bình nguyên tuyết trắng kia, nhưng thật ra bọn chúng lại theo ngọn cây đi hướng khác. Vì thế trên mặt tuyết hoàn toàn không có dấu chân.
Mai Tuần tỏ vẻ hưởng ứng:
- Lời của Khâu đương gia không phải không có đạo lý.
Khả Đạt Chí nói:
- Nếu vẫn còn lưu lại dấu chân trên tuyết thì chỉ trong một thời gian ngắn chúng ta có thể đuổi kịp. Phì! Tạp Na không phát hiện được gì.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe hắn nói vậy liền tỉnh ngộ, “Tạp Na” chính là tên của súc sinh lông dẹt.
Ngay cả Lý Nguyên Cát lòng tin cũng bắt đồng dao động, nói:
- Chúng ta chắc là đã bị hai tên tiểu tử trời đánh đó lừa rồi.
Khả Đạt Chí cả quyết:
- Ta khẳng định bọn chúng đã chạy về hướng bình nguyên tuyết. Nếu không, mùi máu không thể đến đây là đứt đoạn. Nếu như bọn chúng theo ngọn cây rời đi, tất vẫn còn lưu lại khí vị. Chỉ có chạy thẳng về phía bình nguyên tuyết thì mới có hiện tượng mùi máu tiêu tán dần về phía bình nguyên như thế này.
Nghe thấy thế, nằm dưới đất tuyết, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngầm ngầm hít một hơi khí lạnh. Cái mũi của Khả Đạt Chí nói không chừng còn lợi hại hơn cả chó săn nữa.
Tiếng chân loạn xạ vang lên, chính là bọn địch nhân đi sau đã tới.
Lý Nguyên Cát hạ lệnh:
- Các ngươi tra xét kỹ càng khắp nơi trong rừng cho ta.
Tiếng bước chân tản ra.
Tiếp đó là tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, hiển nhiên là bọn Lý Nguyên Cát đã ra khỏi rừng tiến đến gần chỗ bọn họ.
Hai người ngoài cầu thần khấn phật thì chẳng còn biện pháp nào khác.
Lý Nguyên Cát nói:
- Chỗ này rộng rãi không có vật gì che khuất tầm nhìn. Trừ phi bọn chúng tự chôn mình trong tuyết, nếu không chúng có thể ở đâu đây?
Tiếng của Khả Đạt Chí:
- Bọn chúng đã có thể ở lâu dưới nước không cần thò đầu lên, đương nhiên có bản lĩnh bế khí lâu dài. Rất có khả năng bọn chúng ẩn thân dưới tuyết đó.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng kêu khổ, lần này đúng là “tự tác nghiệt không thể sống”. Nội hô hấp của bọn họ vô cùng hao tổn chân nguyên. Nếu như địch nhân giữ chặt phía trên, phương pháp duy nhất là nhanh chóng phóng lên cùng chúng quyết một trận tử chiến.
Mai Tuần nói:
- Người luyện nội gia khí công đều khí mạch trầm dài. Bế khí trong một khắc thời gian không thành vấn đề. Hà huống khi đó tuyết lớn nhìn không rõ, bọn chúng sau khi xuống kênh Vĩnh An có thể tuỳ thời lợi dụng hình thế của kênh để nổi lên hoán khí. Nhưng nếu chôn thân trong tuyết, vô luận công lực thâm hậu đến đâu, chỉ cần được nửa thời thần được cũng đã là một việc vô cùng phi thường rồi.
Lậi nghe tiếng của Khâu Văn Thịnh:
- Nghe nói cao thủ tinh thông thuỷ tính có thể hô hấp thông qua da ở dưới nước, nhờ vậy mới có thể ở lâu trong nước được. Nói không chừng hai tên tiểu tử này có tinh thông thuật đó.
Mai Tuần lại nói:
- Tiểu đệ không phải muốn tranh cãi với Khả huynh. Chỉ sợ chúng ta đánh mất cơ hội. Biết đâu khi chúng ta ở đây khổ sở điều tra thì bọn chúng đã ung dung chạy ra Quan Ngoại rồi.
Khả Đạt Chí thở dài:
- Đạt Chí chỉ là nói ra suy nghĩ của mình, đương nhiên tất cả là do Tề Vương định đoạt!
Lý Nguyên Cát quyết định:
- Chúng ta chia làm hai đường. Đạt Chí dẫn người ở đây tìm kiếm thêm một thời thần nữa. Nếu không phát hiện, sẽ cùng chúng ta hội hợp. Nếu ta là bọn chúng sẽ ở trong rừng chờ trời tối. Ài! Tuyết lại rơi rồi.
Hai người bên dưới ngấm ngầm thở nhẹ. Chỉ cần bọn họ làm sao duy trì được một thời thần, sau đó lúc ngoi lên sẽ xoá hết dấu vết xung quanh, khi đó bọn họ có thể an tâm trốn thoát.
o0o
Hai chiếc đầu tuyết từ trong tuyết trắng ló ra. Thiên địa tràn ngập tuyết rơi trắng xoá.
Khấu Trọng tham lam hít mấy hơi dài, hướng sang Từ Tử Lăng hỏi:
- Làm gì đây?
Từ Tử Lăng trông như một người tuyết, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Ngươi nghĩ hiện giờ chúng ta hình dạng thế nào? Tạp Na có thể từ trên cao nhìn ra chúng ta không?
Khấu Trọng nói:
- Chỉ cần ngươi không ngửa mặt lên trời, thần ưng sẽ không thể nhìn ra ngươi. Không lẽ chúng ta sẽ giữ bộ dạng này chờ trời tối sao?
Từ Tử Lăng cất tiếng:
- Ta có cảm giác Khả Đạt Chí không phải là người có thể dễ dàng thay đổi lòng tin của hắn. Vì thế hắn sẽ giả vờ ly khai, kỳ thật vẫn lưu lại gần đây chờ chúng ta xuất hiện.
Khấu Trọng nhìn qua phía núi rừng phía sau, tầm mắt của gã bị một gò tuyết nhỏ mới được mưa tuyết bồi đắp che khuất. Giả thiết Khả Đạt Chí nấp trong rừng sẽ không nhìn thấy bọn họ, nhưng nếu họ trồi hẳn lên mặt đất, lập tức sẽ bại lộ hành tung.
Khấu Trọng nói:
- Trực giác của ngươi khẳng định không không thể sai được. Khả Đạt Chí đúng là hạng người đó, vừa rồi quả thật ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như không phải Mai Tuần cự lại Khả Đạt Chí, địch nhân có thể cho một lượng lớn nhân thủ giữ chặt chỗ này, khẳng định là chúng ta hung đa cát thiểu.
Hoa tuyết không ngừng rơi xuống tích tụ trên đầu bọn họ, lớp tuyết xung quanh hai người cũng không ngừng cao lên.
Khấu Trọng lại cười khẽ:
- Ta có ý tưởng vô cùng can đảm. Chi bằng chúng ta chạy ra dẫn dụ tiểu tử đó đuổi theo. Cước trình bọn ta nhanh hơn, chờ đến khi phần lớn đã rơi rớt lại phía sau, sẽ quay lại làm thịt tên tiểu tử đó. Không còn Khả Đạt Chí, cơ hội chúng ta chạy trốn thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Giết tiểu tử Khả Đạt Chí chẳng dễ dàng như ngươi nói đâu. Hơn nữa, tệ nhất là như thế sẽ làm chúng biết bế khí đại pháp của chúng ta, vậy thì lợi không bằng hại.
Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Vậy làm thế nào bây giờ mới được đây?
Từ Tử Lăng điềm đạm trả lời:
- Hiện tại địch nhân thì đang vô cùng bận rộn vất vả, tâm ý đại loạn, còn chúng ta lại là dĩ tịnh chế động. Cứ yên ổn hàm dưỡng tinh thần lấy lại sức lực đã tổn hao. Khi trời tối, thiên hạ sẽ là của chúng ta.
Khấu Trọng tỏ ra vui vẻ:
- Ta có một đề nghị hay. Lúc nãy chúng ta mới luyện công được tới nửa chừng thì bị bọn chúng phá rối. Hiện tại chưa có việc gì làm, chi bằng tiếp tục nhé?
Từ Tử Lăng giật mình thốt lên:
- Ngươi vẫn còn dám thử à?
Khấu Trọng mỉm cười:
- Có gì mà không dám. Tà khí của Xá Lợi chúng ta đã tặng hết cho bọn vô tri ấy rồi. Còn lại chỉ là chánh khí, chúng ta lại cẩn thận đề phòng, tuyệt sẽ không có sự cố bất ngờ.
Dưới lòng tuyết trắng, song thủ Từ Tử Lăng áp vào song thủ Khấu Trọng, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng tin tưởng. Từ Tử Lăng nói:
- Chúng ta tiến hành theo phương pháp chậm rãi. Nếu cảm thấy có gì không hay lập tức đình thủ.
Khấu Trọng từ từ vận tống chân khí ra, cũng cười mà rằng:
- Yên tâm đi! Là rồng hay là rắn, cần phải trông vào lúc này.
Ngay cả Khấu Trọng cũng không thể ngờ được, một câu nói chơi này của gã lại hoàn toàn thể hiện được bản chất tình hình thực tế của hai người.
Cơ sở để bọn họ sau này có thể trở thành những bậc võ học đại tông sư cái thế vô song, hoàn toàn là nhờ hôm nay trong tuyết luyện công, ổn định toàn bộ nguyên tinh đã thu được từ Xá Lợi hóa thành tinh nguyên của mình, giúp cho hai gã sau này có thể đột phá tiến vào cảnh giới tối cao của võ đạo.
Tuyết rơi ngày càng dày.
- “Choang!”
Khấu Trọng cường mãnh phách một đao vào mũi Liệt Mã Thương đang công đến như gió của Lý Nguyên Cát. Lý Nguyên Cát toàn thân kịch chấn, bị đao kình bức lùi lại, hoàn toàn không đủ sức phát ra chiêu số tiếp theo.
Cũng là một thương này, trước đây Khấu Trọng phải cật lực mới tiếp nổi, vậy mà giờ đây gã có thể tuỳ tiện phá giải. Dù rằng Khấu Trọng không hiểu rõ tác dụng của Tà Đế Xá Lợi trên mình gã ra sao, nhưng cũng tự biết bản thân công lực đại tiến. Nếu lúc này gã thừa thắng truy kích, khẳng định có thể chiếm hết thượng phong.
Lập tức Kim thương của Mai Tuần, đao của Khả Đạt Chí và kiếm của Khâu Văn Thịnh từ ba hướng công tới.
Khấu Trọng hô hô cười lớn, mượn lực phản chấn từ một thương của Lý Nguyên Cát, phóng mình vọt lên khoảng không dưới chân Từ Tử Lăng.
Tiếng rên nổi lên tứ phía. Phần lớn trong số trên chục ngọn đuốc xung quanh đã bị tắt ngóm, khiến vùng bị bụi tuyết quét rơi vào cảnh chợt sáng chợt tối không rõ ràng. Rừng tuyết như biến thành quỷ vực.
Tuyết vẫn không ngừng bắn ra xung quanh theo thân người Từ Tử Lăng đang xóay tròn phóng lên, từng luồng từng luồng hoa tuyết hàm chứa chân lực bắn ra công kích địch nhân.
Nhất thời chó sủa, ngựa hý loạn xạ.
- “Đang!”
- “Đinh!”
Khấu Trọng phách hai đao sang hai bên, lần lượt ngạnh tiếp đao của Khả Đạt Chí và Kim thương của Mai Tuần, đồng thời mũi bàn chân thích trúng thân kiếm đang đánh tới của Khâu Văn Thịnh. Xem bề ngoài thì thấy Khấu Trọng khí thế như rồng, kỳ thật chỉ có gã mới biết huyết khí trong cơ thể như sôi lên, chỉ gắng mượn lực tăng tốc phóng lên, đi sau đến trước vọt qua cả Từ Tử Lăng.
Bọn Khả Đạt Chí ba người bị chấn rơi xuống đất, trong lòng kinh hãi cảm thấy công lực Khấu Trọng quả là thâm bất khả trắc.
Từ Tử Lăng do đang lăng không phát kình, mà lúc này đã dùng hết một hơi chân khí, nên không thể hoán khí được nữa. Vừa may thấy Khấu Trọng đang phóng lên đưa tay ra, gã liền thò tay chụp lấy, nương theo Khấu Trọng bay lên thêm một đoạn. Chớp mắt đã thấy cả hai gã hạ chân xuống một cành cây lớn nằm ngang trên một cây đại thụ.
Lý Nguyên Cát vội chấn chỉnh trận thế rồi phóng lên, nhưng chỉ thấy một trận mưa tuyết từ trên các cành cây ào ạt đổ xuống mà không hề thấy bóng dáng hai người. Trong lòng thầm kêu bất diệu, nhưng y vẫn liều lĩnh tung mình lên nữa, chỉ bằng trực giác công vào phía trên.
Những người khác cũng lần lượt phóng mình lên cây.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thầm mừng vì đã qua được thời khắc khó khăn nhất, không để cho địch nhân vây hãm. Khấu Trọng dụng lực quay mạnh, thân hình Từ Tử Lăng liền xoay một vòng, tiếp đó đến lượt Từ Tử Lăng phát kình. Ngay trước khi Liệt Mã Thương của Lý Nguyên Cát công đến, hai người đã biến thành một bánh xe gió xoay chuyển cực nhanh bay ngang đi, làm dậy lên một luồng gió xoáy hàm chứa kình lực cực mạnh. Băng tuyết tích tụ trên cây bị cuồng phong cuốn lên bắn ra tứ phía. Nhất thời đầy trời mưa tuyết, mù mịt như mây khói, tạo thành một sự yểm trợ cực tốt cho hai người.
Những cây đuốc bị thấm nước lập loè muốn tắt, lại thêm chó sủa điên cuồng, chiến mã đạp loạn, tiếng người kêu thét kinh hãi, tình thế hỗn loạn đến cực điểm.
Hai gã buông tay nhau ra.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng điểm chân lên ngọn một cây đại thụ phóng ra khỏi vòng vây đang hỗn loạn của địch nhân, chạy thẳng vào hướng rừng tuyết rậm rạp.
Những địch nhân có võ công cao cường phóng mình lên chặn đánh, đều bị hai người kiến chiêu chiết chiêu đánh bật trở lại mặt đất. Khi gặp địch nhân cản đường, bọn gã xuất thủ bằng phương pháp “Chân khí hộ thể” mới lĩnh hội, thêm vào bản lĩnh tá lực đả lực, nên cả hai người chỉ bị thương ngoài da. Hai gã nhanh chóng tiến thẳng ra ngoài, san bằng mọi chướng ngại, không để bị vây hãm giữ chân đến nửa khắc. Nếu để bọn Khả Đạt Chí, Lý Nguyên Cát và các cao thủ đang đuổi theo phía sau cản lại thì hai gã đừng hòng mong còn cơ hội thoát thân.
Vì những ngọn cây cao thấp bất đồng nên càng có lợi cho bọn họ thi triển bản lãnh khinh công bỏ chạy. Trong tình thế đó, bản lĩnh lăng không hoán khí càng phát huy tác dụng thần diệu.
- “Choang, choang!”
Hai tên cao thủ Đột Quyết bỗng nhiên từ chỗ ẩn thân trong một cây đại thụ phóng ra chặn đánh, hai cây trường mâu như thiểm điện công vào hạ bàn Từ Tử Lăng. Nhưng lúc này Từ Tử Lăng đang đối phó với ba tên cao thủ dụng đao lăng không tập kích, không thể phân tâm. Khấu Trọng đang ở đằng sau, thấy tình thế bất diệu bèn hít mạnh một hơi chân khí, đảo người một cái, đầu dưới chân trên chém mạnh hai đao, Tỉnh Trung Nguyệt không sai không lệch chém vào hai cây trường mâu.
Hai cao thủ Đột Quyết bị đao thế mạnh mẽ của Khấu Trọng chấn đến mâu gãy thọ thương, rơi thẳng xuống đất. Khấu Trọng mượn lực phản chấn, thuận tay nắm lấy lưng áo Từ Tử Lăng tá lực vọt lên, khiến đòn công từ hai bên đánh tới của hai tên địch đều không trúng đích.
Lên tới độ cao hơn hai trượng so với ngọn cây, đến lượt Từ Tử Lăng hoán khí, kéo đai áo của Khấu Trọng hoành không phóng đi. Cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi vòng vây, liền hạ thân xuống đất rồi vượt cây xuyên rừng biến mất.
o0o
Hai gã chạy theo một dòng suối về hướng đông chừng năm dặm, trước mắt xuất hiện một dãy núi trùng điệp, rừng tuyết kéo dài lên tận trên xa, càng lên cao càng dốc đứng.
Hai gã không hề e ngại mà lại càng thêm vui mừng, leo thẳng lên trên. Chưa đến nửa khắc sau đã tới một đỉnh núi hiểm trở. Quay đầu nhìn lại chỉ ánh đuốc lúc mờ lúc tỏ của truy binh đuổi theo tạo thành mấy con hoả long hướng về phía bọn gã. Tiếng chó sủa ngựa hý phá tan sự tĩnh lặng của nơi hoang sơn dã lĩnh.
Hai gã nhờ cây rừng che chở, quan sát trời đêm, truy tìm tung tích con liệp ưng.
Khấu Trọng cười nói:
- Con súc sinh lông dẹt này chắc là mệt rồi! Không còn sức bay đi bay lại nữa.
Từ Tử Lăng đáp lại:
- Mấy lời ngươi nói chỉ có khả năng đúng được một nửa. Liệp ưng thường nghỉ ngơi trên vai chủ nhân, khi cần thiết mới xuất động.
Khấu Trọng lắc đầu than:
- Nếu ta là Lý Nguyên Cát, đã sớm thu binh về Trường An ngủ một giấc. Trong tình huống lúc nãy mà chúng ta còn chạy thoát, huống chi là với địa thế và hoàn cảnh hiện tại!
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Lý Nguyên Cát háo thắng tham công, khẳng định sẽ không thôi. Khả Đạt Chí có tập quán sinh sống trong hoàn cảnh gian khổ khi tác chiến cũng không dễ bỏ cuộc. Trừ phi chúng ta rời khỏi Quan Trung, nếu không bọn quỷ này khẳng định sẽ không buông tha cho chúng ta đâu.
Khấu Trọng nghe vậy cảm thấy đau đầu, nói:
- Có cách nào thoát khỏi cái con súc sinh lông dẹt phiền phức đó không?
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
- Chỉ có một cách, nhưng là một cách cực kỳ nguy hiểm.
Hai mắt Khấu Trọng sáng rực lên:
- Ý ngươi là Đại Hà?
Từ Tử Lăng tỏ vẻ cương quyết:
- Chỉ với phương pháp tá thuỷ độn thân, chúng ta mới có hy vọng tránh được đôi mắt sắc bén của liệp ưng. Nếu không, một khi rời khỏi rừng, ưng nhân sẽ lập tức phát hiện ra chúng ta. Đi thôi!
Khi chân trời hửng lên, hai người đã vượt qua được đến bảy tám ngọn núi lớn nhỏ, đến bìa khu rừng thưa. Trước mặt là một vùng tuyết trắng bao la trải dài hết cả tầm mắt.
Theo kế hoạch cũ của Khấu Trọng thì phải đi lên phía bắc, sau giờ ngọ có thể đến được bờ nam Hoàng Hà. Nhưng trong đoạn lộ trình này rất khó che dấu hành tung, dưới ánh sáng ban ngày lại càng dễ bị ưng nhân phát hiện.
Có thể đoán được tại Hoàng Hà địch nhân đã bố trí trọng binh vì đây là con đường trực tiếp tiện lợi nhất để ly khai Quan Trung. Thuận dòng xuôi xuống chỉ mất không quá hai ngày là rời Đồng Quan.
Đồng Quan tuy nói là hiểm trở, nhưng đó là đối với địch nhân đến từ phía đông. Còn nếu từ phía tây thuận dòng đi xuống, không quá nửa khắc đã có thể vượt qua.
Từ Tử Lăng thu hồi mục quang đang theo dõi trên không, thấp giọng hỏi:
- Tình hình của ngươi thế nào?
Khấu Trọng vẫn dõi mắt tìm kiếm bóng liệp ưng, đáp:
- Lực khí của ta tốt hơn nhiều so với trước đây! Chạy qua một đoạn đường dài như thế mà vẫn không thấy tức thở. Lăng thiếu gia có đề nghị gì thế?
Từ Tử Lăng cười nói:
- Ta là một tên vô lại nên chỉ có thể có đề nghị vô lại thôi. Ngươi liệu có thể bằng phương pháp nội hô hấp bế khí ẩn trong băng tuyết một thời gian không? Trong khi chờ địch nhân chạy qua, chúng ta có thể ngủ một giấc thống khoái. Đợi trời tối lại lẻn đến Đại Hà.
Khấu Trọng nói:
- Ta cũng chỉ có thể nghĩ được biện pháp này. Tại đây hay ngoài kia?
Từ Tử Lăng trả lời:
- Chỗ này dưới đất không chừng có nhiều rễ cây chằng chịt. Đến đây!
Hai người nhắm chuẩn một vùng tuyết tương đối dày cách ngoài mười trượng, triển khai công phu "đạp tuyết vô ngân", phóng mình đi như điện chớp, rồi hạ mình xuống một vạt tuyết bằng phẳng. Trước hết khẳng định không có bóng liệp ưng trên cao, cả hai mới vận công trầm mình xuống tuyết.
Từ Tử Lăng than:
- Nhớ ngày trước khi li khai Vinh Dương, ta đã chơi trò ẩn thân dưới tuyết đánh cho Vũ Văn Thành Đô phải bỏ chạy.
Khấu Trọng đang vận công phát xuất nhiệt lực nhằm tạo một chỗ nằm. Gã nhớ lại tình cảnh ngày đó, bất chợt vô cùng cảm xúc. Khi đó trong sáu người, Thôi Đông bị giết tại chỗ, Tố Tố tuy thoát khỏi đại nạn, cuối cùng lại bị Hương Ngọc Sơn làm cho phiền muộn đến phát bệnh mà chết. Những sự việc trước đây đều lần lượt hiện về.
Chớp mắt bọn họ đã trầm hẳn mình trong tuyết. Vì sợ chó săn đánh hơi được mùi máu trên y phục nên hai người trầm xuống đến hơn năm xích, tới tận mặt đất cứng mới dừng lại. Dưới mặt tuyết, không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập và huyết mạch bọn họ lưu thông, thật là một thế giới kỳ diệu.
Sự thật, bọn họ không còn cách nào khác mới mạo hiểm như thế. Giả sử địch nhân đến vùng tuyết bên trên, rất có khẳ năng phát hiện vết tích lưu lại. Hoặc giả cao thủ như Khả Đạt Chí, rất có thể phát sinh cảm ứng đối với sự tồn tại của bọn họ bên dưới.
Hai gã vận công phong bế lỗ chân lông toàn thân, vừa làm thân nhiệt không thoát ra ngoài, lại làm hàn khí không thể xâm nhập, dừng hô hấp bằng mũi, trong người nội hô hấp tuần hoàn không dứt, tiến vào cảnh giới thai tức.
Hai gã hỗn hỗn độn độn, tưởng chừng như quay trở lại cảnh giới tiên thiên của thai nhi trong bụng mẹ.
Đúng là một cảm giác chưa ai từng trải qua.
o0o
Tiếng động theo mặt đất truyền đến làm bọn gã giật mình tỉnh lại. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tụ công vào song nhĩ, lập tức có thể nghe rõ thanh âm bên trên.
Tiếng Khả Đạt Chí nói:
- Nếu bọn chúng chạy theo hướng Quan Tây, Tạp Na tất sẽ nhìn thấy.
Tiếp đó nghe giọng Mai Tuần:
- Tại sao trên mặt tuyết không lưu lại đến nửa điểm dấu vết?
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng vô cùng kinh sợ. Bọn họ vừa trầm mình xuống dưới tuyết, địch nhân đã đuổi đến nơi. Có thể thấy trong số địch nhân có cao thủ thiện dụng thuật truy tung, đã theo sát sau lưng bọn họ không chút sai sót. Nghe khẩu khí thì chắc người này là Khả Đạt Chí không sai.
Nhưng đột nhiên hai gã lại cảm thấy kỳ quái tại sao hiện giờ thân đã nằm dưới mặt tuyết năm xích mà còn có thể nghe rõ đối thoại của địch nhân trên mặt đất cách xa hơn mười trượng?
Lý Nguyên Cát nghiến răng nói:
- Hai tên tiểu tử này đúng là thiên biến vạn hoá, may mà chúng ta có Đạt Chí dẫn đường, nếu không chỉ sợ đã mất dấu bọn chúng.
Khả Đạt Chí lạnh lùng cất tiếng:
- Tưởng có thể thoát khỏi sự truy tung của Khả Đạt Chí ta ư? Bọn chúng chưa đủ đạo hạnh ấy đâu!
Khâu Văn Thịnh cũng xen vào:
- Dấu chân từ trên núi kéo đến đây có thể là kế nghi binh của bọn chúng, làm chúng ta tưởng chúng chạy theo hướng bình nguyên tuyết trắng kia, nhưng thật ra bọn chúng lại theo ngọn cây đi hướng khác. Vì thế trên mặt tuyết hoàn toàn không có dấu chân.
Mai Tuần tỏ vẻ hưởng ứng:
- Lời của Khâu đương gia không phải không có đạo lý.
Khả Đạt Chí nói:
- Nếu vẫn còn lưu lại dấu chân trên tuyết thì chỉ trong một thời gian ngắn chúng ta có thể đuổi kịp. Phì! Tạp Na không phát hiện được gì.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe hắn nói vậy liền tỉnh ngộ, “Tạp Na” chính là tên của súc sinh lông dẹt.
Ngay cả Lý Nguyên Cát lòng tin cũng bắt đồng dao động, nói:
- Chúng ta chắc là đã bị hai tên tiểu tử trời đánh đó lừa rồi.
Khả Đạt Chí cả quyết:
- Ta khẳng định bọn chúng đã chạy về hướng bình nguyên tuyết. Nếu không, mùi máu không thể đến đây là đứt đoạn. Nếu như bọn chúng theo ngọn cây rời đi, tất vẫn còn lưu lại khí vị. Chỉ có chạy thẳng về phía bình nguyên tuyết thì mới có hiện tượng mùi máu tiêu tán dần về phía bình nguyên như thế này.
Nghe thấy thế, nằm dưới đất tuyết, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngầm ngầm hít một hơi khí lạnh. Cái mũi của Khả Đạt Chí nói không chừng còn lợi hại hơn cả chó săn nữa.
Tiếng chân loạn xạ vang lên, chính là bọn địch nhân đi sau đã tới.
Lý Nguyên Cát hạ lệnh:
- Các ngươi tra xét kỹ càng khắp nơi trong rừng cho ta.
Tiếng bước chân tản ra.
Tiếp đó là tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, hiển nhiên là bọn Lý Nguyên Cát đã ra khỏi rừng tiến đến gần chỗ bọn họ.
Hai người ngoài cầu thần khấn phật thì chẳng còn biện pháp nào khác.
Lý Nguyên Cát nói:
- Chỗ này rộng rãi không có vật gì che khuất tầm nhìn. Trừ phi bọn chúng tự chôn mình trong tuyết, nếu không chúng có thể ở đâu đây?
Tiếng của Khả Đạt Chí:
- Bọn chúng đã có thể ở lâu dưới nước không cần thò đầu lên, đương nhiên có bản lĩnh bế khí lâu dài. Rất có khả năng bọn chúng ẩn thân dưới tuyết đó.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng kêu khổ, lần này đúng là “tự tác nghiệt không thể sống”. Nội hô hấp của bọn họ vô cùng hao tổn chân nguyên. Nếu như địch nhân giữ chặt phía trên, phương pháp duy nhất là nhanh chóng phóng lên cùng chúng quyết một trận tử chiến.
Mai Tuần nói:
- Người luyện nội gia khí công đều khí mạch trầm dài. Bế khí trong một khắc thời gian không thành vấn đề. Hà huống khi đó tuyết lớn nhìn không rõ, bọn chúng sau khi xuống kênh Vĩnh An có thể tuỳ thời lợi dụng hình thế của kênh để nổi lên hoán khí. Nhưng nếu chôn thân trong tuyết, vô luận công lực thâm hậu đến đâu, chỉ cần được nửa thời thần được cũng đã là một việc vô cùng phi thường rồi.
Lậi nghe tiếng của Khâu Văn Thịnh:
- Nghe nói cao thủ tinh thông thuỷ tính có thể hô hấp thông qua da ở dưới nước, nhờ vậy mới có thể ở lâu trong nước được. Nói không chừng hai tên tiểu tử này có tinh thông thuật đó.
Mai Tuần lại nói:
- Tiểu đệ không phải muốn tranh cãi với Khả huynh. Chỉ sợ chúng ta đánh mất cơ hội. Biết đâu khi chúng ta ở đây khổ sở điều tra thì bọn chúng đã ung dung chạy ra Quan Ngoại rồi.
Khả Đạt Chí thở dài:
- Đạt Chí chỉ là nói ra suy nghĩ của mình, đương nhiên tất cả là do Tề Vương định đoạt!
Lý Nguyên Cát quyết định:
- Chúng ta chia làm hai đường. Đạt Chí dẫn người ở đây tìm kiếm thêm một thời thần nữa. Nếu không phát hiện, sẽ cùng chúng ta hội hợp. Nếu ta là bọn chúng sẽ ở trong rừng chờ trời tối. Ài! Tuyết lại rơi rồi.
Hai người bên dưới ngấm ngầm thở nhẹ. Chỉ cần bọn họ làm sao duy trì được một thời thần, sau đó lúc ngoi lên sẽ xoá hết dấu vết xung quanh, khi đó bọn họ có thể an tâm trốn thoát.
o0o
Hai chiếc đầu tuyết từ trong tuyết trắng ló ra. Thiên địa tràn ngập tuyết rơi trắng xoá.
Khấu Trọng tham lam hít mấy hơi dài, hướng sang Từ Tử Lăng hỏi:
- Làm gì đây?
Từ Tử Lăng trông như một người tuyết, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Ngươi nghĩ hiện giờ chúng ta hình dạng thế nào? Tạp Na có thể từ trên cao nhìn ra chúng ta không?
Khấu Trọng nói:
- Chỉ cần ngươi không ngửa mặt lên trời, thần ưng sẽ không thể nhìn ra ngươi. Không lẽ chúng ta sẽ giữ bộ dạng này chờ trời tối sao?
Từ Tử Lăng cất tiếng:
- Ta có cảm giác Khả Đạt Chí không phải là người có thể dễ dàng thay đổi lòng tin của hắn. Vì thế hắn sẽ giả vờ ly khai, kỳ thật vẫn lưu lại gần đây chờ chúng ta xuất hiện.
Khấu Trọng nhìn qua phía núi rừng phía sau, tầm mắt của gã bị một gò tuyết nhỏ mới được mưa tuyết bồi đắp che khuất. Giả thiết Khả Đạt Chí nấp trong rừng sẽ không nhìn thấy bọn họ, nhưng nếu họ trồi hẳn lên mặt đất, lập tức sẽ bại lộ hành tung.
Khấu Trọng nói:
- Trực giác của ngươi khẳng định không không thể sai được. Khả Đạt Chí đúng là hạng người đó, vừa rồi quả thật ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như không phải Mai Tuần cự lại Khả Đạt Chí, địch nhân có thể cho một lượng lớn nhân thủ giữ chặt chỗ này, khẳng định là chúng ta hung đa cát thiểu.
Hoa tuyết không ngừng rơi xuống tích tụ trên đầu bọn họ, lớp tuyết xung quanh hai người cũng không ngừng cao lên.
Khấu Trọng lại cười khẽ:
- Ta có ý tưởng vô cùng can đảm. Chi bằng chúng ta chạy ra dẫn dụ tiểu tử đó đuổi theo. Cước trình bọn ta nhanh hơn, chờ đến khi phần lớn đã rơi rớt lại phía sau, sẽ quay lại làm thịt tên tiểu tử đó. Không còn Khả Đạt Chí, cơ hội chúng ta chạy trốn thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Giết tiểu tử Khả Đạt Chí chẳng dễ dàng như ngươi nói đâu. Hơn nữa, tệ nhất là như thế sẽ làm chúng biết bế khí đại pháp của chúng ta, vậy thì lợi không bằng hại.
Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Vậy làm thế nào bây giờ mới được đây?
Từ Tử Lăng điềm đạm trả lời:
- Hiện tại địch nhân thì đang vô cùng bận rộn vất vả, tâm ý đại loạn, còn chúng ta lại là dĩ tịnh chế động. Cứ yên ổn hàm dưỡng tinh thần lấy lại sức lực đã tổn hao. Khi trời tối, thiên hạ sẽ là của chúng ta.
Khấu Trọng tỏ ra vui vẻ:
- Ta có một đề nghị hay. Lúc nãy chúng ta mới luyện công được tới nửa chừng thì bị bọn chúng phá rối. Hiện tại chưa có việc gì làm, chi bằng tiếp tục nhé?
Từ Tử Lăng giật mình thốt lên:
- Ngươi vẫn còn dám thử à?
Khấu Trọng mỉm cười:
- Có gì mà không dám. Tà khí của Xá Lợi chúng ta đã tặng hết cho bọn vô tri ấy rồi. Còn lại chỉ là chánh khí, chúng ta lại cẩn thận đề phòng, tuyệt sẽ không có sự cố bất ngờ.
Dưới lòng tuyết trắng, song thủ Từ Tử Lăng áp vào song thủ Khấu Trọng, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng tin tưởng. Từ Tử Lăng nói:
- Chúng ta tiến hành theo phương pháp chậm rãi. Nếu cảm thấy có gì không hay lập tức đình thủ.
Khấu Trọng từ từ vận tống chân khí ra, cũng cười mà rằng:
- Yên tâm đi! Là rồng hay là rắn, cần phải trông vào lúc này.
Ngay cả Khấu Trọng cũng không thể ngờ được, một câu nói chơi này của gã lại hoàn toàn thể hiện được bản chất tình hình thực tế của hai người.
Cơ sở để bọn họ sau này có thể trở thành những bậc võ học đại tông sư cái thế vô song, hoàn toàn là nhờ hôm nay trong tuyết luyện công, ổn định toàn bộ nguyên tinh đã thu được từ Xá Lợi hóa thành tinh nguyên của mình, giúp cho hai gã sau này có thể đột phá tiến vào cảnh giới tối cao của võ đạo.
Tuyết rơi ngày càng dày.
Bình luận truyện