Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 6: Chiến lợi phẩm



Yên lặng đứng trước mặt quái nhân này, trong mắt Hắc Long Vương toát ra một vẻ không thể tin, lão thì thào lẩm bẩm:

- Phân thân? Không có khả năng. Chỉ là một vong linh Đế Vương như thế nào có khả năng tu luyện ra phân thân đây?

Lão lắc lắc đầu, ánh mắt vô cùng ngưng trọng. Đây là một loại tài liệu thí nghiệm cực tốt.

Hắc Long Vương kinh nghiệm lão làng đã đoán được, người kia cũng không phải thật sự là vong linh Đế Vương, hắn chẳng qua là một con rối có thực lực vong linh Đế Vương mà thôi,

Chỉ có điều xem bộ dạng con rối này, U Linh Đế Vương khống chế nó chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.

Nếu có thể thu hồi con rối này và nghiên cứu ra hắn làm sao ở cảnh giới Đế Vương có thể chế tạo ra con rối phân thân, như vậy sẽ là một thành tựu to lớn cỡ nào.

Nhưng ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu lão hồi lâu cuối cùng vẫn bỏ đi.

Lão Long Vương cắn chặt hàm răng, trên thân thể nổi lên một đạo hào quang màu đen thật lớn, hào quang thô to còn hơn thùng nước phóng lên cao, ở giữa không trung cong một khúc, cứ như vậy bao phủ toàn thân quái nhân vào trong.

Quái nhân kia tuy rằng đã mất trí, nhưng bản năng của hắn vẫn còn. Cảm ứng được nguy hiểm mãnh liệt, lĩnh vực hắn vừa định phóng thích nhưng phát hiện quanh thân thể là lĩnh vực của người khác, và loại lực lượng lĩnh vực này đã bắt đầu thẩm thấu vào trong thân thể hắn.

Nếu là một vong linh Đế Vương chân chính thì tự nhiên có một số thủ đoạn để chống lại. Nhưng đối với một con rối không có thần trí mà nói nó chỉ biết dựa vào năng lượng trong cơ thể để tiến hành ngăn cản, chống cự thôi.

Chỉ có điều đối mặt với con cáo già Hắc Long Vương này, sự chống cự của hắn rất nhanh biến mất. Dần dần, thân hình trong cột sáng đen dần dần thu nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Hắc Long Vương hít một hơi thật dài, vẻ mặt tràn ngập thỏa mãn. Trong mắt lão lóe linh quang dường như có cảm giác như thoát thai hoán cốt.

Ngay tại lúc này, Hắc Long Vương đột nhiên cảm thấy kinh hãi, lão xoay người lại nhanh như tia chớp thì thấy Tiếu Ân vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau.

Hắc Long Vương thở dài một hơi, cùng Tiếu Ân đánh giá lẫn nhau một chút. Họ đều cảm thấy nét mặt đối phương tỏa sáng dường như có một chút thay đổi vi diệu.

- Hắc Long Vương. Thực lực của ngài tiến bộ lớn như vậy, nếu lại thêm vài lần có khi thật sự tiến giai chút hả?

Tiếu Ân kinh ngạc hỏi

- Ha ha! Làm gì mà nhanh như vậy, Cho dù có hấp thu nhiều lực lượng đến đâu, trước khi không hoàn toàn luyện hóa cũng là không tốt.

Hắc Long Vương nhìn về phía quái nhân, thuận miệng hỏi:

- Tên U Linh Đế Vương kia đã chết rồi à?

Tiếu Ân không chút do dự nói:

- Đúng vậy. Từ nay về sau hắn không còn tạo nên được uy hiếp gì nữa!

Hắc Long Vương gật đầu một cái, trong lòng lão cũng không nghi ngờ. Nếu U Linh Đế Vương vẫn còn tồn tại như vậy con rối Đế Vương này căn bản không có khả năng biến thành bộ dạng như vậy.

Ngẩng đầu nhìn trời Hắc Long Vương nói:

- Tất cả vong linh đều đã thu thập sạch sẽ, có thể kêu bọn họ xuống đây. Để cho chúng ta nhìn xem, trong mộ Ngụy Thần này rốt cục có bao nhiêu thứ tốt!

Lực lượng lĩnh vực khổng lồ của Tiếu Ân tản mát ra cũng trong nháy mắt thu lại toàn bộ. Tốc độ khiến Hắc Long Vương hơi chút kinh ngạc một hồi.

Càng là lực lượng cường đại thì lại càng khó có thể khống chế tự nhiên

Lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân biểu hiện ra cường đại đã khiến tất cả mọi người bị rung động thật sâu.

Nhưng chỉ có lực lượng cường đại bậc này ở trên người của hắn lại có vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, độ khó trong đó vượt xa so với Đế Vương khống chế năng lượng của bản thân.

Nếu Tiếu Ân trải qua hơn trăm năm tĩnh tu, như vậy Hắc Long Vương còn không có nhiều kỳ quái. Nhưng vấn đề là đối với mọi chuyện của Tiếu Ân, Hắc Long Vương biết cực rõ, mới chỉ mấy năm công phu thôi đã có thể làm được điều này. Điều này tuyệt đối vượt qua phạm vi hiểu biết của lão đối với nhân loại Truyền kỳ.

Ở trong lòng lão thậm chí còn có chút hoài nghi đến tột cùng Tiếu Ân có phải giống như lão, cũng là một vị Ngụy Thần chuyển hóa mà ra.

Không trung truyền đến ba cỗ năng lượng dao động, ba người Beica đã bay đến phía trên bình đài.

Nhìn thấy Tiếu Ân và Hắc Long Vương đều đứng yên chờ đợi bọn họ xuống dưới, ba người này cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy rằng ba người bọn họ liên thủ có công lao bảo vệ, nhưng là hai người Tiếu Ân lại ở dưới đánh nhau, hơn nữa vừa mới đánh chết hai vong linh cấp bậc Đế Vương. Khó khăn trong đó bất cứ kẻ nào đều có thể dễ dàng nhìn ra được.

Tuy nhiên hai người Tiếu Ân cũng không bởi vậy mà tụ tiện tìm tòi bào tàng nơi này, làm như vậy tự nhiên là chiếm được hảo cảm của ba vị Truyền kỳ lâu đời.

- Corey đai nhân, Tiếu Ân.

Thiago Motta giơ ngón tay cái lên, nói:

- Một lần có thê tiêu diệt hai vị vong linh Đế Vương và một đám vong linh Quân vương. Lợi hại, lợi hại...

Những lời này lão tuyệt đối là phát ra từ trong đáy lòng, lộ rõ vè thành khẩn.

Quà thật. trước khi hai người Tiếu Ân gia nhập, ba người bọn họ tuyệt đối không dám có bất kỳ ý tưởng gì với loại mộ Ngụy Thần cấp này.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười nói:

- Ngài thật sự là quá khen rồi. Chúng ta chẳng qua là may mắn hơn một chút mà thôi.

Cơ mặt Beica khẽ co giật một chút. Trong lòng lão cực kỳ buồn bực. "Đều có thể áp chế cấm chú của đối phương mà còn gọi là may mắn hơn một chút?"

Tuy nhiên những lời này lão cũng không dám nói ở đây. Biết lực lượng lĩnh vực cường đại trong truyền thuyết và tận mắt nhìn thấy đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hiện giờ ma pháp hội trưởng đã tràn ngập kiêng kị đối với Tiếu Ân, ngay cả thái độ cũng có biến hóa rất tinh tế.

Hắc Long Vương vỗ vỗ tay. Hết sức trực tiếp nói:

- Chúng ta nên đi xem nơi này có chiến lợi phẩm gì thôi!!

Mấy người bao gồm cả Tiếu Ân bên trong ánh mắt đều sáng lên. Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều rất quan tâm.

Giờ phút này, trên bình đài tuy rằng trừ cung điện ở sát vung trung tâm bị sập. Phần cung điện còn lại vẫn còn cao lớn hùng vĩ, không bị ảnh hưởng quá nhiều khi mọi người giao chiến.

Đương nhiên, nếu cấm chú sóng âm của U Linh Đế Vương hoàn toàn phóng thích, như vậy chỉ sợ là tất cả kiến trúc nơi này sẽ bị phá hủy ngay lập tức.

Tinh thần ý thức của năm người đồng thời tìm tòi không kiêng nể gì ở trên bình đài. Bởi vì không còn bất kỳ vong linh nào, cho nên bọn họ cũng không cần che giấu, cho dù nhẫn ngụy trang cùng lười sử dụng.

Rất nhanh năm người nhìn nhau cười. Bọn họ đã tìm được mục tiêu chủ yếu.

Ở trong mỗi căn phòng phía tây, mơ hồ có năng lượng dao động truyền ra. Dao động này giống như một cái đèn chiếu sáng trong đêm đen, muốn không chú ý cũng là chuyện không có khả năng.

Mấy người cùng đi tới bên trong cung điện đó. Đẩy cửa bước vào, chi rẽ qua vài nơi lập tức đã tới căn phóng tản ra năng lượng dao động kia.

Ở bên ngoài căn phòng này có một ma pháp trận, ánh mắt năm người đồng thời ngưng tụ ở trên ma pháp trận.

Không hẹn mà cùng, bọn họ đều không lựa chọn cường ép mở ra mà yên lặng tính toán biến hóa trong ma pháp trận. Tuy rằng không ai nói gì, nhưng khi năm Truyền kỳ ở cùng một chỗ, vô tình sẽ xuất hiện sự cạnh tranh ở các mặt một cách khó hiểu.

Sau một lát, Hắc Long Vương tiến lên trước một bước, đi tới trước ma pháp trận. Ngón tay tản ra khí tức vong linh âm trầm khẽ điểm vào vài nơi. Cánh cửa lập tức phát ra tiếng vang rất nhỏ, yên lặng mở ra.

Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, quả nhiên là gừng càng già càng cay!

Kỳ thật dưới sự trợ giúp của Nhất Hào, tốc độ tính toán của hắn tuyệt đối vượt qua Hắc Long Vương. Nhưng trong ma pháp trận lại có một số nơi trước kia hắn chưa từng gặp qua. Sau khi trải qua tính toán cẩn thận, rốt cục hắn tìm được biện pháp nhưng trong lúc này Hắc Long Vương lại đoạt trước cơ hội.

Beica ba người sắc mặt đột nhiên đỏ lên một chút. Nói thật, đến bây giờ thậm chí bọn họ còn chưa thể suy diễn hoàn toàn ma pháp trận vận chuyển ở trong lòng mà người ta đã đẩy cửa đi vào. Chênh lệch to lớn trong đó đủ để ba người bọn họ mặt đỏ tai hồng.

Hoàn hảo bọn họ cũng không biết Tiêu Ân chẳng qua là chậm hơn Hắc Long Vương một chút cũng đã toàn bộ hiểu rõ, nếu không chỉ sợ ba người bọn họ lúc này đã không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Trong phòng không khác nhiều lắm căn phòng mà bọn họ điều khiển truyền tống trận ở bình đài kia, chẳng qua là nơi này hết thảy đều đơn giản rõ ràng, trên một mặt tường là rậm rạp các kết cấu như tổ ong.

Không ngờ có hơn một nửa hốc tổ ong đó có cất giữ thần lực kết tinh, tính toán sơ sơ một chút ít nhất vượt qua hơn một ngàn.

Trên mặt ba người Beica lập tức tràn ngập đỏ ửng.

Số lượng thần lực kết tinh khổng lồ như vậy, chi riêng khoản thu đầu tiên này thôi cũng đủ khiến mọi người thắng lợi trở về.

Trước đó, bọn họ vẫn còn có chút phê bình kín đáo đối với việc Tiếu Ân và Hắc Long Vương lựa chọn cái mộ lớn này. Nhưng khi gặp được đám tổ ong có thể che phủ tất cả mọi người trước mắt, hết thảy đều đáng giá, vô cùng đáng giá...

- Tổng cộng là một ngàn tám trăm bốn mươi ba viên thần lực kết tinh.

Luo Sise than nhẹ một tiếng, cảm khái vạn ngàn nói:

- Bình đài như vậy quả nhiên là giàu có nhất.

Hắc Long Vương không cho là đúng nói:

- Trong khu mộ Ngụy Thần này, giữa các vong linh cũng không ở chung hòa bình, bọn họ đều có địa bàn cố định của mình, thỉnh thoảng cũng xảy ra xung đột. U Linh Ðế Vương này có nhiều thần lực kết tinh như vậy, khẳng định là có một bộ phận do cướp được.

Ánh mắt Beica quét trong này một lượt, rốt cục rơi vào trên một cái hộp ở tổ ong phía đối diện.

Chiếc hộp này nhìn ở bề ngoài cũng có vẻ bình thường, hơn nửa cùng không biết được chế tạo từ vật gì. Tuy nhiên có thể đặt ở trong phòng giữa đống thần lực kết tinh, vậy tuyệt đối là đồ vật có giá trị không kém hơn so với thần lực kết tinh.

Beica tiến lên, khẽ vuốt lên nắp hộp một cái. Một tiếng "tách" vang lên, theo sau lão nhẹ nhàng khéo léo mở nắp hộp ra.

Nắp hộp vừa mở ra, lập tức một vầng hào quang màu xám lóng lánh tỏa ra.

Ðúng vậy, quầng sáng màu xám này cùng không phải là màu xám bụi, ngược lại gây cho người ta một loại cảm giác lóng lánh trong suốt.

Phát ra loại hào quang này là ba hạt châu tròn có vài phấn giống như tinh hồn ma hạch. Nhưng cường độ năng lượng trong đó phát ra nếu so với tinh hồn ma hạch thì đúng là một trời một vực.

Chân mày Tiếu Ân khẽ nhíu. Hắn biết thứ này khẳng định không phải vật bình thường, nhưng đến tột cùng là cái gì thì hắn lại không biết. Chỉ có điều đưa mắt nhìn mấy người xung quanh lại rõ ràng thấy được trong mắt bọn họ hiện lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng.

Luo Sise hít sâu một hơi, nói:

- Vận khí chúng ta thật không tồi không ngờ có thể tìm được ba viên Ðế Vương tinh hạch.

- Ðúng vậy! Thật sự là vận khí không tồi - Beica cũng khẽ thở dài.

Tiếu Ân giật mình, tuy rằng hắn không biết đây là cái gi nhưng sau khi nghe được cái tên "Ðế Vương tinh hạch" thì cũng hiểu được rốt cục đây là cái gì.

Ðây là nơi chứa tinh hoa của sinh vật vong linh cấp Ðế Vương, cũng không phải trong cơ thể mỗi một vong linh Ðế Vương đều có được Đế Vương Tinh hạch. Nếu muốn sinh ra Ðế Vương tinh hạch, đầu tiên là vong linh Ðế Vương này phải đạt tời cảnh giới gần đến Ngụy Thần, tiếp theo phải là những chủng tộc mạnh mẽ nhu Long tộc, Phượng hoàng sau khi chết biến thành vong linh Đế Vương mời có thể sinh ra một viên Đế Vương tinh hạch.

Ðộ khó để sinh ra loại tinh hạch này vượt rất xa sự tưởng tượng của mọi người, nhưng một khi đã sinh ra thì nó lại có được tác dụng cực kỳ cường đại.

Trong đó tác dụng quan trọng nhất chính là chỉ cần thu phục một vong linh Quân Vương cửu cấp, như vậy sau khi được hắn thề nguyện trung thành, lấy Ðế Vương tinh hạch cho hắn sử dụng là có thể trăm phần trăm tạo ra một vong linh cấp Đế Vương.

Tuy rằng vong linh này không có khả năng lợi hại hơn so với chủ nhân tinh hạch. Nhưng chỉ cần nghĩ lại bên người có thêm một tay sai cấp bậc vong linh Ðế Vương... đó là sự giúp đỡ lớn cỡ nào.

Ðương nhiên, Ðế Vương tinh hạch cũng có thể dùng làm tài liệu chế tạo ma pháp trượng, thậm chí còn có thể dùng trong thuật luyện kim.

Chỉ có điều trừ ngu ngốc ra, tất cả các cao thủ chiếm được Ðế Vương tinh hạch cuối cùng đều có thêm ra một siêu cấp cao thủ cấp bậc Vong linh Ðế Vương.

Thiago Motta đột nhiên cười khổ một tiếng rồi nói:

- Thế mà lại chỉ có ba viên. Ôi...!!!

Tất cả mọi người đều khinh miệt trong lòng. Ðồ vật như vong linh tinh hạch này, có một viên cũng đã là bảo vật truyền thuyết. Ở đây lại có những ba viên mà người còn không hài lòng sao?

Nếu không phải nơi này là mộ Ngụy Thần chỉ sợ căn bản không có khả năng đồng thời có ba viên Ðế Vương tinh hạch.

Tiếu Ân và Hắc Long Vương nhìn nhau. Chỉ có hai người bọn họ mới biết được quái nhân Ðế Vương kia là một con rối. Hiện giờ xem ra, bọn họ đã hiểu quái nhân kia vì sao có thê trở thành vong linh cấp Ðế Vương. Xem ra nguyên nhân chính là bởi vì đồ vật này.

Beica do dự một chút rồi nói:

- Chúng ta trước tiên đi nơi khác nhìn một chút.

Mọi người lần lượt gật đầu, sau đó rời khỏi căn phòng này. Rất nhanh, sau khi tìm tới một vòng trong bình đài, mọi người đều lấy đồ vật có giá trị vào trong phòng này.

Trong cái mộ U Linh Ðế Vương này, không chỉ có rất nhiều ma pháp tài liệu, thậm chí còn có một số vật phẩm quý hiếm.

Ðương nhiên, quý báu nhất trong đó chính là thần lực kết tinh và Ðế Vương tinh hạch, lại tìm được một quyển bút ký học tập ma pháp tâm đắc của vong linh Ðế Vương. Còn có hơn mười hạt linh sa có một chút ánh sáng màu đen sẫm được Hắc Long Vương dùng thái độ thật cẩn thận mang về.

Vốn ai cũng không coi trọng mấy viên như hạt cát và cái bình đựng đồ uống màu đen sẫm này. Nhưng sau khi Hắc Long Vương đột nhiên phát hiện đồ vật này lập tức hai mắt tỏa sáng lộ ra biểu tình còn sáng ngời hơn so với lúc nhìn thấy Ðế Vương tinh hạch, mọi người lập tức hiểu được thứ này khẳng định có giá trị tương đối lớn.

Cho nên, sau khi mọi người tập hợp tất cả bảo vật phát hiện được lại với nhau. Tiếu Ân lập tức nói:

- Corey đại nhân. Những linh sa này là cái gì vậy? Sắc mặt Hắc Long Vương ngưng trọng nói:

- Những linh sa này là một trong những vật phẩm các thần hay dùng. Công dụng lớn nhất của nó chính là lưu giữ và chuyển hóa thần lực, là một trong những vật phẩm rất hiếm hoi có thể chịu đựng được uy áp của thần.

- Ðây là thứ Thần linh sử dụng sao? - Luo Sise ngẩn ra sau đó hỏi:

- Ðối với chúng ta mà nói thì nó có chỗ lợi gì sao?

Hắc Long Vương khẽ lắc đầu, nói:

- Ðối với Truyền kỳ và Ngụy Thần mà nói, mấy thứ này không chút tác dụng. Tuy nhiên, một khi các ngươi trở thành Thần linh như vậy thứ này liền không thể thiếu.

Sau khi nghe xong lời giới thiệu của Hắc Long Vương, đám người Beica lập tức giảm hứng thú đối với linh sa.

Hiện nay bọn họ chẳng qua là Truyền kỳ mà thôi ngay cả cảnh giới Ngụy Thần có đạt tới hay không còn chưa biết. Về phần trở thành thần linh sao? Trong tình huống thiếu mảnh vỡ Thần cách mà nói, đó là không nên nghĩ tới.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Beica ho nhẹ một tiếng, nói:

- Chúng ta phân chia đống đồ này, rồi lại đi nơi khác nhìn xem có tìm được thứ gì tốt hay không!

- Ðược!

Hắc Long Vương sảng khoái lên tiếng, nói:

- Nơi này có một ngàn tám trăm bốn mươi ba viên thần lực kết tinh, có ba viên Ðế Vương tinh hạch, có một quyển ma pháp tâm đắc của vong linh Ðế Vương, có mười sáu viên linh sa. Các người nói nên chia thế nào?

Hắc Long Vương chỉ nói ra vài thứ quý báu nhất trong đó, về phấn thứ khác nói thật còn chưa vào mắt lão long và Tiếu Ân.

Beica thương lượng với hai bằng hữu bên cạnh một lúc rồi nói:

- Ma pháp tâm đắc có thể sao chép, mỗi người một phần không thành vấn đề. Thần lực kết tinh chia đều làm hai phần. Ba chúng ta lấy một phần...

Hai hàng lông mày Tiếu Ân khẽ nhíu, nói:

- Chia làm hai phần?

Beica mỉm cười nói:

- Ðúng vậy. Chia làm hai phần: phụ trách chặn ở bên ngoài một phần, ở bên trong dọn sạch chướng ngại một phần.

Tiếu Ân và Hắc Long Vương lần lượt gật đầu, đối với chuyện này không có ý kiến. Quả thật, tuy số người bên Beica nhiều hơn một, nhưng là tiêu trừ hai cao thủ cấp Ðế Vương lại chính là Tiếu Ân và Hắc Long Vương. Cho nên chia đồ vật này thành hai phần kỳ thật là một phương pháp vô cùng công bình.

Ðương nhiên, nếu Hắc Long Vương và Tiếu Ân không biểu hiện mạnh mẽ như thế, vậy bọn họ cũng không nhất định sẽ chiếm đuọc tôn kính của Beica, chủ động chia vật phẩm làm hai.

Beica nhìn vật phẩm khác ngoài hai phần kia, trên mặt hiện lên vẻ do dự, rốt cục nói:

- Linh sa tuy rằng quý báu. nhưng thứ này cũng chỉ có Thần linh mới có thể sử dụng. Cho nên ba người chúng ta tính toán buông tha. Không biết ý hai vị thế nào?

Tiếu Ân ngẩn ra, hói:

- Các người không cần?

- Phải!

Beica cười khổ một tiếng, nói:

- Hai vị thiên phú khác người, một người là Chân Long đại nhân, một người là người có được lực lượng lĩnh vực hiếm có. Các người có thể tiến giai Ngụy Thần thậm chí khả năng thành Thần linh lớn hơn chúng ta rất nhiều. Mà ba người chúng ta trên cơ bản đã chấm dứt, muốn thành thần là quyết không có khả năng.

Tiếu Ân ngầm nghĩ một chút, mình và Hắc Long Vương chỉ cần có thời gian trên cơ bản có thể nói khẳng định sẽ thành thần. Như vậy linh sa này ngày sau hẳn là có tác dụng. Về phần Đế Vương tinh hạch tuy rằng quý báu nhưng cũng chỉ là một bảo tiêu vong linh cấp bậc Ðế Vương mà thôi. Ðối với Tiếu Ân đã thu phục U Linh Ðế Vương mà nói, có hay không cũng không phải quá cần thiết.

- Ðược. Ta nguyện ý bỏ Ðế Vương tinh hạch. Corey đại nhân, ngài thì sao?

Hắc Long Vương trầm ngâm một chút, rốt cục dưới ánh mắt có chút khẩn trương của đám người Beica, chậm rãi lắc đầu nói:

- Ta cũng nguyện ý.

Ðám người Beica thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái nhìn đối với Tiếu Ân và Hắc Long Vương cũng có chuyển biến vi diệu.

Xem ra bọn họ đối với việc thành thần ngày sau có tự tin rất lớn, nếu không cũng không có khả năng đồng ý trao đổi như vậy. Ðối với hai tên có thực lực lại có dã tâm này, mình có nên lợi dụng một chút hay không đây?

Tuy nhiên chỉ giây lát bọn họ liền vứt bỏ ý nghĩ này. Muốn lợi dụng Thần linh hoặc là Thần linh tương lai đây chính là một việc vô cùng khủng bố. Cho dù là bọn họ thì cũng chỉ nãy lên trong đầu một chút mà thôi.

Sau khi bàn bạc xong, Beica tiến lên, lấy ra bốn quyển sách sao chép ma pháp còn trống sao chép lại toàn bộ nội dung trong bản ma pháp tâm đắc. Sau đó lão cầm lấy ba phần chia cho Thiago Motta và Luo Sise.

Hắc Long Vương tiến lên, lão rất hào phóng thu lấy một phần sách sao chép, về phần bản gốc tự nhiên là giao cho Tiếu Ân.

Tiếp theo, Hắc Long Vương vung tay áo thu hết linh sa, lão và Tiếu Ân chia nhau mỗi người tám viên.

Khi nhận lấy tám viên linh sa này, Tiếu Ân tận mắt nhìn thấy vẻ vui mừng không thể che dấu trong mắt Hắc Long Vương, rõ ràng là khá hài lòng phương pháp phân chia như vậy.

Quả thật, dưới tình huống biết rõ mình có cơ hội thành thần thì hắn đương nhiên sẽ lựa chọn linh sa. Về phần Ðế Vương tinh hạch, đợi sau khi bọn họ thành thần, thứ này cho dù có nhiều thế nào cũng không tác dụng.

Ðám người Beica thì lại thật cẩn thận mỗi người cầm một viên Ðế Vương tinh hạch. bộ dạng bọn họ vô cùng thỏa mãn không chút oán hận chịu thiệt.

Cuối cùng, khi Beica muốn lấy Thần lực kết tinh trong tổ ong, Tiếu Ân bất chợt nói:

- Chờ một chút!!!

Beica ngẩn ra. dùng ánh mắt hỏi. Tiếu Ân vội vàng nói:

- Không nên lấy đi toàn bộ. Ðể lại khoảng mười viên đi.

- Vì sao?

Thiago Motta khó hiểu hỏi.

- Ngày sau chúng ta còn có thể tới nơi này, làm chuyện tương tự. Bình đài lớn như vậy nếu đột nhiên sụp xuống khó tránh khỏi sẽ khiến người nghi ngờ. Nếu là bên trong đế lại mười viên thần lực kết tinh là có thể duy trì bình đài khoảng trăm năm. Nếu trong khoảng thời gian này có một vong linh nào đó chiếm cứ địa bàn này, như vậy có thể xóa dấu vết cho chúng ta. Cho dù không ai chiếm cứ, sau trăm năm nơi này cũng sẽ biến thành một vùng hoang vu, khi đó rơi xuống hẳn là không có người nghi ngờ.

Ðám người Beica lần lượt gật đầu, Luo Sise lại hướng về Tiếu Ân giơ ngón tay cái. Tên tiểu tử này quả thật nghĩ không sai.

Sau một lát, Beica lấy thần lực kết tinh trong tổ ong ra, trừ mười viên để lại ra thì chia đểu cho mọi người.

Hắc Long Vương tiến lên, chia số ma pháp tài liệu cùng với một số đạo cụ ma pháp bình thường tìm được thành năm phần.

Nhìn dáng vẻ của lão, cũng không phải đánh giá mấy thứ này sau khi chia đều bằng nhau, mà là thuần túy dựa theo sức nặng và lớn nhỏ mà chia.

Ðám người Beica không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Hắc Long Vương và Tiếu Ân tự nhiên không coi trọng mấy thứ này, nhưng đối với ba người bọn họ mà nói nơi này không thiếu thứ tốt. Chi có điểu nhìn Hắc Long Vương hào phóng như vậy, bọn họ cũng ngượng ngùng mở miệng.

- Ðược rồi. Mấy thứ này các người chọn trước, chúng ta đi đến nơi tiếp theo. Hắc Long Vương thúc giục nói.

Ðám người Beica tự nhiên nhìn ra Hắc Long Vương cũng không phải nói khách sáo, mà là thật sự không để ý mấy thứ này cho nên cũng không khách khí tiến lên chọn ba phần. Trong thời gian ngắn như vậy, bất kỳ ai cũng khó mà nói năm phần này rốt cục là phần nào giá trị cao hơn, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đều tự lựa chọn một phần.

Tiếu Ân cũng tùy tay lấy ra một phần, nhưng hắn không thu vào trong không gian mà nói với Á Long Truyền kỳ trong biển rộng:

- Luo Sise! viên Tị Thủy Châu ngươi sử dụng lúc chúng ta tiến vào, có đổi không?

Luo Sise ngẩn ra, hỏi:

- Người muốn nó làm gì?

- Ðồ vật đó có vẻ hiếm có, cũng hết sức xinh đẹp. Ta muốn làm lễ vật tặng người khác.

Luo Sise lộ ra vẻ giật mình. nói:

- Ngươi muốn tặng cho Juliana phải không?

Tiếu Ân im lặng nhìn lão một cái, sắc mặt hơi trầm xuống dường như trờ nên có chút hung ác nham hiểm.

Luo Sise vội vàng nói:

- Tiếu Ân. Ngươi đã đồng ý đi cùng chúng ta, như vậy hỏi thăm chút thân phận và bạn bè thân quen của ngươi một chút cũng không coi là quá mức chứ?

Tiếu Ân suy nghĩ một chút, khuôn mặt khẩn trương thả lỏng. Chỉ có điều hắn lạnh nhạt nói:

- Ta không muốn bất kỳ bạn bè thân thiết của ta gặp được điều gì bất ngờ hay phiên toái. Luo Sise vội vàng nói:

- Ngài yên tâm. Ta cam đoan khi bọn họ ở trên biển rộng tuyệt đối sẽ không gặp được bất kỳ sinh vật đáy biển nào tấn công.

Dứt lời, hắn lật cổ tay, lấy viên Tị Thủy Châu tỏa ánh sáng màu bạc ra, nói:

- Nếu ngài thích thú vật này, xin mời cầm lấy.

Tiếu Ân nhận lấy, vuốt nhẹ một cái, cười nói:

- Hạt châu xinh đẹp thế này Juliana nhìn thấy khẳng định sẽ vui mừng. Hắn ngẩng đầu lên nói:

- Cảm ơn sự rộng rãi của ngài. Mấy thứ này cũng xin ngài cầm lấy.

Dứt lời hắn đẩy một đống đồ vật mà Hắc Long Vương phân chia cho hắn đến trước mặt cho Luo Sise.

Luo Sise đang định từ chối, chợt nghe Tiếu Ân thản nhiên nói:

- Ta không muốn vô duyên vô cớ chịu ân.

Lúc này lão mới cười khổ một tiếng, thu mấy thứ này xong, trong lòng cũng mừng thầm. Tuy nhiên lão cũng có chút tiếc nuối đó là mất đi một cơ hội tốt kéo gần quan hệ với Tiếu Ân.

Mọi người sửa sang lại một chút, sau đó rời khỏi bình đài này, chậm rãi lần mò tới con mồi kế tiếp.

Nhưng mà bọn họ cũng không biết, sau khi bọn họ rời đi, không gian hư vô lập tức xuất hiện một người. Ðó là Vô Danh.

Hắn ở gần đó quan sát một chút rồi lập tức đi tới trung tâm căn phòng đá bên dưới cung điện, tay bắt đầu dựng ma pháp trận.

Nếu có Hắc Long Vương ở đây khẳng định có thể phát hiện, đây là một truyền tống trận, Vô Danh động tác rất nhanh thuần thục hoàn thành mọi công tác, sau đó đưa vào trong một cỗ năng lượng kích hoạt ma pháp trận.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng đám người Tiếu Ân rời đi, lập tức bước lên trước một bước, thân thể cứ thế bước vào trong hư không biến mất tăm.

-Hí hí...

Theo một luồng hào quang màu vàng rực lóe lên, một vong linh Quân Vương trong không trung kêu thảm một tiếng, thân thể hắn bị Hoàng Kim Võng giấu trong sương mù dày đặc trong không trung hoàn toàn vây khốn, cắn nát cuối cùng hóa thành hư ảo.

Hồi lâu sau, Tiếu Ân và Hắc Long Vương truyền đến tin tức mọi thứ bình yên, Hoàng Kim Võng trên trời lập tức thu lại, đám người Beica đi tới giữa bình đài. Bắt đầu cùng bọn họ thu thập mọi thứ trong mộ Ngụy Thần này.

Từ sau khi sử dụng phương pháp này giành lấy thắng lợi đầu tiên, năm người bọn họ liến dùng nó tiếp tục tiến hành săn bắt.

Vì phòng ngừa để lộ tin tức, mỗi lần đều sử dụng Hoàng Kim Võng bố trí bên ngoài, Tiếu Ân và Hắc Long Vương thì phụ trách tiến vào trong bình đài, ở bên trong tàn sát phần đông vong linh

Tuy nhiên bởi vì lần đầu tiên gặp được "hai" vong linh Ðế Vương cho nên từ đó về sau bọn họ có ý tránh những bình đài lớn nhất mà hướng về một số bình đài cỡ trung tấn công. Hơn nữa sau khi mỗi một lần tiêu trừ bình đài, bọn họ chạy ra xa mấy trăm dặm rồi mới tiếp tục ra tay.

Tuy rằng như vậy phiền toái rất nhiều nhưng đồng dạng lại an toàn rất nhiều.

Dọc theo đường đi bọn họ gặp rất nhiều sinh vật vong linh, tuy nhiên nhẫn Ngụy Thần được ba vị Truyền kỳ lâu đời hợp lại tiêu tốn tài nguyên và nhân lực cả tinh cầu, lại phí mất mấy trăm năm mới chế tạo thành cho nên dù sao cũng không giống bình thường. Không có một vong linh nào có thể phát hiện những tên mà bọn chúng gặp thoáng qua này chính là năm người sống sờ sờ.

Một khi phát hiện được mục tiêu thích hợp, mấy người bọn họ bắt đầu phân công làm việc, liên tiếp lấy được chiến tích tối ưu.

Tiếu Ân và Hắc Long Vương thực lực quả thật vượt qua ngang cấp, bọn họ tiến vào trong bình đài liền như thể là hổ vào đàn dê, không có bất cứ kẻ nào có thể chống cự cường kích của bọn họ.

Tuy nhiên, ở trong một loạt đợt tấn công sau đó, bọn họ chỉ gặp được cao thủ cấp Ðế Vương một lân. hơn nửa xem ra đó chỉ là một vong linh Ðế Vương vừa mới tiến giai không lâu.

Trong thế công như lang như hổ của hai người họ, Ðế Vương này hết sức bi phẫn và uất ức, sau cùng bị mạnh mẽ đập chết. Mà càng làm cho hắn không thể tin được là cấm chú của hắn đều không thể phóng thích càng không cần phải nói đến đồng quy vu tận cái gì.

Khi bọn họ đánh chiếm ngôi mộ Ngụy Thần thứ mười, Hắc Long Vương đột nhiên đề xuất tạm thời trở về.

Lý do của lão đương nhiên là tiến vào quá lâu, mọi người cũng có thu hoạch. Dưới loại tình huống này đương nhiên không nên tiếp tục ở lại.

Ðối với đề nghị này, đám người Beica không chút dị nghị. Nói thật, lúc này bọn họ thu hoạch cũng đủ ngạc nhiên vui mừng. Trước khi tiến vào, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới không ngờ còn có thể đạt được thu hoạch như thế.

Chỉ mỗi Tiếu Ân tràn đầy thâm ý nhìn Hắc Long Vương. Hắn hiểu được đây là Hắc Long Vương hấp thu năng lượng vong linh quá nhiều. ở trong 1 thời gian ngắn đã không có cách nào hấp thu thêm phải chờ tới khi năng lượng hoàn toàn dung nhập vào lĩnh vực thì lão mới tiếp tục giết chóc và thám hiểm.

Mấy người bàn bạc xong xuôi hẹn trước nửa năm sau lại một lần nữa quay lại.

Dựa theo biểu hiện của đám người Beica, bọn họ dường như đã sắp xếp chuyện rời khỏi tinh cầu. Chỉ là thời gian bọn họ sống dài hơn Tiếu Ân rất nhiều lần, người nguyện đi theo bọn họ cùng rất nhiều cho nên phải tìm một nơi thích hợp cũng là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không có nói chuyện mình có đại lục Thần tạo ra. Bởi vì hắn biết cho dù hằn hết sức mời mọc thì ba người này khẳng định cũng không đồng ý.

Dù sao, bọn họ rời khỏi là không muốn phụ thuộc vào Nữ Thần Ánh Trăng. Một khi đã vậy thì làm sao còn có thể lựa chọn Tiếu Ân đây!

Mấy người cẩn thận dọc theo đường cũ trở về. Tuy rằng bọn họ đã ở trong không gian Thần bí này đi theo một phương hướng xa mấy vạn dặm, nhưng ánh mắt nhìn đến vẫn là một mảnh vô biên vô hạn bình đài lơ lửng.

Bởi vậy có thể thấy được từ khi thế giới này sinh ra có biết bao nhiêu Ngụy Thần bị tai ương ngập đầu, cuối cùng cũng phải đến nơi đây. Trải qua không biết bao nhiêu năm phát triển mới hình thành một thế giới vong linh vô biên vô hạn như thế này.

Chỉ có điều nghĩ lại vũ trụ rộng lớn và thời gian từ xưa đến nay có thể thấy được quy mô như thế cũng không tính là gì.

Trải qua một đường tiềm hành, bọn họ thuận lợi về đến nơi đã xuất phát. Sau khi Hắc Long Vương lấy ra một giọt máu tươi, bóng dáng mọi người lập tức biến mất.

Bạch quang lóe lên, bọn họ đã về tới tinh cầu quê hương.

Tuy rằng mất đi Tị Thủy Châu của Luo Sise nhưng những người này không ai là không Thần thông quảng đại. Chỉ một chút nước biển và áp lực căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp gì với bọn họ.

Sau khi rời khỏi biển rộng, Tiếu Ân và Hắc Long Vương kết bạn đi trước, đám người Beica nhìn bóng bọn họ rời đi, trong lòng đều thấy xúc động.

Nếu không có Nữ Thần Ánh Trăng đột nhiên giáng lâm, chỉ sợ trong một thế hệ này hai người bọn họ chính là nở mày nở mặt nhất.

Ðương nhiên nếu để cho bọn họ biết tuổi thực tế của Hắc Long Vương, tuyệt đối sẽ không có cảm tưởng như vậy.

Tiếu Ân và Hắc Long Vương thông qua truyền tống trận bình thường trực tiếp quay về thượng cổ truyền tống trận. Ðây là chỗ tốt có được thượng cổ truyền tống trận. Nếu không ở truyền tống trận bình thường đừng mơ tìm được tọa độ thượng cổ truyền tống trận.

- Tiếu Ân. Ta muốn đi luyện hóa năng lượng hấp thu được. Hắc Long Vương khẩn cấp nói:

- Lúc này đây thu hoạch quá lớn. Nếu là cứ làm như vậy liên tục mười lần, mỗi một lần đều thu hoạch như vậy. Chỉ sợ ta tiến giai Ngụy Thần là một việc nắm chắc.

Tiếu Ân khẽ gật đầu. trong lòng tính toán một chút. Hơn mười lần có thể khiến lĩnh vực và tín ngưỡng lực hoàn toàn dung hợp sao? Trách không được lão ta quan tâm như thế.

Hắc Long Vương xoay người đi tới truyền tống trận một khu vực khác, đột nhiên do dự một chút rồi nói:

- Tiếu Ân. Ngươi lúc này cũng không đánh chết bao nhiêu vong linh, tốc độ hẳn phải nhanh hơn. Vong linh này cũng không đáng để ngươi thương xót.

Tiếu Ân trầm trọng lên tiếng:

- Ta hiểu. Cảm ơn ngài quan tâm

Hắc Long Vương vừa lòng gật đầu, ở trên người lão dâng lên một luồng hào quang màu trắng trực tiếp trở về Long Ðảo tu hành.

Sau khi bóng dáng lão long hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt Tiếu Ân cũng biến mất. Hắn khép hờ hai mắt, lực lượng tinh thần quét vùng xung quanh một vòng, vẫn như trước không phát hiện bất cứ tung tích kẻ nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói:

- Vô Danh. Ngươi có đó không?

Có thể dưới tình huống như vậy vẫn giấu diếm được linh giác cảm ứng của Tiếu Ân, phỏng cũng chỉ có thể là Vô Danh mà thôi.

Tiếu Ân vừa mới nói xong, thượng cổ truyền tống trận xung quanh phát ra một luồng bạch quang trong nháy mắt. Ðồng thời Vô Danh cứ vậy yên lặng đứng cạnh Tiếu Ân.

Tiếu Ân gật đầu vời hắn một cái, hỏi:

- Truyền tống trận đã bố trí chưa?

- Ðã lập xong, ngươi có thể đi tới đó bất cứ lúc nào.

Tiếu Ân vui vẻ trong lòng, lại nghi ngờ nhìn về phía Vô Danh, nói:

- Dường như ngươi hết sức cao hứng, rất quan tâm chuyện này.

- Ðúng vậy. Năng lượng của đám vong linh này nếu phối hợp vời Thần lực kết tinh của ngươi, tuyệt đối có thể đủ cho ngươi đột nhiên tăng mạnh. Lấy tư chất và tốc độ tiến bộ của ngươi, mười năm... không!!! có lẽ chỉ cần một, hai năm là có thể tiếp tục thăng cấp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện