Dĩ Ác Chế Ác
Quý Gia Hoành liên thanh đáp ứng, Vương Hạo nhìn hắn đánh điện thoại xong, vẫn chưa yên tâm, quyết định giám sát hắn nguyên ngày, đến tối trực tiếp mang hắn tới quán bar.
“Lần này nếu ngươi còn dám giở trò,” Trước khi vào quán bar, Vương Hạo một lần nữa cảnh cáo hắn, “Ta lập tức phế ngươi!”
Quý Gia Hoành luôn miệng nói không dám, không đâu không đâu, trong lòng thầm may mắn mình chưa đem ý định phản kháng vừa lóe lên kia chuyển thành hành động.
Quý Gia Hoành khập khiễng theo sau Vương Hạo, người bên kia vừa nhìn thấy hắn liền vui sướng, cách thật xa đã gọi: “Ối chao~~~, Vương Hạo cậu chơi thế nào mà hành người ta thành như vậy, đi đứng cũng cà nhắc.”
Quý Gia Hoành cảm thấy câu này ngụ ý thập phần sâu xa, đỏ mặt hung hăng trừng qua.
Vương Hạo quay đầu nhìn Quý Gia Hoành, gia hỏa kia trước mặt người ngoài rất sỉ diện, cố gắng bày tư thế đi đứng tự nhiên, kết quả càng làm càng kỳ quái, sau cùng cẩn thận ngồi bên cạnh Vương Hạo, điệu bộ đoan chính.
Vương Hạo có chút buồn cười, xua tay nói: “Hiểu lầm thôi, tôi đã nhận lỗi, hắn cũng nói không sao.” Liền quay sang hỏi Quý Gia Hoành: “Đúng không?”
Quý Gia Hoành tươi cười: “Đúng đúng… Không sao không sao, đánh cũng đánh rồi, tôi không để bụng.”
Đợi Vương Hạo xoay đầu đi, lại nghe Quý Gia Hoành không cam lòng thấp giọng lẩm bẩm: “Vừa để bụng liền bị đánh, ta còn dám để bụng sao.”
Vương Hạo vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ ngươi bình thường làm những chuyện này, đánh ngươi xem như dễ dãi lắm rồi. Nghĩ nghĩ, đảo mắt lại thấy Trương Tiểu Dã đối diện đang nói gì đó với Lưu Huy, bầu không khí giữa hai người lúc này rõ ràng không còn như trước, hình như xung quanh đều tràn ngập tim hồng ngọt ngào bay lượn.
Vương Hạo nghĩ, xem ra gia hỏa bên cạnh mình cũng không phải cái gì cũng xấu, ít nhất đã tác hợp cho người khác, đột nhiên nhớ đến chính sự: “Đúng rồi, tên này bảo nếu chúng ta có ý định phát triển, hắn có thể giúp chúng ta, đúng không?”
Nghe bọn họ nói vài câu, Quý Gia Hoành rốt cuộc biết hôm đó người bị hắn quấy rối sau đó lại đánh hắn chính là Trương Tiểu Dã, đang dùng đao mắt chém hắn, chợt nghe thấy lời này, trong lòng nhảy dựng, lại tươi cười hỏi: “Các vị có ý định phát triển trong giới giải trí không?”
“Trước kia cảm thấy rất hứng thú,” Triệu Đức Đông chỉ chỉ Quý Gia Hoành, “Thế nhưng hiện tại nhìn thấy mặt tối của giới giải trí, không còn hứng thú nữa.”
“Ngẫm lại, hát trong quán bar, có vài fans nhí đã tốt lắm rồi, không cần phiền rầu vì mấy chuyện loạn thất bát tao.” Triệu Thuận gật đầu, “Nếu nổi tiếng, khó tránh có fan nữ đòi sống đòi chết vì mình, ta tốt nhất không nên tạo loại nghiệp chướng này, thà làm một chàng đẹp trai ẩn dật trong phố thị.”
“Bớt nhảm đi cha.” Vương Hạo cười mắng, quay đầu nhìn Lưu Huy, “Còn cậu thì sao?”
“Nè,” Lưu Huy hỏi Trương Tiểu Dã, “Em thấy thế nào?”
“Em thấy cũng được đấy chứ.” Trương Tiểu Dã nói, “Em rất thích Lương Triều Vỹ với Châu Tinh Trì, đến chừng đó anh phải giúp em lấy số điện thoại của họ nha.”
“Không vào.” Lưu Huy quay đầu, mỉm cười nói với Vương Hạo: “Kiên quyết không vào!”
Quý Gia Hoành trong lòng chùng xuống, hỏi Vương Hạo: “Vậy… vậy còn ngươi?”
Vương Hạo nói: “Bọn họ đã không vào, một mình ta vào làm gì.”
Quý Gia Hoành thẫn thờ, thất vọng muốn chết, lại liên tưởng đến cảnh ngộ mấy ngày nay, quả thực là mất cả chì lẫn chài, khóc không ra nước mắt.
Quý Gia Hoành ngồi đây mà hồn ở tận đâu, chỉ thuận miệng nói vài câu, lại không biết để lộ điều gì đó, khiến Lưu Huy kinh ngạc nhìn qua, sau đó cứ cười tủm tỉm, không biết nói gì với Vương Hạo. Vất vả lắm mới đợi bọn họ hát xong, Quý Gia Hoành ra khỏi cửa quán bar, hối hả chào tạm biệt, không đợi đáp lại đã đón taxi định về.
Ai ngờ cửa xe còn chưa đóng, đã bị một người cản lại, ngước mắt nhìn, Vương Hạo nãy giờ luôn nói chuyện với Lưu Huy đang dựa bên cửa xe nhìn hắn: “Ta đưa ngươi về.”
Quý Gia Hoành tim lập tức chậm đi vài nhịp, lui vào trong: “Không cần không cần! Ta tự mình về! Không lạc được đâu.”
Hắn nhích mông như thế vừa vặn chừa một chỗ cho Vương Hạo ngồi xuống, đối phương không nói hai lời đã chui vào trong xe.
Quý Gia Hoành tim đập như đánh trống: Hắn muốn gì? Hắn đây là muốn gì? Cư nhiên đòi theo mình về khách sạn, chẳng lẽ đêm qua thượng quá sướng, ăn được ăn quen đêm nay lại thêm đợt nữa?!
Vừa nghĩ như thế, cái mông hôm qua bị hành hạ liền bắt đầu đau. Càng nghĩ càng đau, ngay cả tư thế ngồi cũng đổi qua đổi lại.
Vương Hạo ở bên cạnh không lên tiếng, thỉnh thoảng cau mày nhìn hắn vài cái, phần lớn thời gian đều ngóng ra ngoài cửa sổ.
Hắn không nói lời nào, Quý Gia Hoành trong lòng càng bất an.
Làm thêm lần nữa? Thêm lần nữa sẽ chết người đó!
Đột nhiên Vương Hạo kêu dừng xe, nói với tài xế: “Chờ một chút.” Sau đó nhảy xuống xe.
Quý Gia Hoành ngồi trong xe thấp thỏm chờ đợi, một lát sau vẫn chưa thấy Vương Hạo trở lại, Quý Gia Hoành thò đầu ra nhìn, ven đường là một dãy cửa hàng, quần áo, siêu thị, trang sức, hiệu thuốc, nhìn một lượt, Quý Gia Hoành trong đầu ầm một tiếng.
Còn có một cửa hàng vật dụng sinh, sinh, sinh lý!!!
Quý Gia Hoành rưng rưng nước mắt, hôm qua không phải đã thấy trong ngăn tủ có “áo mưa” với gel bôi trơn sao, ngươi… ngươi đừng nói muốn chơi SM chứ, nghĩ vậy, cái mông lại bắt đầu đau, co thắt từng hồi, nhớ tới hôm qua lúc người kia rút ra trên thứ đó còn dính mấy vệt đỏ, hôm nay nếu hắn muốn làm nữa mình còn không chết chắc sao.
Nghĩ đến đây liền chịu hết nổi, Quý Gia Hoành dứt khoát bảo tài xế: “Bác tài, chạy đi.”
Tài xế hỏi: “Không đợi à?”
Quý Gia Hoành liên tục gật đầu: “Đi thôi, đi thôi.” Nghĩ thầm cùng lắm trở về thu dọn hành lý ra sân bay, bay đêm trở về thành phố B.
“Nhưng cậu ta quay lại rồi.” Tài xế kia vừa chỉ ra ngoài, Quý Gia Hoành quay đầu nhìn, Vương Hạo đã chạy đến cửa xe.
Cửa hàng đó cách xa như thế, ngươi làm sao trở về nhanh vậy a!
Vương Hạo ngồi vào chỗ, đóng cửa xe: “Đi thôi.”
Tiếng đóng cửa khiến Quý Gia Hoành giật bắn người, hắn dốc can đảm nhìn Vương Hạo, chỉ thấy người kia biểu tình mất kiên nhẫn, trong lòng lại lạnh đi mấy phần.
Chương 10
CHƯƠNG 10
Quý Gia Hoành liên thanh đáp ứng, Vương Hạo nhìn hắn đánh điện thoại xong, vẫn chưa yên tâm, quyết định giám sát hắn nguyên ngày, đến tối trực tiếp mang hắn tới quán bar.
“Lần này nếu ngươi còn dám giở trò,” Trước khi vào quán bar, Vương Hạo một lần nữa cảnh cáo hắn, “Ta lập tức phế ngươi!”
Quý Gia Hoành luôn miệng nói không dám, không đâu không đâu, trong lòng thầm may mắn mình chưa đem ý định phản kháng vừa lóe lên kia chuyển thành hành động.
Quý Gia Hoành khập khiễng theo sau Vương Hạo, người bên kia vừa nhìn thấy hắn liền vui sướng, cách thật xa đã gọi: “Ối chao~~~, Vương Hạo cậu chơi thế nào mà hành người ta thành như vậy, đi đứng cũng cà nhắc.”
Quý Gia Hoành cảm thấy câu này ngụ ý thập phần sâu xa, đỏ mặt hung hăng trừng qua.
Vương Hạo quay đầu nhìn Quý Gia Hoành, gia hỏa kia trước mặt người ngoài rất sỉ diện, cố gắng bày tư thế đi đứng tự nhiên, kết quả càng làm càng kỳ quái, sau cùng cẩn thận ngồi bên cạnh Vương Hạo, điệu bộ đoan chính.
Vương Hạo có chút buồn cười, xua tay nói: “Hiểu lầm thôi, tôi đã nhận lỗi, hắn cũng nói không sao.” Liền quay sang hỏi Quý Gia Hoành: “Đúng không?”
Quý Gia Hoành tươi cười: “Đúng đúng… Không sao không sao, đánh cũng đánh rồi, tôi không để bụng.”
Đợi Vương Hạo xoay đầu đi, lại nghe Quý Gia Hoành không cam lòng thấp giọng lẩm bẩm: “Vừa để bụng liền bị đánh, ta còn dám để bụng sao.”
Vương Hạo vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ ngươi bình thường làm những chuyện này, đánh ngươi xem như dễ dãi lắm rồi. Nghĩ nghĩ, đảo mắt lại thấy Trương Tiểu Dã đối diện đang nói gì đó với Lưu Huy, bầu không khí giữa hai người lúc này rõ ràng không còn như trước, hình như xung quanh đều tràn ngập tim hồng ngọt ngào bay lượn.
Vương Hạo nghĩ, xem ra gia hỏa bên cạnh mình cũng không phải cái gì cũng xấu, ít nhất đã tác hợp cho người khác, đột nhiên nhớ đến chính sự: “Đúng rồi, tên này bảo nếu chúng ta có ý định phát triển, hắn có thể giúp chúng ta, đúng không?”
Nghe bọn họ nói vài câu, Quý Gia Hoành rốt cuộc biết hôm đó người bị hắn quấy rối sau đó lại đánh hắn chính là Trương Tiểu Dã, đang dùng đao mắt chém hắn, chợt nghe thấy lời này, trong lòng nhảy dựng, lại tươi cười hỏi: “Các vị có ý định phát triển trong giới giải trí không?”
“Trước kia cảm thấy rất hứng thú,” Triệu Đức Đông chỉ chỉ Quý Gia Hoành, “Thế nhưng hiện tại nhìn thấy mặt tối của giới giải trí, không còn hứng thú nữa.”
“Ngẫm lại, hát trong quán bar, có vài fans nhí đã tốt lắm rồi, không cần phiền rầu vì mấy chuyện loạn thất bát tao.” Triệu Thuận gật đầu, “Nếu nổi tiếng, khó tránh có fan nữ đòi sống đòi chết vì mình, ta tốt nhất không nên tạo loại nghiệp chướng này, thà làm một chàng đẹp trai ẩn dật trong phố thị.”
“Bớt nhảm đi cha.” Vương Hạo cười mắng, quay đầu nhìn Lưu Huy, “Còn cậu thì sao?”
“Nè,” Lưu Huy hỏi Trương Tiểu Dã, “Em thấy thế nào?”
“Em thấy cũng được đấy chứ.” Trương Tiểu Dã nói, “Em rất thích Lương Triều Vỹ với Châu Tinh Trì, đến chừng đó anh phải giúp em lấy số điện thoại của họ nha.”
“Không vào.” Lưu Huy quay đầu, mỉm cười nói với Vương Hạo: “Kiên quyết không vào!”
Quý Gia Hoành trong lòng chùng xuống, hỏi Vương Hạo: “Vậy… vậy còn ngươi?”
Vương Hạo nói: “Bọn họ đã không vào, một mình ta vào làm gì.”
Quý Gia Hoành thẫn thờ, thất vọng muốn chết, lại liên tưởng đến cảnh ngộ mấy ngày nay, quả thực là mất cả chì lẫn chài, khóc không ra nước mắt.
Quý Gia Hoành ngồi đây mà hồn ở tận đâu, chỉ thuận miệng nói vài câu, lại không biết để lộ điều gì đó, khiến Lưu Huy kinh ngạc nhìn qua, sau đó cứ cười tủm tỉm, không biết nói gì với Vương Hạo. Vất vả lắm mới đợi bọn họ hát xong, Quý Gia Hoành ra khỏi cửa quán bar, hối hả chào tạm biệt, không đợi đáp lại đã đón taxi định về.
Ai ngờ cửa xe còn chưa đóng, đã bị một người cản lại, ngước mắt nhìn, Vương Hạo nãy giờ luôn nói chuyện với Lưu Huy đang dựa bên cửa xe nhìn hắn: “Ta đưa ngươi về.”
Quý Gia Hoành tim lập tức chậm đi vài nhịp, lui vào trong: “Không cần không cần! Ta tự mình về! Không lạc được đâu.”
Hắn nhích mông như thế vừa vặn chừa một chỗ cho Vương Hạo ngồi xuống, đối phương không nói hai lời đã chui vào trong xe.
Quý Gia Hoành tim đập như đánh trống: Hắn muốn gì? Hắn đây là muốn gì? Cư nhiên đòi theo mình về khách sạn, chẳng lẽ đêm qua thượng quá sướng, ăn được ăn quen đêm nay lại thêm đợt nữa?!
Vừa nghĩ như thế, cái mông hôm qua bị hành hạ liền bắt đầu đau. Càng nghĩ càng đau, ngay cả tư thế ngồi cũng đổi qua đổi lại.
Vương Hạo ở bên cạnh không lên tiếng, thỉnh thoảng cau mày nhìn hắn vài cái, phần lớn thời gian đều ngóng ra ngoài cửa sổ.
Hắn không nói lời nào, Quý Gia Hoành trong lòng càng bất an.
Làm thêm lần nữa? Thêm lần nữa sẽ chết người đó!
Đột nhiên Vương Hạo kêu dừng xe, nói với tài xế: “Chờ một chút.” Sau đó nhảy xuống xe.
Quý Gia Hoành ngồi trong xe thấp thỏm chờ đợi, một lát sau vẫn chưa thấy Vương Hạo trở lại, Quý Gia Hoành thò đầu ra nhìn, ven đường là một dãy cửa hàng, quần áo, siêu thị, trang sức, hiệu thuốc, nhìn một lượt, Quý Gia Hoành trong đầu ầm một tiếng.
Còn có một cửa hàng vật dụng sinh, sinh, sinh lý!!!
Quý Gia Hoành rưng rưng nước mắt, hôm qua không phải đã thấy trong ngăn tủ có “áo mưa” với gel bôi trơn sao, ngươi… ngươi đừng nói muốn chơi SM chứ, nghĩ vậy, cái mông lại bắt đầu đau, co thắt từng hồi, nhớ tới hôm qua lúc người kia rút ra trên thứ đó còn dính mấy vệt đỏ, hôm nay nếu hắn muốn làm nữa mình còn không chết chắc sao.
Nghĩ đến đây liền chịu hết nổi, Quý Gia Hoành dứt khoát bảo tài xế: “Bác tài, chạy đi.”
Tài xế hỏi: “Không đợi à?”
Quý Gia Hoành liên tục gật đầu: “Đi thôi, đi thôi.” Nghĩ thầm cùng lắm trở về thu dọn hành lý ra sân bay, bay đêm trở về thành phố B.
“Nhưng cậu ta quay lại rồi.” Tài xế kia vừa chỉ ra ngoài, Quý Gia Hoành quay đầu nhìn, Vương Hạo đã chạy đến cửa xe.
Cửa hàng đó cách xa như thế, ngươi làm sao trở về nhanh vậy a!
Vương Hạo ngồi vào chỗ, đóng cửa xe: “Đi thôi.”
Tiếng đóng cửa khiến Quý Gia Hoành giật bắn người, hắn dốc can đảm nhìn Vương Hạo, chỉ thấy người kia biểu tình mất kiên nhẫn, trong lòng lại lạnh đi mấy phần.
Bình luận truyện