Chương 30: Thắng người ca ca (1)
Ánh trăng di dời, chiếu rọi hồ lạnh lẽo, ánh sáng nước thỉnh thoảng lướt vào phòng khách, thêm mấy phần mát mẻ của ban đêm.
Lạc Lạc chán chết mà từ phòng khách của hành lang bên kia ưu tai du tai mà sáng ngời trở lại, giả bộ đợi N lâu quá mà hắt xì một cái.
“Này, ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách sao?” Nếu là trước lúc đó thì địch sẽ không có nhiều thời gian cho ngươi nghĩ cách như thế đâu, cũng may ta là người tốt.”
Hắn ngước mắt liếc nàng một cái, sau đó lại hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào trứng gà cùng bình thủy tinh, chân mày nhéo lại rất chặt.
Lại qua hồi lâu, Lạc Lạc nằm ở trên mép bàn có hơi buồn ngủ không ngừng gật đầu câu cá.
“Ta nhận thua!” Hắn thình lình mở miệng.
Mí mắt Lạc Lạc hạ xuống, sau đó duỗi người một cái: “Thật sự nhận thua sao?”
Hắn mím môi quay mặt: “Ta nói một không nói hai.”
Tiếp theo, hắn quay đầu nhìn nàng, trong mắt có trông mong học hỏi: “Ngươi đem biện pháp nói cho ta nghe thử đi.”
Lạc Lạc cười ha hả mà hé chút răng nanh: “Ha ha, ta cũng không biết.”
“Ngươi……..” Hắn tức giận nhìn nàng chằm chằm.
Ầm thầm cười trộm một chút, nàng lại đi đến gần: “Này, nếu ta nói cho ngươi biết phương pháp, ngươi nói tên của ngươi cho ta biết, thế nào?”
Hắn có chút ngạc nhiên: “Ngươi không biết ta là ai?”
“Ta nên biết ngươi là ai sao?” Lạc Lạc không cho là đúng liếc mắt nhìn hắn, nói rõ cho hắn biết, hắn ở trong mắt nàng chỉ là vô danh tiểu tốt.
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn có chút buồn bực mấp mấy môi không nói lời nào.
“Không nói chính là coi như ngươi cam chịu yêu cầu của ta nhá. Nhìn nha…….”
Lạc Lạc vung ra một trang giấy gấp lại thành tờ giấy, lợi dụng ánh nến đốt, sau đó nhét vào trong bình thủy tinh.
Ngọn lửa ở trong mép bình thủy tinh ra khói dày đặc, trong nháy mắt, trứng gà “đông” một tiếng liền rơi vào trong bình thủy tinh, yên ổn ở dưới lớp cát của đáy bình, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Hắn há to mồm, có chút không dám tin mà trừng mắt nhìn.
Một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Ngươi làm thế nào làm được?”
“Chính là làm như thế là làm được à.” Lạc Lạc ba lần đạo thiên kim mà thừa nước đục thả câu.
Hắn quan sát nàng một lúc lâu: “Ta với ngươi cùng một cha…….”
“Không cùng mẹ.” Lạc Lạc bừng tỉnh hiểu ra mà tiếp lời, giọng nói tùy ý mà bình thản.
Hắn che giấu chân mày: “Ngươi không cảm thấy rất chán ghét ta sao?”
“Tại sao ta phải ghét ngươi?”
“Bởi vì ta chán ghét ngươi, ghét cha cùng nữ nhân khác hạ sinh bất kỳ đứa bé nào!” Hắn nói xong có chút kích động, thậm chí là oán giận.
Thuận theo, hắn hình như phát hiện cảm xúc của mình hơi quá, rất nhanh mà bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ thanh cao lãnh ngạo.
“Ta biết ngươi tên là Thượng Quan Lạc Lạc, là nữ nhi của cha và ngũ thiếp đã chết, mẹ ta là chính thất, cha cũng chỉ có một mình ta là con trai, ta tên Thượng Quan Lăng Phi, lớn hơn ngươi năm tuổi, sau này ta cho phép ngươi gọi ta là ca ca.”
Ca ca?
Lạc Lạc bị xưng hô này làm cho chấn động một chút, không có ý định đi so đó với giọng nói ngạo mạn của hắn.
Ánh mắt của nàng từ từ mà trở nên sâu thẳm, nhìn mặt hồ sáng lấp lánh bên ngoài, có chút ảo não, nàng nhớ anh hai trước kia rất yêu thương nàng.
“Thượng Quan Lạc Lạc, ta đang nói chuyện với ngươi.” Hắn có chút bất mãn nàng vậy mà không phải biểu hiện vui mừng.
Phải biết rằng, hắn trước giờ không thừa nhận muội muội khác.
Bình luận truyện