Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Chương 22



Nhiên nhìn ra ngoài, tiết trời xuân ở Hà Nội rất đẹp, hay lòng cô cảm thấy hạnh phúc mà đến thời tiết cô cũng thấy đẹp đến vậy? Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng cảm thấy phải cảm ơn Quân rất nhiều, nếu ngày đó anh ta không phũ phàng mà từ bỏ cô có lẽ đến giờ cô không thể có cuộc sống viên mãn thế này. Cô xoa tay lên bụng, đứa con này đúng là khiến tình cảm cô dành cho Văn tăng lên rất nhiều. Phải rồi, với người chồng như Văn, mấy ai sống cùng anh mà lại không có tình cảm được chứ? Một người đàn ông thế này liệu còn bao nhiêu? Cô nhớ lại ngày anh thú nhận với cô về đêm công tác với Nga, chính điều đó đã khiến cô cảm thấy khâm phục tin tưởng anh. Những việc anh làm cho cô đến bây giờ, đừng nói là cô mà ngay cả sắt đá cũng động lòng. Tình yêu của cô và anh nó đến chậm rãi, từ từ theo từng ngày, không phải tình yêu sét đánh, chẳng oanh liệt nhưng lại bình yên đến lạ Cô đã từng cho rằng sẽ rất rất lâu mới quên được Quân, vậy mà chút tàn dư ký ức sót lại chẳng còn bao nhiêu.

Cuộc đời này thật lạ, nó chẳng giống như trong phim ảnh, cô từng đọc rất nhiều mẩu truyện đại loại khi nữ chính chia tay nam chính, cô ta không thể quên nam chính. Sau khi nam chính quay về hai người lại yêu nhau lại từ đầu. Nhưng cuộc đời cô lại không như vậy, hay có lẽ Quân không phải là nam chính trong chuyện tình của cô? Nếu giờ để cô được lựa chọn lại, cô vẫn sẽ chọn Văn đi tiếp trong cuộc đời cô. Không phải lý do vì anh là sự lựa chọn an toàn nhất, mà bởi vì cô đã từng giờ từng khắc yêu anh hơn mỗi ngày và chỉ bên anh cô mới thật sự hạnh phúc.

Nói thế không có nghĩa bên Quân cô chưa từng hạnh phúc, chỉ là thứ hạnh phúc đó còn đi kèm khó khăn đối diện với ty tỷ thứ như cơm áo gạo tiền. Cuộc sống với Quân là cuộc sống khốc liệt mà cả hai người phải trải qua, nhưng cuối cùng tình yêu vẫn thua hiện thực. Phải rồi, tình yêu vốn dĩ rất thực dụng, chẳng ai có thể cho ai bất cứ thứ gì khi tay trắng. Anh ta có nỗi lo của anh ta, cô có hoài bão của cô, chỉ tiếc là nếu hai người bên nhau thì chẳng cùng nhau thực hiện được, hoặc do tình yêu quá nhỏ bé không đủ lớn để cùng nhau làm nên kỳ tích.

Cô thở dài, liếc nhìn Văn, cô không dám so sánh tình cảm của cô dành cho anh và Quân người nào lớn hơn. Nhưng cô dám đảm bảo tình cảm Văn dành cho cô lớn hơn Quân dành cho cô. Bất chợt cô thầm nghĩ, nếu như gia đình Văn có biến cô gì, liệu cô có đủ can đảm để nắm tay anh vượt qua không? Thế nhưng dù có nghĩ ngàn vạn lần, mỗi lần nhìn xuống bụng, cô lại hiểu câu trả lời của mình là gì. Không đơn giản là tình yêu, mà đây là gia đình, tình cảm này lớn hơn cả tình yêu thông thường. Không biết cô đã ngồi nhìn anh bao lâu, cũng không biết anh đã làm việc bao lâu, chỉ đến khi cô thấy mỏi khắp người mới đứng lên đi lại nhìn đồng hồ cũng mới đến chín giờ. Cô đi đi lại lại, một tay chống hông, một tay xoa bóp lưng nom đến là khó chịu. Anh thấy điệu bộ cô như vậy, liền hỏi:

- Mỏi lắm hả?

Cô gật đầu đáp:

- Vâng, chỉ muốn có cái giường như ở nhà.

- Vậy sao em không ở nhà?

Cô lườm lườm anh, rồi nói:

- Ở nhà buồn lắm, làm bạn với bốn bức tường chẳng ai nói chuyện, anh có biết có bầu không được ở một mình không? Dễ bị trầm cảm đấy.

Anh gật gù đáp:

- Ừ.

Nói rồi anh đứng dậy, đi ra ngoài để lại cô với vẻ mặt đầy chưng hửng. Nhiên cảm thấy trong lòng bỗng dưng khó chịu, thấy anh câu nói của anh đầy vô tâm. Vừa ban sáng còn ngọt ngào, giờ lại bỏ mặc mình cô trong phòng chẳng thèm hỏi cô lấy một câu. Cô ra ghế sofa ngồi, bỗng thấy sống mũi cay xè, cô xoa tay xuống bụng ngó ra ngoài nhưng vẫn chưa thấy anh về. Tên đàn ông thối tha, anh còn không thèm nói với tôi một câu. Cô thầm chửi trong lòng, nỗi tủi thân bỗng dưng ùa về, không muốn khóc, nhưng đột nhiên nước mắt cứ chảy ra, cô lại thầm chửi bản thân dễ mau nước mắt. Từ lâu lắm rồi cô đâu có khóc, vậy mà chỉ vì câu nói của anh lại thành ra thế này. Đột nhiên cánh cửa mở ra, cô liền vội lau nước mắt đứng dậy về phía bàn làm việc ngồi. Anh tiến lại gần cô rồi nói:

- Em đứng ra ngoài đi.

Cô không dám ngẩng mặt, lý nhỉ hỏi:

- Đứng ra ngoài để làm gì?

- Anh đẩy ghế này ra ngoài chỗ bàn làm việc cũ của em để cho gọn.

Cô ngước mắt nhìn anh, chẳng lẽ anh muốn đuổi cô ra ngoài sao? Đến ngay cả ngồi cùng anh cũng khó chịu thế này sao? Hôm qua mới biết tin cô có bầu, anh còn hạnh phúc đến thế nào cơ mà. Vậy mà sao giờ lại thay đổi nhanh đến vậy? Cô không dám tin sự thật này, một giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống.

Anh thấy cô khóc, bỗng sững lại buông tay nắm ghế vội vàng hỏi:

- Nhiên, em sao thế? Có chuyện gì em lại khóc thế này? Vừa nãy còn rất vui vẻ mà.

Cô bỗng giống một đứa trẻ, thà rằng đừng hỏi cô còn kìm chế được, đến khi nghe anh hỏi cô vỡ oà ấm ức nói:

- Vừa nãy anh cũng rất vui vẻ mà, sao bây giờ lại vô tâm như vậy chứ?

- Sao lại vô tâm?

Cô bặm môi, nước mắt ngắn dài đáp lại:

- Anh định cho em ra ngoài kia ngồi một mình, em kêu mỏi anh cũng không thèm nói gì, em bảo có bầu ở một mình dễ bị trầm cảm anh cũng chỉ ừ. Vậy là không vô tâm sao?

Anh bất chợt bật cười, kéo cô lại ôm chặt, mặc kệ cô đẩy ra anh vẫn giữ lấy cô, một tay lau mấy giọt nước mắt trên má cô rồi nói:

- Nhiên, có phải em đang bị giống bác sĩ nói không nhỉ? Cái gì mà tâm trạng nhạy cảm khi mang bầu đấy, dễ tủi thân, dễ cáu gắt, dễ rơi nước mắt. Nhưng anh nói cho vợ của anh nghe này, sao anh lại có thể vô tâm với em được chứ? Em chờ anh một chút nhé, anh kéo hai cái ghế này ra ngoài đã.

Cô nhìn anh, vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút nguôi ngoai. Chẳng biết do cô được anh nuông chiều quá nên thành ra thế này hay thật sự có bầu ảnh hưởng tâm lý đến vậy. Anh kéo hai cái ghế ra ngoài, vừa hay cánh của phòng cũng mở ra, hai người đàn ông khiêng một chiếc ghế rất dài đặt vào chỗ hai chiếc ghế cũ bị bỏ đi. Chiếc ghế mới dài hơn cả ghế sofa bên ngoài kia ngang với bàn làm việc của anh, bên trên có đệm rất êm, lại có chỗ dựa lưng. Cô há hốc mồm ngạc nhiên định lên tiếng thì anh bước vào nói:

- Các cậu đặt đây là được rồi.

Hai người đặt ông gật đầu chào anh sau đó đi ra ngoài, cô nhìn anh hỏi lại:

- Anh, chuyện này là sao?

Anh cười hiền lành đáp:

- Chẳng phải em kêu em đau lưng muốn có cái giường nằm sao? Ghế này không bằng giường nhưng em nằm cũng thoải mái rồi. Lúc nào em muốn nghỉ ngơi có thể gối lên chân anh mà nằm. Lại có anh ở đây trò chuyện không lo buồn đâu.

- Văn, cái này…sao anh… Có phải anh chuẩn bị từ trước không? Em bất ngờ quá, thật sự…

Anh gật đầu đáp:

- Từ hôm qua nghe tin em có bầu anh đã nghĩ trong lòng rồi, thấy em cứ nằm trên giường suốt lại nghĩ đến nếu em đến công ty em ngồi mãi sợ em lại mỏi. Thế nên anh đặt ghế từ hôm qua rồi, chẳng qua nãy vội quá mới trả lời em qua quýt thế thôi. Thật sự anh định để em ở nhà nghỉ ngơi vài hôm nữa cơ, chỉ có điều em nói đúng thật lòng anh không dám để em ở nhà một mình. Lần trước em ốm anh đã sợ lắm rồi, giờ lại có bầu, anh cũng không thể bỏ công việc suốt, tối qua nghĩ mãi anh mới nghĩ được ra mà mua chiếc ghế này. Anh cũng quên béng không nói với em, làm em lại hiểu nhầm anh. Vợ anh có bầu tâm trạng nhạy cảm quá, làm anh thấy có lỗi lắm, từ nay từng câu nói chắc anh phải cẩn thận hơn. Anh cũng nghe người ta cảnh báo rồi, phụ nữ thời kỳ này thay đổi lắm, có khi bình thường mạnh mẽ lắm nhưng chỉ một câu nói là có thể khóc được.

Cô cười vui vẻ nói:

- Tại con anh thôi, không phải tại em, con anh làm em thành ra yếu đuối mỏng manh thế này đấy. Em cũng không hiểu sao mình vậy luôn, có lẽ do thay đổi nội tiết nữa. Nhưng thế này, liệu có ai dị nghị gì không anh?

Anh lắc đầu:

- Dị nghị gì được chứ? Công việc anh hoàn thành tốt, còn chuyện riêng tư của anh thế nào người ta có nói gì anh cũng không để tâm. Em biết tính anh mà, vả lại phòng này của anh được xây kín thế này bởi anh không muốn người ta dò xét bên trong anh làm những gì. Ai muốn vào cũng báo trước từ dưới kia lên, mà có nhìn thấy anh cũng đâu sợ, để vợ con anh chịu khổ anh mới sợ.

Cô cảm thấy từng câu nói của anh đầy chân tình, mỉm cười hỏi tiếp:

- Anh không sợ người ta bảo anh chiều vợ quá sao?

Anh nhìn cô trả lời:

- Chẳng phải người ta cũng có câu đội vợ lên đầu trường sinh bất lão sao?

Cô không nhịn được cười, không còn biết nói gì, chỉ cảm thấy bản thân được anh nuông chiều đến hư mất thôi lại thấy áy náy vì đã trách nhầm anh.

- Văn, em cũng không muốn bản thân thành ra thế này đâu, anh đừng chấp em nhé. Anh làm em thật sự bất ngờ quá.

Anh gật đầu, thơm lên má cô rồi nói:

- Sao anh lại trách em được chứ? Nào vào thử nằm đi xem có thoải mái không?

Cô liền đi vào, nằm lên đùi anh, cảm giác cơ thể vô cùng khoan khoái, cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh trong lòng vẫn chưa hết cảm thấy bất ngờ. Anh quả thật hiểu rõ mọi tâm tư của cô mặc dù cô còn chưa lên tiếng như thể và anh có thần giao cách cảm, hiểu ý nhau vô cùng. Cô hít hà lấy mùi thơm từ cơ thể anh, anh lại bắt đầu chăm chú làm việc, cô vuốt đưa tay vuốt cằm anh rồi nói:

- Giám đốc Văn, chiếc ghế này thật sự rất thoải mái, đúng là Giám đốc rất tâm lý, vừa tốt với nhân viên, lại còn là người đàn ông tốt của vợ.

Anh bật cười trước câu nói của cô, cúi xuống nhìn vẻ mặt lanh lợi này, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Làm việc đến tận trưa, anh không cùng cô đi ăn như mọi ngày, mà xuống dưới sảnh lấy cạp lồng gà tần thuốc Bắc mà Chủ tịch Minh đã dặn bác Thu làm sẵn cho cô, còn anh vẫn ăn suất cơm bếp như hằng ngày. Lúc anh mang lên, cô vô cùng ngạc nhiên, không chỉ anh mà cả Chủ tịch Minh đều khiến cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Dù có nói đến một nghìn lần rằng cô may mắn vì có người ba chồng như Chủ tịch Minh đi nữa cô vẫn cảm thấy hết sức thiếu. Cô ngửi thấy mùi thuốc bắc, lạ một điều lại không hề thấy khó chịu ngược lại còn thấy dễ chịu vô cùng. Sau khi ăn xong, còn thừa lại một chút, anh thấy thế liền lấy thìa ăn tiếp. Cô nhìn hành động của anh, vội hỏi:

- Văn, giờ em mới để ý anh ăn lại đồ thừa của em đấy.

Anh vẫn ăn ngon lành rồi đáp:

- Có sao đâu? Đồ của vợ con anh mà, ăn lại cho đỡ phí.

Cô không hỏi nữa, chỉ cảm thấy từng hành động nhỏ của anh cũng đầy ý nghĩa. Anh không phải người đàn ông kỹ tính, ngược lại sống rất đơn giản, nếu như không phải cô là vợ anh có lẽ nhìn bề ngoài không ai nghĩ người đàn ông như anh lại có nhiều điểm lạ đến vậy. Cô lại phát hiện ra dạo này anh rất hay nói vợ anh, một câu vợ anh, hai câu vợ anh, thế nhưng cô không còn cảm thấy ngượng ngùng, mà còn rất vui. Cả ngày hôm đó có người chân mỏi lắm rồi vẫn không cho vợ nằm lên gối của ghế sofa, lại có người vợ cứ tủm tỉm suốt ngày vì hạnh phúc. Buổi chiều, sau khi tan làm, Văn liền chở Nhiên đến trung tâm mua sắm, khi đến nơi Nhiên có chút ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao lại đưa em đến đây?

Anh bình thản đáp:

- Sắm đồ cho con.

Cô tròn mắt hỏi lại:

- Mua đồ cho con sao? Con nó mới là bào thai được một tháng rưỡi gần hai tháng thôi mà?

Anh nhún vai đáp:

- Thì sao chứ? Anh muốn sắm cho nó trước, mỗi ngày một ít, thiếu gì lại sắm tiếp. Nhỡ lúc gần sinh lại bận thì sao? Bây giờ sắm trước lúc nào hay lúc đấy.

- Nhưng mà anh lo xa quá rồi, tận gần tám tháng nữa mới sinh mà.

Anh quay lại nhíu mày đáp:

- Nhưng anh thích, hôm nay sắm một ít, lúc nào rảnh lại đi sắm tiếp, không thì ngắm thôi cũng được. Em không biết người ta nói ba mẹ mà cùng nhau ngắm đồ cho em bé, em bé rất vui à?

Cô cười sặc sụa một hồi rồi nói:

- Em chưa nghe bao giờ, anh bịa ra đúng không?

Anh vẫn bình thản nói:

- Bác sĩ bịa hay không chứ anh có bao giờ bịa? Hay em không thích?

Cô nhìn anh, vừa bất lực lại vừa buồn cười, người đàn ông này tính tình đôi khi cũng trẻ con như vậy, đành phải chiều theo. Anh đưa cô lên tầng hai của trung tâm thương mại, đến nơi rồi cô mới phát hiện điều anh lo xa rất đúng. Bởi ở đấy có đến hàng trăm ngàn thứ không chỉ là em bé cần mà cả bà bầu cũng cần. Anh dắt cô vào một tiệm đồ bé sơ sinh, mấy bộ quần áo hoa hoa lá lá nhỏ bé trông đáng yêu vô cùng. Trước đến nay cô nhìn những hình ảnh này đều thấy bình thường, thế nhưng giờ trong cô mang mầm sống lại cảm thấy thiêng liêng vô cùng. Cô cầm chiếc quần lên, mùi vải vẫn còn thơm, hít hà quay sang chợt thấy anh đang ướm thử một bộ lên người, anh đặt chiếc áo lên vai, một tay giữ chiếc quần, tay đối diện vòng qua vai dáng điệu giống như bế một đứa trẻ con lại còn khẽ đung đưa. Cô sững người mất mấy giây, hình ảnh vừa rồi sao lại xúc động đến vậy cơ chứ. Mới có bầu anh đã thế này, mấy nữa sinh con có lẽ anh phát cuồng vì đứa bé này mất.Mấy người nhân viên thấy thế, liền chỉ trỏ rồi nhìn cô đầy ghen tỵ, cô có chút xấu hổ, nhưng lại đang cười hạnh phúc trong lòng liền tiến lại gần anh, thấy cô anh gấp bộ quần áo, cho vào xe đẩy quay sang cô nói:

- Lấy bộ này nhé.

Cô phì cười hỏi lại:

- Anh biết con lớn cỡ nào đâu mà lấy bộ này?

- Thì cứ lấy đi, nó có size trên cổ áo hết rồi thây. Mà anh phát hiện ra một điều em không có chút kiến thức nào về sinh sản rồi mấy cái này đúng không?

Nhiên đỏ mặt xấu hổ chưa kịp lên tiếng anh lại nói tiếp:

- Mà thôi, không sao nhà một người biết là được. Lấy bộ này vợ nhé.

Cô bật cười đáp lại:

- Được, cứ chọn theo ý anh.

Văn tỏ ra vô cùng hài lòng, giơ lên cho cô chiếc găng tay bé xíu nói tiếp:

- Nhiên, em thấy đáng yêu không?

Cô gật đầu, nhìn anh đặt chiếc găng tay nhỏ xíu lên tay rồi nắm chặt, trong đầu cô mường tượng ra nếu đứa bé này ra đời ắt hẳn anh sẽ vô cùng hạnh phúc. Tất cả mọi thứ này ra trước mặt nhỏ bé nhưng sao lòng cô lại cảm thấy nó có ý nghĩa to lớn đến thế nào, bàn tay cô chạm nhẹ xuống mấy đôi giày, đúng là được nhìn thấy những thứ này cô lại càng có cảm giác thiêng liêng bội phần. Hai người cứ đi lòng vòng, thấy thứ gì cũng lạ lẫm lại thân thương đến vô bờ.

Sau khi chọn vài bộ quần áo cho em bé, anh đưa cô sang bên cửa hàng đầm bầu, đúng là đến cả đầm bầu ở đây cũng đa dạng vô cùng. Những chiếc váy không chỉ đơn giản là rộng mà còn rất thời trang. Anh lấy một chiếc váy hoa voan, quay sang cô rồi nói:

- Nhiên, em mặc chiếc váy này sẽ đẹp lắm đây, nhìn cũng không bị lộ bụng nữa.

Cô nhân viên bán hàng thấy anh nói, liền tranh thủ xen vào giới thiệu sản phẩm.

- Anh nhà đây thật tinh tế, váy này là mẫu mới nhất của bên em, còn rất nhiều mẫu đẹp nữa. Những chiếc váy này mặc vào vừa rộng rãi dễ chịu, lại còn rất xinh đẹp, thời buổi này phụ nữ có bầu cũng phải xinh chị ạ.

Cô nhìn cô ta, cảm thấy mấy lời nói này cũng hợp lý, bèn chọn thêm vài cái sau đó cùng anh về nhà. Trời bên ngoài cũng đã tối dần, về đến nhà việc đầu tiên của anh là mở tủ, sau đó treo một bên quần áo của anh sang tủ bên cạnh, gấp mấy bộ đồ sơ sinh vào góc tủ ngay chính giữa. Cô thấy thế liền trêu:

- Văn, có khi nào em sinh con xong bị ra rìa không?

Anh quay lại, cười đáp:

- Vẫn bị ám ảnh từ trưa sao? Tất nhiên là bị ra rìa rồi, anh lúc đó quấn quýt bên con đâu có thời gian với em.

Cô bĩu môi hờn dỗi:

- Đồ vô ơn, tôi sinh con cho anh mà anh để tôi ra rìa sao?:

- Hấp, ghen với cả con sao?

- Tôi không thèm ghen.

Anh hôn lên môi cô đáp lại:

- Anh trêu chút thôi, anh thương cả hai mẹ con như nhau mà.

Cô cười lanh lảnh đáp lại:

- Người ta cũng trêu anh thế thôi, anh thương con là điều hạnh phúc mà cô gái nào cũng muốn mà.

Anh gật đầu, rồi nói:

- Được rồi, em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh ra nấu cơm cho em ăn nhé. Có ghẹ này, tôm này, cả gà em muốn ăn gì?

Cô đứng dậy mở cửa, rồi nói:

- Để em cùng anh nấu cho vui nhé, em thích ăn ghẹ hấp.

Anh gật đầu, vào bếp cho mấy con ghẹ ra ngoài rửa sạch rồi bắc lên bếp sau lấy lấy xương ninh theo lời hướng dẫn của cô nấu được thành bát canh xương cà rốt, khoai tay nấm hương thơm lừng. Cô phát hiện ra một điều, dù không có bác Thu thì anh vẫn nấu ăn rất được. Nhưng món phức tạp cô không dám nói nhưng những món đơn giản anh nấu rất ngon. Sau khi ăn cơm xong, anh lại rửa bát, sau đó dọn dẹp qua nhà rồi mới về phòng. Cô muốn tranh phần rửa bát nhưng anh kiên quyết không cho, đành vào đi tắm trước. Sau khi tắm xong, cảm thấy cơ thể rất khoan khoái cô liền mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ở phía trước sân, những ngọn đèn đường chiếu le lói chiếu xuống, tiếng xe cộ ồn ào náo nhiệt vô cùng. Cũng may ở nhà này các cửa đều được cách âm nếu không đêm có lẽ cô sẽ mất ngủ. Đột nhiên cô nhìn thấy dưới đường, một người đàn ông đang hướng mắt lên trên. Là Quân! Cô bất chợt vô cùng lúng túng, vội vàng kéo rèm cửa lại, nhíu mày thầm hỏi anh ta đến đây làm gì? Cuối cùng cô lại tò mò kéo rèm lên đã không thấy anh nữa rồi. Nhiên khẽ thở phào, lại nghĩ đến Nga, cảm thấy hai con người này giống như ma ám, ám cô từng ngày. Cô quay sang, thấy Văn cũng vừa hay tắm xong liền đóng cửa leo lên giường. Anh ôm cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, lâu nay anh bị nghiện cái mùi hương dìu dịu mà ngòn ngọt này rồi.

- Em có mệt không?

Cô lắc đầu đáp:

- Không, em thấy dễ chịu lắm.

Như chợt nhớ ra điều gì, cô liền hỏi lại:

- Văn, em có bầu thế này anh có khó chịu không?

Anh ngạc nhiên hỏi lại:

- Em có bầu, anh vui không hết sao lại khó chịu được?

Cô chỉ tay xuống dưới rồi nói:

- Ý em là chỗ này khó chịu cơ, em nghe nói đến tám mươi phần trăm đàn ông ngoại tình khi vợ có bầu đấy. Mà trong thời gian mang bầu, ba tháng đầu tiên lại không nên có quan hệ tình dục.

Anh lắc đầu kiên định đáp:

- Không! Chắc chắn anh sẽ nằm trong số còn lại đó. Em biết vì sao không? Vì rất nhiều lý do, thứ nhất, anh là người sống rất an toàn, bây giờ bảo ra tìm bừa một đứa con gái để giải toả anh sẽ không làm vì anh sợ lây bệnh, và anh cũng không có hứng thú. Thứ hai, anh đi làm hay đi đâu cũng có em bên cạnh, em hỏi anh lấy thời gian đâu để ngoại tình? Thứ ba, anh rất yêu em, và nhất là em mang bầu anh càng thấy yêu em hơn, thế nên anh không phải người ngu si mà đánh đổi hạnh phúc gia đình vì chút bồng bột. Thứ tư, đối với anh không ai hấp dẫn bằng em, thế nên em biết anh giải toả bằng cách nào không?

Cô ngước mắt hỏi lại:

- Bằng cách nào?

Anh với chiếc điện thoại, ấn vào phần ảnh rồi đưa cho cô một tấm ảnh nói:

- Mỗi lần anh muốn, anh đều cầm ảnh này vào nhà vệ sinh tự xử cái hồi em bị gãy tay không anh không làm gì được đấy. Anh thấy thà như thế anh còn có cảm giác nhiều hơn là tìm người khác để ngoại tình. Tất nhiên cảm giác không thể bằng em, nhưng nó an toàn.

Cô nhìn tấm ảnh trên điện thoại, bỗng đỏ mặt xấu hổ, là tấm ảnh cô mặc bộ đồ ngủ gợi cảm không biết bị anh chụp trộm lúc nào, liền đấm anh một cái rồi nói:

- Sao anh chụp xấu thế?

Anh chưa kịp lên tiếng cô lại nói tiếp:

- Em cảm thấy thương anh quá, Văn này, từ nay không cần anh tự xử, em sẽ giúp anh, có rất nhiều cách mà, được không?

Anh liền vội vàng nói:

- Em không cảm thấy coi thường vì anh tự xử sao?

Cô lắc đầu đáp:

- Tại sao lại coi thường chứ? Hành động đó rất văn minh mà, chứng tỏ anh rất chung thuỷ, em không coi thường, ngược lại còn thấy khâm phục anh nhiều hơn. Được chứ?

Anh gật đầu, hôn lên trán cô rồi nói:

- Nhiên, em biết không, anh chẳng biết nói mấy lời sến sẩm như mấy người đàn ông trên truyện em hay học, gì mà Dĩ Thâm Dĩ Tím, rồi Tiêu Nại Tiêu Phong gì đó. Nhưng anh thật sự thật sự rất rất yêu em.

Nhiên ngước đôi mắt to tròn nhìn Văn, tận sâu trong đáy lòng là sự xúc động vô bờ, quả thật dạo này cô rấ dễ xúc động. Cô khẽ rúc vào người anh lý nhí nói:

- Em…thật sự em cũng rất yêu anh.

Những lời nói cô nói ra, là những lời nằm sâu đáy lòng của cô. Mấy lời anh nói với cô, càng khiến cô yêu thương ngưỡng mộ người đàn ông này hơn. Cô không dám chắc tương lai thế nào, nhưng giây phút này cô thấy mình có được anh là may mắn thế nào? Liệu rằng có mấy người có thể suy nghĩ được như anh thế này chứ? Cô ôm chặt anh, ngoài kia trời bỗng đổ cơn mưa, chỉ có điều bên trong bình yên đến nỗi chẳng cảm nhận được chút giông tố nào. Sáng hôm sau, bầu trời sau đêm mưa rất trong xanh. Khi đến công ty, cô cảm thấy người hôm nay có chút không thoải mái, vừa đến bèn nằm lên chân anh để ngăn cơn buồn nôn trào đến, cô vòng tay qua bụng anh, nhắm nghiền mắt. Anh ngồi làm việc, thấy cô mệt mỏi thế này bỗng thấy xót xa vô cùng. Mấy tập hồ sơ dạo này cô không làm được nhiều, dồn cả vào anh phải làm thay cô.

- Giám đốc Văn, tôi mang bản thảo của tôi đến xin chút ý kiến anh.

Một giọng nói quen thuộc cất lên, cô đang thiu thiu ngủ liền mở mắt ngồi dậy.

Quân nhìn thấy cô liền sững người một chút, có lẽ ban nãy anh ta không để ý bên trong có chiếc ghế dài có thể nằm được thế này liền nói:

- Nhiên, sao em nằm ở đây?

Cô nhìn anh ta, lạnh lùng đáp:

- Chúng ta thân nhau đến mức vậy sao? Gọi tôi là thư ký Nhiên.

Quân hơi mở to đôi mắt, lặng người mất mấy giây, cuối cùng nói:

- Xin chào thư ký Nhiên.

Văn nhìn cô, vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô rồi nói:

- Em ra rửa mặt chút cho tỉnh táo đi, anh có mấy việc bàn với cậu Quân.

Cô gật đầu, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, trong lòng lạnh tanh. Sau khi rửa mặt xong, cô rửa mặt xong bất chợt nôn một trận hết sạch thức ăn từ sáng. Một lúc sau mới rửa mặt lại rồi mới lững thững về phòng. Về đến cửa, vừa hay Quân cũng ra ngoài, cô thầm rủa vài câu, trong lòng chắc mẩm anh ta sẽ đi về phía cô nói gì đó, thế nhưng thấy cô anh ta liền đi thẳng xuống dưới. Cô nhếch mép, trong lòng không một chút cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện