[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Quyển 1 - Chương 16: Thiểm mị điệp



Dưới đáy Trường Lưu vạn dặm sâu, Thiên Nhan vẫn đang say giấc. Cơn mơ dài về những kỉ niệm vui vẻ cùng sáu người nam nhân cứ dần lướt qua óc nàng, cùng đó khắc sâu vào tư tưởng của nàng. Nàng biết, nêu như đến một ngày nàng tỉnh dậy, nàng sẽ không thể quên được họ.

Nhưng nàng là ai? Nàng từ nhỏ sống trong cái xã hội nào chứ? Một khi nàng đã yêu, nàng tuyệt không buông tay, nhưng mà, chỉ riêng Bạch Tử Họa cùng Hiên Viên Lãng là không thể. Vì sao ư? Bạch Tử Họa là nam nhân của Tiểu Cốt, còn Hiên Viên Lãng lại là ý trung nhân của Khinh Thủy.

Nói đến Khinh Thủy, nàng thực sự không có ghét nàng ấy. Nàng ấy giờ vẫn còn rất ngây thơ hồn nhiên, không hề có ý xấu với Hoa Thiên Cốt, hai cô bé rất thân thiết với nhau. Khinh Thủy này không phải người xấu, nàng ấy cũng chỉ vì yêu mà trở nên điên cuồng mà thôi. Tuy là nàng đã tác hợp cho Sóc Phong cùng Khinh Thủy nhưng ai biết được trong thời gian lâu đến phát ngán này chuyện gì sẽ xảy ra?

Suất hơn mười tháng trời, Thiên Nhan trôi nổi dưới đáy Trường Lưu hệt như một nàng tiên cá nơi biển khơi. Hàng trăm con cá mọi sắc màu vờn bơi quanh nàng, màu áo thiên thanh hòa vào sóng nước dập dờn chuyển động như múa. Tầng tầng tóc lam mượt như tơ, cùng hàng mi dài cong cong như nhuốm màu tím huyền ảo, kì bí làm cho nàng trở nên huyền bí, cao quý không gì chạm nổi. Chiếc cung vũ trắng muốt như tỏa ra ánh sáng thật nhu hòa nơi đáy biển lạnh lẽo này.

Bất chợt, đôi lông mi kia hơi chớp chớp, đôi mắt nàng mở ra. Ánh sáng xanh thẳm như biển chiếu sáng dường như xuyên qua tầng lớp sáng biển tỏa sáng. Hai mắt lần nữa chớp, làm cho gương mặt với ngũ quan tinh mĩ càng thêm sắc nét. Nàng cười quỷ dị như không cười:

“Hừ! ta nào có phải ủy khuất chính mình, nhưng ta không tin rằng ta không thể không yêu Bạch Tử Họa và Hiên Viên Lãng! Thiên ý muốn ta như vậy ta sẽ nghịch thiên mà đi!”

Tiếng nàng vừa nói ra, trời đất như quay cuồng, tiếng sấm chớp dật liên hồi ở phía đông. Những ai có nghe thấy tiếng sấm này thì hoảng hồn không thôi.

Riêng có hai vị thần duy nhất thật quan tâm đến tiếng sấm này và lo lắng là Nam Cung Vân Du và Nam Cung Vân Thụy, khi này cả hai đang ngồi cùng nhau uống trà, mặt mày biến sắc. Vân Thụy nhíu mày trông sang, hấp tấp nói:

“Chuyện quái gì thế này? Sao lại có chuyện này xảy ra? Lẽ nào có Thiên Chi Kiêu Tử xuất thế xoay đảo vận mệnh của trời đất?”

Nam Cung Vân Du bình thản như nước nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi:

“Hừ, này chỉ có những cao nhân thần vị cao cao không tả có thể trở thành thần vị Thái cổ hùng mạnh mà thôi! Nhưng ai kia chứ? Lẽ nào,.. thật sự năm xưa, Yêu Thần xuất thế mang theo huyết thệ cũng không được như thế này,…”

Thật sự, hai vị Thượng thần này cũng chỉ là những con hổ giấy mà thôi, tuy là hai người đã tỉnh dậy nhưng mà không có lấy hết được thần lực, cùng lắm cũng chỉ được xếp vào hàng Thượng tiên!

Sau, hai vị thần lại vô cùng mong chờ Nam Cung Thiên Nhan có thể hoàn toàn giải khai phong ấn. Họ biết rõ rằng, nàng khi xưa chính là vị Thượng thần Viễn cổ có pháp lực đứng thứ 3 tại thần giới. Huyết thống của nàng cũng vô cùng cao quý, nếu như năm ấy nàng không chịu tiếp xúc với ai thì nàng sẽ không chỉ có thần lực yếu như vậy,… nàng sẽ có thể nhanh chóng giúp hai người phá bỏ phong ấn.

Trong lúc hai vị thần này đang vô cùng lo lắng thì Nam Cung Thiên Nhan đã tỉnh dậy từ trong giấc ngủ dài, suy nghĩ.

Giờ tuy là nàng chưa có lấy lại toàn bộ sức mạnh cùng kí ức nhưng mà nàng hãy vẫn cứ thử đi lấy Cửu Thủy Điện Liên Hoa cùng Thiểm Mị Điệp trước đi. Hừm, theo như lời của vị nữ thần kia, hay nói đó chính là một mảnh thần hồn của nàng , Cửu Thủy Điện Liên Hoa ở đáy biển Trường Lưu, còn Thiểm Mị điệp lại ở trên rừng cấm.

Hiện nàng đang ở đáy biển Trường Lưu, chi bằng nàng cứ hãy xuống sâu đi tìm bông hoa cũng là pháp khí của nàng đi!

Không nghĩ nhiều, Thiên Nhan ngay lập tức bơi xuống sâu hơn. Nhưng mà, càng xuống sâu, áp lực dồn nén càng mạnh, đầu nàng choáng váng mắt thì hoa lên. Có lẽ là thần lực của nàng không thể đủ để thu lại món thần khí này chăng? Vậy,… hay là đi tìm Mị Điệp trước nhỉ? Nó là động vật, có linh trí rồi thì chắc là khi gặp nàng nó sẽ nhận ra và việc lấy lại nó không khó khăn như trước nữa!

Nghĩ là làm, Thiên Nhan nhanh chóng ngoi lên từ đáy biển và chạy đến cạnh bìa rừng cấm. Tại sao lần trước ở đây nàng không có thấy cảm giác này nhỉ? Nàng cảm thấy có một sự cộng hưởng, kêu gọi từ sâu thẳm của khu rừng vào linh hồn nàng.

Thiên Nhan chạy vào trong khu rừng, tất cả các kết giới đều là vô dụng cả. chẳng bao lâu hiện trước mắt nàng chính là một thạch động cổ xưa. Hang động tối om, nhưng không ẩm ướt. Xung quanh động là những cây hoa dây leo rậ rạp, có thể chúng đã sống ở đây rất lâu.

Có đến cả ngàn năm,…

Nàng vạt qua những dây leo vướng víu, bước vào trong thạch động. Lạ là, nhìn từ ngoài vào, thạch động tối om nhưng càng đi vào trong, hang động càng sáng sủa. những con đom đóm bay dập dờn quanh. Hang động được soi sáng đến mức nàng cũng không còn phải niệm chú soi sáng nữa.

Đi sâu vào trong, tới những cái bẫy cũng không có lấy một cái, kết giới gì đó ngăn trở lại càng không,… nhưng khi dừng chân ở cuối hang động, nàng ngay lập tức ngây người,…

Trước mắt nàng đây là một mĩ nữ tuyệt sắc vô song. Nàng ấy có một mái tóc hồng nhạt hơi xoăn lại đầy quyến rũ. Ngũ quan hòa hợp, xinh xắn đến khó tin. Đến từng sợi lông mày, lông mi cũng đều là màu hồng nhạt xinh đẹp. Trên người nàng ấy còn mang một bộ váy màu hồng pha tím rất,… quyến rũ nha!

Đặc biệt hơn, làm cho Thiên Nhan vô cùng sửng sốt là trên đầu nàng ấy có một đôi râu sinh động, sau lưng nàng còn có cả một đôi cánh bướm thất sắc, vẫn với màu hồng là chủ đạo nhưng đôi cánh ấy lại tỏa sáng lấp lánh,vô cùng mị nhân,...

Nàng ấy đang nhắm mắt lại như say ngủ mà thân thể lại lơ lửng trên không trung, cả người toát ra vầng sáng lung linh

Thiên Nhan há hốc miệng nhìn cô gái xinh đẹp đến mức tiên ma cùng phẫn này. Đây cũng quá xinh đẹp đi,... mà lại còn là thú nhân trong truyền thuyết nữa!

Hàng lông mi dày cong vút màu hồng phấn hơi run run, mí mắt của nàng ấy mở ra. Đôi tròng mắt của nàng ta là một màu tím mênh mang, như muốn hút người ta vào trong, mê hoặc rồi cướp mất cả linh hồn của họ vậy!!!!

Đôi môi hồng nhạt khẽ mở, hương thơm phảng phất quanh khứu giác, Thiên Nhan ngửi thấy mà cảm giác thoải mái đến khó tin:

“Chủ nhân,....”

“Ôi, Ngươi là Thiểm Mị Điệp?”

Thiên Nhan ngạc nhiên nhìn cô gái có đôi cánh bướm xinh đẹp kia. Nàng ấy hình như nhìn nàng rồi nói nàng là 'Chủ nhân' thì phải, nhưng mà, không rõ là cô gái này nói là chủ nhân của cô ấy lúc thần hồn đã tách ra chưa nhỉ?

“Chủ nhân, người đã chịu trở lại rồi? mấy vạn năm nay người lưu lạc ở vị diện nào? Ta,... ta đã đi tìm người rất lâu, rất lâu,...”

Nghe được những lời này, tâm thần Thiên Nhan chấn động, tầng sâu nhất trong kí ức nàng được mở ra. Ánh mắt nàng nhìn Thiểm Điệp càng thêm nhu hòa. Thần thú này trước cũng như sủng vật của nàng vậy. nhưng giờ, nàng lại coi cô ấy là tỷ muội tốt mà đối đãi, cô ấy đã tốn bao nhiêu vạn năm để kiếm nàng ở một không gian, thời gian không rõ?

“Điệp nhi, là ta. Nhưng mà, ta khi trở lại đây còn chưa có giải khai hết phong ấn của Chủ thần và Ma thần để lại, một số chuyện ta không nhớ được! muội có thể giúp đỡ ta những gì ta chưa nhớ ra chứ?”

Mị Điệp nhìn gương mặt nàng, đúng là chủ nhân xấu xí hơn trước kia nhiều (Toát mồ hôi). Nhưng dù sao thế này cũng tạm chấp nhận được, Mị Điệp cười cười nũng nịu:

“Được chứ, chủ nhân!~~”

Nói rồi Mị Điệp bay đến, ôm nàng vào lòng mà cật lực dụi dụi vào ngực nàng. Thiên Nhan giật thót mình nhưng lại cười, cười:

“Ôi, Điệp nhi, giờ ta đang ở Trường Lưu làm khách, mà hiện giờ các vị thần cũng đã biến mất, vì thế, ngươi hãy biến hình đi! Hazz, như này người ta sẽ nói ngươi là yêu vật quá!”

Mị Điệp không vui bĩu bĩu môi nói:

“Ôi, chủ nhân, Trường Lưu cái gì chứ? Đây rõ ràng là tẩm cung của người ở thần điện mà!”

Nói như vậy nhưng Thiểm Điệp lại vô cùng ngoan ngoãn biến mình thành con bướm ngũ sắc xinh đẹp, đậu trên tóc mai của nàng. Thoạt nhìn qua sẽ không phát hiện, đây là một sinh vật sống mà chỉ nghĩ đó là đồ trang sức mà thôi!

Thiên Nhan suy nghĩ, cũng sắp tới đại hội tiên kiếm rồi, lúc ấy nàng sẽ phải thay Mao sơn đến đó. Thôi được rồi, tên nhóc Bạch Tử Họa đó không chịu giải khai phong ấn thay nàng nên nàng vẫn là trưởng môn Mao Sơn nga. Hừ hừ!! vậy thì trong thời gian này nàng cứ tìm một nơi an toàn ở trong hơn một tháng nữa, sau đó sẽ xuất hiện tại Đại hội Kiếm Tiên là ổn.

Nàng quay qua hỏi Thiểm Mị Điệp:

“Này, tiểu Điệp, ngươi là Thần thú Thái cổ, có hay chăng biết Yêu thần đến từ đâu? Tại sao nàng ấy lại là vị thần mang lại tai họa cho thiên địa?”

“Ừm, thực ra là Yêu Thần đúng là chỉ là một loại sức mạnh trong thân thể các vị thần. Nhưng mà, có một huyết thống một khi kết hợp với sức mạnh của Yêu Thần thì sẽ mạnh cực kì. Tộc đó chính là Nhất Mạch thần tộc Yêu Dạ Điệp. Hừ hừ,... cái gì mà tai họa? chẳng qua trong lòng người có sức mạnh Yêu Thần chứa chấp niệm thì tâm ma sẽ có thể điều khiển người đó thôi! Chỉ có hại hơn, làm gì có chuyện tốt đẹp? nhưng cũng vì lí do kết hợp sức mạnh nên sức mạnh Yêu thần ngày càng biết chọn chủ. Dần dần tộc Yêu Dạ Điệp bị người ta chìm vào quên lãng, thay vào đó người ta sẽ gọi tộc này là tộc có huyết thống của Yêu thần!”

Thiên Nhan nghe xong thầm gật gù, nhưng đột nhiên mở trừng mắt:

“Thần thú Thái cổ? chắc là mạnh lắm nhỉ?”

Xếp theo thứ tự từ Thái cổ tới Viễn cổ rồi là Thượng cổ. Nghe tới Thái cổ là đã thấy Hoa Thiên Cốt mạnh lắm rồi! Nói là Yêu thần yếu hơn nàng nhưng mà,...

“Chủ nhân! Người mất trí nhớ chứ đâu có ngốc đi? Tại sao lại không rõ chứ? Người cùng Yêu Thần vốn không phải là cùng một đẳng cấp! Huyết thống Yêu Dạ Điệp có thể so sánh với người sao? Rõ ràng chỉ là một chi nhánh nhỏ của dòng huyết Yêu Điệp, còn yếu hơn cả ta. Nếu như trong người huyết thống này không mang sức mạnh Yêu Thần thì cũng chỉ là huyết thống trung đẳng mà thôi!”

Thiên Nhan nhìn Thiểm Mị Điệp nhỏ nhắn xinh xinh, vô cùng dễ thương có hai cánh đằng sau bay qua bay lại mang theo ánh lấp lánh mà bật cười. Tiểu Điệp Điệp có vẻ rất giận giữ nha! Một lúc sau, nàng bất chợt hỏi:

“Huyết thống của ta cao hơn ư? Tiểu Điệp nhi, thật sao?”

“Chủ nhân, người rõ ràng mang dòng huyết thống Thượng đẳng của hai dòng huyết thống Thái Cổ hung thú và Thái cổ thần thú, lẽ nào lại không hơn một Yêu Dạ Điệp nhỏ bé?”

“Ha~~. Điệp nhi, từ nay trở đi ngươi hãy gọi ta là Nhan đi. Hi hi, nói cho ngươi biết, ta có nhận một muội rất dễ thương tên Hoa Thiên Cốt. Có lẽ nàng ấy cũng mang trong mình dòng huyết thống Yêu Dạ Điệp đó. Hay là ngươi cũng là tiểu muội của tan ha? Tiểu Cốt sẽ có một người tỷ tỷ nữa!”

Thiên Nhan nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rồi thốt lên, hắc, Thiểm Mị Điệp cũng là có huyết thống của loài bướm, Tiểu Cốt cũng vậy, rất có thể hai người sẽ hợp nhau lắm. Nhưng mà Thiểm Mị Điệp mắt lại bốc hỏa:

“Nhan, tên gọi này cũng được nhưng mà sao người lại có thể nhận một kẻ có huyết thống Thái cổ trung đẳng làm muội muội chứ? Hừ, đến cả ta cũng không có cần một muội muội như vậy đâu,....”

Thiên Nhan hơi nhăn mi, nhưng quan sát Mị Điệp một lát rồi cười gian trá:

“Điệp nhi, ngươi là rất thích có muội muội phải không? sao lại... hi...hi nói là không thích?”

Mặt Thiểm Mị Điệp nghe xong thì đỏ rực lên. Nhưng vì Mị Điệp rất nhỏ nên không nhìn rõ nhưng mà Thiên Nhan là ai kia chứ? Nhãn lực của nàng rất là tốt nha!

“Hừ, tuy là Yêu Dạ Điệp huyết thống có kề cận với ta nhưng mà... ngày Yêu Thần xuất thế đã kề cận, rất có thể nàng kia sẽ là Yêu Thần kế vị,.. Mà trước kia,.. Yêu Thần cùng người lại có mối thù truyền kiếp cùng người,...”

Thiên Nhan nghe xong tò mò:

“Ta và Yêu Thần có mối thù truyền kiếp, chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không biết. Nhan, trước đây người chưa từng nói cho ta nghe, có lẽ điều này chỉ có thể đợi đến khi người lấy lại kí ức mới có thể rõ ràng được,...”

Hai người rơi vào trầm mặc một lúc, sau đó Thiên Nhan cười tươi:

“Hazz, chuyện này để sau đi,... giờ này ta cứ ở lại đây luyện hóa sức mạnh vừa nhận được đã, khi nào tới đại hội Kiếm Tiên ta sẽ phải thay Mao Sơn tham dự đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện