Dâm Môi Sai
Chương 24: Xin hãy sống sót
Yến Nam Thiên đang tắm, lúc hắn tắm rửa Cận đều im lặng canh giữ ở bên ngoài, đương nhiên không ai có thể tiến vào.
Nhưng bây giờ lại có.
Yến Nam Thiên dựa lưng vào bồn tắm, không quay đầu cũng biết người vào là ai.
Hắn khẽ thở dài, hắn sao có thể không biết ý đồ nàng đến đây là gì chứ?
Nàng không đến gần, Yến Nam Thiên ngẩng đầu, người trước mắt mặc một chiếc váy trắng tinh, cổ tay thêu hình lá sen, tóc đen dùng dây buộc tóc trân châu buộc lên, vài sợi tóc rủ xuống, trong ánh nến lập lòe, khiến Yến Nam Thiên ngỡ như mình đang nằm mơ.
Về sau hắn vẫn chưa dám xác định rằng đêm đó mình có phải đang mộng xuân hay không.
Nàng múa một điệu múa đầy ma mị, váy áo phiêu dật, lay động lòng người, đánh thẳng vào dục vọng trong hắn.
Yến Nam Thiên khống chế bản thân không bước qua, hắn cảm thấy lý trí của mình hệt như xiêm y của nàng, từng lớp từng lớp được cởi bỏ. Nàng xinh đẹp xoay tròn, quần áo cũng theo đó chảy xuống, hương diễm như tơ.
Đến khi chỉ còn lớp nội y trong suốt, nàng xinh đẹp dựa nửa người vào bình phong, dùng tay, dùng đôi mắt xinh đẹp ngước lên, nhìn vào hắn đang ngồi trong bồn tắm.
Yến Nam Thiên cảm thấy cổ họng mình như đang bị thiêu đốt, khiến hắn ngay cả mở miệng cũng rất gian nan: “Lại đây.” Hắn khàn khàn lên tiếng.
Người đứng trước bình phong chỉ mỉm cười, hồi lâu mới nghiêng người khẽ vuốt bắp chân. Yến Nam Thiên vốn luôn tự hào vì tính nhẫn nại của mình, nhưng bây giờ hắn cảm thấy bản thân thật nực cười.
Đôi khi, khống chế bản thân mới là việc khó nhất.
Hắn đứng dậy bước qua ôm lấy nàng, muốn đi thẳng vào vấn đề, nhưng nàng lại chậm rãi quỳ xuống, khẽ nhếch miệng ngậm lấy thứ đàn ông của hắn. Yến Nam Thiên hít sâu một hơi, một tay nắm chặt đầu vai nàng, cúi đầu khẽ rên rỉ.
Ngón tay trượt xuống, tham lam tiến vào chốn đào nguyên, hắn thấy nàng đã bắt đầu động tình, ôn nhu trấn an rồi thỏa mãn cả hai. Đến lúc hắn không thể khống chế nữa thì nàng đột nhiên đẩy hắn ra.
Lúc này Yến Nam Thiên đâu thể chịu được cảm giác trống rỗng đột nhiên ập tới đó, ôm lấy nàng kéo qua bên người, tiến sâu vào nơi ấm áp, chỉ khi nhìn thấy vẻ kháng cự mạnh mẽ trong mắt nàng, hắn mới thở dài, vuốt ve mặt nàng rồi lên tiếng: “Cận.”
“Gia.” Cận tất nhiên cũng nghe được chuyện gì đang diễn ra, nhưng làm như không biết.
“Đi đi, đưa người về đây.” Cảm nhận được ánh mắt vui vẻ của người dưới thân, Yến Nam Thiên chỉ có thể thở dài, Y Y, Yến Nam Thiên không phải là người ham mê sắc dục, chỉ hy vọng nàng đối với ta đừng tính toán gì, nàng có hiểu không?
“Nhưng thưa Gia…” Cận hơi do dự, Y Y lại sử dụng kỹ xảo của đầu lưỡi, Yến Nam Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ hàm hồ phun ra một chữ: “Đi!”
Sáng sớm hôm sau Y Y lập tức đến chỗ Liễu Như Ti, Yến Nam Thiên phân phó không cho bất kỳ kẻ nào lại gần nàng ta.
Y Y đang chuẩn bị nước tắm giúp nàng lau người thì Yến Nam Thiên bước vào, bắt lấy tay nàng ta. Nàng giãy dụa, hắn cũng không ngại: “Ta giúp cô, không làm gì cô cả, được không?”
Y Y mở to mắt nhìn hắn, hắn cả cười: “Sức chống cự của ta mạnh hơn nàng nhiều.”
Hắn an phận giúp Liễu Như Ti gội đầu tắm rửa, đối với cơ thể trắng như tuyết trước mắt, hắn chỉ xem như đồ sứ, hoàn toàn không thấy ánh mắt phức tạp của Y Y ở sau lưng.
Y Y đứng ở khoảng cách mà Yến Nam Thiên cho phép xem xét thương thế của Liễu Như Ti, phát hiện vết thương bắt đầu từ từng mảng, sau đó mới lan dần ra, Y Y nhíu chặt mày, loại bệnh này quả thật trước nay chưa từng gặp.
Buổi chiều Yến Nam Thiên dẫn Cận đi chung quanh tra xét, đến tối vẫn không thu thập được gì, đành cau mày trở về.
Hắn vừa bước vào phòng đã thấy nàng mở một bọc lụa ra, đang dùng châm ngân châm vào một vật gì đó đen sì.
“Đây là cái gì?” Yến Nam Thiên nghi hoặc nhìn vào vật đó, Y Y chỉ viết một chữ: Trùng.
Y Y chọn lúc Yến Nam Thiên không ở bên cạnh Liễu Như Ti, liền lấy quần áo của mình cho nàng ta mặc vào, nhìn qua quả thật giống như nàng mới là người đang nằm trên giường.
Liễu Như Ti thần trí không minh mẫn, Y Y biết đó là tâm bệnh, vì chịu kích thích quá nặng mà thành. Nàng cẩn thận xem xét bệnh tình của nàng ta, ngân châm được tẩm một loại chất lỏng màu vàng sau khi châm vào lập tức biến thành màu đen.
Y Y thương tiếc nắm lấy tay nàng, nàng như nhìn thấy chính bản thân mình khi nhìn vào nàng ấy… Liễu Như Ti, Doãn Thu Thủy sẽ không để ngươi phải chết, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, xin ngươi… hãy sống sót.
Nhưng bây giờ lại có.
Yến Nam Thiên dựa lưng vào bồn tắm, không quay đầu cũng biết người vào là ai.
Hắn khẽ thở dài, hắn sao có thể không biết ý đồ nàng đến đây là gì chứ?
Nàng không đến gần, Yến Nam Thiên ngẩng đầu, người trước mắt mặc một chiếc váy trắng tinh, cổ tay thêu hình lá sen, tóc đen dùng dây buộc tóc trân châu buộc lên, vài sợi tóc rủ xuống, trong ánh nến lập lòe, khiến Yến Nam Thiên ngỡ như mình đang nằm mơ.
Về sau hắn vẫn chưa dám xác định rằng đêm đó mình có phải đang mộng xuân hay không.
Nàng múa một điệu múa đầy ma mị, váy áo phiêu dật, lay động lòng người, đánh thẳng vào dục vọng trong hắn.
Yến Nam Thiên khống chế bản thân không bước qua, hắn cảm thấy lý trí của mình hệt như xiêm y của nàng, từng lớp từng lớp được cởi bỏ. Nàng xinh đẹp xoay tròn, quần áo cũng theo đó chảy xuống, hương diễm như tơ.
Đến khi chỉ còn lớp nội y trong suốt, nàng xinh đẹp dựa nửa người vào bình phong, dùng tay, dùng đôi mắt xinh đẹp ngước lên, nhìn vào hắn đang ngồi trong bồn tắm.
Yến Nam Thiên cảm thấy cổ họng mình như đang bị thiêu đốt, khiến hắn ngay cả mở miệng cũng rất gian nan: “Lại đây.” Hắn khàn khàn lên tiếng.
Người đứng trước bình phong chỉ mỉm cười, hồi lâu mới nghiêng người khẽ vuốt bắp chân. Yến Nam Thiên vốn luôn tự hào vì tính nhẫn nại của mình, nhưng bây giờ hắn cảm thấy bản thân thật nực cười.
Đôi khi, khống chế bản thân mới là việc khó nhất.
Hắn đứng dậy bước qua ôm lấy nàng, muốn đi thẳng vào vấn đề, nhưng nàng lại chậm rãi quỳ xuống, khẽ nhếch miệng ngậm lấy thứ đàn ông của hắn. Yến Nam Thiên hít sâu một hơi, một tay nắm chặt đầu vai nàng, cúi đầu khẽ rên rỉ.
Ngón tay trượt xuống, tham lam tiến vào chốn đào nguyên, hắn thấy nàng đã bắt đầu động tình, ôn nhu trấn an rồi thỏa mãn cả hai. Đến lúc hắn không thể khống chế nữa thì nàng đột nhiên đẩy hắn ra.
Lúc này Yến Nam Thiên đâu thể chịu được cảm giác trống rỗng đột nhiên ập tới đó, ôm lấy nàng kéo qua bên người, tiến sâu vào nơi ấm áp, chỉ khi nhìn thấy vẻ kháng cự mạnh mẽ trong mắt nàng, hắn mới thở dài, vuốt ve mặt nàng rồi lên tiếng: “Cận.”
“Gia.” Cận tất nhiên cũng nghe được chuyện gì đang diễn ra, nhưng làm như không biết.
“Đi đi, đưa người về đây.” Cảm nhận được ánh mắt vui vẻ của người dưới thân, Yến Nam Thiên chỉ có thể thở dài, Y Y, Yến Nam Thiên không phải là người ham mê sắc dục, chỉ hy vọng nàng đối với ta đừng tính toán gì, nàng có hiểu không?
“Nhưng thưa Gia…” Cận hơi do dự, Y Y lại sử dụng kỹ xảo của đầu lưỡi, Yến Nam Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ hàm hồ phun ra một chữ: “Đi!”
Sáng sớm hôm sau Y Y lập tức đến chỗ Liễu Như Ti, Yến Nam Thiên phân phó không cho bất kỳ kẻ nào lại gần nàng ta.
Y Y đang chuẩn bị nước tắm giúp nàng lau người thì Yến Nam Thiên bước vào, bắt lấy tay nàng ta. Nàng giãy dụa, hắn cũng không ngại: “Ta giúp cô, không làm gì cô cả, được không?”
Y Y mở to mắt nhìn hắn, hắn cả cười: “Sức chống cự của ta mạnh hơn nàng nhiều.”
Hắn an phận giúp Liễu Như Ti gội đầu tắm rửa, đối với cơ thể trắng như tuyết trước mắt, hắn chỉ xem như đồ sứ, hoàn toàn không thấy ánh mắt phức tạp của Y Y ở sau lưng.
Y Y đứng ở khoảng cách mà Yến Nam Thiên cho phép xem xét thương thế của Liễu Như Ti, phát hiện vết thương bắt đầu từ từng mảng, sau đó mới lan dần ra, Y Y nhíu chặt mày, loại bệnh này quả thật trước nay chưa từng gặp.
Buổi chiều Yến Nam Thiên dẫn Cận đi chung quanh tra xét, đến tối vẫn không thu thập được gì, đành cau mày trở về.
Hắn vừa bước vào phòng đã thấy nàng mở một bọc lụa ra, đang dùng châm ngân châm vào một vật gì đó đen sì.
“Đây là cái gì?” Yến Nam Thiên nghi hoặc nhìn vào vật đó, Y Y chỉ viết một chữ: Trùng.
Y Y chọn lúc Yến Nam Thiên không ở bên cạnh Liễu Như Ti, liền lấy quần áo của mình cho nàng ta mặc vào, nhìn qua quả thật giống như nàng mới là người đang nằm trên giường.
Liễu Như Ti thần trí không minh mẫn, Y Y biết đó là tâm bệnh, vì chịu kích thích quá nặng mà thành. Nàng cẩn thận xem xét bệnh tình của nàng ta, ngân châm được tẩm một loại chất lỏng màu vàng sau khi châm vào lập tức biến thành màu đen.
Y Y thương tiếc nắm lấy tay nàng, nàng như nhìn thấy chính bản thân mình khi nhìn vào nàng ấy… Liễu Như Ti, Doãn Thu Thủy sẽ không để ngươi phải chết, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, xin ngươi… hãy sống sót.
Bình luận truyện