Dĩ Ác Chế Ác
Nếu đổi lại là mình, e rằng đã sớm nhịn không được.
—–
Taxi dừng trước cửa khách sạn, Quý Gia Hoành trả tiền xe, mở cửa liền phóng xuống: “Ta về đây.”
Vương Hạo đút tay vào túi quần, thoáng do dự, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Ta đi lên với ngươi.”
Quý Gia Hoành xua tay: “Không cần không cần.”
Vương Hạo đã tự động xuống xe, hất cằm với Quý Gia Hoành còn đang đứng sững ở đó: “Có đi không?”
Suốt dọc đường này Quý Gia Hoành trái tim treo giữa không trung, hai chân không ngừng run rẩy, Vương Hạo một mực im lặng, trên mặt biểu tình bực dọc rõ rệt.
Quý Gia Hoành tra thẻ vào khe cửa, vịn nắm đấm cửa, quay đầu rất khách khí mỉm cười với Vương Hạo.
Hình như ngươi nên về rồi? Quý Gia Hoành trên mặt rành rành in thông tin này.
Vương Hạo sắc mặt càng tệ, còn mang theo một tia mất kiên nhẫn.
Quý Gia Hoành tay vịn nắm đấm cửa đã mướt mồ hôi.
Vương Hạo đợi vài phút thấy hắn không có động tĩnh, dứt khoát vươn tay mở cửa.
Quý Gia Hoành vặn tay, vội vàng mở cửa: “Mời vào mời vào…”
Cửa vừa mở, ngay cả thẻ cũng không kịp rút, Quý Gia Hoành giành vọt trước vào trong phòng, cấp tốc kéo giãn khoảng cách với Vương Hạo, miệng bắt đầu nói lung tung: “À, ừm, ngươi khát không? Ta đi rót nước cho ngươi?”
Trong bóng tối có thể cảm nhận được người kia đứng bên cửa, Quý Gia Hoành vài bước lùi đến trước cửa sổ, tay mò mẫm trên chiếc bàn bên cạnh tìm ấm trà bằng sứ chưa từng dùng đến: “Oái… Ta quên mất trong này không có nước…”
Vương Hạo đứng ngược hướng sáng, cũng không rõ biểu tình, bỗng nhiên móc thứ gì đó trong túi quần ra, ném qua: “Cầm đi.”
Quý Gia Hoành theo phản xạ có điều kiện chụp lấy, nắm trong tay, là một chiếc hộp hẹp dài bằng giấy cứng, còn thoang thoảng mùi thuốc đặc trưng chỉ có trong hiệu thuốc.
Quý Gia Hoành chưa kịp phản ứng, có điểm ngơ ngác.
Vương Hạo rút thẻ, lại tra vào, bật đèn.
Nháy mắt căn phòng sáng trưng, Quý Gia Hoành dưới ánh đèn mờ mịt nhìn Vương Hạo, lại nhìn tuýp kem thoa trong tay, bất chợt có lại cảm giác khó tả.
Vương Hạo hỏi: “Biết dùng không?”
Quý Gia Hoành gật đầu, lại lắc đầu. Nhãn hiệu kem thoa này rất quen, bất quá trước nay chưa từng dùng trên người mình.
Vương Hạo gãi gãi đầu, phát ra một tiếng thở dài âm cuối còn mang theo điểm bực bội, bước qua, vươn tay: “Đưa đây.”
Quý Gia Hoành lùi lại: “Cái gì?”
Vương Hạo giật lấy đồ trong tay Quý Gia Hoành, mở hộp, liếc sơ qua tờ hướng dẫn sử dụng, rút tuýp thuốc bằng nhôm ra: “Nằm úp xuống, vểnh mông lên.”
Quý Gia Hoành vô thức che mông, muốn đoạt lại tuýp thuốc: “Ta tự xử.”
“Ngươi không phải nói không biết sao?!” Bởi vì không còn nhẫn nại, Vương Hạo ngữ khí có điểm hung dữ.
“Đây không phải bôi…” Quý Gia Hoành nói, “Bôi vào…”
“Vậy ngươi làm đi!” Vương Hạo ném tuýp thuốc qua, khoanh tay đứng bên cạnh.
Quý Gia Hoành nhìn hắn, nhìn lần nữa, rồi lại nhìn thêm lần nữa.
Người kia hoàn toàn không có ý định tránh đi.
Đừng nói hắn muốn xem mình tự thoa thuốc chứ? Quý Gia Hoành cầm tuýp kem chôn chân tại chỗ.
“Ngươi nhanh lên!” Vương Hạo nói, “Lề mề cái gì, ta còn có việc.”
Ngươi có việc thì đi trước đi! Quý Gia Hoành không cam lòng nghĩ thầm, đối diện với Vương Hạo, lẩy bẩy cởi quần Versace, ngón tay khảy chút kem, chậm rãi đưa vào trong quần lót.
“Có người thoa thuốc như ngươi không? Dính lên quần lót cả rồi!” Vương Hạo chịu hết nổi động tác chậm chạp của hắn, hừ một tiếng, bước qua nắm lấy cánh tay Quý Gia Hoành tha lên giường, hai ba phát đã tuột quần lót hắn xuống, ngón tay bôi kem, bắt đầu thoa.
Cho dù thoa thuốc, trực tiếp đâm vào như thế cũng rất đau, Quý Gia Hoành hít hà kêu to không cần không cần ta tự làm, nhưng thân thể lại bị Vương Hạo kiềm quá chặt, không thể nhúc nhích.
Vương Hạo đích thực không hẹp hòi như Quý Gia Hoành, rất cẩn thận dùng hết nửa tuýp kem thoa, Quý Gia Hoành cảm giác chỗ ấy dinh dính, ngón tay Vương Hạo lại vào vào ra ra, ngược lại thoa toàn bộ từ trong ra ngoài.
Dường như rốt cuộc cũng ý thức được nơi đó không thể quá hung bạo, người nọ đột nhiên động tác rất nhẹ nhàng, ngón tay ra vào mang theo cảm giác *** đãng kỳ lạ, lúc cắm vào cùng rút ra thỉnh thoảng như có tiếng nước, dị thường kích tình.
Quý Gia Hoành hồi hộp, luôn nghĩ động tác tiếp theo của Vương Hạo chính là cởi quần đem thứ kia nhét vào bên trong hắn.
Nếu đổi lại là mình, e rằng đã sớm nhịn không được.
Đương nhiên, theo lý trí thì bây giờ hắn muốn làm vậy cũng hợp tình, nhưng nếu lần này làm thật, cho dù, cho dù tay chân đều bị trói, mình cũng phải phản kháng.
Ít nhất… Quý Gia Hoành chìm đắm trong suy nghĩ đen tối của mình, ít nhất có thể kẹp hắn hắn, hoặc là, đánh rắm một cái.
Quý Gia Hoành lén quay mặt nhìn Vương Hạo, đối phương vẻ mặt chính trực, giống như bình thường ở phòng tắm nam hay nhìn người khác lõa thể, trên mặt không thấy có điểm dục vọng đặc biệt nào.
“Xong rồi.” Vương Hạo đứng dậy, dùng giấy vệ sinh lau tay, biểu tình là hoàn thành nhiệm vụ.
“Xong rồi?” Quý Gia Hoành quay đầu, hỏi, “Xong rồi?”
“Bằng không ngươi còn muốn sao nữa? May cho ngươi mấy mũi, bó bột rồi lấy băng quấn lại?” Vương Hạo nhíu mày, “Thôi đi, cho dù ngươi đòi hỏi hiện tại cũng không có kỹ thuật đó.”
Quý Gia Hoành lần thứ hai sững sờ, hắn cảm thấy tư duy của Vương Hạo hình như không giống tư duy của mình.
Vương Hạo rửa tay xong đi ra: “Còn lại tự ngươi lo liệu, nếu còn đau thì thoa tiếp, ta đi đây.”
Quý Gia Hoành ngồi trên giường, gật gật đầu.
Có chút mụ mị, đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới tìm lại phản ứng.
Con người đúng hay mất tự trọng a, Quý Gia Hoành vẫn để mông trần ngồi trên giường nghĩ.
Mình nháy mắt cư nhiên có điểm cảm động khó hiểu.
Biết bao nhiêu người lẽo đẽo theo đuôi mình nịnh hót, tự nguyện hiến thân, còn hèn mọn đến nỗi hận không thể dâng toàn bộ của cải chỉ để đổi lấy một vai diễn.
Được người vây quanh không hề thấy cảm động, từ nhỏ đã bị gia hỏa này khi dễ, bây giờ lại bị hắn hung hăng thượng một lần, chẳng qua chỉ mua tuýp kem thoa cho mình, mình cư nhiên lại cảm động.
Quý Gia Hoành kéo quần đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn ở tầng không cao, dưới ánh đèn đường, có thể nhìn thấy Vương Hạo hai tay đút vào túi, miệng ngậm điếu thuốc, thong thả đi tới trạm xe buýt.
Tâm tình Quý Gia Hoành từng hồi từng hồi rạo rực.
Con người… thật đúng là có chút không biết tự trọng!
Chương 11
CHƯƠNG 11
Nếu đổi lại là mình, e rằng đã sớm nhịn không được.
—–
Taxi dừng trước cửa khách sạn, Quý Gia Hoành trả tiền xe, mở cửa liền phóng xuống: “Ta về đây.”
Vương Hạo đút tay vào túi quần, thoáng do dự, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Ta đi lên với ngươi.”
Quý Gia Hoành xua tay: “Không cần không cần.”
Vương Hạo đã tự động xuống xe, hất cằm với Quý Gia Hoành còn đang đứng sững ở đó: “Có đi không?”
Suốt dọc đường này Quý Gia Hoành trái tim treo giữa không trung, hai chân không ngừng run rẩy, Vương Hạo một mực im lặng, trên mặt biểu tình bực dọc rõ rệt.
Quý Gia Hoành tra thẻ vào khe cửa, vịn nắm đấm cửa, quay đầu rất khách khí mỉm cười với Vương Hạo.
Hình như ngươi nên về rồi? Quý Gia Hoành trên mặt rành rành in thông tin này.
Vương Hạo sắc mặt càng tệ, còn mang theo một tia mất kiên nhẫn.
Quý Gia Hoành tay vịn nắm đấm cửa đã mướt mồ hôi.
Vương Hạo đợi vài phút thấy hắn không có động tĩnh, dứt khoát vươn tay mở cửa.
Quý Gia Hoành vặn tay, vội vàng mở cửa: “Mời vào mời vào…”
Cửa vừa mở, ngay cả thẻ cũng không kịp rút, Quý Gia Hoành giành vọt trước vào trong phòng, cấp tốc kéo giãn khoảng cách với Vương Hạo, miệng bắt đầu nói lung tung: “À, ừm, ngươi khát không? Ta đi rót nước cho ngươi?”
Trong bóng tối có thể cảm nhận được người kia đứng bên cửa, Quý Gia Hoành vài bước lùi đến trước cửa sổ, tay mò mẫm trên chiếc bàn bên cạnh tìm ấm trà bằng sứ chưa từng dùng đến: “Oái… Ta quên mất trong này không có nước…”
Vương Hạo đứng ngược hướng sáng, cũng không rõ biểu tình, bỗng nhiên móc thứ gì đó trong túi quần ra, ném qua: “Cầm đi.”
Quý Gia Hoành theo phản xạ có điều kiện chụp lấy, nắm trong tay, là một chiếc hộp hẹp dài bằng giấy cứng, còn thoang thoảng mùi thuốc đặc trưng chỉ có trong hiệu thuốc.
Quý Gia Hoành chưa kịp phản ứng, có điểm ngơ ngác.
Vương Hạo rút thẻ, lại tra vào, bật đèn.
Nháy mắt căn phòng sáng trưng, Quý Gia Hoành dưới ánh đèn mờ mịt nhìn Vương Hạo, lại nhìn tuýp kem thoa trong tay, bất chợt có lại cảm giác khó tả.
Vương Hạo hỏi: “Biết dùng không?”
Quý Gia Hoành gật đầu, lại lắc đầu. Nhãn hiệu kem thoa này rất quen, bất quá trước nay chưa từng dùng trên người mình.
Vương Hạo gãi gãi đầu, phát ra một tiếng thở dài âm cuối còn mang theo điểm bực bội, bước qua, vươn tay: “Đưa đây.”
Quý Gia Hoành lùi lại: “Cái gì?”
Vương Hạo giật lấy đồ trong tay Quý Gia Hoành, mở hộp, liếc sơ qua tờ hướng dẫn sử dụng, rút tuýp thuốc bằng nhôm ra: “Nằm úp xuống, vểnh mông lên.”
Quý Gia Hoành vô thức che mông, muốn đoạt lại tuýp thuốc: “Ta tự xử.”
“Ngươi không phải nói không biết sao?!” Bởi vì không còn nhẫn nại, Vương Hạo ngữ khí có điểm hung dữ.
“Đây không phải bôi…” Quý Gia Hoành nói, “Bôi vào…”
“Vậy ngươi làm đi!” Vương Hạo ném tuýp thuốc qua, khoanh tay đứng bên cạnh.
Quý Gia Hoành nhìn hắn, nhìn lần nữa, rồi lại nhìn thêm lần nữa.
Người kia hoàn toàn không có ý định tránh đi.
Đừng nói hắn muốn xem mình tự thoa thuốc chứ? Quý Gia Hoành cầm tuýp kem chôn chân tại chỗ.
“Ngươi nhanh lên!” Vương Hạo nói, “Lề mề cái gì, ta còn có việc.”
Ngươi có việc thì đi trước đi! Quý Gia Hoành không cam lòng nghĩ thầm, đối diện với Vương Hạo, lẩy bẩy cởi quần Versace, ngón tay khảy chút kem, chậm rãi đưa vào trong quần lót.
“Có người thoa thuốc như ngươi không? Dính lên quần lót cả rồi!” Vương Hạo chịu hết nổi động tác chậm chạp của hắn, hừ một tiếng, bước qua nắm lấy cánh tay Quý Gia Hoành tha lên giường, hai ba phát đã tuột quần lót hắn xuống, ngón tay bôi kem, bắt đầu thoa.
Cho dù thoa thuốc, trực tiếp đâm vào như thế cũng rất đau, Quý Gia Hoành hít hà kêu to không cần không cần ta tự làm, nhưng thân thể lại bị Vương Hạo kiềm quá chặt, không thể nhúc nhích.
Vương Hạo đích thực không hẹp hòi như Quý Gia Hoành, rất cẩn thận dùng hết nửa tuýp kem thoa, Quý Gia Hoành cảm giác chỗ ấy dinh dính, ngón tay Vương Hạo lại vào vào ra ra, ngược lại thoa toàn bộ từ trong ra ngoài.
Dường như rốt cuộc cũng ý thức được nơi đó không thể quá hung bạo, người nọ đột nhiên động tác rất nhẹ nhàng, ngón tay ra vào mang theo cảm giác *** đãng kỳ lạ, lúc cắm vào cùng rút ra thỉnh thoảng như có tiếng nước, dị thường kích tình.
Quý Gia Hoành hồi hộp, luôn nghĩ động tác tiếp theo của Vương Hạo chính là cởi quần đem thứ kia nhét vào bên trong hắn.
Nếu đổi lại là mình, e rằng đã sớm nhịn không được.
Đương nhiên, theo lý trí thì bây giờ hắn muốn làm vậy cũng hợp tình, nhưng nếu lần này làm thật, cho dù, cho dù tay chân đều bị trói, mình cũng phải phản kháng.
Ít nhất… Quý Gia Hoành chìm đắm trong suy nghĩ đen tối của mình, ít nhất có thể kẹp hắn hắn, hoặc là, đánh rắm một cái.
Quý Gia Hoành lén quay mặt nhìn Vương Hạo, đối phương vẻ mặt chính trực, giống như bình thường ở phòng tắm nam hay nhìn người khác lõa thể, trên mặt không thấy có điểm dục vọng đặc biệt nào.
“Xong rồi.” Vương Hạo đứng dậy, dùng giấy vệ sinh lau tay, biểu tình là hoàn thành nhiệm vụ.
“Xong rồi?” Quý Gia Hoành quay đầu, hỏi, “Xong rồi?”
“Bằng không ngươi còn muốn sao nữa? May cho ngươi mấy mũi, bó bột rồi lấy băng quấn lại?” Vương Hạo nhíu mày, “Thôi đi, cho dù ngươi đòi hỏi hiện tại cũng không có kỹ thuật đó.”
Quý Gia Hoành lần thứ hai sững sờ, hắn cảm thấy tư duy của Vương Hạo hình như không giống tư duy của mình.
Vương Hạo rửa tay xong đi ra: “Còn lại tự ngươi lo liệu, nếu còn đau thì thoa tiếp, ta đi đây.”
Quý Gia Hoành ngồi trên giường, gật gật đầu.
Có chút mụ mị, đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới tìm lại phản ứng.
Con người đúng hay mất tự trọng a, Quý Gia Hoành vẫn để mông trần ngồi trên giường nghĩ.
Mình nháy mắt cư nhiên có điểm cảm động khó hiểu.
Biết bao nhiêu người lẽo đẽo theo đuôi mình nịnh hót, tự nguyện hiến thân, còn hèn mọn đến nỗi hận không thể dâng toàn bộ của cải chỉ để đổi lấy một vai diễn.
Được người vây quanh không hề thấy cảm động, từ nhỏ đã bị gia hỏa này khi dễ, bây giờ lại bị hắn hung hăng thượng một lần, chẳng qua chỉ mua tuýp kem thoa cho mình, mình cư nhiên lại cảm động.
Quý Gia Hoành kéo quần đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn ở tầng không cao, dưới ánh đèn đường, có thể nhìn thấy Vương Hạo hai tay đút vào túi, miệng ngậm điếu thuốc, thong thả đi tới trạm xe buýt.
Tâm tình Quý Gia Hoành từng hồi từng hồi rạo rực.
Con người… thật đúng là có chút không biết tự trọng!
Bình luận truyện