[Đồng Nhân HP] Phụ Nợ Tử Thừa
Chương 13: Ban đêm trời đẹp gặp kẻ xấu
Mấy ngày kế tiếp, Draco đều luyện tập thần chú gọi thần hộ vệ với Sissy, mặc dù không có sự hỗ trợ của Ông Kẹ, nhưng mà Sissy nhìn thấy thần hộ mệnh đã dần thành hình của Draco, cảm thấy chắc đụng phải giám ngục Azkaban cũng không gặp chuyện lớn gì, lúc này mới có chút thấp thỏm nhìn Draco cưỡi chổi bay lên, bắt đầu trận đấu với Ravenclaw.
Tuy rằng trong nguyên tác chỉ mô tả trận đấu này một cách sơ lược, những Sissy vẫn có chút lo lắng, bởi vậy nên cô không ngồi ở chỗ dành cho giáo sư, mà là đứng ở nơi tương đối gần sân thi đấu, cau mày nhìn Draco bé nhỏ đang làm các loại động tác nguy hiểm ở trên trời.
Ở trong trí nhớ của cô, lúc Sissy Suyier vẫn còn là học sinh dù cưỡi chổi bay rất nhanh, phương diện sức mạnh đều nổi bật hơn so với những phù thủy cùng tuổi, nhưng vẫn chưa từng thi Quidditch, cho nên trong lúc cô nghiêm túc quan sát thi đấu, mới phát hiện môn thể thao này có tính nguy hiểm tương đối cao.
không nói đến những quả bóng lớn bóng bé đang hoành hành trên bầu trời, không để ý một chút là tai họa ngập đầu, mà còn cả sự thù địch của cầu thủ hai bên cũng rất mạnh mẽ, thậm chí có vài người còn dùng cơ thể làm vũ khí mà đánh nhau nữa, vì thế nên khi thấy Draco bé nhỏ còn đang cố gắng né tránh bóng bay đến cùng những cầu thủ đụng nhau thì Sissy đứng một bên lo lắng đến đầu đầy mồ hôi.
Mặc dù đây không phải là trận thi đấu Quidditch nguy hiểm nhất mà cô từng xem, trận lần trước giữa Gryffindor cùng Hufflepuff rõ ràng nguy hiểm hơn rất nhiều, bởi vì còn có rất nhiều giám ngục Azkaban bay lượn trên trời đến giao hữu, nhưng không biết tại sao trong cảm nhận của cô, trận đấu này thật khiêu chiến khả năng chịu đựng của trái tim mình.(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Có lẽ quan hệ giữa cô với Draco thân hơn nhiều so với cô và Harry...Tuy rằng thằng nhóc này lúc nào cũng đầy kiêu ngạo và suốt ngày gọi cô ngốc nghếch này nọ...
Nghĩ tới đây, Sissy khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe môi lại nhẹ nhàng nâng lên.
Kết quả của trận đấu này là Draco bắt được trái Golden Snitch, Slytherin thắng, nhưng hai đội cũng không kém nhau nhiều lắm, có thể nói đây là trận thắng khó khăn đi!
Sissy không đợi Draco nhảy xuống chổi bay đã rời khỏi sân, cô cũng không muốn ở lại để rồi bị những nữ sinh lắm lời nói ra nói vào.
nói cái gì mà cô không chiếm giữ được trái tim Lucius nên chuyển sang Draco...Tuy cô sẽ không cảm thấy làm sao cả, nhưng sẽ mang lại rất nhiều phiền toái cho Draco...
Những ngày tiếp theo trôi qua rất bình tĩnh, trận đấu giữa Gryffindor cùng Ravenclaw cũng là Gryffindor thắng, Draco nghĩ muốn giả trang thành giám ngục Azkaban để hù dọa Harry một chút trong trận đấu.
Nhưng mà Sissy đã ngăn cậu lại đúng lúc, lời khuyên của cô rất đơn giản.
"Quả nhiên là cậu không tin vào bản thân mình mà, vẫn còn muốn giở ra những thủ đoạn này để bảo toàn cái cúp cho Slytherin..."
không chờ cô nói xong, Draco đã cắt ngang lời nói với khuôn mặt xấu.
"Tôi nói như vậy mà cô cũng tin, đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch. Tôi nói đùa thôi..."
Cắt, bên trong nguyên tác cậu không nói đùa bao giờ đâu... Sissy liếc mắt đầy kinh thường, nhưng không ngờ cũng không phản bác lại lời Draco nói.
Mặc kệ quá trình thế nào nhưng tóm lại lời nói của Sissy đã hiệu quả, thời điểm Gryffindor thi đấu Draco bé nhỏ ngồi im trên khán đài, chỉ có điều... Khụ khụ, con rồng kiêu ngạo nào đó vào lúc Gryffindor giành được chiến thắng đã tỏ ra hết sức khó chịu mà thôi...(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
"Này...Tôi nói này, cậu đã lôi tất cả Truy thủ, Tầm thủ với cả Thủ Quân của đội Ravenclaw ra chửi hết rồi..."
Sau khi trận Quidditch kết thúc, Sissy đi theo sau Draco, dọc theo đường đi đều phải nghe cậu nói cái gì mà Thủ Quân của Ravenclaw quá kém, Truy thủ thì đánh bóng không chính xác, còn Tầm thủ thì động tác không nhanh bằng Potter...Nếu là Slytherin chắc chắn sẽ không thua dưới tay Gryffindor các thứ.
Đối với chuyện này, Sissy tỏ ra thật bất lực...
Bởi vì chuyện của Draco mà bây giờ cô cũng hiểu rõ Quidditch một chút rồi, cứ coi như cô không xem trận này, cũng biết được rằng sở dĩ nguyên nhân thất bại của Ravenclaw không phải là do đội ngũ của bọn họ kém, mà là do Gryffindor quả thực rất xuất sắc thôi.
Nếu như Slytherin đấu với Gryffindor... Chỉ sợ cũng không dễ như Draco nói, mà là một trận chiến ác liệt...
Hơn nữa, còn có ánh hào quang của nhân vật chính ở đó...
Đương nhiên những lời này Sissy chỉ nghĩ ở trong lòng thôi, nếu nói ra chắc chắn Draco sẽ lại nói cô là người phụ nữ ngốc nghếch.
"Bọn họ vốn kém, cũng cần cậu nói ra hay sao?"
Xem đi... Cho dù cô chỉ nói một câu cắt ngang lời cậu...Mà Draco đã nhíu mà, nhìn cô không vừa lòng.
"Thân là một nhân viên quản lý, tôi có nghĩa vụ phải ngăn cậu chia rẽ mối quan hệ giữa các học sinh..."
Hắng giọng một cái, Sissy giả vở đứng đắn nói.
Khóe miệng Draco giật một cái, quả nhiên là cấu tạo đại não của người phụ nữ này thật khác người bình thường, cho dù quen thuộc với cách nói chuyện của cô ấy như thế nào, cũng sẽ cảm thấy rất bất lực khi nói chuyện cùng...
Ngăn cản chia rẽ quan hệ giữa học sinh và vân vân là nghĩa vụ vủa nhân viên quản lý sao? Hơn nữa cậu cũng chỉ nói vậy thôi, nào có chia rẽ quan hệ nghiêm trọng như vậy chứ...
Hình như là nghĩ nó rất thú vị, Draco khẽ mỉm cười một cái.
"Người phụ nữ ngốc nghếch..."
Draco lắc đầu bất đắc dĩ, đột nhiên giơ tay lên nhặt một cọng cỏ khô trên mái tóc màu bạc của Sissy xuống, lúc nãy trong trận đấu gió có hơi lớn, chắc là nó bị gió thổi vướng vào đây...Người phụ nữ này quả thật ngốc nghếch vô cùng, thế mà cũng không phát hiện ra nữa...(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Sissy sững sờ nhìn động tác của cậu, thời điểm cánh tay Draco đưa tới gần, dường như hô hấp cô cũng quên, mãi mới tỉnh táo lại, nhưng lại nghe thấy một câu nói nhẹ bẫng của Draco: "Lần sau lúc tôi thi dấu, nhớ phải ở lại đến khi kết thúc trận đấu..."
cô ngẩng đầu lên lần nữa, Draco đã đi xa, lại nhìn vào vị trí mình đang đứng, thế mà lại là cửa phòng của cô, Draco cố ý đi đường vòng để đưa cô về phòng hả?
Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt của Sissy chậm rãi nổi lên từng mảng đỏ bừng...
Cũng vì màn nhạc dạo nhỏ vậy mà đêm hôm đó, người luôn dính giường như Sissy lại mất ngủ ngoài ý muốn...
Sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường, cô quyết định đứng dậy đi dạo trong sân trường một chút, giải bớt nỗi sầu này.
Nhưng mà rõ ràng đó cũng không phải là một biện pháp tốt, Hogwarts lúc gần sáng yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh như vậy lại khiến Sissy không tự chủ mà nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày.
Tuy rằng cô cũng không nhạy cảm lắm, nhưng mà cảm giác nóng rực trên mặt lúc đó đã nói cho cô biết quả thực là cô đã đỏ mặt...
cô đỏ mặt...cô lại có thể đỏ mặt...
Hơn nữa, là vì một thằng nhóc đáng tuổi con cô???
Merlin này, ông có dám để tôi đánh ông một cái không...
Sissy bối rối vô cùng mà cắn môi, đúng lúc này, đột nhiên có một cái tay khoác lên trên vai của cô, sau đó hình như có cái gì đó bằng kim loại đang lóe sáng chạm nhẹ vào cổ cô.
Nhưng Sissy là ai, đương nhiên sẽ không để người nọ thực hiện dễ dàng được, cô chỉ nghe thấy tiếng vũ khí thoáng qua trong gió, sau đó lập tức phản ứng kịp, nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát công kích, một tay chống xuống rồi nhảy ra xa vài bước, không biết từ lúc nào mà tay trái đã cầm lấy đũa phép.
"Ai?"
Thần chú Lumos (Phát sáng) làm cho cả hành lang đen nhánh sáng lên, sau đó cô nhìn thấy mình đang đứng đối diện với một người đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề.
"Này...Ăn mặc như vậy...sẽ khiến người khác nghĩ cậu vừa bị luân phiên x đấy..." Sissy không hề nghĩ ngợi, lập tức nói ra cảm nhận của mình.
Tuy rằng ánh sáng rất yếu, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt của người nọ bắt đầu bối rối trong nháy mắt, trên trán dường như có thêm ba vạch đen nữa.
"Sissy... Suyier...?"
một lát sau, hắn ta mới điều chỉnh được cơ mặt, nặn ra hai từ này từ trong kẽ răng.
"Sirius Black."
Khác với hắn, giọng của Sissy lại rất bình tĩnh, cũng rất kiên định.
Lúc này nhìn Sirius trừ quần áo có chút cũ kỹ, tóc hơi rối loạn một chút ra, thì những thứ còn lại không khác gì ảnh chụp trên Nhật báo Tiên tri cả.
Hai người cứ dựa vào ánh sáng yếu ớt mà nhìn lẫn nhau như vậy, ai cũng không ra tay.
Tay trái Sirius tay trái cầm con dao ngắn, Sissy nhớ lại tình tiết một chút, nhớ tới một đêm hắn ta giấu diếm đi ám sát Ron nhưng thực tế là đi giết Peter Pettigrew kia.(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Sao đã trôi qua bao nhiêu năm rồi mà Black vẫn chưa trưởng thành vậy...
Ngày xưa điên rồi nên không giải thích cho bản thân thì không nói, thế tại sao bây giờ vẫn không có đầu óc mà muốn giết người trong Hogwarts chứ...Bây giờ hắn ta vẫn là một tù nhân trốn ngục, bị người khác phát hiện là sẽ phiền phức lắm đấy.
Sissy thở dài, chậm rãi bỏ đũa phép xuống.
Black nhìn động tác của cô, giống như hơi nghi ngờ, cũng giống như không cam lòng vì bị người khác coi thường, nói chung là nhíu chặt lông mày.
"Muốn hỏi vì sao tôi không ra tay hả?"
âm thanh của Sissy nhàn nhạt, mang theo mỉm cười, dưới ánh sáng yếu ớt vẫn nhìn rõ nụ cười động lòng người của cô gái tóc bạc ấy.
Black nhìn một bên mặt của Sissy, không thể nhịn được mà cảm thấy bối rối....
Qua nhiều năm như vậy, nhan sắc của người phụ nữ này vẫn không thay đổi, nếu không phải hắn có ấn tượng sâu sắc với nhan sắc này thì chỉ sợ chắc là hắn cũng sẽ không thể nhớ nổi tên của cô ta, mà chỉ nghĩ cô ta là một học sinh Hogwarts bình thường thôi.
hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, trừng mắt nhìn Sissy, đợi cô giải thích.
"thì...Điều đầu tiên, tôi vô cùng tự tin vào năng lực của chính mình, người khác thì không nói chứ chỉ bằng tiên sinh Black đây chắc chắn sẽ không thể làm tôi bị thương được; còn điều thứ hai à..." Vừa nói, Sissy vừa cong cong mặt mày lộ ra vài phần ranh mãnh: "Tuy rằng không có chứng cứ gì...Nhưng tôi cảm thấy người bán đứng cha mẹ của Potter có lẽ không phải là cậu..."
Sirius bị lời của cô làm cho đứng yên tại chỗ, qua nhiều năm như vậy, cô là người đầu tiên tin tưởng hắn là người vô tội.
Tuy rằng tình cảm của hắn với người phụ nữ này cũng không sâu, thậm chí quan hệ giữa bọn họ có thể nói là kẻ địch, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ngày xưa bốn người bọn họ bị cô ta dạy dỗ thảm như thế nào...
Nhưng mà...cô lại tin tưởng hắn vô tội...
"cô tin tưởng tôi vô tội?" âm thanh của Sirius có chút run rẩy.
Nhưng mà Sissy chỉ nhíu mày, không chút lưu tình mà mở miệng nói: "Cũng không hẳn, chỉ là tôi nghĩ với trí thông minh của tiên sinh Black đây có lẽ sẽ không thể bán đứng vợ chồng Potter để làm hài lòng kẻ thần bí kia được..."
"..."
Bỗng nhiên Black rất muốn dùng con dao trong tay này để đâm nát người phụ nữ đang đứng trước mặt kia...
"Thế nhé, chào tạm biệt gặp lại sau, chắc tiên sinh Black cũng có chuyện phải làm, tôi cũng muốn đi ngủ đây."
Dứt lời, Sissy duỗi lưng một cái, không để ý đến ánh mắt giết người của Sirius, tiếp tục đi về hướng phòng ngủ của mình.
Tuy rằng trong nguyên tác chỉ mô tả trận đấu này một cách sơ lược, những Sissy vẫn có chút lo lắng, bởi vậy nên cô không ngồi ở chỗ dành cho giáo sư, mà là đứng ở nơi tương đối gần sân thi đấu, cau mày nhìn Draco bé nhỏ đang làm các loại động tác nguy hiểm ở trên trời.
Ở trong trí nhớ của cô, lúc Sissy Suyier vẫn còn là học sinh dù cưỡi chổi bay rất nhanh, phương diện sức mạnh đều nổi bật hơn so với những phù thủy cùng tuổi, nhưng vẫn chưa từng thi Quidditch, cho nên trong lúc cô nghiêm túc quan sát thi đấu, mới phát hiện môn thể thao này có tính nguy hiểm tương đối cao.
không nói đến những quả bóng lớn bóng bé đang hoành hành trên bầu trời, không để ý một chút là tai họa ngập đầu, mà còn cả sự thù địch của cầu thủ hai bên cũng rất mạnh mẽ, thậm chí có vài người còn dùng cơ thể làm vũ khí mà đánh nhau nữa, vì thế nên khi thấy Draco bé nhỏ còn đang cố gắng né tránh bóng bay đến cùng những cầu thủ đụng nhau thì Sissy đứng một bên lo lắng đến đầu đầy mồ hôi.
Mặc dù đây không phải là trận thi đấu Quidditch nguy hiểm nhất mà cô từng xem, trận lần trước giữa Gryffindor cùng Hufflepuff rõ ràng nguy hiểm hơn rất nhiều, bởi vì còn có rất nhiều giám ngục Azkaban bay lượn trên trời đến giao hữu, nhưng không biết tại sao trong cảm nhận của cô, trận đấu này thật khiêu chiến khả năng chịu đựng của trái tim mình.(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Có lẽ quan hệ giữa cô với Draco thân hơn nhiều so với cô và Harry...Tuy rằng thằng nhóc này lúc nào cũng đầy kiêu ngạo và suốt ngày gọi cô ngốc nghếch này nọ...
Nghĩ tới đây, Sissy khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe môi lại nhẹ nhàng nâng lên.
Kết quả của trận đấu này là Draco bắt được trái Golden Snitch, Slytherin thắng, nhưng hai đội cũng không kém nhau nhiều lắm, có thể nói đây là trận thắng khó khăn đi!
Sissy không đợi Draco nhảy xuống chổi bay đã rời khỏi sân, cô cũng không muốn ở lại để rồi bị những nữ sinh lắm lời nói ra nói vào.
nói cái gì mà cô không chiếm giữ được trái tim Lucius nên chuyển sang Draco...Tuy cô sẽ không cảm thấy làm sao cả, nhưng sẽ mang lại rất nhiều phiền toái cho Draco...
Những ngày tiếp theo trôi qua rất bình tĩnh, trận đấu giữa Gryffindor cùng Ravenclaw cũng là Gryffindor thắng, Draco nghĩ muốn giả trang thành giám ngục Azkaban để hù dọa Harry một chút trong trận đấu.
Nhưng mà Sissy đã ngăn cậu lại đúng lúc, lời khuyên của cô rất đơn giản.
"Quả nhiên là cậu không tin vào bản thân mình mà, vẫn còn muốn giở ra những thủ đoạn này để bảo toàn cái cúp cho Slytherin..."
không chờ cô nói xong, Draco đã cắt ngang lời nói với khuôn mặt xấu.
"Tôi nói như vậy mà cô cũng tin, đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch. Tôi nói đùa thôi..."
Cắt, bên trong nguyên tác cậu không nói đùa bao giờ đâu... Sissy liếc mắt đầy kinh thường, nhưng không ngờ cũng không phản bác lại lời Draco nói.
Mặc kệ quá trình thế nào nhưng tóm lại lời nói của Sissy đã hiệu quả, thời điểm Gryffindor thi đấu Draco bé nhỏ ngồi im trên khán đài, chỉ có điều... Khụ khụ, con rồng kiêu ngạo nào đó vào lúc Gryffindor giành được chiến thắng đã tỏ ra hết sức khó chịu mà thôi...(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
"Này...Tôi nói này, cậu đã lôi tất cả Truy thủ, Tầm thủ với cả Thủ Quân của đội Ravenclaw ra chửi hết rồi..."
Sau khi trận Quidditch kết thúc, Sissy đi theo sau Draco, dọc theo đường đi đều phải nghe cậu nói cái gì mà Thủ Quân của Ravenclaw quá kém, Truy thủ thì đánh bóng không chính xác, còn Tầm thủ thì động tác không nhanh bằng Potter...Nếu là Slytherin chắc chắn sẽ không thua dưới tay Gryffindor các thứ.
Đối với chuyện này, Sissy tỏ ra thật bất lực...
Bởi vì chuyện của Draco mà bây giờ cô cũng hiểu rõ Quidditch một chút rồi, cứ coi như cô không xem trận này, cũng biết được rằng sở dĩ nguyên nhân thất bại của Ravenclaw không phải là do đội ngũ của bọn họ kém, mà là do Gryffindor quả thực rất xuất sắc thôi.
Nếu như Slytherin đấu với Gryffindor... Chỉ sợ cũng không dễ như Draco nói, mà là một trận chiến ác liệt...
Hơn nữa, còn có ánh hào quang của nhân vật chính ở đó...
Đương nhiên những lời này Sissy chỉ nghĩ ở trong lòng thôi, nếu nói ra chắc chắn Draco sẽ lại nói cô là người phụ nữ ngốc nghếch.
"Bọn họ vốn kém, cũng cần cậu nói ra hay sao?"
Xem đi... Cho dù cô chỉ nói một câu cắt ngang lời cậu...Mà Draco đã nhíu mà, nhìn cô không vừa lòng.
"Thân là một nhân viên quản lý, tôi có nghĩa vụ phải ngăn cậu chia rẽ mối quan hệ giữa các học sinh..."
Hắng giọng một cái, Sissy giả vở đứng đắn nói.
Khóe miệng Draco giật một cái, quả nhiên là cấu tạo đại não của người phụ nữ này thật khác người bình thường, cho dù quen thuộc với cách nói chuyện của cô ấy như thế nào, cũng sẽ cảm thấy rất bất lực khi nói chuyện cùng...
Ngăn cản chia rẽ quan hệ giữa học sinh và vân vân là nghĩa vụ vủa nhân viên quản lý sao? Hơn nữa cậu cũng chỉ nói vậy thôi, nào có chia rẽ quan hệ nghiêm trọng như vậy chứ...
Hình như là nghĩ nó rất thú vị, Draco khẽ mỉm cười một cái.
"Người phụ nữ ngốc nghếch..."
Draco lắc đầu bất đắc dĩ, đột nhiên giơ tay lên nhặt một cọng cỏ khô trên mái tóc màu bạc của Sissy xuống, lúc nãy trong trận đấu gió có hơi lớn, chắc là nó bị gió thổi vướng vào đây...Người phụ nữ này quả thật ngốc nghếch vô cùng, thế mà cũng không phát hiện ra nữa...(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Sissy sững sờ nhìn động tác của cậu, thời điểm cánh tay Draco đưa tới gần, dường như hô hấp cô cũng quên, mãi mới tỉnh táo lại, nhưng lại nghe thấy một câu nói nhẹ bẫng của Draco: "Lần sau lúc tôi thi dấu, nhớ phải ở lại đến khi kết thúc trận đấu..."
cô ngẩng đầu lên lần nữa, Draco đã đi xa, lại nhìn vào vị trí mình đang đứng, thế mà lại là cửa phòng của cô, Draco cố ý đi đường vòng để đưa cô về phòng hả?
Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt của Sissy chậm rãi nổi lên từng mảng đỏ bừng...
Cũng vì màn nhạc dạo nhỏ vậy mà đêm hôm đó, người luôn dính giường như Sissy lại mất ngủ ngoài ý muốn...
Sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường, cô quyết định đứng dậy đi dạo trong sân trường một chút, giải bớt nỗi sầu này.
Nhưng mà rõ ràng đó cũng không phải là một biện pháp tốt, Hogwarts lúc gần sáng yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh như vậy lại khiến Sissy không tự chủ mà nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày.
Tuy rằng cô cũng không nhạy cảm lắm, nhưng mà cảm giác nóng rực trên mặt lúc đó đã nói cho cô biết quả thực là cô đã đỏ mặt...
cô đỏ mặt...cô lại có thể đỏ mặt...
Hơn nữa, là vì một thằng nhóc đáng tuổi con cô???
Merlin này, ông có dám để tôi đánh ông một cái không...
Sissy bối rối vô cùng mà cắn môi, đúng lúc này, đột nhiên có một cái tay khoác lên trên vai của cô, sau đó hình như có cái gì đó bằng kim loại đang lóe sáng chạm nhẹ vào cổ cô.
Nhưng Sissy là ai, đương nhiên sẽ không để người nọ thực hiện dễ dàng được, cô chỉ nghe thấy tiếng vũ khí thoáng qua trong gió, sau đó lập tức phản ứng kịp, nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát công kích, một tay chống xuống rồi nhảy ra xa vài bước, không biết từ lúc nào mà tay trái đã cầm lấy đũa phép.
"Ai?"
Thần chú Lumos (Phát sáng) làm cho cả hành lang đen nhánh sáng lên, sau đó cô nhìn thấy mình đang đứng đối diện với một người đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề.
"Này...Ăn mặc như vậy...sẽ khiến người khác nghĩ cậu vừa bị luân phiên x đấy..." Sissy không hề nghĩ ngợi, lập tức nói ra cảm nhận của mình.
Tuy rằng ánh sáng rất yếu, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt của người nọ bắt đầu bối rối trong nháy mắt, trên trán dường như có thêm ba vạch đen nữa.
"Sissy... Suyier...?"
một lát sau, hắn ta mới điều chỉnh được cơ mặt, nặn ra hai từ này từ trong kẽ răng.
"Sirius Black."
Khác với hắn, giọng của Sissy lại rất bình tĩnh, cũng rất kiên định.
Lúc này nhìn Sirius trừ quần áo có chút cũ kỹ, tóc hơi rối loạn một chút ra, thì những thứ còn lại không khác gì ảnh chụp trên Nhật báo Tiên tri cả.
Hai người cứ dựa vào ánh sáng yếu ớt mà nhìn lẫn nhau như vậy, ai cũng không ra tay.
Tay trái Sirius tay trái cầm con dao ngắn, Sissy nhớ lại tình tiết một chút, nhớ tới một đêm hắn ta giấu diếm đi ám sát Ron nhưng thực tế là đi giết Peter Pettigrew kia.(Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Sao đã trôi qua bao nhiêu năm rồi mà Black vẫn chưa trưởng thành vậy...
Ngày xưa điên rồi nên không giải thích cho bản thân thì không nói, thế tại sao bây giờ vẫn không có đầu óc mà muốn giết người trong Hogwarts chứ...Bây giờ hắn ta vẫn là một tù nhân trốn ngục, bị người khác phát hiện là sẽ phiền phức lắm đấy.
Sissy thở dài, chậm rãi bỏ đũa phép xuống.
Black nhìn động tác của cô, giống như hơi nghi ngờ, cũng giống như không cam lòng vì bị người khác coi thường, nói chung là nhíu chặt lông mày.
"Muốn hỏi vì sao tôi không ra tay hả?"
âm thanh của Sissy nhàn nhạt, mang theo mỉm cười, dưới ánh sáng yếu ớt vẫn nhìn rõ nụ cười động lòng người của cô gái tóc bạc ấy.
Black nhìn một bên mặt của Sissy, không thể nhịn được mà cảm thấy bối rối....
Qua nhiều năm như vậy, nhan sắc của người phụ nữ này vẫn không thay đổi, nếu không phải hắn có ấn tượng sâu sắc với nhan sắc này thì chỉ sợ chắc là hắn cũng sẽ không thể nhớ nổi tên của cô ta, mà chỉ nghĩ cô ta là một học sinh Hogwarts bình thường thôi.
hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, trừng mắt nhìn Sissy, đợi cô giải thích.
"thì...Điều đầu tiên, tôi vô cùng tự tin vào năng lực của chính mình, người khác thì không nói chứ chỉ bằng tiên sinh Black đây chắc chắn sẽ không thể làm tôi bị thương được; còn điều thứ hai à..." Vừa nói, Sissy vừa cong cong mặt mày lộ ra vài phần ranh mãnh: "Tuy rằng không có chứng cứ gì...Nhưng tôi cảm thấy người bán đứng cha mẹ của Potter có lẽ không phải là cậu..."
Sirius bị lời của cô làm cho đứng yên tại chỗ, qua nhiều năm như vậy, cô là người đầu tiên tin tưởng hắn là người vô tội.
Tuy rằng tình cảm của hắn với người phụ nữ này cũng không sâu, thậm chí quan hệ giữa bọn họ có thể nói là kẻ địch, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ngày xưa bốn người bọn họ bị cô ta dạy dỗ thảm như thế nào...
Nhưng mà...cô lại tin tưởng hắn vô tội...
"cô tin tưởng tôi vô tội?" âm thanh của Sirius có chút run rẩy.
Nhưng mà Sissy chỉ nhíu mày, không chút lưu tình mà mở miệng nói: "Cũng không hẳn, chỉ là tôi nghĩ với trí thông minh của tiên sinh Black đây có lẽ sẽ không thể bán đứng vợ chồng Potter để làm hài lòng kẻ thần bí kia được..."
"..."
Bỗng nhiên Black rất muốn dùng con dao trong tay này để đâm nát người phụ nữ đang đứng trước mặt kia...
"Thế nhé, chào tạm biệt gặp lại sau, chắc tiên sinh Black cũng có chuyện phải làm, tôi cũng muốn đi ngủ đây."
Dứt lời, Sissy duỗi lưng một cái, không để ý đến ánh mắt giết người của Sirius, tiếp tục đi về hướng phòng ngủ của mình.
Bình luận truyện